Vì Em Gặp Anh

Chương 30: Có phải điềm báo không?




Hai ngày liền Mạt Mạt không có động tĩnh gì, cô ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng không liên lạc với cô ấy, tôi phải thừa nhận rằng tuy mình rất có tình cảm với Mạt Mạt, nhưng quá vồ vập không phải là phong cách của tôi, vừa mới gặp lại đã không ngừng quấy nhiễu săn đón, nhỡ Mạt Mạt không có ý gì thật, thế thì chẳng phải tôi đã tự đánh vào mông mình hay sao?

Hai ngày nay trôi qua rất yên bình, dù gì vẫn chưa đến chỗ làm mới nên tôi rất thoải mái, xem phim đến đau cả đầu, chơi game đến đau cả ngón tay, uống bia đến nỗi đau cả bàng quang…

Sự việc có biến chuyển sau hai ngày, và chuyển biến đó khiến tôi bối rối không biết phải làm gì, kế đó vô cùng phấn khích, kế nữa chẳng hiểu mô tê gì và cuối cùng kêu khổ oai oái.

Khoảng mười giờ tối hôm đó, tôi đang ngồi trong phòng khách xem phim ma One missed call thì chuông di động vang lên làm tôi sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc.

Lấy hết dũng khí bắt máy, run rẩy “a lô” một tiếng, bên đó là giọng con gái, nghe rất quen nhưng rất khó nhận ra.

“Bảo, anh đang ở đâu đấy?”

“Anh ở nhà.” Tôi bối rối, giọng này nghe rất quen, nhưng tôi không nhận ra là ai, có điều gọi tôi là “Bảo” thì chắc không phải là người ngoài, chả lẽ bạn gái thời đại học của tôi cũng xuất hiện?

“Nói cho tôi biết địa chỉ nhà anh, sau đó ra cổng đón tôi, nhanh lên!” Giọng nói bên đó rất gấp.

Tôi căng thẳng quá, có chuyện rồi! Thế là liền lập tức trả lời: “Được, nhà anh ở khu Hải Đường trên đường Nam Bình, anh sẽ ra cổng khu… à, khoan đã, em là ai đấy?”

Bên đó thở dài một tiếng vẻ hết sức bất lực sau đó rít lên: “Tôi là bà Tiêu của anh đây! Tiêu Tiểu Hy!”

“Ờ.” Tôi vỡ lẽ ra, thảo nào giọng nghe quen thế, rồi lại hỏi: “Có chuyện gì à?”

Bên đó im lặng một lúc rồi lại gào lên: “Anh xuống cổng khu nhà của anh ngay lập tức cho tôi! Tôi và Mạt Mạt sẽ đến ngay!”

Cúp máy rồi, tôi không dám lề mề, nghĩ kiểu này chắc là có chuyện rồi.

Tôi ôm cây đợi thỏ ở cổng khu, không ngừng ngó nghiêng con đường trước mặt, nhưng sao tôi lại “heo” như vậy? Lời của phụ nữ mà cũng tin, phụ nữ có biết thế nào là đúng giờ đâu?

Tôi buôn dưa bao lâu với mấy anh bảo vệ ở cổng, hút ba điều thuốc, nửa tiếng sau cuối cùng cũng có một chiếc taxi đỗ ở cổng, Tiểu Hy và Mạt Mạt xuống xe, thấy tôi Tiểu Hy còn nhiệt tình vẫy tay nữa.

Đang định mắng hai cô nàng một trận thì bỗng thấy lạ, sao Mạt Mạt phải cần Tiểu Hy dìu chứ? Đợi đến khi hai cô gái lại gần tôi liền ngửi thấy mùi rượu, nhìn kĩ thì ánh mắt Tiểu Hy vẫn bình thường, không nghi ngờ gì nữa, Mạt Mạt uống rượu rồi.

Hỏi ra mới biết Mạt Mạt cãi nhau với người ta, trong lòng không vui đi uống rượu, sau đó cứ luôn mồm gọi Bảo ơi Bảo à, vừa khóc vừa gào, Tiểu Hy hết cách đành phải đưa cô ấy đến chỗ tôi, coi tôi là cái phao cứu mạng…

Tôi như mở cờ trong bụng! Theo như Tiểu Hy nói thì rõ ràng là sau khi gặp lại tôi, Mạt Mạt vấn vương tình cũ, coi tôi là chỗ dựa, nói thế này đi, nếu bạn không ngừng gọi tên một người khi say rượu, nếu không phải vì bạn yêu anh ta thì chắc chắn là anh ta nợ bạn rất nhiều tiền!

