Vì Em Gặp Anh

Chương 23: Leo núi (1)




Bị một cái túi càn khôn nuốt là cảm giác gì?

Tiên giới chắc không có ai từng có trải nghiệm này, ngay cả Sở Mặc, nếu không phải bản thân gặp phải, hắn cũng tuyệt đối không tin túi càn khôn lại còn có thể chứa người? Hoặc là nuốt người?

Thân thể giống như bị giam cầm, không có bất cứ cảm giác gì, trong ngũ quan trừ thị giác, những các khác đều bị phong ấn, Sở Mặc xác định hắn còn sống, thân thể trừ không thể động ra, thì không có bất cứ tổn thương nào. Định thần lại, Sở Mặc bình tĩnh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Diện tích bên trong túi càn khôn đã nuốt hắn không nhỏ, theo tầm nhìn của hắn, thì vẫn không thấy được điểm cuối. Tia sáng xung quanh cũng coi như rõ, ở cách hắn không xa, một hạt dạ minh châu chỉ còn một nửa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dưới ánh sáng đó, Sở Mặc nhìn rõ được ở bên trái của mình, có rất nhiều thứ tạp nham chất đống, bên trong có bàn tính, có lược, có túi càn khôn được chắp vá, còn có bút lông đã trụi và đủ loại thư tịch rách nát.

Sở Mặc có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm những thứ đó, không hiểu nổi dụng ý Tiêu Dật thu thập chúng là gì, ngoài không hiểu ra, Sở Mặc phần lớn là có cảm giác phung phí của trời. Túi càn khôn có thể nghe hiểu mệnh lệnh, túi càn khôn có thể nuốt người, đã không phải chỉ đơn giản là mở linh trí, mà bản thân nó đã vượt qua tiên khí, cao nhất cũng đã bước vào phạm trù bán thần khí. Tiêu Dật rốt cuộc có biết thần khí có nghĩa là gì không, mà lại dùng nó để chứa những thứ tạp nham này.

Ý niệm thoáng qua, nghi hoặc trong lòng Sở Mặc càng lớn, cho dù Tiêu Dật không hiểu, người của Vân Lam không thể không hiểu, sao bọn họ lại để túi càn khôn này cho Tiêu Dật?

Nghĩ không rõ vấn đề này, Sở Mặc hơi nhắm mắt lại, dự định thử xem có thể nào xông phá cấm chế trên người không. Ngay khi nhắm mắt lại, có thứ gì đó vụt qua trước mắt, Sở Mặc mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào chỗ tối đằng trước.

Hắn không nhìn lầm, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng của dạ minh châu, điều này có nghĩa là, trong túi không phải chỉ chứa có một mình hắn.

Tâm Sở Mặc trầm xuống, chẳng lẽ đây chính là thứ ỷ lại của Tiêu Dật, cho nên Vân Lam mới chấp nhận y chỉ có tu vi bậc một?

Khi Sở Mặc bị Vượng Tài nuốt trọn, xuyên vân thoa đã rời khỏi phạm vi của đàn doanh cổ ngư. Tiêu Dật mang Vượng Tài tới trước cửa phòng điều khiển, chạm vào cấm chế của phòng điều khiển, bất giác hơi hơi hối hận.

Nói ra thì, trước đây Tiêu Dật vẫn luôn cho rằng màu đen thẫm bên ngoài là mặt đất, cho tới khi thấy yêu thú giao đấu trong biển, biển rộng ngủ say bị thức tỉnh, y mới ý thức được thì ra chỗ y ở hiện tại là biển lớn. Nhìn xa xa, mặt biển màu thâm đen vô tận vô biên giống như kéo dài tới tận chân trời, nhìn không ra có vết tích của bất cứ bờ nào.

Có lẽ Sở Mặc đã cài đặt phương hướng đi tới, chiếc thuyền vẫn di chuyển bình ổn, Tiêu Dật không mở được cấm chế của phòng điều khiển, ôm Vượng Tài đau đầu ngồi trên sàn thuyền, chân mày nhíu chặt. Khi không có nguy hiểm, y có thể bất kể phòng điều khiển lái thuyền đi, nhưng vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì sao?

