Vì Em Gặp Anh

Chương 14: Là bạn trai em!




Từ Sắt Nguyên đoán Lâm Thính Hải bế quan năm ngày để nghiên cứu phim Đảo quốc, nói thật là thật sự oan uổng cho Lâm Thính Hải, hắn nhiều lắm cũng chỉ nghiên cứu có một ngày, bốn ngày còn lại đều được hắn dùng để phát ngốc.

Còn về tại sao lại phát ngốc, phải bắt đầu nói từ khi Lâm Thính Hải rời khỏi chỗ Tiêu Dật.

Nghe nói, Lâm Thính Hải lén lút mang phim Đảo quốc mua được từ chỗ Tiêu Dật trở về nơi ở tại Huyền Hồ cảnh của mình, hơn nữa lấy danh nghĩa bế quan một hơi bố trí mười đạo cấm chế xung quanh nhà mình. Sau khi chuẩn bị mọi sự, Lâm Thính Hải ôm tâm tình vui vẻ nhảy nhót chiếu theo từng bước Tiêu Dật dạy hắn, tuần tự mở laptop, bỏ đĩa vào, bấm nút xem.

Những gì chiếu trước mặt không có bất cứ vấn đề gì, cho tới đĩa cuối cùng.

Lâm Thính Hải lúc này sớm đã mặt đỏ như gấc, tinh thần hưng phấn, theo như mặt bìa giới thiệu bên ngoài đĩa, bộ phim này là đào hát nổi tiếng nhất Đảo quốc chủ diễn, đánh giá cực tốt. Lâm Thính Hải đặc biệt để nó chiếu sau cùng, chính là vì để sau khi chiếu xong có thời gian hồi vị một phen.

Màn hình mở ra, đầu phim xuất hiện, một soái ca bước ra. Lâm Thính Hải quái dị chớp chớp mắt, đào hát đâu? Bình thường lẽ nào không phải nên là đào hát xuất hiện trước sao? Chẳng lẽ là muốn giới thiệu sau? Đè xuống nghi hoặc trong lòng, Lâm Thính Hải kiên nhẫn xem tiếp. Rất nhanh lại một soái ca bước ra, mặt Lâm Thính Hải nhanh chóng đỏ lên như hồng triều, hắn nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ là hai nam một nữ ba người chủ diễn?

Ý niệm thoáng qua, Lâm Thính Hải kích động lại sát trước màn hình, nhưng rất nhanh, một màn khiến hắn há miệng trợn mắt xuất hiện, không có đào hát, mà là hai soái ca ôm nhau hôn hít.

Lâm Thính Hải: “…!”

Dùng một câu lưu hành ở nhân giới là, Lâm Thính Hải và bè đảng của hắn đều ngây người! Đây là chuyện gì chứ, đào hát đâu? Sao lại là hai nam nhân với nhau?

Lại nói, tiên giới kéo dài mấy chục vạn năm, tuy nam tiên và nữ tiên ở bên nhau âm dương điều hòa là bình thường, nhưng chỉ cần là người, luôn sẽ có một vài bất ngờ, mấy chục vạn năm nay cũng không phải không có chuyện nam tiên và nam tiên sống chung, nữ tiên và nữ tiên sống chung. Dù sao tiên nhân đối với chuyện kéo dài tử tôn không phải rất quan trọng, mà xem trọng thực lực cá thể, vì thế tiên giới đối với phương diện này vô cùng khoan dung.

Nhưng đối với thế gia chính thống tiên giới mà nói, không khí khoan dung chỉnh thể là một chuyện, giáo dục bình thường lại là chuyện khác, nam nam phối nữ nữ phối cuối cùng vẫn là chọn lựa chủ yếu thiên về giá trị quan, vì thế Lâm Thính Hải từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính thống trưởng thành, tất cả trước mắt là một phương diện khác mà hắn lớn như thế hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua. Nhiều lắm thì bình thường hắn thấp thoáng nghe có nam tiên nào nào đó thích nam tiên nào nào đó, đối với hắn mà nói, đấy chẳng qua là một câu nghe rồi thì quên, hắn căn bản đối với chuyện nam nhân và nam nhân ở cùng nhau không có bất cứ nhận thức nào.

