Vì Em Mà Sống

Chương 4: Kẹo




Nhân viên phục vụ liền đưa tiền trả lại về két thu ngân, có chút lúng túng trả lời: “Đúng vậy, tiên sinh.”

Cố Dư Sinh không nói gì, lúc đi ra khỏi cửa hàng, mới khẽ vuốt cằm một hồi, sau đó kéo cửa ra, cất bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trở lại xe, Cố Dư Sinh không nhanh chóng lên xe mà dựa nửa đầu vào xe, hắn sờ trong túi một điếu thuốc, châm lửa xong, vừa đưa đến bên môi, trong đầu lại văng vẳng câu nói của Tần Chỉ Ái: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh hút ít lại một chút, dù tâm tình không tốt đi chăng nữa cũng đừng hút nhiều quá, bỏ được thì càng tốt.”

Động tác của Cố Dư Sinh liền dừng lại, cuối cùng lại buông thõng tay xuống.

Hắn về nhà không về lại ghé qua chỗ này là vì muốn dẫn cô xuống chơi trò này, ngoại trừ việc muốn làm một chút chuyện lãng mạn, nhưng việc quan trọng hơn là hắn còn thật sự muốn biết cô đang có tâm sự gì.

Không nghĩ tới cô cũng không để lại bất cứ dấu vết gì...

Gió rất lớn, Cố Dư Sinh đứng đến khi thuốc cháy đến đầu lọc mới cảm nhận được chút nóng, lúc này hắn mới dập thuốc, vứt vào thùng rác rồi mới lên xe trở về nhà.

Lúc hắn rời đi như vậy, cô bé ở nhà còn đang chìm trong giấc ngủ.

Cố Dư Sinh rón rén bò lên giường, nằm bên cạnh cô, nghe tiếng hít thở của cô, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại.

Trước đây không yêu cô, hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô nhiều như vậy.

Sau khi yêu cô, hắn sẽ vui vẻ vì nụ cười của cô, cũng sẽ bi thương vì khổ sở của cô.

Tuy rằng rất đáng tiếc, không biết vì sao cô lại không vui nhưng hắn hy vọng đêm hắn cầu hôn cô, những chuyện không vui kia cũng sẽ biến mất, hy vọng vào một tương lai tươi sáng, lúc đó cô có thể mạnh dạn dựa vào hắn, thẳng thắn chia sẽ những vui buồn mừng giận với hắn.

-

Hôm nay, Tưởng Tiêm Tiêm đi thẩm mĩ viện chăm sóc hằng tháng.

Thẩm mĩ viện ở tầng 9 trung tâm thương mại, lầu tám chính là một nhà hàng.

Bên trong thẩm mĩ viện đốt tinh dầu, phối hợp với lực mat xa của nhân viên khiến cả người Tưởng Tiêm Tiêm đều thả lỏng, trước khi đi ra ngoài cô vừa mới ngủ dậy, bây giờ lại cảm thấy buồn ngủ nữa.

Lúc tỉnh lại, nhân viên nói là đã làm xong, người đó cầm một cái chăn mỏng đắp lên người cô, nhìn thấy cô mở mắt liền cười cợt, âm thanh rất dịu dàng: “Cô nghỉ ngơi một chút, tôi chuẩn bị tổ yến cho cô rồi, nhớ uống lúc còn nóng.”

Tưởng Tiêm Tiêm nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho nhân viên đó đi ra ngoài.

Cô nhắm mắt lại, dưỡng thần một chút mới từ từ ngồi dậy bưng tổ yến lên, ăn vài miếng, liền đi vào phòng tắm trong phòng riêng, tắm rửa một chút, thay quần áo đi ra, lúc đang chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền, cô lại vô tình nhìn thấy Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu đi qua từ bên phải.

Biểu hiện của hai người có chút lo lắng, không biết nói chuyện gì, cũng không chú ý đến cô.

Lâu như vậy gặp lại Lương Đậu Khấu, Tưởng Tiêm Tiêm theo bản năng cũng để tâm một chút, vì vậy không chần chừ lui vào phòng riêng lúc nãy của mình, mở cửa len lén nhìn Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.