Người Mạt Mạt nồng nặc mùi rượu, cô ấy khẽ mở mắt, bị Tiểu Hy đẩy lại gần tôi, thấy tôi cũng không kháng cự, đưa hẳn vào người tôi.

Tôi giả bộ nói với Tiểu Hy: “Mạt Mạt không có bạn trai sao? Sao lại đưa đến chỗ tôi?”

Tiểu Hy bĩu môi: “Anh tưởng nó cãi nhau với ai?”

Lòng tôi trong thoáng chốc trải qua cả bốn mùa, vừa mới thấy tí nắng xuân đã bắt đầu tuyết rơi băng lạnh rồi…

“Tôi giao nó cho anh đấy, Bảo, đừng bắt nạt nó.” Tiểu Hy trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cười: “Cô ấy say thế này, nếu không bắt nạt cô ấy tôi thấy rất không xứng với tình tiết này đấy.”

Tiểu Hy giơ tay ra vẻ định đánh tôi, lườm tôi một cái tóe lửa: “Tôi coi anh là người tốt đấy, anh mà làm gì Mạt Mạt tôi thiến anh đấy!” Dứt lời liền đưa tay xoa đầu Mạt Mạt rồi leo lên chiếc taxi nãy giờ vẫn chờ bên cạnh.

Tôi nhăn nhó cười vẫy vẫy tay với Tiểu Hy, Tiểu Hy cũng cười, vừa cười vừa nháy nháy mắt với tôi. Báo động! Theo thái độ vừa rồi của cô ấy thì bây giờ cô ấy không thể cười thân thiện và mờ ám như vậy được, nụ cười đó không dành cho tôi, chả lẽ là… Tôi liền cúi xuống nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt vẫn nheo mắt dựa vào người tôi, một bàn tay nhanh chóng hạ xuống, mấy ngón tay vẫn còn giữ biểu tượng “ok”. Nghi ngờ ngập tràn lòng tôi, không thể phủ nhận một điều là chi tiết vừa rồi rất dễ khiến tôi đánh hơi thấy mùi mờ ám ở đây!

Tôi đưa Mạt Mạt vào khu nhà, người cô ấy lảo đà lảo đảo, tôi mượn ánh đèn hai bên đường quan sát cô ấy. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Mạt Mạt không say đến mức độ mà cô ấy đang thể hiện! Đây là kinh nghiệm, với những người coi uống rượu là một thú tiêu khiển như chúng tôi rất dễ nhận ra một người có uống được không, họ say thật hay say giả. Nhưng Mạt Mạt cũng không cần phải giả say đến tìm tôi chứ, mục đích của cô ấy là gì?

“Đây là nhà anh à?” Lúc vào thang máy, Mạt Mạt ngước đôi mắt đờ đẫn, lững thững hỏi.

“Ừ.” Tôi giả bộ lạnh lùng, không nhìn cô ấy, để xem xem cô nàng này có thể làm được trò gì!

Mạt Mạt cố trợn mắt ngó nghiêng: “Thuê à? Bé thế.”

“Mua!” Tôi tự tin nói câu đó, “Vẫn chưa đến, đây là thang máy!”

“À, em bảo mà, bé thế này có nằm cũng không xong.” Mạt Mạt tỏ vẻ hiểu ra vấn đề rồi lại tỏ ra ngạc nhiên, “Anh sống ở chỗ đẹp thế á? Lương của phóng viên giải trí cao vậy sao?”

Tôi cười thầm trong bụng, ha ha, lại còn giả say ư? Câu hỏi sao tỉnh táo quá vậy? Nhưng miệng vẫn trả lời “Làm gì có, anh là nô lệ nhà ở, đàn ông đều là nô lệ.”

“Tại sao?”

“Ban ngày là nô lệ trả góp nhà, ban đêm là nô lệ của phụ nữ.” Tôi cười, không buồn lấp liếm, đằng nào Mạt Mạt cũng phải theo tôi về nhà, tôi chẳng cần tay vung chảo giả vờ làm thợ làm bánh ngọt chứ?

Mạt Mạt ngẩng lên nhìn tôi, nheo mắt cười hì hì: “Lưu manh!”

