Vì Em Mà Sống

Chương 42: Lễ Vật




“Một trăm vạn.”

Người đàn ông sẽ vì vài tấm hình ném cả trăm vạn, hẳn là không có mấy người.

”Một trăm mốt!”

Biết rõ Thi Khả Nhi sẽ không thật sự tung những hình này ra ngoài, nhưng Thẩm Chanh vẫn là tăng theo Thi Vực!

Một không chịu thua, một không nhận thua.

Cho nên ở trong vòng năm phút ngắn ngủn, hai người từ mười vạn đồng không ngừng tăng lên, tăng đến năm trăm vạn.

“....”

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Chanh bại trận trước.

Bởi vì cô không xác định mình có nắm ra được năm trăm vạn hay không, tuy rằng thẻ anh cho cô có thể xài vô hạn, nhưng cô lại không xác định trong thẻ có hơn năm trăm vạn hay không?

”Gửi ảnh chụp cho anh, tiền lập tức chuyển đến tài khoản của em.”

Từ trước đến nay Thi Vực nói một không hai, chuyện đã đáp ứng với người khác cũng sẽ không đổi ý.

Cho nên nếu anh đã nói dùng năm trăm vạn để mua vài tấm hình này, vậy nhất định không phải đang nói đùa.

”Đồng ý!”

Vốn chính là dùng kiếm tiền làm mục đích chụp ảnh, cho nên Thi Khả Nhi tuyệt đối sẽ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Thẩm Chanh: “....”

Một buôn bán lớn năm trăm vạn, cứ như vậy nói thành rồi?

Cô vốn là có chút buồn bực, nhưng lúc Thi Khả Nhi đi qua từ bên người cô, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: “Chị dâu, em có người bạn là hacker, lát nữa em bảo anh ta xâm nhập hộp thư anh của em, xóa chị khỏi tấm hình.”

“....”

Xóa cô khỏi tấm hình?

Vậy chỉ còn mỗi một mình anh, sẽ là một loại hình ảnh gì?

Không biết tại sao, Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy rất muốn.... Cười.

Tự nhận Thi Vực đã đủ phúc hắc rồi, không ngờ trình độ phúc hắc của Thi Khả Nhi cũng không thua anh, ngay cả cách tổn hại người như vậy cũng nghĩ ra.

Thi Khả Nhi đi tới trước mặt Thi Vực, ngay sau đó hỏi tài khoản hộp thư của anh, nhưng là Thi Vực lại bảo gửi bằng bluetooth.

”Loại ảnh chụp tiểu chuẩn lớn này, anh cả gan dám dùng bluetooth để gửi? Bây giờ hacker nhiều như vậy, nếu xâm nhập vào trong lúc chúng ta gửi ảnh, chẳng phải ảnh chụp sẽ bị đánh cắp ư?”

”Ít nói nhảm, bảo em gửi như thế nào thì em liền gửi như thế đó.”

”Được lắm, dù sao cũng không phải ảnh chụp của em. Bất quá em nói rõ ràng trước, nếu những hình này tiết lộ ra ngoài, không có liên quan gì với em đâu đó.”

”Ừ.”

Không có cách nào, Thi Khả Nhi đành phải mở bluetooth ra, kết nối với điện thoại của Thi Vực.

Lúc đang muốn gửi ảnh chụp, một bàn tay thon dài đột nhiên duỗi đến từ bên cạnh, không nói một lời, trực tiếp cướp đi điện thoại của Thi Khả Nhi.

”Thi Khả Nhi em tiến bộ rồi, hửm?”

Giọng nói sâu lắng, mang theo hàn khí khiếp người, cực kỳ nguy hiểm.

Là Thi Mị.

Thi Khả Nhi gần như theo bản năng muốn cướp điện thoại di động của mình về từ trong tay của anh, nhưng Thi Mị cũng không cho cô cơ hội này, bởi vì nguyên nhân chiều cao, anh chỉ giơ tay lên, Thi Khả Nhi liền không với tới.

Biết như vậy là không lấy điện thoại về được, Thi Khả Nhi dứt khoát buông tha ý định cứng rắn đỏa lại, sửa dùng ngôn ngữ công kích: “Dưới tình huống không trải qua sự đồng ý lấy điện thoại của người khác là phạm pháp. Anh, anh đây là muốn lấy thân thử nghiệm ư?”

Thi Mị lạnh lùng liếc cô một cái, “Anh đây là lấy thân thử nghiệm, vậy vừa rồi hành vi của em tính là gì?”

Không đợi Thi Khả Nhi trả lời, anh lại lên tiếng: “Vơ vét tài sản?”

Thi Khả Nhi không mấy quan tâm nhún vai: “Anh nói là vơ vét tài sản đó chính là vơ vét tài sản, dù sao anh nhìn em không vừa mắt, khắp nơi đều nhằm vào em. Nếu không cũng sẽ không nói chuyện em hút thuốc lá cho ba mẹ em biết, để cho em không có tiền tiêu vặt xài!”

Cô tăng thêm giọng điệu ở mấy chữ "Không có tiền tiêu vặt xài".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.