Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 18: Đột Kích (1)




Soẹat!

Chém bay đầu tên thổ phỉ cuối cùng, biến 17 tên thổ phỉ cao to, vừa nãy còn rất hăng máu, phê pha tận cõi tiên đình khi được chơi những cô em xinh tươi, trắng mịn, trơn mước, giờ đây chỉ còn lại 4 tên đang nằm liệt người dưới đất, hấp hối bên cạnh vũng máu của chính bản thân chúng.

Bá Thiên Vũ thu kiếm vào vỏ.

Hắn xoay người, nhìn về hướng ba huynh đệ Trương Hàm dường như đang bàn luận kế sách chiến đấu gì đó có thể giúp họ tiêu diệt được hắn.

Hắn cảm thấy đáng thương cho bọn họ.

“Có đánh lại bố đâu mà bàn mới chả cãi chi cho mệt đầu vậy mấy cưng. Thôi, cứ đến đây để bố làm thịt cho nhanh. Yên tâm, một nhát là lên đường ngay thôi”.

Hắn có Linh Thể, là một loại thân thể trâu bò hơn mấy lần so với người bình thường. Có khả năng chiến đấu siêu việt. Có luôn cả sức mạnh vượt trội trong cùng cảnh giới khi mà Cự Bặc Tiên Ông đã từng nói, tu luyện bằng Niệm Tiên Quyết sẽ giúp hắn trở thành kẻ mạnh nhất trong cùng cấp bậc tu vi.

Thế thì chỗ nào cho ba người Trương Hàm đánh hắn, giết hắn?

Hắn chấp luôn cả 100 tên Trương Hàm từ trên trời xuất hiện, buff luôn cho chúng khả năng “tâm ý liên thông” để chúng ăn ý trong từng hành động, bước vào đây đánh với hắn, thì hắn cũng đếu bao giờ ngán chứ đừng nói chỉ có ba huynh đệ Trương Hàm phối hợp nhuần nhuyễn.

Chém giết 17 tên thổ phỉ vừa rồi đối với hắn chỉ là một màn khởi động nho nhỏ, chứ cũng chẳng có gì gọi là to tát. Hắn giết người, chưa bao giờ biết cảm giác đã tay là gì.

Để giết được hắn, âu phải là cường giả Khai Lực cảnh xuất hiện.

Hắn ngước nhìn bầu trời trên cao, xem vị trí của mặt trời.

“Hừm… có vẻ đã đến gần đỉnh trưa (12h). Nếu không có bất trắc, ta có thể về kịp để thăm Tiên Tiên lần cuối nếu nàng chưa cùng con củ liềng kia rời đi”.

Dựa theo tính toán sơ khai của hắn. Hắn giết xong ba tên này, cướp hết tài sản của chúng, sau đó chạy nhanh đến Liên gia, giết sạch thổ phỉ bên trong, lấy hết tài sản rồi vận chuyển tất cả về hang ổ của hắn trong thầm lặng, không để ai, người nào trong thành biết thì sợ là phải đến gần trưa mai mới xong vì mấy thằng lính hãm lờ canh giữ ở cổng thành rất mắc dạy, đặc biệt khắc khe. Cho tiền chúng, chúng lấy xong là lại tiếp tục kiểm tra như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chứ không hề giống thế giới tốt đẹp bên kia của hắn, đưa tiền là cho qua ngay, thậm chí còn có thể năn nỉ, trả giá cho việc cống tiền.

Cảm thấy cần giải quyết nhanh chuyện này, Bá Thiên Vũ lập tức hướng về ba người Trương Hàm, di chuyển đến.

- Tiến hành!

Trương Hàm ra lệnh, hai người Lâm Tẫn và Trần Dật cấp tốc tách xa về hai phía trái, phải. Còn Trương Hàm, hắn cũng cầm thanh đoản đao của mình trên tay, tiến đối một cách trực diện với nam nhân mặt chó.

Trong trận chiến sinh tử này, hắn sẽ là người đấu tay đôi với nam nhân mặt chó dưới sự yểm trợ từ ám tiêu của Trần Dật và phi đao của Lâm Tẫn ở phương xa.

Họ sẽ cố hết sức phối hợp để có thể khiến nam nhân mặt chó lộ sơ hở, từ đó giết chết hắn.

Bá Thiên Vũ không hề di chuyển ánh mắt đến hai người Lâm Tẫn, Trần Dật. Hắn chỉ là mang theo vẻ lạnh lùng, nguy hiểm như một con Hổ đã phát hiện con mồi phía trước, di chuyển càng lúc càng nhanh đến vị trí của Trương Hàm.

Vụt!

Lần đầu tiên trong trận chiến này, hắn bức phá bước chạy một cách vượt bậc, lao đến với tốc độ kinh người.

- !!!

Trương Hàm bị giật mạnh mình vì đây là lần đầu hắn thấy có cường giả Ngưng Lực cảnh tầng 10 viên mãn di chuyển nhanh đến như vậy, sợ là đã gấp đôi, gấp ba tốc độ của hắn.

Hắn lập tức bình tĩnh tâm trí, toàn lực tập trung vào trận chiến vì hắn cũng đã biết tên nam nhân mặt chó trước mặt không phải kẻ tầm thường. Bản thân hắn chính là đang trong tình trạng lành ít, dữ nhiều, có chín cửa tử vong.

Tay hắn cầm chắc thanh đoản đao, thân thể thủ thế vững vàng, từng bước chân đi ra là cả một sự sắc bén đầy mạnh mẽ.

