Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 2: Cảm giác kì lạ -lời tỏ tình mập mờ




Đối mặt với địch ý đột nhiên mà tới của Thần, Sở Mặc tuy không hiểu, nhưng phản ứng cực nhanh tránh khỏi động tác của hắn. Chỉ là không biết tại sao, Thần nhìn hắn, trong con mắt đỏ bừng tràn đầy cảm giác phẫn nộ, hạ thủ càng thêm vô cùng hung hãn, cứ như muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Sở Mặc nhíu chặt mày, liên hệ tới việc Thần sau khi nghe thấy tên Tiêu Dật mới phản ứng kịch liệt như thế, chẳng lẽ là có liên quan tới Tiêu Dật.

Ý niệm thoáng qua, Sở Mặc hạ thủ cũng có chừng mực, không hạ tử thủ, ngược lại sau khi thấy Thần bị thương lùi lại thì cố ý thả hắn đi.

Suốt đường cẩn thận đi theo sau Thần, có gió thổi qua, cát vàng bay đầy trời, từ xa xuất hiện đường nét của một vật kiến trúc. Một khắc sau, một thành phố hoàn toàn do kim loại tạo nên xuất hiện trước mặt Sở Mặc, đây là phong cách kiến trúc Sở Mặc chưa từng nhìn thấy trước đây.

Lại nói, thú nhân thế giới hoàn toàn bất đồng với Sở Mặc đã tưởng tượng, vì cổ tích không ghi chú quá nhiều, Sở Mặc đều dựa theo tiên giới để tưởng tượng thú nhân thế giới, nhưng đợi khi hắn đích thân tới đây, hắn mới phát hiện bản thân đã sai lầm. Không nói gì khác, quen với tiên giới sinh cơ nồng đậm, loại thế giới cát vàng đầy trời, hoàn toàn không có sinh khí như thú nhân thế giới khiến Sở Mặc vô cùng khó chịu, có lẽ, không có bất cứ tiên nhân nào có thể thích ứng nổi.

Nhìn thành phố trước mặt, Sở Mặc không tùy tiện tiến vào, mà chọn trốn trong chỗ xa cẩn thận quan sát. Sở Mặc rất nhanh ý thức được, thành phố của thú nhân thế giới khác với tiên giới, không phải có thể tùy tiện đi vào, hắn thấy mỗi người vào thành hầu như đều cần phải đưa ra một tấm thẻ như thẻ ngọc tới trước một cửa sổ ở cửa thành, tấm thẻ đó giống như kim ngư lệnh của hắn hình như tượng trưng cho thân phận.

Sở Mặc hơi nhíu mày, đang nghĩ nên làm sao vào thành, đột nhiên trước cửa thành truyền tới một trận xao động, mười mấy dã thú cực lớn chạy ra ngoài, cảnh giác phân tán ở trước cửa thành, phòng bị chăm chú nhìn cửa thành.

Sở Mặc giật mình, trực giác đối phương là vì hắn mà tới. Hắn nghĩ không sai, Thần trước đó bị thương sau khi chạy về khu D-6, lập tức chạy tới phòng hội nghị nơi Lộ đang ở. Mọi người vốn cho rằng Thần sẽ mang về một á thú nữa, đang chỉnh tề đợi nghênh tiếp tân á thú, ai biết đợi được là Thần bị thương.

“Xảy ra chuyện gì?” Người mở miệng đầu tiên là Lộ, lực chiến đấu của Thần tại D-6 là nằm trong mười hạng đầu, Lộ không ngờ bên ngoài có ai có thể tổn thương được Thần.

“Phi phi!” Thần biến về hình người, đỡ cánh tay bị thương, tức giận nói: “Ta gặp phải thú nhân khu trung ương đang tìm á thú.”

“Cái gì?” Lộ kinh ngạc.

Thần mặt âm trầm, “Đối phương biết tên á thú, nói là đồng bạn thất lạc. Phi, khi chúng ta phát hiện á thú, toàn thân á thú đều là thương tích, đồng bạn gì chứ, rõ ràng chính là á thú chịu không nổi ngược đãi chạy ra, bọn họ còn có mặt mũi đuổi tới đây.”

Lời của Thần hiển nhiên nhận được đồng tình của mọi người, Hoằng Ảnh nhìn Lộ: “Lộ, ngươi dự định làm sao?”