Đây không phải là mắng chửi, đây là mắng yêu! Các nhân vật nữ trong phim truyền hình khi mắng yêu bạn trai không phải đều như vậy ư? Xấu hổ đỏ mặt mắng: “Lưu manh, đáng ghét, chết đi, anh thật là xấu…”

Lòng tôi bắt đầu dậy sóng, Mạt Mạt làm thế này có khác nào tự dâng đến tận miệng không, nhưng không cần phải giả say chứ, nếu cô ấy yêu cầu thẳng thôi thì chắc chắn trăm phần nghìn là tôi sẽ đồng ý! Tất nhiên là sẽ thấy căng thẳng rồi, từ khi mua căn nhà này chỉ có mình tôi sống ở đây, nhiều nhất thì mấy anh em bạn bè tụ tập uống rượu xem đá bóng, tôi thực sự chưa bao giờ đưa một cô gái nào về đây. Lý do rất đơn giản, tôi chưa có ý định kết hôn, vì vậy không thích bám ai cũng không thích bị ai bám, có vấn đề thì giải quyết bên ngoài, khách sạn, nhà nghỉ ngập đường kia kìa, nhỡ đưa cô nào về đảm bảo là hậu họa khôn lường, ít nhất nếu để người ta biết bạn sống ở đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm cây đợi thỏ, ngồi mát ăn bát vàng, há miệng chờ sung rụng rồi.

Các bạn hỏi, anh nói như vậy tức là lập trường của anh rất vững đúng không, vậy sao tối nay anh lại đưa Mạt Mạt về nhà? Để tôi nói cho bạn biết, tôi là một người lương thiện, gặp một cô gái đáng thương trơ trọi như vậy chắc chắn tôi sẽ rút đao tương trợ, lấy việc cứu người làm niềm vui. Đừng nói là Mạt Mạt cầu xin được đến nhà tôi, cho dù là đi trên đường gặp bà bầu nào đang ăn xin, tôi cũng sẽ đi đến thử xem người ta có bầu thật không, nếu thật thì sẽ vứt cho mấy hào! Hơn nữa Mạt Mạt là mối tình đầu của tôi, mối tình đầu luôn đẹp nhất…

À, có bầu phải phá thai thì không tính nhé.

Ra khỏi thang máy, khi đến cửa nhà tôi, đột nhiên Mạt Mạt vùng ra khỏi lòng tôi, đứng thẳng dậy lắc lư một chút rồi đưa tay chỉ vào mũi tôi, nói “Bảo, em nói cho anh biết, anh kéo em đến nhà ôn chuyện cũ thì được, nhưng đừng có giở trò bậy bạ đấy nhé.”

Tôi tức đến suýt rụng răng, ai kéo em đến cơ? Em tự dâng mình đến miệng anh, lại còn bảo anh không được ăn á? Em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ[1] chắc.

[1] Liễu Hạ Huệ là một nhân vật lịch sử của Trung Quốc, tương truyền một đêm nọ khi ở cổng thành, ông gặp một cô gái không nhà không cửa, vì sợ cô bị lạnh, nên ông đã ôm cô gái trong lòng ngồi suốt một đêm mà không xảy ra điều gì bất chính.

“Em mà còn giả say nữa chắc chắn anh sẽ có cơ hội giở trò bậy bạ đấy!” Tôi nói thẳng luôn.

“Ai bảo em giả say?” Mạt Mạt hơi giận: “Em đang cố… cố gắng giữ tỉnh táo để anh khỏi có ý nghĩ không trong sáng chứ bộ!”

Tôi bĩu môi, mở cửa vào nhà, Mạt Mạt vào theo. Tôi nghiêm túc nói: “Thay dép đi!”

Mạt Mạt cười cười le lưỡi, ngoan ngoãn tháo giày, thay đôi dép đi trong nhà tôi đưa cho cô ấy rồi vào phòng khách, ngồi lên sofa, ngoái đầu lại hỏi tôi: “Bảo, có rượu không?”

Mạt Mạt vừa nói thế tôi đã thấy kích động rồi. Vị tiền bối vĩ đại nào đã phát minh ra rượu vậy! Chỉ cần cô ấy say thật, chưa biết chừng tôi có thể làm chuyện tốt gì đó cũng nên! Tôi không nói nhiều mà phóng thẳng vào phòng ăn, lấy mấy lon bia trong tủ lạnh.

Mạt Mạt cầm một lon, vừa uống vừa nhìn ngó xung quanh. Ánh mắt lượn một vòng rồi trở về mặt tôi cười hinh hích, tôi biết cô ấy đang vờ say, nhưng tôi không biết cô ấy vờ say để che giấu điều gì hay là có mục đích gì.

“Bảo, hôm nay em muốn ngủ lại nhà anh.” Mạt Mạt đột nhiên nói.

Nói gì phí lời vậy! Nếu em tham quan xong định về anh còn không cho ấy chứ! Tôi gật đầu: “Em nói luôn nhưng đi.”

