Vì Em Gặp Anh

Chương 54: Chợt nhận ra mình không thể quên




Trời đã về khuya, trong phòng khách nơi chiêu đãi thành ủy Quảng Nam, vẫn phát ra án đèn dìu dịu.

Các lãnh đạo tỉnh ủy khảo sát Quảng Nam, cơ bản thường ở đây.

Trong phòng khách trừ Liễu Tuấn chỉ có Quách Hồng Vận.

Nói thực nhận được điện thoại của Chu Lương Thần, Quách Hồng Vận hết sức kích động, hôm nay Liễu Tuấn nổi giận lôi đình nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Trong lòng Quách Hồng Vận vô cùng bất an.

Chuyện hối lộ phiếu bầu không phải là chưa xuất hiện, theo thông lệ quan trường thì chuyện này khôn glớn. Chỉ là tên thổ bá vương giở trò khi tuyển cử, chẳng có gì mà to tát.

Ai ngờ Liễu bí thư bám chặt không tha, lại còn nâng tầm nghiêm trọng lên.

Thế là trong lòng các cán bộ Quảng Nam nổi lên đủ loại suy đoán, không hiểu Liễu bí thư nổi giận như thế là nhắm vào ai? Thực ra không chỉ cán bộ Quảng An mà lãnh đạo trên tỉnh cũng ăn ngủ không yên.

Những lời nói của Liễu bí thư ở Quảng Nam đã ngay lập tức truyền về tỉnh, tới tai các đại lão của tỉnh. Với uy vọng, địa vị của Liễu Tuấn ngày nay, y nổi giận như thế, sao không khiến mọi người hoảng sợ?

Cho nên mọi người trước tiên nghĩ tới là: Không biết Liễu bí thư muốn lấy ai ra khai đao?

Không phải là Mao Nghĩa Phương.

Nguyên nhân rất đơn giản, cán bộ cấp bậc đó chưa đủ tư cách khiến Liễu Tuấn phẫn nộ. Liễu Tuấn không vừa lòng với hắn có thể hạ xuống bất kỳ lúc nào, cần gì lòng vòng rắc rối?

Tỉnh D hiện nay, ít nhất phải cấp bậc thường ỷ tỉnh ủy mới khiến Liễu Tuấn tốn công đi đối phó, cán bộ thông thường không có thể diện lớn như vậy.

Liễu Tuấn là một bí thư tỉnh ủy có thể quyết định hướng đi của cán bộ cấp phó bộ.

Do Mao Nghĩa Phương, mọi người tự nhiên liên tưởng tới Vương Bỉnh Hòa, chẳng lẽ Liễu bí thư bất mãn với Vương thư ký muốn mượn cớ xử lý?

Theo thông lệ quan trường phân tích thì có vẻ đáng tin.

Có điều vấn đề là, Vương Bỉnh Hòa được công nhận là thân tín của Liễu Tuấn.

Không những có tình đồng hương, lại còn từng công tác ở TW đoàn, nghe nói khá được đồng chí Phó Tùng Lâm coi trọng. Nói cách khác Vương Bỉnh Hòa thực sự là thàn viên của Nghiêm Liễu hệ. Cho dù tới cấp phó bộ mọi người đều né tránh tới những thứ như phe phái, nhưng thực sự là nó tồn tài.

Quan trọng nhất là Vương Bình Hỏa là thường ủy đầu tiên chủ động ngả theo liễu Tuấn, cái công ủng hộ này không nhỏ.

Thời gian qua cũng không nghe thấy Liễu bí thư có gì bất mãn với Vương thư ký trưởng, sao đột nhiên lại ra tay với hắn được?

Nếu không phải vậy, thì mục tiêu của Liễu Tuấn là ai?

Có điều bất kể là ai, Quách Hồng Vận đều rất khó chịu.

Cho dù Liễu Tuấn không nhắm vào hắn, chuyện từ Quảng Nam phát sinh, một khi khơi lên đấu tranh trên tỉnh, hắn sẽ không thoát khỏi can hệ.

Hiện giờ Quách Hồng Vận còn chưa muốn chen vào đấu tranh ở tầng cấp đó.

