Vì Em Gặp Anh

Chương 55: Hạ độc




Nhìn chồng tài liệu trước mặt, Vương Bình Hòa sắc mặt rất âm trầm.

Những tài liệu này đều liên quan tới vụ án Nhiêu Phượng Sơn.

Bởi vì sự quan tâm khác thường của Liễu Tuấn với vụ án nay khiến Nhiêu Phượng Sơn tức thì trở thành từ ngữ được nhắc đến nhiều nhất ở tỉnh D. Ngay tiếp đó tìm trên mạng được ra một đống tin tức liên quan.

Hiện giờ tin đồn Liễu Tuấn kiếm cớ bới chuyện đã dần dần phai đi, không ai nhắc tới nữa. Ý tứ của y đã biểu đạt hết sức rõ ràng, đó là muốn nhân xử lý vụ án này để bảo vệ quyền uy của trình tự tuyển cử HDND, nghiêm trừng Nghiêu Phượng Sơn, để làm một sự cảnh tỉnh , đó là đường dây cao thế, ai chạm vào sẽ xui xẻo.

Trong lòng Liễu Tuấn, chế độ này tuyệt đối không thể bị tổn hại.

Mọi người phải thừa nhận, suy nghĩ trong lòng Liễu Tuấn đã vượt qua phạm trù đấu tranh, y đứng ở độ cao toàn cục nhìn vấn đề. Ở tỉnh D, Liễu Tuấn không có đối thủ chính trị thực sự. Có chỉ là khác biệt giữa cấp dưới phối hợp và không phối hợp.

Ủy viên dự khuyết cục chính trị với Liễu Tuấn chỉ là một danh hiệu vinh dự, không có ý nghĩa thực tế, nhưng tới tầng cấp đó, xuất phản điểm nhìn vấn đề, tầm cao lẫn phương thức đều khác hoàn toàn với cán bộ thường rồi.

Tổ chuyên án kỷ ủy Quảng Nam và tỉnh triển khai đi sâu điều tra vụ án Nhiêu Phượng Sơn, định kỳ báo cáo với thường ủy tỉnh.

Vấn đề Nhiêu Phượng Sơn không phức tạp, tỉnh vừa tra những những chứng cứ và nhân chứng liền mọc lên như nấm sa mưa.

Kẻ này cơ bản đã bị tử thần kề lưỡi hái lên cổ.

Hiện giờ trọng điểm tập trung ở truy cứu trách nhiệm lãnh đạo.

Mai Nghĩa Phương đúng mũi chịu sào.

Vì thế, Mao Nghĩa Phương làm kiểm điểm sâu sắc và tự phê bình trên thường ủy Quảng Nam, báo cáo kiếm điểm của hắn thành tài liệu chuyển cho các cán bộ phụ trách chủ yếu của tỉnh.

Quảng Nam đề nghị tỉnh ủy tỉnh D, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng với Mao Nghĩa Phương.

Đối với cán bộ liên quan như bí thư, huyện trưởng Tam Văn cũng có xử phạt tương ứng. Căn cứ vào điều tra, bí thư Tam Văn còn tồn tại vấn đề nghiêm trọng hơn, rất có khả năng chính là "ông chủ đằng sau" của Nhiêu Phượng Sơn, tổ chuyên án liên họp đã áp dụng biện pháp tất yếu với hắn, đang tiến hành đi sâu thêm một bước điều tra.

Mặc dù từ nguyên tắc tổ chức, Quảng Nam có thể đưa ra xử phạt với ban huyện ủy Tam Văn và thành viên ban thường ủy , nhưng chiếu theo thông lệ vẫn xin tỉnh ủy phê chuẩn.

Vương Bỉnh Hà thấy xử phạt quá nặng.

Bởi vì căn cứ vào tình hình hiện giờ, Mao Nghĩa Phương chỉ bị Nhiêu Phượng Sơn che mắt, hiểu lầm hắn là cán bộ có khí phách nên tiến cử hắn, bản thân đạo đức của Mao Nghĩa Phương là tốt, không có qua lại kinh tế gì với Nhiêu Phượng Sơn.

Nói trắng ra thì chẳng qua là thông lệ quan trường, Mao Nghĩa Phương cần bồi dưỡng cán bộ thân tín, nhưng khi bồi dưỡng Nhiêu Phượng Sơn thì nhìn nhầm người.

Vì điều này mà xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng thì quá đáng rồi.