“Nhưng,” quả nhiên cô ấy nói thế thật, “Bảo, em thật sự không có gì với anh cả, anh hiểu không?”

Tôi có thể cảm thấy, trong lòng cũng thấy dao động, Mạt Mạt nhấn mạnh năm lần bảy lượt như vậy, chẳng lẽ cô ấy không có ý đó thật? Vậy cô ấy đến chỗ tôi làm gì?

Thấy tôi không nói gì, Mạt Mạt bật cười, đưa tay vuốt má tôi: “Bảo, em biết anh là người đàn ông tốt, nếu không em đã không tới đây.”

Đừng có mà chụp mũ anh! Tôi nghĩ bụng, tất nhiên không nói ra: Con người thay đổi theo thời gian! Tôi tốt bụng á? Đường Tăng khi ở Nữ Nhi quốc còn động tà tâm nữa là con lợn là tôi… khụ khụ! Thiên Bồng nguyên soái!

Tôi và Mạt Mạt ngồi trên sàn nhà uống rượu, tiếng ti vi vẫn mở, hai chúng tôi lững thững chuyện phiếm với nhau. Tôi không thể kiềm chế được không nghĩ bậy bạ, ngồi cạnh Mạt Mạt, tôi nhích lại gần cô ấy theo đơn vị milimet, miệng thì chuyện trò, cố gắng bịa ra đủ thứ chuyện cười chuyện lạ, tranh thủ lúc Mạt Mạt phá ra cười không chút phòng bị liền lấn tới, cho đến khi khoảng cách đã vô cùng vô cùng gần, tôi có thể nhìn rõ món tóc tơ rớt xuống cổ cô ấy.

Đúng lúc này, Mạt Mạt đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm, chúng tôi gần nhau đến nỗi đầu mũi sắp chạm vào nhau đến nơi! Khoảng cách gần như vậy, hình ảnh cô ấy trước mắt tôi như hai hình ảnh trùng lên nhau.

Một giây, hai giây, ba giây. Ngồi đối diện nhau trong khoảng cách gần như bằng không này, thời gian như ngừng trôi, hơi thở mang mùi rượu của Mạt Mạt dường như đã khiến tôi nhớ lại nụ hôn đầu năm xưa…

Bỗng nhiên Mạt Mạt bật cười: “Anh làm mặt quỷ làm gì vậy?”

Tôi nghiêng đầu về phía sau, hơi bực bội nhìn cô ấy. Không nghi ngờ gì nữa, cô nàng vừa trêu tôi.

“Anh muốn hôn em hả?” Mặt cô ấy không đỏ ửng, thẹn thùng mà hoàn toàn thẳng thắn và có gì đó rất gian tà.

Hứng thú và dục vọng của tôi nhanh chóng hạ nhiệt sau câu hỏi ngốc nghếch của cô ấy.

“Em cố tình đúng không?” Tôi mất hứng ngồi nhích ra.

Mạt Mạt nhìn tôi mỉm cười, nhích lại gần, rồi gần thêm chút nữa! Rồi đột ngột bật dậy, chạy chân trần vào phòng ăn, vừa chạy vừa kêu: “Không nhịn được nữa! Đèn nhà vệ sinh ở đâu?”

…Tôi âm thầm khóc trong lòng, hic!

Đây chính là:

Gặp lại tình đầu lòng sung sướng

Uống rượu đùa vui chờ xuân đến

Đang định nối tiếp nụ hôn đầu

Hạnh phúc hủy trong nhà vệ sinh

Chỉ vào nhà vệ sinh thôi mà bao lâu không thấy cô ấy ra, cũng không nghe thấy tiếng động gì trong đó. Tôi ngập ngừng đôi chút rồi đứng dậy, khẽ khàng ra khỏi phòng ngủ, đứng từ xa ngó nghiêng nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh chỉ khép hờ thôi! Tôi cố nhẹ nhàng nhất có thể, nhìn vào bên trong từ khe hở ở cửa…

Không cần phải coi thường tôi, tôi biết làm vậy là vô đạo đức, nhưng mọi người có thể hiểu thế này: Tôi là một phóng viên giải trí, lén lút vụng trộm là thói quen nghề nghiệp, cũng là yêu cầu công việc!

Mạt Mạt đứng trước gương trong nhà vệ sinh. Nhìn vào gương một lúc rồi đưa tay che miệng ngáp, nhe nhe răng, chỉnh lại đầu tóc, hai tay nâng ngực qua làn áo phông của tôi ngắm ngược ngắm xuôi, sau đó nhón chân xoay lại.