Lộ còn chưa mở miệng, một người khác đã nói: “Tuy hiện tại các khu đều thầm tự lập, nhưng ngoài mặt mọi người đều không có trở mặt với khu trung ương, ta kiến nghị chúng ta hãy nghĩ một biện pháp thỏa đáng thì tốt hơn.”

“Ngươi có ý gì, cái gì mà biện pháp thỏa đáng, lẽ nào muốn giao á thú ra, tiếp tục bị đám biến thái ngược đãi?”

Thấy mọi người sắp cãi nhau, Lộ ngắt ngang: “Thần, đối phương có mấy người?”

“Ta chỉ gặp được một người, nhưng rất mạnh.”

Lộ nhẹ gõ lên bàn, rất nhanh hạ quyết tâm, “Á thú tuyệt đối không thể giao ra, nếu khu trung ương tìm tới, cứ giữ toàn bộ bọn họ lại, đúng lúc khu C đang náo lợi hại, khu trung ương chưa chắc có thể tra được lên người chúng ta.”

Quyết định của Lộ cũng coi như quyết định cuối cùng, mọi người rất nhanh tản đi, ai nấy dẫn theo đội chấp pháp đi hướng bốn cửa thành.

Thần không chịu nghỉ ngơi, đơn giản băng bó cho qua, lại đi theo tới cửa thành.

“Thế nào, có khí tức của đối phương không?” Mở miệng chính là một con gấu nâu cự đại, chính là thú thể của Hoằng Ảnh.

Thần tỉ mỉ ngửi bốn phía, đột nhiên dừng bước, gầm rú về hướng bên trái. Theo tiếng gầm của Thần, lập tức có mười mấy cự thú vây lại, nửa ẩn trong hư không, bóng dáng Sở Mặc dần xuất hiện.

Như ngẫm nghĩ gì nhìn Thần một cái, Sở Mặc không ngờ khứu giác của đối phương lại nhạy bén như thế, hắn đã dùng thiết bị cấm chế che giấu khí tức trên người, đối phương lại vẫn có thể tìm được hắn.

Sở Mặc đối với việc này rất kinh tâm, nhưng không nghĩ đối phương đồng dạng cũng kinh tâm vì hành động của hắn.

Khốn kiếp, khu trung ương từ lúc nào đã nghiên cứu ra thiết bị ẩn thân, bọn họ thế nhưng không hề nghe được một chút tin tức nào, mấy cự thú quay nhìn nhau, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảnh giác nồng đậm.

Song phương đang đối kháng khẩn trương, bầu không khí tại đó hễ chạm là bùng phát.

Người ở cửa thành khác nghe được tin Sở Mặc xuất hiện, đều dồn dập chạy tới, nhất thời hơn trăm con cự thú chặn ở cửa thành, những thú nhân khác nhìn thấy tình hình này, vô cùng tự giác chọn lựa né thật xa.

Sở Mặc nhìn nhiều thú nhân tụ tập lại như thế, chân mày nhăn chặt, nếu chỉ có mười mấy thú nhân hắn không đặt vào mắt, nhưng nhiều như thế chỉ dựa vào một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, càng huống hồ nơi này dù sao cũng không phải tiên giới, Sở Mặc còn chưa ngu tới mức đại khai sát giới ở đây, chọc phải phiền phức không thể giải quyết.

Tình hình đối kháng tại cửa thành truyền tới tai Lạc Phi, Lạc Phi lo lắng Tiêu Dật nghe được tin tức sẽ sợ hãi, vội buông công việc trong tay, đi tới phòng của Tiêu Dật.

Trong phòng, Tiêu Dật hoàn toàn không biết chút gì những chuyện đang xảy ra bên ngoài, đang hiếu kỳ lật xem máy liên lạc Lạc Phi để lại cho y. Máy liên lạc này giống như di động ở nhân giới, nhưng lại không có nguyên lý điện tử phức tạp như di động nhân giới, chỉ là một tấm thẻ kim loại mỏng, đã chứa đựng toàn bộ công năng của di động, thậm chí còn có thêm một vài công năng thú vị khác.

Tiêu Dật tựa hồ vô thức nghĩ tới việc nếu y mang thêm một vài máy liên lạc tới nhân giới, khẳng định có thể kiếm được một mớ, nói không chừng còn có thể dẫn đầu khoa học nhân giới phát triển thêm một bước, thậm chí y còn có thể đem cái này bán tới tiên giới, cái này so với thẻ ngọc truyền tin thì tiện hơn nhiều. Chính là không biết vật phẩm của thú nhân thế giới tại tiên giới liệu có “thú khí” hay không, đến lúc đó lại bị sở tuần kiểm để ý thì mệt.