Phân lượng còn kém một chút.

Cho nên cả ngày hắn đầu lo lắng.

May mà điện thoại của Chu Lương Thần đã gọi tới.

Quách Hồng Vận không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng tới nơi chiêu đãi, thực ra hắn cũng chưa đi xa, để tiện nghe Liễu bí thư triệu tập bất kỳ lúc nào.

Liễu Tuấn đã tắm mát, mặc đồ thường ngày khá rộng rãi, trông rất tùy ý.

Thấy thế, Quách Hồng Vận hơi yên tâm một chút, hắn có ngay hai phán đoán. Thứ nhất, ban ngày Liễu bí thư nổi giận đoán chừng là cho người khác xem, thứ hai, hắn chưa mất đi sự tín nhiệm của Liễu bí thư.

- Hồng Vận, ngồi đi.

Liễu Tuấn ngồi ở ghế sô pha nói, có vẻ tùy tiện thân thiết.

- Vâng, cám ơn bí thư.

Quách Hồng Vận vội ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, thấy Liễu Tuấn đưa tay ra với đồ pha trà, hắn vội giành trước một bước, bắt đầu pha trà rất thuần thục.

Sao có thể để Liễu bí thư pha trà cho mình?

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười không hề ngăn cản, im lặng nhìn hắn pha trà, cũng không vội lên tiếng.

- Mời bí thư.

Quách Hồng Vận mau chóng cung kính đặt một chén trà tới trước mặt liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà, nói:
- Hồng Vận, sợ hãi suốt cả một ngày rồi hả?

Quách Hồng Vận không ngờ Liễu Tuấn nói thẳng như thế, Quách Hồng Vận có chút xấu hổ, không dám phủ nhận, cười tự trào:
- Không giấu gì bí thư, đúng là sợ chết khiếp.

- Có phải trong lòng cậu thấy tôi chuyện bé xé ra to?

Liễu Tuấn càng nói thẳng hơn.

Quách Hồng Vận thực sự cả kinh, vội nói:
- Liễu bí thư.. Tôi tuyệt đối không có ý nghĩ đó, bí thư nhìn xa trông rộng, thao lược trong lòng chúng tôi sao hiểu nổi...

Liễu tuấn cười, khẽ nói:
- Hồng Vận, cậu đừng nên khẩn trương. Tôi mời cậu lại đây là để thẳng thắn trao đổi với cậu việc này. Nhớ cho kỹ đây chỉ là thảm khảo có thể nói thoải mái.

Quách Hồng Vận nghe thế thì cảm động lắm, rối rít gật đầu:
- Vâng thưa bí thư, tôi nhất định nghĩ gì nói nấy, quyết không dám che giấu ý nghĩ chân thật của mình.

- Ừ, thế thì tốt, lời nói dối nghe nhiều chẳng hay ho gì.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Quách Hồng Vận liền trở nên kích động, chăm chú nhìn vị cấp trên còn trẻ hơn mình mấy tuổi này, đợi nghe giáo huấn.

Liễu Tuấn đích thân nói với hắn một câu như thế là rất hiếm có, lạc quan mà nói có thể hiểu là Liễu Tuấn đã mở rộng cửa ra với hắn, chỉ cần đối đáp đúng, từ nay về sau hắn sẽ chính thức bước lên con thuyền lớn của Nghiêm Liễu hệ. Cơ hội bản thân khao khát từ lâu đột nhiên rơi xuống.

- Tôi đoán chừng rất nhiều cán bộ chúng ta còn chưa hiểu được vụ án Nhiêu Phượng Sơn rốt cuộc nghiêm trọng nhường nào. Trong con mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một tên hề nho nhỏ, gây là vụ lộn xộn, bắt lấy, xử phạt, thế là xong. Hoàn toàn không cần phải tốn công.

Liễu Tuấn uống cạn chén trà, thong thả nói.

Quách Hồng Vận vội rót đầy chén cho Liễu Tuấn, đầu óc thì vận chuyển cao tốc, suy nghĩ hàm ý những lời này của Liễu Tuấn. Không thể phủ nhận, Liễu Tuấn nói thật, hắn nghĩ như thế, hẳn các cán bộ khác đại đa số cũng nghĩ như thế.