Hai nam nhân trên màn hình laptop vẫn còn đang triền quấn, Lâm Thính Hải ngây ngốc nhìn, quên luôn tắt máy. Cho tới khi nội dung chiếu xong hết, hắn mới như vừa thanh tỉnh lại, di chuyển ánh mắt né đi, không dám nhìn màn hình nữa.

Trong thơi gian bốn ngày còn lại, Lâm Thính Hải vẫn cứ ngồi ngây ngốc như thế, một chốc đỏ mặt, một chốc phát ngốc, một chốc xấu hổ, một chốc do dự, cho tới khi tất cả cảm xúc đều hiển thị một lượt trên mặt, hắn mới tâm tư không tại xác giải cấm chế bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Hải, con xuất quan rồi?”

Lâm Thính Hải vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy giọng cô cô nhà mình, lập tức thần tình hoảng loạn, nghĩ tới chuyện năm ngày nay hắn lấy danh nghĩa bế quan, bất giác chột dạ cúi đầu.

Trong lúc Lâm Thính Hải cúi đầu, một bóng dáng diễm lệ đứng trước mặt hắn, chính là cô cô của Lâm Thính Hải, Lâm Di Nguyệt có biệt danh là đệ nhất nữ ma đầu tiên giới. Lâm Di Nguyệt có vẻ không quá hai mươi mấy tuổi, dung nhan diễm lệ, lúc này mặc một thân hồng y, càng thêm thịnh khí khiếp người.

Lâm Di Nguyệt hồ nghi nhìn Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải là do nàng một tay điều giáo trưởng thành, hầu như mỗi một biểu tình của Lâm Thính Hải nàng đều có thể đoán được tâm lý của đối phương. Nàng vốn chỉ là đi ngang qua, đúng lúc thấy Lâm Thính Hải xuất quan, liền tùy tiện chào hỏi một câu. Nhưng thấy biểu tình của Lâm Thính Hải, giống hệt như lần trước khi nàng bắt được hắn đang xem quyển sách kỳ quái, chẳng lẽ hắn lại làm cái gì rồi?

Ánh mắt Lâm Di Nguyệt đảo qua người Lâm Thính Hải, uy áp hình thành nhiều năm khiến thân thể Lâm Thính Hải run lên, vô thức co co tay trái ra sau. Lâm Di Nguyệt nhíu mày: “Càn khôn trong tay áo có cái gì?”

Lâm Thính Hải khổ mặt nhìn cô cô nhà mình, quyết đoán lấy Ipad ra hiến, còn về những cái đĩa tốn giá cao mua về, hắn quyết không dám để cô cô nhìn thấy, đặc biệt là cái cuối cùng. May mà Ipad rất nhanh hút lấy sự chú ý của Lâm Di Nguyệt, ánh mắt Lâm Di Nguyệt từ trên người Lâm Thính Hải chuyển sang tấm kim loại cổ quái trong tay. Phàm khí nồng đậm rõ ràng biểu thị nguồn gốc của vật trong tay, trên mặt Lâm Di Nguyệt xẹt qua chút hứng thú. Sau khi qua loa đánh giá xong thứ trong tay, Lâm Di Nguyệt thử ấn vào nút nhỏ bên hông tấm kim loại. Lập tức thứ vốn đen thui bừng sáng lên, mười mấy hình vuông nhỏ xuất hiện trước mặt nàng.

“Đây lại là Tiêu Dật mang cho con?”

Lâm Thính Hải lén nhìn trộm sắc mặt cô cô nhà mình, cẩn thận gật đầu.

Lâm Di Nguyệt tùy ý điểm vào một ô vuông trong đó, vừa đúng lúc điểm vào phần chiếu phim, bên trong là bộ phim tiên hiệp Tiêu Dật đặc biệt tải xuống. Nàng tràn đầy hứng thú xem một chút, rất nhanh đã bị thu hút, rất lâu mới ý thức được Lâm Thính Hải còn đứng trước mặt nàng. Lâm Di Nguyệt lập tức đỏ mặt, nhẹ ho một tiếng, bộ dạng nghiêm chỉnh nói: “Đồ chơi mất hồn, con nên dùng thời gian dụng tâm tu luyện, đồ chơi này cô tạm cất giữ.”