Cho dù không có một màn kinh nghiệm trước đó, Tiêu Dật cũng sẽ không ngây thơ cho rằng biển lớn sẽ luôn sóng yên gió lặng, ba đào không kinh, không thấy ở nhân giới mỗi năm đều xảy ra bao nhiêu tai nạn ở biển hả? Càng huống hồ nơi này còn không thể lấy thường tình suy đoán. Bất kể là yêu thú cực lớn trong biển hay là năng lượng loạn lưu bạo ngược trên không, Tiêu Dật đều tự biết rõ, một mình y khẳng định không được, cho dù y có không tình nguyện, y cũng nhất định cần tìm một trợ thủ, mới có thể sống sót rời khỏi đây.

Hiện tại vấn đề trước mắt của Tiêu Dật là, trong túi càn khôn nhốt hai người, y nên thả ai ra đây?

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, y cũng thật đủ xui xẻo, hai người đều là người muốn giết y, y còn phải chọn ra một người để tiến hành hợp tác, là chọn người đàn ông ngay cả mặt cũng không lộ rõ hay là Sở Mặc?

Sự xoắn xuýt của Tiêu Dật Vượng Tài hoàn toàn không hiểu, nó vẫn còn nhớ tới chồng tinh ngọc Tiêu Dật đã tổn thất trước đó. Sợi thừng nhỏ linh hoạt chọc Tiêu Dật, Vượng Tài vẻ mặt tích cực, “Đại ác nhân đã bị Vượng Tài ăn rồi, Vượng Tài có phải có thể bảo hắn trả số tinh ngọc hồi nãy?”

Tiêu Dật, “…”

Hiện tại ngay cả anh ta cũng ở trong bụng mày rồi, tinh ngọc của anh ta không phải chính là tinh ngọc của mày sao? Còn trả cái gì, trực tiếp bá chiếm.

“Ngao ngao ngao!” Vượng Tài nhất thời không nghĩ tới còn có thể như vậy, lập tức hưng phấn kêu lên, “Tinh ngọc, tinh ngọc, tinh ngọc sáng lóng lánh.” Nhưng rất nhanh, tiếng kêu hưng phấn của Vượng Tài ngưng bặt, “Ủa, đại ác nhân sao không có túi càn khôn?”

Tiêu Dật ngây ra, nghĩ tới tu vi của Sở Mặc, khẳng định sẽ không dùng túi càn khôn gì đó, mà trực tiếp thi triển tiên thuật càn khôn tay áo, y quên nói với Vượng Tài điểm này. Nghe nói không phải túi càn khôn, Vượng Tài khó xử xoay quanh Tiêu Dật, “Làm sao đây, Vượng Tài muốn tinh ngọc sáng lóng lánh.”

Tiêu Dật vừa an ủi sờ sờ Vượng Tài, vừa nghĩ: “Làm sao đây? Mình rốt cuộc phải thả ai ra?”

Một người một túi xoắn xuýt nửa ngày, đưa ra đủ suy tính, Tiêu Dật vẫn quyết định chọn Sở Mặc làm đối tượng hợp tác. Một là chiếc thuyền này vốn dĩ chính là của Sở Mặc, Sở Mặc khống chế khẳng định giỏi hơn người không quen thuộc. Hai là, trừ khi sau này y không muốn tiếp tục lăn lộn ở tiên giới nữa, nếu không sớm muộn gì y cũng phải thả Sở Mặc ra. Nếu y đã không có năng lực dứt khoát giải quyết Sở Mặc, lại không thể mãi nhốt Sở Mặc trong bụng Vượng Tài, nghĩ tới thân phận con riêng tiên đế của Sở Mặc, khó bảo đảm sẽ không có một ngày người của tiên đế tìm tới cửa. So với triệt để đắc tội với Sở Mặc, không bằng sớm nói rõ với hắn, hai người hợp tác rời khỏi đây, từ nay về sau đường lớn trời rộng mỗi bên mỗi bước.

Tiêu Dật nghĩ thì hay lắm, y nguyện ý cùng Sở Mặc cười một cái hóa giải ân cừu, nhưng hiện tại vấn đề quan trọng là Sở Mặc. Đầu tiên Tiêu Dật phải biết tại sao Sở Mặc lại ôm địch ý lớn như vậy với y, cạnh đó, làm sao bảo đảm Sở Mặc có thể ngoan ngoãn nghe lời, không muốn giết y nữa.

Xoắn xuýt hết nửa ngày, Tiêu Dật sờ sờ Vượng Tài, “Đại ác nhân ở trong bụng Vượng Tài có nghe lời không?”

“Đương nhiên, Vượng Tài lợi hại như thế, nói không cho hắn động hắn liền không thể động.”

Tâm trí Tiêu Dật khẽ động, “Vậy trong bụng Vượng Tài đều sẽ bị giam giữ hành động sao?

