Vì Em Gặp Anh

Chương 16: Sập bẫy (1)




Chịu đựng ánh mắt cổ quái của tiểu nhị, Tiêu Dật vẻ mặt thản nhiên biểu thị y vừa ý cái túi xấu nhất trong một đống túi càn khôn như thế.

Có lẽ là gần đây liên tục cảm thụ những ánh mắt cổ quái đủ vẻ, Tiêu Dật sâu sắc cảm thấy da mặt của mình dày lên rất nhiều. Sau khi tiểu nhị hảo tâm uyển chuyển khuyên giải y đổi cái khác, Tiêu Dật lời không thật tâm cự tuyệt, “Không cần, tôi cảm thấy cái này rất tốt, chọn nó đi.”

Khác với thường lệ, sau khi khách nhân chọn trúng vật phẩm rồi, tiểu nhị thế nào cũng sẽ tán thưởng vài câu, đáng thương tiểu nhị nhìn cái túi càn khôn màu sắc sặc sỡ trong tay Tiêu Dật, chuẩn bị hết nửa ngày, mới cứng mặt trưng ra nụ cười: “Ánh mắt của khách quan ngài thật tốt, đây quả là túi càn khôn đặc biệt nhất trong tiệm chúng tôi, không có cái thứ hai.”

Tiêu Dật: “…”

Hai người một tán thưởng trái lòng, một tiếp nhận trái lòng, rơi vào trong tai túi càn khôn, lập tức trở nên kiêu ngạo, giọng nói chói lói lại truyền vào đầu Tiêu Dật, “Hừ ừ, ngươi xem mọi người đều thích ta, ngay cả tiểu nhị cũng khen ta, chọn ta coi như ngươi có nhãn quang đó.”

Tiêu Dật: “…”

Sau khi trả tinh ngọc, Tiêu Dật cầm túi càn khôn, nhìn màu sắc lòe loẹt trong tay, nỗ lực xây dựng tâm lý cho mình nửa ngày, mới giống như thói quen tiên giới giắt túi càn khôn ở thắt lưng mình. Khi đang định thắt nút, miệng túi càn khôn rũ xuống hai sợi dây thừng hồ loạn phiêu lên, giọng nói chói lói bất mãn quở trách trong đầu: “Ngươi kéo đau tóc của Vượng Tài nha.”

Tiêu Dật nhanh chóng nhìn tiểu nhị một cái, thấy hắn không chú ý đến dị trạng của túi càn khôn, tóm lấy túi càn khôn, mở miệng nói: “Đừng loạn động, cẩn thận bị người khác nhìn thấy.”

Túi càn khôn nho nhỏ khẽ nhúc nhích trong tay Tiêu Dật, dứt khoát nói: “Ngươi có phải muốn nói bị người khác thấy được, người khác sẽ giành mất Vượng Tài a, Vượng Tài sớm đã biết điểm này rồi, ai bảo Vượng Tài thông minh như thế, lợi hại như thế, khiến người yêu thích như thế chứ! Chẳng qua ngươi yên tâm đi, ngươi là do Vượng Tài chọn trúng, Vượng Tài sẽ không có mới nới cũ vứt bỏ ngươi đâu.”

Tiêu Dật, “…”

Túi càn khôn tự luyến như thế rốt cuộc là do ai luyện chế ra!

Ra khỏi tiệm tạp hóa, thanh âm của Vượng Tài rõ ràng trở nên hưng phấn, “Oa, thì ra bên ngoài là bộ dáng này sao.” Ngữ khí kinh thán lờ mờ mà ngây thơ.

Tiêu Dật khẽ động lòng, đây mới là bộ dáng chân chính của Vượng Tài. Nghĩ tới lúc y vừa tới tiên giới cũng từng kinh ngạc như Vượng Tài, khi nhìn sang Vượng Tài đã có thêm chút thân thiết. Giọng của Tiêu Dật cũng trở nên dịu hòa, “Mày vẫn luôn ở trong tiệm sao?”

“Đúng đó, sau khi Vượng Tài tỉnh lại vẫn luôn ở trong tiệm, nhưng Vượng Tài rất thông minh rất lợi hại, Vượng Tài biết rất nhiều rất nhiều, ngươi không thể lừa Vượng Tài được đâu.”

Tiêu Dật nghe Vượng Tài lại một vòng tự khoe tự luyến, thân thiết ban đầu tan đi, khóe miệng không khỏi co giật. Khiến y không hiểu là, túi càn khôn cổ quái như thế bày trong tiệm, sao lại không có ai phát hiện? Nghĩ tới thanh âm “chọn ta, chọn ta” đó, lẽ nào trước kia Vượng Tài không hề nói qua với người khác?