Tôi thất kinh, vội vội vàng vàng phi ra phòng khách, may mà dưới sàn trải thảm lông, có chạy nhanh một tí cũng không gây ra tiếng động lớn lắm. Mạt Mạt đi ra, đứng nhìn tôi một lượt, tôi cố tỏ ra thản nhiên, nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện để che lấp sự ngại ngùng và căng thẳng của mình.

Mạt Mạt ngồi xuống, nụ cười đầy thâm ý sâu xa: “Đừng giả bộ nữa, em nghe thấy rồi, Bảo này, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ lén lén lút lút như ngày xưa ấy nhỉ?”

Một câu nói làm tôi mơ màng mất một lúc, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Nhiều năm trước, sau sự cố nụ hôn đầu, tôi và Mạt Mạt về cơ bản chính thức xác định quan hệ yêu đương, lúc đó Mạt Mạt vô cùng nhát gan e thẹn, thời gian sau đó, chúng tôi lén lút hẹn hò, ôm ấp hôn hít, Mạt Mạt hoàn toàn thuận theo tôi không chút giữ gìn, cô ấy chỉ có một yêu cầu với tôi, đó là phải bí mật quan hệ của chúng tôi trước tất cả mọi người, bề ngoài vẫn là bạn bè bình thường.

Bây giờ tôi trở thành một phóng viên giải trí, từng thấy rất nhiều nam nữ minh tinh sau một đêm hẹn hò ở khách sạn hay ở nhà riêng, trong cuộc họp báo ngày hôm sau vẫn có thể thản nhiên tuyên bố chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Trong khi vết cào trên người ngôi sao nam vẫn còn, vết hôn trên cổ ngôi sao nữ vẫn rõ ràng… Mỗi lần gặp phải những chuyện như vậy, tôi liền hết sức tự nhiên liên tưởng đến hồi trung học, cảm giác khi tôi và Mạt Mạt cố gắng che giấu mối quan hệ của mình rồi cười thầm.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói đến những chuyện vô thưởng vô phạt trong quá khứ, rồi lại nói đến tình hình hiện nay. Tôi hỏi cô ấy sao lại đến Trùng Khánh, tôi tưởng cô ấy sẽ tìm việc ở Thẩm Dương.

Mạt Mạt lắc đầu: “Khi tốt nghiệp trung học, anh đá em, em đến Trùng Khánh học đại học, sau khi tốt nghiệp em ở lại tìm việc luôn.”

Khi Mạt Mạt nói “tôi đá cô ấy”, vẻ mặt và giọng nói đều hết sức bình tĩnh, nhưng tôi lại thấy rất lạnh lẽo.

“Em không thể vùi dập anh như thế được, nếu nói là đá thì là chúng ta đá nhau!” Tôi nghiêm túc biện luận “Lúc đó không chỉ chúng ta, bao nhiêu đôi xung quanh chúng ta có ai kiên trì được không? Không thi vào cùng một trường, không chia tay mới lạ.”

Mạt Mạt bĩu môi, trợn mắt nhìn tôi không nói gì.

“Vốn là thế mà! Khoảng thời gian cuối cùng, chúng ta bận chuẩn bị ôn tập, sau đó chẳng liên lạc gì nữa, em quên rồi à, anh đã gọi điện cho em!” Tôi tiếp tục cố gắng tranh luận, tuyệt đối không thể để mình gánh tội danh Trần Thế Mỹ được!

“Đúng, anh đã gọi cho em, hỏi em điền nguyện vọng gì, sau đó bảo em cố lên, cố gắng cùng thi vào một trường!” Mạt Mạt khẽ nói, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, càng nói càng giận dữ, “Nhưng anh là thằng khốn! Nguyện vọng của anh có phải là mấy ngôi trường anh bảo em không? Anh lừa em làm gì?”

Tôi sững người, đã mấy năm rồi, tôi sắp quên hết những chuyện đó rồi, thực ra lúc đầu hoàn toàn chỉ là hiểu nhầm, nguyện vọng của tôi là Havard, cô ấy cũng học theo tôi điền Havard, nhưng cô ấy điền trường “Đại học Havard ở Boston Mỹ” còn tôi điền “Học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân”[2]…

[2] Ở đây tác giả chơi chữ, Đại học Phật giáo Cáp Nhĩ Tân viết tắt giống tên trường Havard trong tiếng Trung.

Thôi không đùa nữa, nguyên nhân thực sự là, lúc đầu đúng là tôi muốn điền nguyện vọng giống của Mạt Mạt, nhưng cẳng tay làm sao mà đọ được với đùi, cuối cùng tôi bị bố mẹ ép đổi nguyện vọng.