“Không phải nha, là Vượng Tài khống chế mà.”

Tiêu Dật hạ quyết tâm, “Vậy Vượng Tài cũng nuốt tao đi.”

Ánh sáng nhàn nhạt sáng lên trước mắt, Tiêu Dật mới mẻ nhìn tất cả xung quanh, trong bụng Vượng Tài giống như là một không gian hư vô, nhìn không thấy điểm cuối, mà Sở Mặc thì đang ở cách y không xa.

Thấy Tiêu Dật xuất hiện, trong mắt Sở Mặc xẹt qua tia bất ngờ rất nhanh, tiếp theo là hiểu rõ. Bên ngoài là Vô Vọng chi hải, Tiêu Dật nếu không có khả năng đảm bảo một mình sống sót thoát ra, nhất định tìm người liên thủ, nghĩ tới việc Tiêu Dật cảm thấy không thể nắm chắc chuyện bên ngoài, mới tự mình đi vào túi càn khôn, đến bây giờ, hắn ngược lại muốn nghe thử Tiêu Dật định nói gì với hắn.

Sở Mặc lặng lẽ đứng đó, cho dù không thể nói không thể động, nhưng khí thế nghiêm nghị trên người cũng vô cùng rõ ràng.

Tiêu Dật nhíu mày, đi tới trước mặt Sở Mặc, trước đó y ở bên ngoài đã nghĩ sẵn trong đầu, hiện tại đối diện Sở Mặc là không cần do dự nữa, trực tiếp dứt khoát mở miệng.

“Ba vấn đề, một, tôi không biết tại sao anh lại đối với tôi mang địch ý lớn như vậy, tôi muốn biết lý do. Hai, tôi muốn biết hiện tại chúng ta đang ở đâu, làm sao rời khỏi đây. Ba, nếu tôi thả anh ra, anh phải dùng tâm ma lập thệ nước sông không phạm nước giếng với tôi, ân oán trước đó xem như trao đổi, cho dù trở về tiên giới, anh cũng không thể ôm lòng báo thù.”

Ba vấn đề này là thứ trước mắt Tiêu Dật quan tâm nhất, nếu Sở Mặc có thể bảo đảm trở về tiên giới sẽ không ôm lòng báo thù với y, y nguyện cười một cái hóa giải ân cừu với Sở Mặc, nhưng nếu Sở Mặc không thể bảo đảm, vậy dù ngày sau có thể bị tiên đế bắt được, y cũng phải vĩnh viễn nhốt Sở Mặc ở đây.

Trước khi Tiêu Dật nói, Vượng Tài giải khai ngũ cảm bị phong ấn của Sở Mặc, lúc này nghe xong lời Tiêu Dật, cảm giác hồ nghi trước đó của Sở Mặc lại nổi lên.

Nhìn kỹ Tiêu Dật một cái, Sở Mặc nhàn nhạt mở miệng: “Thứ nhất, ngươi là dư nghiệt Vân Lam, chư nhân tiên giới đều có thể giết. Thứ hai, …”

“Đợi một chút!” Tiêu Dật nhanh chóng ngắt lời Sở Mặc, nhíu mày, “Anh nói dư nghiệt Vân Lam là ý gì?”

Ánh mắt Sở Mặc khẽ lóe, đột nhiên nói: “Ngươi nói lại lần nữa?”

“Cái gì?” Tiêu Dật hoang mang.

Sở Mặc nhắc nhở: “Dư nghiệt Vân Lam.”

“Dư nghiệt Vân Lam làm sao?” Tiêu Dật không hiểu, “Anh còn chưa nói dư nghiệt Vân Lam là ý gì?”

Ngắn ngủi mấy câu, Sở Mặc nhìn Tiêu Dật chân mày nhíu thật sâu. Dư nghiệt Vân Lam trước giờ luôn tự nhận thanh cao, trước nay tự cho là Vân Lam tiên duệ, dư nghiệt Vân Lam là phiếm xưng của chư nhân tiên giới đối với họ, bọn họ tuyệt đối không thể tự nhận. Liên hệ với biểu hiện khá khác thường của Tiêu Dật trước đó, Sở Mặc khẽ trầm xuống, chẳng lẽ trước đó kim ngư vệ hiểu lầm, Tiêu Dật không phải người của Vân Lam?