“Đương nhiên nói…” Vượng Tài thuận miệng nói ra ba chữ, đột nhiên dừng lại, cố ra vẻ ngạo mạn ho nhẹ một tiếng, giọng nói chói lói đề cao: “Đương nhiên không nói qua với ai khác, ngươi cho rằng là ai cũng có thể được Vượng Tài nhìn trúng sao? Vượng Tài là do đại sư luyện khí lợi hại nhất Từ bà bà tự tay luyện chế, nếu không phải Vượng Tài thấy ngươi thiên phú không tồi, tu vi qua loa tàm tạm, Vượng Tài mới không chọn ngươi đâu.”

Trên mặt Tiêu Dật hiện ra ý cười, lại cố gắng kìm nén không cười ra tiếng. Bất kể tiểu gia hỏa này đổi giọng trước sau bất nhất, hay là tiểu gia hỏa nói gì mà nó là tác phẩm của đại sư luyện chế Từ bà bà, thậm chí là tiểu gia hỏa tán thưởng y tu vi không tồi, đều khiến y không nhịn được cười. Không nói cái khác, chỉ nói Từ bà bà là ai? Ngay cả kẻ tri thức tiên giới tiểu bạch như y cũng biết Từ bà bà còn gọi là Từ đạo tử, là người luyện khí đệ nhất tiên giới, nhìn nhìn Vượng Tài, Từ bà bà làm sao có thể có thẩm mỹ quá dung tục như thế.

Tiêu Dật bên này gian nan nhịn cười, bên kia, Vượng Tài ở thắt lưng y nỗ lực cong người lên, lén nhìn trộm biểu tình của Tiêu Dật, nếu Vượng Tài có biểu tình, lúc này nhất định là thấp thỏm lại xoắn xuýt.

Người này rốt cuộc có tin lời Vượng Tài không? Vượng Tài vừa rồi xém chút nói ra miệng. Ô ô ô, kỳ thật Vượng Tài ngày nào cũng đều gào “chọn ta, chọn ta”, nhưng chưa từng có ai nghe thấy, y là người đầu tiên có thể nghe được. Làm sao đây? Vượng Tài không dễ dàng gì mới có thể rời khỏi tiệm tạp hóa, tự do sinh sống tại tiên giới, Vượng Tài nhất định không thể rời khỏi y. Ô ô ô, vạn nhất y không cần Vượng Tài nữa, vậy làm sao? Ừ, đúng, Vượng Tài nhất định phải khiến y cảm thấy Vượng Tài rất lợi hại, Vượng Tài rất thông minh, khiến y không nỡ bỏ rơi Vượng Tài. Trong lòng túi càn khôn nho nhỏ xoắn xuýt các ý niệm, nhưng biểu hiện ra thì vẫn là vẻ mặt cao ngạo: “Thế nào? Ngươi nhận thức được sự lợi hại của Vượng Tài chưa? Vượng Tài chọn trúng ngươi, ngươi rất cảm động đi?’

Tiêu Dật co rút mặt, gian nan gật đầu, lời không thật tâm đáp: “Rất cảm động, vô cùng cảm động.”

Trong lòng túi càn khôn nho nhỏ thở phào một hơi, Vượng Tài vẫn rất lợi hại đúng không, ngươi xem nhờ vào khí thế đó đã chinh phục được y rồi, Vượng Tài cố lên, cứ tiếp tục như thế.

“Nếu ngươi cảm động như thế, vậy Vượng Tài sẽ miễn cưỡng làm túi càn khôn cho ngươi là được, nhưng phải nói rõ, Vượng Tài cần có thù lao.”

Vừa nghĩ tới tinh ngọc sáng lóng lánh, Vượng Tài liền nhịn không được toàn thân trở nên kích động run rẩy. Tiêu Dật cảm thấy động tác của Vượng Tài ở thắt lưng, vì tránh để người đi đường hoài nghi, không thể không đưa tay ấn nó lại.

“Đừng động!”

“Ngao ngao ngao ngao, tinh ngọc, tinh ngọc sáng lóng lánh!”

Tiêu Dật, “…”

Một người một túi cứ thế nói chuyện, trước khi trở về tiểu viện cư trú, Tiêu Dật đã thành công cùng Vượng Tài đàm xong một năm mười khối trung phẩm tinh ngọc thù lao.

Sau khi chỉnh lý đồ đạt của mình, Tiêu Dật đem chúng toàn bộ đẩy tới trước mặt Vượng Tài, để nó cất giữ.

Vượng Tài theo tính chọn lựa quên sạch vật phẩm nhân giới bên trái, cả cái túi phồng ra, bổ nhào lên tinh ngọc ở bên phải. “Ngao ngao ngao, tinh ngọc, tinh ngọc sáng lóng lánh, Vượng Tài thích nhất là tinh ngọc.”

Tiêu Dật không nói nên lời một tay xách nó lên: “Mày còn nhớ chức trách của mình không?”