Nếu như Liễu Tuấn nói là tham khảo, hắn không cần phải trả lời tất cả mỗi câu nói, cứ nghĩ cho rõ ràng rồi mới đáp không phải là thất lễ.

- Hồng Vận, trả là cho tôi, cậu cho rằng, Quảng Nam hoặc các địa khu khác, muốn thực hiện được phát triển bền vững, mắt xích quan trọng nhất là gì.

Thấy hắn cẩn thận suy nghĩ, Liễu Tuấn hỏi.

Câu này không thể không đáp.

Là hoàn cảnh đầu tư.

Quách Hồng Vận thiếu chút nữa vọt miệng, nhưng lời ra tới nơi lại thay đổi:
- Bí thư, tôi cho rằng mắt xích quan trọng nhất chính là kiến thiết đội ngũ cán bộ.

Đó là điều nhiều năm qua Liễu Tuấn đều nhấn mạnh, gần như tới đâu cũng không ngừng đề cao quan điểm này. Đó cũng là một trong số nội dung bồi dưỡng cán bộ chủ yếu của trường đảng tỉnh.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng, chính là kiến thiết đội ngũ cán bộ, kiến thiết một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh có hai điểm quan trọng. Thứ nhất là tuyển chọn , thứ hai là giám sát. Kỳ thực hai điểm này không thể chia tách thành hai chỉnh thể. Với giai đoạn hiện nay, khâu tuyển chọn nằm trong tổ chức, chưa có một cơ chế đốt để đông đảo quần chúng tham gia vào. Cho nên giám sát trở nên đặc biệt quan trọng. Nếu như khâu giám sát không được thực thi tới nơi tới chốn, thì lấy gì đảm bảo đội ngũ chúng ta tạo nên đủ tư cách?

- Đúng thế...

Quách Hồng Vận thuận miệng đáp, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Có thể nhìn ra hắn đã nghe lọt thật sự không phải là đối phó với Liễu Tuấn, cho dù cấp bậc của hắn với Liễu Tuấn mà nói là không cao, nhưng hắn là bí thư Quảng Nam, quản cán bộ, Liễu Tuấn cùng hắn tham khảo vấn đề này là thích hợp từ đó cũng có thể thấy Liễu Tuấn đúng là có kỳ vọng với hắn, đang nỗ lực để hắn hiểu được lý tưởng của mình.

Nếu Quách Hồng Vận không gánh được trọng trách lớn, Liễu Tuấn tuyệt đối không lãng phí thời gian của mình.

- Hồng Vận, Nhiêu Phượng Sơn hối lộ phiếu bầu không chỉ phản ánh vấn đề nhân phẩm cá nhân của hắn, còn nói rõ chế độ của chúng ta còn cho thiếu sót. So ra tôi cho rằng hành vi này của hắn gây tổn hại còn lớn hơn hành động ngông cuồng khác. Nếu chuyện này không xử lý, không khua chiêng gióng trống xử lý, nó sẽ phá hủy chế độ căn bản của chúng ta-- Chế độ hội đồng nhân dân giám sát.

Liễu Tuấn giọng càng nặng nề, dùng từ cũng rất nặng.

- Thực tế, quần chúng luôn đấu tranh với Nhiêu Phượng Hơn, hay nói cách khác là đấu tranh với hành vi tương tự. Họ đã sử dụng tới tất cả hình thực hợp pháp, bao gồm cả phản ánh trong thời gian treo bảng, không bỏ phiếu cho hắn, không cho hắn trung tuyển. Hồng Vận, là bí thư thành ủy, điều này phải khiến cậu coi trọng. Hiện giờ chúng ta là một đảng chấp chính, quyền lực không giám sát là vô cùng nguy hiểm. Quần chúng tự giác giám sát là chuyện tốt, chúng ta cần phải hết sức coi trọng, bảo vệ chế độ này. Chỉ có thể chúng ta mới có thể chấp chính lâu dài, quốc gia mới trường thịnh.

Quách Hồng Vận hết sức trịnh trọng gật đầu nói:
- Vâng thưa bí thư, tôi nhớ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.