Ý niệm thoáng qua, Sở Mặc tỉ mỉ ngẫm lại một lượt các loại manh mối Tiêu Dật đã lộ ra trước đó. Sống ở sát vách Hàn Ngọc Khiêm, thường xuyên xuất hiện tại Mặc Hương Các, đủ loại vật phẩm nhân giới trong tay, đồng thời xuất hiện dao động không gian với Hàn Ngọc Khiêm, còn có sự chột dạ biểu hiện ra trước mặt mình, ánh mắt Sở Mặc khẽ tối đi, nghiêm túc nói: “Trước đó ngươi chột dạ vì cái gì?”

“Cái gì?” Tiêu Dật ngây người, rất nhanh phản ứng lại, thầm mắng sự nhạy bén của Sở Mặc, y chỉ mới mất khống chế một thoáng thôi, lại bị hắn nhìn thấy hết. Tới bây giờ, Tiêu Dật đã hiểu, hiểu lầm lớn nhất giữa hai người là Sở Mặc nhận định y là dư nghiệt Vân Lam gì đó. Y tại sao chột dạ không thể nói, nhưng y không phải dư nghiệt Vân Lam thì tuyệt đối lý lẽ hùng hồn.

Tiêu Dật rất nhanh thành khẩn mở miệng: “Tôi không biết anh hiểu lầm cái gì, nhưng tôi tuyệt đối không phải là dư nghiệt Vân Lam mà anh nhận định.”

Ngay lúc Tiêu Dật nói chuyện, Sở Mặc vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Tiêu Dật, hắn tự nhận sẽ không nhìn sai sắc mặt Tiêu Dật, đối phương thật sự đối với bốn chữ “dư nghiệt Vân Lam” không có một chút phản ứng đặc biệt nào. Trong đầu lại lướt qua một lượt tất cả những tình báo về Tiêu Dật, Sở Mặc bắt đầu do dự.

Thấy Sở Mặc trầm mặc không nói, Tiêu Dật tiếp tục mở miệng: “Tôi không phải dư nghiệt Vân Lam, anh cũng không tất yếu phải giết tôi, tôi thả anh ra, anh lấy tâm ma lập thệ sẽ không tìm tôi gây phiền toái, thế nào?”

Sở Mặc không hiểu nói: “Nếu ngươi không phải dư nghiệt Vân Lam, không có bất cứ quan hệ nào với dư nghiệt Vân Lam, tại sao ta phải tìm ngươi gây phiền toái?”

Tiêu Dật câm nín, “Vượng Tài đó giam giữ anh trong này, anh không tức giận?”

Sở Mặc bừng tỉnh, thần sắc đạm nhạt nói: “Thành vương bại khấu, là do ta không bằng người, tại sao phải tức giận.”

Sở Mặc nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý trong lời nói lại là trảm đinh chặt sắt, Tiêu Dật sâu sắc cảm thấy cảnh giới của Sở Mặc y không đạt tới nổi, nói cách khác, y vẫn không tin Sở Mặc.

Đối mặt với sự kiên trì của Tiêu Dật, Sở Mặc như có ngẫm nghĩ nhìn y một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta lập thệ thế nào?”

Tiêu Dật sớm đã nghĩ xong, rất nhanh nói: “Anh bảo đảm, nếu tra rõ được tôi không phải là dư nghiệt Vân Lam, không có bất cứ quan hệ gì với dư nghiệt Vân Lam, như vậy sau này tại tiên giới anh không thể tìm tôi gây bất cứ phiền toái nào, không thể ôm lòng báo thù chuyện Vượng Tài làm đối với anh.”

Sở Mặc thật sâu nhìn Tiêu Dật một cái, dứt khoát dùng tâm ma lập lời thề.

Tiêu Dật hoàn toàn yên tâm, tỏ ý bảo Vượng Tài thả hai người ra.

Trở lại trên sàn thuyền, Sở Mặc tiếp quản điều khiển xuyên vân thoa, nhìn Tiêu Dật một bộ không có chuyện làm nằm úp trên thuyền nhìn phong cảnh, Sở Mặc tỉnh bơ đứng bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Trở về tiên giới ta sẽ tra rõ, nếu ngươi thật sự không có bất cứ liên hệ gì với dư nghiệt Vân Lam, ta sẽ xin lỗi ngươi về chuyện trước đó, cũng bảo đảm sau này sẽ không có bất cứ hành vi dính dáng báo thù nào. Nhưng nếu để ta tra được ngươi có bất cứ hành vi trái luật nào khác, nên bắt thì ta vẫn sẽ bắt.”

Lời của Sở Mặc khiến thân thể Tiêu Dật cứng lại, trong lòng chỉ có hai chữ, mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.