Vượng Tài đáng thương nước miếng nhỏ giọt nhìn một đống tinh ngọc sáng lấp lánh trên bàn, cả cái túi xoắn lại thành một cục, “Tinh ngọc, tinh ngọc, tinh ngọc.”

Tiêu Dật, “…”

Hiện tại ra ngoài mua thêm một cái túi càn khôn không biết còn kịp hay không?

Nghĩ tới tính cách yêu tài của Vượng Tài, Tiêu Dật hiện tại duy nhất có thể an ủi bản thân là, một khi Vượng Tài không cẩn thận đánh mất, có lẽ trừ bản thân nó, ai cũng không lấy được thứ bên trong.

Sau khi trải qua xây dựng tâm lý gian khổ trác tuyệt, Vượng Tài mới một bước một quay đầu nhảy lên đống vật phẩm nhân giới bên trái, Tiêu Dật nghĩ Vượng Tài lúc này đã nên thu đồ đạt lại rồi đi, ai ngờ Vượng Tài lại quay đầu, miệng túi mở rộng, vô số đồ loạn cào cào từ trong túi càn khôn phun ra, nhất thời chất đầy hơn nửa bàn.

Vượng Tài vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Dật, “Đây là của Vượng Tài, đều là của Vượng Tài, đồ của Vượng Tài và đồ của ngươi phải phân ra.”

Tiêu Dật kinh ngạc nhìn tất cả trên bàn, trong đống đồ này cái gì cũng có, dạ minh châu vỡ thành hai nửa, túi càn khôn có miếng vá, lượt, bàn tính, bút mực, thư tịch, lộn xộn rối nùi quả thật giống như tiệm tạp hóa.

Một ý niệm chợt lóe qua đầu, Tiêu Dật cổ quái nhìn Vượng Tài, “Những thứ này đều là mày lấy từ tiệm tạp hóa?’

Vượng Tài vừa nhanh chóng múa may dây thừng nhỏ trên đầu, từng kiện điểm lên thứ trên bàn, vừa bớt thời gian nói với Tiêu Dật: “Đương nhiên, đây đều là Vượng Tài nhiều năm nay tích lũy.”

Tiêu Dật không nói nên lời nhìn Vượng Tài, một mớ này cũng không biết Vượng Tài tích lũy bao nhiêu năm. Y tưởng tượng sau khi Vượng Tài tự thức tỉnh liền lét lút đông ì ạch một thứ, tây ì ạch một thứ, vừa phải cẩn thận cảnh giác, vừa phải không khiến chủ tiệm chú ý, thật là, Tiêu Dật đã không biết nên nói gì. Có lẽ sau này y nên lo lắng không phải là việc mất túi càn khôn, thứ bên trong sẽ bị người khác nhặt được, mà là Vượng Tài một khi biển thủ thì biết làm sao?

Mắt thấy Vượng Tài chu mông vui vẻ kiểm kê, Tiêu Dật lại nghĩ tới một vấn đề khác, “Mày có muốn đổi tên không?”

Trên thực tế, Tiêu Dật rất muốn nói, hiện tại ngay cả chó của nhân giới cũng không còn kêu cái tên quê mùa như Vượng Tài nữa, toàn là các loại tên đẳng cấp dương khí cực cao thôi, như Douglas, Sissi, Napoleon vân vân, làm một túi càn khôn trước tiên màu sắc đã không bình thường, Tiêu Dật sâu sắc cảm thấy nhất định phải có một cái tên bình thường.

Đáng tiếc, đề nghị của Tiêu Dật bị Vượng Tài dứt khoát cự tuyệt.

“Tại sao phải đổi tên? Lẽ nào ngươi không cảm thấy cái tên này rất có đẳng cấp dương khí sao? Tuy ngươi chọn trúng Vượng Tài coi như có nhãn quang, nhưng nhãn quang ở những phương diện khác cũng phải bồi dưỡng một chút a, nếu không mang ra ngoài, lại khiến Vượng Tài mất mặt nữa”

Tiêu Dật lặng lẽ nhìn chằm chằm Vượng Tài, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, cái gì cũng nói không ra.

Ban đêm, Tiêu Dật níu sợi thừng nhỏ trên đầu Vượng Tài đang ngủ ngon giấc, trên lầu các cách y không xa, Quan Thắng vẻ mặt cổ quái giao thứ trong tay áo ra trước mặt Sở Mặc.

“Đại nhân, đây là đồ nhân giới ở Từ gia ám tiêu vừa đưa tới.”

Ánh mắt Sở Mặc đặt trên một quyển thư tịch khuynh hướng cổ quái trên bàn, nữ tử hầu như toàn thân xích lõa đang tươi cười đầy mặt cúi đầu bày thế. Sở Mặc tiện tay lật xem, mỗi một trang bên trong đều là các dạng nữ tử xích lõa, trừ nó ra, không hề có dị thường nào khác.