Bố tôi nói: “Con trai, chúng ta nên nghĩ rằng, con chính là kì tài luyện võ ngàn năm có một.”

Mẹ tôi nói: “Con trai, sau này con không làm bác sĩ thì cũng là luật sư.”



Có câu này không biết có nên nói không – Bố mẹ chính là sát thủ tình đầu! Mối tình đầu của vô số thiếu nam thiếu nữ đã bị hủy hoại trong tay những bố mẹ đôi bên như vậy!

Thôi quay lại chủ đề chính.

Mạt Mạt nói như vậy khiến tôi rất đau lòng vì lúc đầu tôi và cô ấy chia tay không có người nào phải thực sự chịu trách nhiệm, tất cả chỉ là vấn đề của khoảng cách. Khi bắt đầu vào đại học, tôi đúng là chưa từng liên lạc với Mạt Mạt. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng thực sự không biết liên lạc thế nào, lại không thể gọi điện đến nhà cô ấy hỏi, thực ra có một thời gian, tôi thực sự rất nhớ Mạt Mạt. Lí do nhớ rất đơn giản cũng rất xấu xa. Đó chính là tôi luôn rất hối hận và giận dữ, chưa từng thực sự tiếp xúc ở khoảng cách âm với Mạt Mạt, từ đó dẫn đến việc tôi mang tấm thân trong trắng bước vào trường đại học.

Thực ra tình yêu chính là một ngôi trường đại học, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều sẽ học được rất nhiều thứ ở đó, nhưng thông thường, sinh viên một khi đã tốt nghiệp chắc chắn sẽ quay lại chửi trường mình chẳng ra cái gì!

Nói thật, tôi càng lúc càng hối hận lúc đầu rõ ràng có cơ hội mà không xử tươi cô ấy! Chắc chắn là nếu ngay từ thời trung học tôi đã có quan hệ xác thịt với Mạt Mạt, thì tối hôm đó chắc chắn sẽ không đơn thuần ngồi nói chuyện suông như thế, thông thường, bất kể nam nữ, nếu đã từng lên giường với nhau, hơn nữa lại có tình cảm, thêm vào đó đôi bên đều còn độc thân, không chịu sự trói buộc và xiềng xích của đạo đức, thông thường đều sẽ không bận tâm mà lên giường lần nữa. Làm gì có chuyện tôi bị Mạt Mạt dắt mũi như bây giờ!

Thực ra lúc đầu, tôi không chỉ có một cơ hội có thể khiến hai chúng tôi thất thân vào tay nhau, tôi rất hối hận vì lúc đó lại từ bi, mềm lòng kiểu cha sứ thế!

Đúng rồi, tôi bỗng nhớ lại, lí do khiến tôi hành xử như thánh nhân, không làm vấy bẩn sự trong trắng của Mạt Mạt chỉ có một chữ: Đau. Có câu: Ca nữ không biết nỗi hận mất nước, thiếu nữ không biết nỗi đau của đấng nam nhi.

Đó là một cuối tuần, là một cuối thuần thiên thời địa lợi nhân hòa.

Tối đó chúng tôi đi dạo, ăn vỉa hè, uống rượu, do tôi cực lực khuyến khích nên Mạt Mạt có uống một chút bia. Cơm no rượu say xong, Mạt Mạt nói muốn tìm chỗ nào nghỉ, tôi nói nếu vậy vào kí túc xá của tôi đi, cuối tuần không có người.

No bụng xong người ta thường nghĩ đến chuyện xyz. Mạt Mạt không muốn lắm nên hơi do dự đồng thời nghiêm túc bảo tôi không được làm chuyện bậy bạ, tôi vội vàng đồng ý, chỉ trời đạp đất thề thốt, Mạt Mạt mới chịu.

Cố nhân có câu: Khi đào hoa nở rộ, trong bóng đêm mập mờ, đàn ông mà nhịn được, thì lợn nái cũng biết trèo cây.

Trong phòng kí túc tối om của tôi, hôn nhau dài làm tôi cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, nói thực trước kia kể cả lúc tự xử, bản thân tôi cũng không dám tưởng tượng mình sẽ ở bên một cô gái xinh đẹp như vậy trong hoàn cảnh này. Chỉ đơn thuần một chuyện đó thôi cũng đủ làm tôi cực kì kích động, cho rằng mình có thể lên núi cao xuống biển lửa vì cô gái đó… để nghĩ lại đã nhé.

Tôi và Mạt Mạt tách môi ra, nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt tôi rực cháy như lửa, ánh mắt Mạt Mạt cuộn trào như nước. Điều đó như dự cảm, báo hiệu một đêm không phải là lửa làm nước bốc hơi thì sẽ là nước dập tắt lửa.