Chợt Tiêu Dật ngây người, y chỉ mới nghĩ mang thứ ở đây bán tới thế giới khác, lại không nghĩ tới việc đem đồ của nhân giới và tiên giới bán tới đây, y thật sự quá ngốc, nên biết trước mắt chính là một cơ hội buôn bán cực lớn. Tiêu Dật nghĩ tới mấy cọng rau héo úa khi ăn cơm vừa rồi, đó còn là đồ dự trữ quý giá tìm được trên cả khu D, nếu y đem rau ở nhân giới tới bán ở đây, đúng rồi, còn có thịt, như vậy sẽ là một vụ làm ăn kiếm được bao nhiêu tiền a.

Tiêu Dật càng nghĩ càng hưng phấn, quả thật hận không thể lập tức trở về nhân giới mang một sọt rau về đây, chỉ là nhìn vết bớt thái cực không có chút phản ứng nào trên ngực, tâm tình kích động của Tiêu Dật liền xìu xuống, về không được thì nghĩ nhiều thêm cũng vô ích.

Khi Lạc Phi đi vào thì thấy chính là bộ dáng Tiêu Dật ỉu xìu, hắn cho rằng Tiêu Dật đã nghe được chuyện xảy ra trước cửa thành, lo lắng nhìn Tiêu Dật, an ủi nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng, Lộ sẽ không để người mang cậu đi.”

“Cái gì?” Tiêu Dật không hiểu.

Lạc Phi nhẹ vỗ vai Tiêu Dật, dịu giọng nói: “Tôi biết cậu rất sợ, nhưng cậu yên tâm, nơi này là khu biên giới, thú nhân của khu trung ương không dám quá ngang ngược ở đây.”

Rõ ràng mỗi một từ Lạc Phi nói y đều có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì Tiêu Dật lại hồ đồ, liên hệ hai câu trước sau, Tiêu Dật thử mở miệng: “Có phải có người tới tìm tôi, muốn mang tôi đi?”

“Cậu không biết?” Lạc Phi rất nhanh ý thức được mình đã hiểu lầm, thì ra Tiêu Dật còn chưa biết, hiện tại ngược lại là hắn chủ động để lộ ra. Nếu đã nói tới đây, Lạc Phi cũng không thể giấu Tiêu Dật nữa, đơn giản kể lại mọi chuyện.

“Trước đó cậu không phải nói còn có một đồng bạn thất lạc sao? Lộ an bài Thần ra ngoài tìm kiếm, kết quả không tìm thấy ngược lại còn gặp phải thú nhân đang tìm cậu khắp nơi. Thần không phải là đối thủ của thú nhân đó, chạy trở về, không ngờ thú nhân cư nhiên đuổi theo tới đây. Hiện tại bọn người Lộ đều đã ra đó, nhất định sẽ cản được hắn lại, không để hắn mang cậu đi.”

Nghe xong lời của Lạc Phi, Tiêu Dật lập tức nghĩ ngay người tới tìm y là Sở Mặc, chỉ là Sở Mặc làm sao lại là thú nhân, hắn và y đều là nhân loại, đúng ra là á thú chứ. Lại nói đám người Lạc Phi tại sao vẫn nhắc tới khu trung ương, lo lắng người của khu trung ương sẽ dẫn mình đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Tiêu Dật không hiểu, hoang mang nhìn Lạc Phi, hỏi ra.

Lạc Phi biểu hiện ra còn khó hiểu hơn y, “Cậu không phải trốn từ khu trung ương ra sao?”

“A!”

Hai người hai mặt nhìn nhau, Tiêu Dật mới biết vì hàm hàm hồ hồ không nói rõ lai lịch, mọi người nhìn thương tích trên người y, thế nhưng lại chụp lên cho y cái lai lịch bị người ngược đãi truy sát. Tiêu Dật buồn cười, nghĩ tới năng lực chụp mũ cường đại của mọi người, nói thế, trước cửa thành hiện tại không phải là thú nhân của khu trung ương gì cả mà là Sở Mặc?

Ý niệm thoáng qua, Tiêu Dật lập tức khẩn trương muốn đi tìm Sở Mặc, Lạc Phi lo lắng thân thể Tiêu Dật, lại thêm Tiêu Dật cũng không biết đường, bèn chủ động đi cùng y tới cửa thành.