“Ta phải chú ý thật kỹ đến tay phải và thanh kiếm tay trái hắn đang cầm. Khi tấn công, ngay trong khoảng khắc vừa đủ tầm để đôi bên va chạm, hắn sẽ rút thanh kiếm kia ra thật nhanh với vài phần sức mạnh của Ngưng Lực cảnh tầng 10 viên mãn mà chém đến, vì hắn còn phải chừa lại thực lực để giết tam đệ và nhị đê. Do vậy… không, không, cứ cho là hắn sẽ xuất ra toàn bộ lực lượng, ăn, thua với ta trong một chiêu duy nhất. Thế nên ta cũng sẽ dùng toàn bộ sức mạnh vào một chiêu. Ngay khi đủ tầm, tay phải hắn vừa chạm vào chuôi kiếm, ta cũng chém đao của mình xuống để va chạm với kiếm hắn, rồi ngay lập tức đá một cước vào ngực hắn trong bất ngờ, đánh hắn bay ra sau. Tiếp đó, trong khi hắn chưa thể điều chỉnh được thương tổn, các bước chân bị loạn nhịp, ta sẽ lao lên giết hắn, tam đệ và nhị đệ ở bên kia khẳng định cũng biết cơ hội đã đến mà phóng ám khí có chứa kịch độc vào hắn”.

“Chúng ta sẽ sống sót và hoàn thành nhiệm vụ 500 lượng vàng này!”

Trương Hàm đúng là một tên lính đánh thuê không đơn giản. Hắn nhờ khả năng quan sát nhạy bén của bản thân, cùng thông tin về cách chiến đấu của nam nhân mặt chó lúc nãy mà hắn thu thập được. Hắn đã nhìn thấu được cách thức giết người của nam nhân mặt chó và đưa ra phương án giết ngược nam nhân mặt chó.

Quả thật khi hai cường giả Ngưng Lực cảnh có cùng tu vi, vũ khí cũng cùng một chất liệu, chênh lệch sức mạnh thân thể là không xê xích mấy. Hai chiêu thức va vào nhau sẽ dẫn đến thế cân bằng khiến hai bên khựng lại, khi đó chỉ cần một bên lão luyện trong việc xử lý tình huống, bất ngờ tung ra một cước về bên kia, họ sẽ là người giành chiến thắng sau cùng.

Bất quá nếu áp dụng điều này lên nam nhân mặt chó thì hình như có điều sai sai, ngáo ngáo đến từ Trương Hàm.

Bởi lẽ vũ khí của hai người đúng là cùng chất liệu, nhưng mà thân thể của hắn lại khỏe hơn gấp bội so với Trương Hàm, sức mạnh ẩn chứa trong sợi lực lượng của hắn cũng ghê gớm hơn gấp nhiều lần so với Trương Hàm. Trương Hàm hoàn toàn không có khả năng duy trì được thế cân bằng lúc chiêu thức của hai bên va chạm.

Vũ khí của hắn rồi sẽ gãy lìa, thân thể của hắn sẽ bị chém làm đôi!

Đó là còn chưa kể, tên nam nhân mặt chó này vốn không phải người.

Mà hắn là một con chó có cái mõm dài ơi là dài, lưỡi cũng dài nốt, liếm đến em gái mình cũng không tha… à nhầm, hắn là một con Hổ.

Ừ, là Hổ lai chó!

Whách?!!!

Vụt!

Phạm vi giao tranh chẳng mấy chốc đã đến.

Tay phải của nam nhân mặt chó đúng như Trương Hàm dự đoán, mò đến chuôi kiếm bên tay trái, đang muốn rút ra.

- HAA!

Trương Hàm lập tức thét lên, toàn bộ sức mạnh trong sợi lực lượng của một vị Ngưng Lực cảnh tầng 10 viên mãn xuất ra, tập trung tất cả vào đôi tay lực lưỡng của hắn mà chém xuống, chờ đợi một diễn biến như bản thân đã tưởng tượng.

Nhưng rất tiếc.

Cách!

Cạch!

Hai tiếng động kỳ lạ vang lên, tựa như có ai đó vừa rút một thứ sắc bén ra khỏi vỏ, sau đó liền đút vào trở lại với tốc độ vô cùng nhanh, chưa mất đến nửa giây.

Một thứ ánh sáng chói mắt, bất chợt lóe lên rồi vụt tắt, khiến hai người Trần Dật và Lâm Tẫn phải cực lực nheo mắt mới có thể được tiếp tục theo dõi diễn biến bên phía đại ca Trương Hàm.

Nam nhân mặt chó không biết từ lúc nào đã vượt qua mặt Trương Hàm. Kiếm của hắn vẫn còn nằm trong vỏ, cứ như hắn chưa từng rút nó ra.

Vụt!

Hắn không quan tâm đến Trương Hàm nữa. Hắn rẽ nhanh về phía bên trái, về phía của Lâm Tẫn mà lao đến, vì một con Hổ như hắn đã ngửi được mùi rằng tên này chắc chắn sẽ chạy trốn khi Trương Hàm ngã xuống đất. Hắn không muốn phải rượt cho mệt hơi, cho xa xăm, vậy nên cần phải làm thịt con thỏ con này gấp.

- Không thể nào…

Rách!

Thanh đoản đao trên tay đứt làm đôi rơi xuống đất, ngay phần eo của Trương Hàm cũng dần dần xuất hiện một đường đỏ máu, chạy dài từ bên này qua bên kia.

Đôi mắt hắn khó tin đến độ trở nên đờ đẫn. Miệng hắn mấp máy một câu hỏi kỳ lạ.

- Kiếm của hắn… đã rút hay chưa…

Bịch!

Thân thể hắn ngã nhào xuống đất. Nửa thân trên tách ra khỏi cơ thể cùng với vô vàng máu tươi đang chảy ra như nước đổ.

Trương Hàm, hắn đã chết. Chết bởi một kỹ thuật gọi là “Thuật rút kiếm – Iaijutsu” của nam nhân mặt chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.