Quá đáng hơn nữa Vương Bỉnh Hòa còn nghe thấy tin đồn, nói Mao Nghĩa Phương có thể bị điều khỏi Quảng Nam, cho hưởng an nhàn.

Hắn cảm thấy mình phải làm gì đó cho Mao Nghĩa Phương, không thể trơ mắt nhìn một cán bộ trẻ có tài bị ủy như thế.

Suy nghĩ mãi, Vương Bỉnh Hòa cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc.

- Chào bí thư.

Giây phút điện thoại thông, sắc mặt âm trầm của hắn biến thành nụ cười ôn hòa, giọng nói cung kính.

- Chào đồng chí Bỉnh Hòa.

Bên kia truyền tới giọng nam trầm hùng của Liễu Tuấn.

- Bí thư, hiện giờ có thời gian không ạ? Liên quan tới vấn đề xử lý Mao Nghĩa Phương, tôi có ý kiến bất đồng muốn báo cáo với bí thư.

Vương Bỉnh Hòa đi thẳng vào chủ đề.

Đó là cách làm đặc biệt của những cán bộ theo Liễu Tuấn thời gian dài, ở trước mặt Liễu Tuấn, khi báo cáo vấn đề cụ thể, không cần vòng vo. Liễu Tuấn không thích thế.

- Được mời đồng chí qua đây.

Liễu Tuấn đồng ý không do dự.

Vương Bỉnh Hòa đặt điện thoại xuống, chỉnh đốn trang phục, chắp tay sau lưng tới văn phòng của Liễu Tuấn.

Hai bên ở cùng một tòa nhà, chỉ khác tầng, đi vài phút là tới.

- Đồng chí Bỉnh Hòa tới rồi, qua đây ngồi đi.

Khi Vương Bình Hòa tới thì Liễu Tuấn đã ngồi ở ghế sô pha, không đứng dậy bắt tay hàn huyên với hắn, chỉ lên tiếng nói.

Vương Bỉnh Hòa mỉm cười đi tới ngồi ở ghế bên.

Chu Lương Thần đặt ám trà lên bếp, lấy trà ra, chuẩn bị pha.

- Bí thư, tôi cho rằng xử lý như thế với Mai Nghĩa Phương là quá nặng.

Không đợi trà pha xong, Vương Bỉnh Hòa đã nói thẳng.

Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
- Lý do?

- Đúng là Mao Nghĩa Phương trong vụ án Nhiêu Phượng Sơn tồn tại vấn đề nhìn người không rõ, bị Nhiêu Phương Sơn lừa gạt. Nhưng đồng chí này vốn phẩm đức tốt, ngay thẳng, không có vấn đề kinh tế. Không có qua lại tư nhân với Nhiêu Phượng Sơn. Phải nói rằng chỉ là một sai lầm về công việc.

Vương Bỉnh Hòa thẳng thắn bày tỏ lý do của mình.

Liễu Tuấn gật đầu.

Bất kể y có đồng ý với quan điểm của Vương Bỉnh Hòa hay không thì ít nhất tán đồng phương thức nói chuyện này, thành viên trong ban phải có gì nói đó, mọi người cởi mở thẳng thắn có lợi cho triển khai công việc.

- Đồng chí Bỉnh Hòa, chúng ta có thể nhìn vấn đề ở góc độ khác.

- Xin bí thư chỉ thị.

Liễu Tuẫn ua tay nói:
- Nếu như vấn đề của Nhiêu Phượng Sơn không bị tố cáo vạch trần, hắn toại nguyện lên làm phó huyện trưởng thường vụ, với hành động việc làm của hắn, sẽ mang tới hậu quả gì cho huyện Tam Văn?

Vương Bỉnh Hòa ngẩn cả ra.

Vấn đề này không tiện trả lời.

- Đồng chí Bỉnh Hòa, có xử lý Mao Nghĩa Phương hay không, phải xử lý ra sao, không phải đứng ở góc độ Mao Nghĩa Phương mà suy xét, phải suy xét từ góc độ cán bộ quần chúng huyện Tam Văn, vì sai lầm của Mao Nghĩa Phương sẽ mang lại cho huyện Tam Văn tổn thất lớn thế nào. Nếunhư Mao Nghĩa Phương không phân quản công tác nhân sự thì vấn đề này không nghiêm trọng. Nhưng vấn đề không phải như thế, Mao Nghĩa Phương đảm nhận trọng trách tuyển chọn đề bạt và khảo giát giám sát cán bộ, là trở thủ chủ yếu của Quách Hồng Vận. Từ điểm này mà nói, Mao Nghĩa Phương thiếu trách nhiệm, hôm nay tiến cử một Nhiêu Phượng Sơn không hợp cách, ai đảm bảo được hắn tiến cử cán bộ khác là hợp cách? Chỉ một mình Nhiêu Phượng Sơn có vấn đề? E rằng chuyện không đơn giản, trách nhiệm này, hắn phải chịu là đương nhiên.