Lúc này, Sở Mặc cùng mấy người Thần sớm đã một lời không hợp xông vào đánh nhau, khi Tiêu Dật đuổi tới, liền thấy Sở Mặc cùng mấy cự thú giao đấu.

“Sở Mặc!”

Lạc Phi rất nhanh phản ứng lại: “Đồng bạn của cậu?”

Tiêu Dật gật đầu, Lạc Phi không hiểu: “Nhưng cậu không phải nói hắn là á thú sao?”

Tiêu Dật lý lẽ đương nhiên nói: “Anh ta chính là á thú mà!”

Lạc Phi vừa nghe lập tức gấp lên, lao tới trước gầm lên: “Đừng đánh nữa, Thần hiểu lầm rồi, đối phương là á thú.”

Hai chữ á thú vừa thốt ra, mấu cự thú vốn dĩ đang muốn nhào lên lập tức dừng lại, kinh nghi nhìn Sở Mặc phía trước.

Khi Tiêu Dật xuất hiện Sở Mặc sớm đã thấy y, lúc này thấy Tiêu Dật và đối phương thân cận như thế, không giống như có gì mâu thuẫn, trái tim vẫn treo lên cũng buông xuống được, đồng thời thuận thế thu tay.

Trong những người này, tính cách của Thần là nóng nhất, trước đó lại là hắn nói Sở Mặc là thú nhân, lập tức biến về nhân hình nhảy ra, “Không thể, sao hắn ta có thể là á thú, các ngươi có thấy qua á thú nào lợi hại như thế không?”

Hoằng Ảnh cũng hồi phục nhân hình sau đó, gật đầu, “Tuyệt đối không phải á thú, hắn nếu là á thú, hung hãn như thế, ai dám để hắn sinh hài tử.”

Tiêu Dật vốn đang kinh ngạc vì dã thú đột nhiên biến về hình người, không ngờ cư nhiên lại nghe phải ảo giác.

Y vẻ mặt cổ quái kéo kéo Lạc Phi, “Vừa rồi tôi có phải nghe lầm không? Anh ta tìm Sở Mặc làm gì, sinh hài tử?”

Lạc Phi vẻ mặt tự nhiên, “Á thú đương nhiên phải sinh hài tử, chẳng qua hắn hung hãn như thế, chắc không có thú nhân nào có thể áp nổi hắn.”

Dự cảm không hay nổi lên trong lòng, Tiêu Dật ẩn ẩn cảm thấy y có lẽ đã hiểu lầm chỗ nào, không nản lòng hỏi tiếp câu nữa: “Á thú cho dù sinh hài tử cũng là phụ nữ trong á thú sinh chứ hả?”

“Phụ nữ? Phụ nữ là cái gì?” Lạc Phi kỳ quái hỏi lại.

Dự cảm được chứng thật, Tiêu Dật chỉ cảm thấy một đạo sét đánh xuống, y cuối cùng cũng hiểu tại sao suốt đường tới đây không thấy bất cứ một cô gái nào, cũng hiểu được khoan dung của thú nhân đối với á thú là vì nguyên nhân gì. Y vẫn luôn cho rằng là vì á thú không thể biến thân, thực lực quá kém, nên thú nhân tự cho là kẻ bảo hộ cho á thú, thì ra căn bản không phải, mà là trong mắt thú nhân, á thú chính là đại biểu của con gái.

Nghĩ tới y còn từng ngầm thừa nhận mình là á thú, Tiêu Dật liền hận không thể cho thời gian chảy ngược, y chết cũng phải kiên trì bản thân là thú nhân a.

Hai người đối thoại tuy nhỏ tiếng, nhưng những người tại đó đều thuộc loại có lỗ tai cực thính, đặc biệt là Sở Mặc ban đầu khi nghe tới sinh hài tử sắc mặt đã không tốt, đợi sau khi nghe rõ tất cả, sắc mặt đã triệt để sầm xuống. Lạnh lùng đảo qua mọi người tại đó một cái, một tiếng gầm chấn động truyền ra, một con báo đen mắt vàng thân hình cực lớn xuất hiện tại nơi Sở Mặc đứng trước đó.

“Thú nhân!”

“Ta đã nói hắn chính là thú nhân mà!”

“Quá gian xảo, một thú nhân cư nhiên giả thành á thú, không biết liêm sỉ đi theo bên cạnh á thú lừa gạt tình cảm của á thú.”

Thanh âm lộn xộn vang lên, Tiêu Dật há họng trợn mắt nhìn con báo màu đen cực lớn đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hiện tại y biến thân còn kịp hay không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.