Vì Em Mà Sống

Chương 6: Được




Tưởng Tiêm Tiêm ở trong thang máy năm phút, cuối cùng cũng đụng phải trợ lý của Lương Đậu Khấu.

Tuy rằng hai người gặp nhau gấp như vậy nhưng Tưởng Tiêm Tiêm chưa bao giờ nói chuyện nhiều với trợ lý của Lương Đậu Khấu, cũng không biết nên gọi cô ấy là gì, cô nghẹn lời một hồi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay cản đường của cô.

Trợ lý của Lương Đậu Khấu dừng bước, trước tiên nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một cái, mới lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chung quanh một chút, cuối cùng liền chỉ vào một lối thoát hiểm hầu như không có người qua lại, mở miệng nói: “Chúng ta qua đó nói chuyện một chút được không?”

Tưởng Tiêm Tiêm sợ bị từ chối, liền tiến tới bên tai trợ lý của Lương Đậu Khấu, âm thanh nhỏ xuống bổ sung một câu: “Tôi biết mẹ cô bị bệnh, cần một số tiền lớn, tôi có thể giúp cô.”

Trợ lý của Lương Đậu Khấu sững sờ, như rất kinh ngạc không biết sao Tưởng Tiêm Tiêm lại biết, sau đó liền khẽ gật đầu, quay người đi về phía lối thoát hiểm.

Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau cô, đóng cửa thoát hiểm xong, cô liền dứt khoát sờ soạn trong túi một tờ chi phiếu, cầm bút ký rồi đưa cho trợ lý của Lương Đậu Khấu.

Trợ lý nhìn số tiền trên tấm séc, lại không nhận mà nhìn vào mắt Tưởng Tiêm Tiêm, mở miệng thẳng thắn nói: “Điều kiện là gì?”

“Video” Tưởng Tiêm Tiêm cũng không vòng vo, nhìn thấy cô ấy hiểu ý của mình, lập tức thẳng thắn nói: “Tôi muốn lấy cuộn video có liên quan đến Lương Đậu Khấu trong tay cô.”

Trợ lý chỉ muốn lấy một số tiền từ chỗ Lương Đậu Khấu, cô không thật sự nghĩ hại Lương Đậu Khấu, nên mím môi một hồi, quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của Tưởng Tiêm Tiêm, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Đừng giả bộ nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cần cô đưa video cho tôi, tờ séc này sẽ lập tức thuộc về cô, dù cho cô có đưa video cho Lương Đậu Khấu, cô ấy cũng sẽ đưa cho cô một số tiền vậy thôi, tôi cũng không có liên quan, nhưng mà…” Tưởng Tiêm Tiêm cố ý dừng lại một chút, sau đó lại mở miệng: “…Nếu như tôi là cô, thừa dịp có tiền thì cứ lấy, dù sao chuyện mẹ bị bệnh mới là quan trọng nhất, nếu như còn chưa lấy được tiền của Lương Đậu Khấu mà lại làm mất video kia thì chẳng phải lại mất cả chì lẫn chài sao?”

Sau khi nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm giống như trầm tư lắm vậy, nghiêng đầu chút, lại mở miệng nói: “Cô nói xem bọn họ có gạt cô ghi âm lại để báo cảnh sát bắt cô tội tống tiền không? Sau đó giam cô vào ngục?”

“Cũng có thể a…” Tưởng Tiêm Tiêm tán đồng mấy lần, sau đó lại cười xán lạn với trợ lý: “À đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu với cô, tôi là Tưởng Tiêm Tiêm, là em họ của Lương Đậu Khấu, có một số chuyện người ngoài không biết nhưng tôi là người trong nhà, tất nhiên là đã biết rồi…”

Trợ lý thật sự bị câu nói sau của Tưởng Tiêm Tiêm hù dọa, cô là em họ của Lương Đậu Khấu, hay la cô ta chỉ nghe được tin tức gì đó nên đã chặn đầu cô, liền mở miệng nói: ‘Video tôi cũng có thể đưa cho cô, nhưng cô phải đưa cho tôi thêm hai trăm ngàn.”

Tưởng Tiêm Tiêm không chút do dự viết thêm một tờ chi phiếu khác, sau đó đưa cho trợ lý.

Trợ lý nhận được thì xác định không có vấn đề gì mới từ trong túi lấy ra một cái đĩa đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.