Ngữ khí của Liễu Tuấn dần trở nên nghiêm túc.

Vương Bỉnh Hòa nhíu chặt mày không nói.

- Đồng chí Bỉnh Hòa, vì sao vụ án hủ bại các nơi trên toàn quốc xuất hiện mãi không thôi? Lãnh đạo khi dùng người trách nhiệm quá thấp chính là một trong số nguyên nhân quan trọng. Chúng ta hiện giờ dần hình thành một sai lầm nhận thức, cho rằng bản thân ngay là được. Kỳ thực quan điểm này là không đúng, đạo đức cá nhân tốt, tư tưởng tốt, chỉ có thể nói nhân phẩm tốt, không nói anh là lãnh đạo đủ tư cách. Lãnh đạo đủ tư cách không, quan trọng phải xem haòn thành công tác ra sao.
Liễu Tuấn tiếp tục nói rất chân thành.

- Ví dụ Mao Nghĩa Phương là cán bộ thanh liêm, không hủ bịa, điều này rất tốt, đáng được khẳng định. Nhưng đó không phải là lý do hắn có thể tùy tiện đề bạt cán bộ. Hắn tiến cử một cán bộ không hợp cách, tạo thành tổn hại cực lớn cho quần chúng, nhất là trong thời gian treo bảng, đã có người phản ánh vấn đề của Nhiêu Phượng Sơn, nhưng không có hành động gì, cũng không có sự điều tra xác minh, kiên trì đưa Nhiêu Phượng Sơn lên cương vị trọng yếu, điều này không đúng. Hắn không có quyền lực đó.

Liễu Tuất dứt khoát nói.

Vương Bỉnh Hòa nuốt nước bọt, tầm ngâm nói:
- Tôi thừa nhận bí thư nói rất có đạo lý, nhưng Mao Nghĩa Phương chỉ là sai sót vô tình thôi...

Ý của hắn là không thể vì chuyện này mà đánh chết hẳn Mao Nghĩa Phương.

Hơn nữa với hoàn cảnh quan trưởng hiện nay mà nói, Mao Nghĩa Phương là cán bộ hiếm có rồi.

Một cán bộ phẩm hạnh rất tốt như thế chỉ vì một lần sai lầm mà không còn cơ hội trở mình, không khỏi quá tàn nhẫn.

Liễu Tuấn khẽ phất tay nói:
- Báo cáo của thành ủy Quảng Nam tôi đã xem rồi, tôi cho rằng phán xử Mao Nghĩa Phương như thế là còn nhẹ.

- Hả?

Vương Bỉnh Hòa cả kinh, có chút không dám tin.

Nói như thế Liễu Tuấn thực sự muốn dồn Mao Nghĩa Phương vào đường cùng?

Vậy tin đồn là thật ?

Bất kể nói thế nào, Mao Nghĩa Phương cũng là cán bộ Vương Bỉnh Hòa hắn coi trọng, thế này thì thật thái quá.

- Đồng chí Vương Bỉnh Hòa, tôi thấy chúng ta phải nhìn ra sai lầm của Mao Nghĩa Phương là rất nghiêm trọng, hôm nay chúng ta khoan dung, ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện tương tự. Kiến thiết độ ngũ cán bộ mãi mãi không thể làm tốt được, cho nên Mao Nghĩa Phương cần phải bị phạt nặng. Đương nhiên với bản thân cán bộ chúng ta nên trân trọng, Mao Nghĩa Phương ngã xuống từ đâu phải đứng dậy từ đó.

Vương Bỉnh Hòa không hiểu.

- Tôi cho rằng Mao Nghĩa Phương không thích hợp làm phó bí thư Quảng Nam nữa, để hắn xuống huyện Tam Văn dọn đống hỗn loạn, cấp bậc tạm thời không điều chỉnh, hắn phải dùng thực thế cho thấy mình là cán bộ lãnh đạo hợp cách.

Liễu Tuấn nói chắc chắn.

Vương Bỉnh Hòa há mồm, không nói được gì, nhưng mắt sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.