Tôi nhìn Mạt Mạt, cảm nhận rõ ràng mình càng ngày càng khó thở, bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, nhưng tôi cố kiềm chế, vẫn còn đang cố tạo không khí, từ khi bắt đầu hiểu chuyện nam nữ, không chỉ một lần tôi đã nghĩ, sau này mình phải cố gắng kiếm tiền, sau đó cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, sau đó trong đêm động phòng hoa chúc sẽ là một đêm hoàn mỹ nhất, lãng mạn nhất, có ý nghĩa nhất. Chỉ có điều bây giờ, tôi không thể đợi được đêm động phòng hoa chúc nữa rồi, nhưng tôi vẫn tin có thể để lại cho bản thân một hồi ức đẹp đẽ nhất về lần đầu tiên.

Khi cởi đồ, Mạt Mạt lại hơi kháng cự lần nữa, nhưng tôi đã là một con chim lửa rực cháy, động tác hoàn toàn không còn dịu dàng nữa, Mạt Mạt cũng không có khí tiết thà chết không chịu nhục, thấy tôi khá là cố chấp, thái độ rất cứng rắn nên chỉ hơi chống lại chút xíu rồi cũng chẳng làm gì nữa.

Tuy ngực Mạt Mạt rất nhỏ, không hấp dẫn như những cô người mẫu trong ảnh, nhưng dù gì thì cũng là thật ở ngay trước mắt, đối với một thằng nhóc đang ở độ thanh xuân hormone quá nhiều như tôi thì chắc chắn là có còn hơn không.

Tất nhiên, trước khi tất cả bắt đầu, Mạt Mạt đã e thẹn và do dự hỏi tôi mấy câu theo lệ thường như tôi có yêu cô ấy không, có trân trọng cô ấy không, tất nhiên là tôi trả lời rất hoàn hảo, thề thốt đủ kiểu. Nếu nói hồi đó tôi có yêu cô ấy thật không, thú thực là tôi cũng không dám chắc.

Lý ra, đây đáng lẽ phải là một đêm vô cùng lãng mạn, cực kì đáng nhớ, thậm chí là rất có ý nghĩa giáo dục về giới tính thời kì đầu, nhưng vì cả hai bên đều là lần đầu, không có chút kinh nghiệm nào từ đó dẫn đến khó khăn trùng trùng, gian nan từng bước.

Thế là trên nền tảng hai người không ngừng tìm hiểu, thăm dò, không ngừng nắm vững những điều trọng yếu, không ngừng xin lỗi nhau, không ngừng cổ vũ nhau, cuối cùng cũng đi đến được giai đoạn cuối cùng. Tôi và Mạt Mạt đã không còn mảnh vải che thân, ôm chặt lấy nhau. Hơi thở của Mạt Mạt rất gấp gáp, hai mắt nhắm chặt, không phản kháng cũng không hưởng ứng. Lúc đó Mạt Mạt rất trong sáng ngây thơ, rõ ràng là cô ấy vẫn còn rất xa lạ và sợ hãi một số linh kiện trên người tôi, cho nên trong quá trình ôm ấp sờ mó, hễ bất kì bộ phận nào trên người cô ấy chạm vào linh kiện của tôi là cô ấy liền ngay lập tức lùi ra.

Tôi nhớ lúc đó trong bóng tối tôi thở gấp, hỏi cô ấy một câu: “Sao thế? Em tránh gì vậy? Sợ à?”

Câu trả lời của Mạt Mạt nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Bỏng.”

Câu nói đó tôi vẫn nhớ như in. Hơn nữa trong những ngày đêm về sau, trong vài lần tiếp xúc thân mật với con gái sau này, tôi không còn được nghe thấy từ ấy nữa. Lời tổng kết ngắn gọn ấy từ đó tuyệt tích trên giang hồ.

Tôi nghĩ động tác của tôi có hơi thô lỗ, trước viễn cảnh tuyệt diệu đó, mọi thứ mang tính lí luận đều bị ném sang một bên. Hơn nữa đã đến nước này rồi, hoàn toàn không có đường lùi nữa. Có lẽ lúc đó Mạt Mạt cũng biết điều đó, nên chỉ nhắm tịt mắt, mặc kệ tôi làm gì, căng thẳng đến nỗi toàn thân căng cứng, vẻ mặt đầy dâng hiến tình yêu.