Sở Mặc nhíu mày, thư tịch trước mặt tràn đầy phàm khí, đích thật là vật nhân giới không cần nghi ngờ, nhưng từ bề ngoài vẫn nhìn không ra dư nghiệt Vân Lam thường xuyên tới nhân giới làm gì. Nghĩ nghĩ, Sở Mặc mở miệng: “Ngươi tiếp tục theo dõi Hàn Ngọc Khiêm, sử dụng trắc la bàn, chú ý ba động tại ranh giới.”

“Vâng, đại nhân.” Quan Thắng thấy Sở Mặc không có vấn đề gì khác, rất nhanh lui xuống.

Sau khi Quan Thắng đi, tạp chí trên bàn nhẹ nhàng phiêu lên, rơi vào tay người hắc bào xuất hiện trong hư không từ sau lưng Sở Mặc.

Người hắc bào vừa lật xem tạp chí trong tay, vừa chậc chậc nói: “Các nữ tiên tiên giới mấy vạn năm không có chút biến hóa nào, nữ tử nhân giới ta nhớ mấy trăm năm trước vẫn là bộ dáng đoan trang vô vị, mới mấy trăm năm sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?”

Cho dù miệng người hắc bào tràn đầy hài hước, nhưng Sở Mặc vẫn nghe ra một chút ý khác trong giọng điệu của hắn.

Sở Mặc cười nhẹ một tiếng, thần sắc đạm nhạt: “Bách lão vẫn chưa chết tâm?”

Người hắc bào thu lại hài hước, khàn giọng nói: “Bách lão chỉ là cho rằng tiên giới cần thay đổi.”

Sở Mặc rũ mắt: “Sau đó sẽ rơi vào vết xe đổ của phụ vương năm đó?”

Một câu nhẹ phiêu phiêu rơi vào tai người hắc bào, người hắc bào giống như bị cái gì đột nhiên bóp cổ, một câu cũng nói không ra.

Sở Mặc không để ý phản ứng của người hắc bào, gõ nhẹ lên bàn: “Ta biết ý của Bách lão, nhưng tất cả cải cách trước tiên cần phải đăng lên vị trí đó. Phụ vương nếu năm đó đi chậm một chút, đi ổn một chút, hiện tại còn chưa biết ai sẽ thắng ai.”

Lời của hắn khiến người hắc bào trầm mặc, trong mắt xẹt qua chút khổ sở.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh, người hắc bào lặng lẽ cất tạp chí trong tay, Sở Mặc rũ mắt nhìn ngọc bội đeo ở thắt lưng, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Thay đổi mà người hắc bào nói đại biểu là cách nghĩ của bộ phận tiên nhân tiên giới, Lan Thương tiên triều kiến lập tới nay đã có mấy vạn năm, mấy vạn năm nay, tiên giới ngày càng mục nát bất kham, giống như một hồ tử thủy không có một chút thay đổi. Có bộ phận tiên nhân không nguyện nhìn thấy tiên giới ngày càng thối nát, đề ra triển khai cải cách tiên giới. Một hệ liệt hành động được đưa ra, trong đó một điều quan trọng nhất là, mở thông đạo biên giới của tiên giới cùng nhân giới, thần ma thế giới, thú nhân thế giới, triển khai giao lưu giữa tứ giới.

Ba ngàn năm trước, tiên triều đại hoàng tử là người ủng hộ cải cách kiên định, cũng là người đề nghị mở thông đạo biên giới bốn giới. Đáng tiếc, dưới mưu tính các phương, vốn chỉ là một lòng vì cải cách tiên giới, cuối cùng lại bị xem là âm mưu phục vị của dư nghiệt Vân Lam, cải cách thảm bại không nói, năm đó tất cả những người ủng hộ cải cách phần thì chết, phần thì lưu đày, kết cục thảm hại.

Thời gian đã ba ngàn năm, rất nhiều người may mắn tồn tại năm đó lại lần nữa tụ lại, mà Sở Mặc vì thân phận đặc thù, không có chọn lựa bị bọn họ đẩy ra trước đài.

Đối với Sở Mặc mà nói, đã nhìn thấy nhiều hiện trạng tiên giới, cải cách là lựa chọn tất nhiên, nhưng thời gian cải cách lại không phải hiện tại. Nếu không có quyền lợi của tiên đế thì cái gọi là cải cách chẳng qua là hư ảo như hoa trong kính trăng trong nước, năm đó tất cả những gì phát sinh đã chứng minh điểm này, cho nên hắn thà bước chậm một chút, cũng phải trước tiên lên vị trí đó rồi, nắm giữ quyền lợi có thể làm chủ vận mệnh, sẽ lại bắt đầu cải cách thay đổi tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.