Vì Em Mà Sống

Chương 17: Cảm Ơn




Màn hình điện thoại nát vụn vô cùng thê thảm, lúc đầu ngón tay lướt qua liền đâm cho người sờ nhói một chút.

Cố Dư Sinh giống như không cảm thấy đau vậy, hắn nhập sáu chữ số mở khóa màn hình, lại vào WeChat, mở lại đoạn video của Ngô Hạo đã gửi.

Hắn xem lại tất cả một lần, trong phòng làm việc, lại vang vọng tất cả những câu nói kia của Lương Đậu Khấu.

Sau một lúc, hắn không cần nhìn video nữa, nhắm mắt cũng có thể hình dung ra động tác tiếp theo của cô sẽ như thế nào, biểu hiện, lời nói ra sao.

Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn bao nhiêu lần, mãi đến khi điện thoại không còn pin tự động tắt nguồn, bên tai của hắn vẫn phảng phất như nghe phải ma chú nguyền rủa, bên tai toàn là âm thanh của cô.

“Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn.”

“Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét.”

“Tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.”

“Tớ mong anh ta ít về nhà một chút, ít gặp, ta mới có thể ung dung vui vẻ, tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt…”

Cố Dư Sinh bỗng cười lớn ha ha ra tiếng, bên tai hắn liền vang lên câu nói hoàn toàn chắc chắn kia: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”

Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.

Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn…

Cố Dư Sinh giống như một con thú phát rồ, đột nhiên giơ chân lên đạp chiếc ghế sofa cách đó không xa, sau đó bắt lấy một chiếc đèn bàn ném từ trên bàn làm việc xuống đất.

Đáng giá, không đáng giá, quan trọng, không quan trọng, chỉ cần hắn quơ tới, tất cả mọi thứ đều không may mắn trong phút chốc trở nên vỡ vụn.

Những tiếng vang ầm ầm duy trì khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Dư Sinh mới thở hổn hển phì phò rồi dừng lại.

Văn phòng xa hoa sạch sẽ ban đầu trở nên tơi tả, laptop rơi xuống chân của hắn, biến thành hai nửa, điện thoại bàn chia năm sẽ bảy, ống nghe may mắn bay đến cửa phòng nghỉ.

Cố Dư Sinh giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, lui về phía sau hai bước, tựa trên bức tường trắng toát, sờ tìm thuốc lá, một khoảng thời gian dài không hút. Hắn bị sặc đến ho cong người.

Khi hắn sặc sụa nhất, cửa phòng lại lần nữa bị thư ký mở ra, thư ký biết tâm trạng của hắn không tốt nên không dám tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Cố tổng, anh có sao không?”

Cố Dư Sinh ráng dừng ho, nhìn ra cửa, sau đó phát hiện âm thanh của mình khàn khàn rất kỳ cục: “Có chuyện gì không?”

“Người bên công ty Lâm thị đã tới.” Sau khi thư ký báo cáo xong, lại nói tiếp: “Tôi sẽ để phó tổng tiếp họ, nói anh có chút chuyện phải đi ra ngoài.”

“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, hút mạnh một hơi, thở ra một vòng khói, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại hô: “Chờ chút.”

“Cố tổng, còn chuyện gì sao?”

“Cô gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, nói cho hắn biết những chuyện tôi nhờ hắn làm lúc nãy, bây giờ không cần phải làm nữa.”

Thư ký dù tò mò không biết có chuyện gì nhưng cũng không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Cố Dư Sinh không nói nữa, dựa vào vách tường ngây ngốc một lúc, sau đó mới quay đầu nhìn chính mình qua những mảnh kính vỡ vụn, thấy đôi mắt của mình đã trở nên đỏ chót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.