Tôi vụng về tách cô ấy ra, dựa vào những bài trong trí nhớ, chầm chậm đặt mình vào đó. Toàn thân Mạt Mạt run rẩy, bắt đầu nhích lên phía trên.

Tội cứ đẩy vào cô ấy lại nhích lên. Cho đến khi đầu Mạt Mạt chạm vào đầu giường, không còn đường lùi, cô ấy mới chịu thôi. Cô ấy khẽ nhíu mày, cắn môi, vẻ mặt như thể sắp hi sinh vì chính nghĩa ấy.

Thế là tôi bắt đầu. Bắt đầu một cách nhẹ nhàng, dò dẫm, thăm dò, không biết gì. Tôi nhớ từng đọc trong một cuốn sách viết, lần đầu tiên phải nhanh, một lần chọc thủng tuyến phòng ngự, chỉ làm bạn gái đau một chút, nếu cứ nhích từng tí từng tí một, thì bạn gái sẽ rất rất đau, sẽ làm cơn đau tăng lên gấp bội… cho nên tôi dồn khí vào đan điền, chuẩn bị đâm vào!

Tiếp đó là hai tiếng kêu thảm thiết. Một của Mạt Mạt, một của tôi.

Mạt Mạt kêu thì còn hợp lí, cũng rất là hàm hồ, tôi kêu rất to, vì tôi không có chút chuẩn bị tâm lí nào. Tôi làm sao mà biết lần đầu của con trai cũng đau như vậy? Cảm giác đó… đầu ngón tay nhét vào gọt bút chì ấy, đột ngột bị gọt hết lớp này đến lớp khác, đau đến nỗi tôi toát mồ hôi! Cơn đau mãnh liệt khiến tôi và Mạt Mạt gần như đồng thời tách ra, ngồi cách nhau cả nửa mét, lại không dám ngồi thẳng vì sợ cụng đầu, hai đứa cứ ngồi nhìn nhau trong bóng tối.

Khóe mắt Mạt Mạt lấp lánh nước, chắc là cô ấy vừa khóc. Tôi không khóc, tôi đang há miệng nhe nanh.

Chuyện tiếp theo thực ra khá buồn cười, tôi và Mạt Mạt gần như cùng lúc cúi xuống kiểm tra phần dưới cơ thể mình, rồi lại cùng nhìn của đối phương, tiếp đến lại cùng lúc ngẩng đầu rồi bật cười. Không ngờ, đáng ra là một bộ phim về cuộc sống cỡ 18+, cuối cùng không ngờ lại biến thành phim Tết…

Chuyện sau đó thì không cần nói nhiều, vì cả hai chúng tôi đều bị nội thương, nên đành hẹn để hôm khác chiến tiếp.

Nhưng sau đó, tôi và Mạt Mạt không còn cơ hội thân mật với nhau nữa, sau đó là kì ôn thi đại học khắc nghiệt, rồi không học cùng trường, mỗi người mỗi nơi, hoàn toàn không có tin tức gì của nhau, thậm chí từ đó không còn bất kì liên hệ gì nữa.

Tôi thực sự không ngờ rằng, sau thời gian đại học và sau vài mối tình chết yểu, tôi lại gặp Mạt Mạt ở một thành phố khác, hơn nữa cảm xúc vẫn dạt dào như xưa! Thậm chí, bây giờ Mạt Mạt đang ở nhà tôi, mặc áo phông của tôi, chân trần ngồi trước mặt tôi uống rượu, trò chuyện, ánh mắt vô cùng mờ ám!

Nhưng điều khiến tôi hết sức bực bội là sau nhiều năm, con người không thay đổi nhiều, nhưng khoảng cách nhìn nhau lại thay đổi. Cho dù trước kia đã có vô số lần tiếp xúc thân mật, nhưng Mạt Mạt bây giờ rõ ràng là phòng bị nghiêm ngặt, tử thủ giữ thành.

Thực ra điều đó khiến tôi rất buồn bực.

Khi một cô gái từng nũng nịu trong lòng bạn, hôn bạn, cầm tay bạn, thậm chí từng gần bạn đến không thể gần hơn được nữa đột nhiên thay đổi thái độ với bạn hoàn toàn biến thành nguyên tắc bốn không – cái này không được, cái kia không xong, cái này không tốt, cái kia cũng không ổn, giống như là… rõ ràng là đồ của bạn nhưng bỗng dưng bạn không còn được sở hữu nó nữa vậy!




Thật là dày vò người ta mà!

Tiền bạc coi tôi là rác rưởi

Tôi cũng coi tiền bạc như rác rưởi

Đều là rác rưởi, ai thèm sợ ai!

Ngày 22 tháng 6. Nắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.