Lâm Thính Hải vừa nghe liền trưng vẻ mặt muốn khóc, hắn đau lòng nhìn Ipad trong tay Lâm Di Nguyệt, thấy bộ dáng cô cô hắn liền không còn trông mong gì có thể lấy về được, cái đó là tốn của hắn năm khối thượng phẩm tinh ngọc đó, hiện tại hắn cho dù muốn mua nữa cũng không có tiền.

Nghĩ tới hiện thực tàn khốc không tiền này, Lâm Thính Hải cuối cùng vực gan, nhỏ giọng nói: “Cô cô, năm khối thượng phẩm tinh ngọc.”

“Hử?” Khí thế sắc bén xuất ra, Lâm Di Nguyệt như cười như không liếc nhìn Lâm Thính Hải một cái.

Tất cả dũng khí của Lâm Thính Hải lập tức tiêu tan như mây khói, hắn luyến tiếc không nỡ nhìn Ipad một cái cuối cùng, cúi đầu ủ rũ bỏ đi.

Có khúc nhạc đệm này, tâm tư của Lâm Thính Hải đặt trên cái Ipad bị cưỡng ép đoạt đi, cùng với chuyện làm sao gom chút tinh ngọc mua cái mới, nhất thời cũng quên chuyện nam tiên và nam tiên trước đó làm hắn xoắn xuýt.

Lâm Thính Hải không tới tìm Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên lại bận rộn phát triển tiêu thụ nội y, Tiêu Dật tranh thủ thời gian về nhân giới một chuyến lên Taomao đặt hàng xong, rất nhanh lại về tiên giới. Gân đây y vẫn luôn bận rộn kiếm tiền và tu luyện, đã mấy ngày rồi không tới Mặc Hương Các xem sách. Hiếm khi chiều nay rảnh rổi, Tiêu Dật thấy trái phải vô sự, không bằng đi Mặc Hương Các một chuyến, cũng tính là lao nhàn kết hợp.

Tiêu Dật xuất môn không lâu, cửa sổ trên lầu của một tiểu viện cách nơi ở của y mấy trăm mét khẽ mở ra, một đôi mắt thăm dò đảo qua người y, tiếp theo cửa sổ lại vô thanh vô tức đóng lại.

“Đại nhân, Tiêu Dật xuất môn rồi.”

Nếu Tiêu Dật ở đây, nhất định sẽ nhận ra người nói chuyện chính là kim ngư vệ trung niên Lưu Chính lần trước y đã gặp qua, mà đại nhân trong miệng hắn hiển nhiên chính là Sở Mặc.

Lúc này Sở Mặc đang ngồi trong phòng, như ngẫm nghĩ gì nhìn chằm chằm một vật trên bàn, vật này chính là một kiểu nội y mà Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên bán ra. Khác với nội y Tiêu Dật mang về từ nhân giới, kiện nội y này hoàn toàn là do chế phẩm tiên giới tạo thành, trên mặt không có một chút phàm khí nào. Nếu là tiên nhân bình thường, chỉ sẽ cảm thấy y phục này tạo hình cổ quái, bình thường sẽ không liên hệ y phục này với nhân giới, nhưng mà Sở Mặc lại không phải là tiên nhân bình thường. Hắn trước đây tuy không thấy qua vật này, nhưng vẫn nhìn sơ đã phán đoán ra được vật này là vật nhân giới. Thuận theo vật này tra xét, Sở Mặc rất nhanh nhắm vào Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên.

Nghe Lưu Chính bẩm báo, Sở Mặc thần sắc bất biến: “Ngươi quan sát y, xem thử y muốn đi đâu.”

“Vâng, đại nhân.” Lưu Chính cung kính đáp, rất nhanh rời khỏi phòng.

Trong phòng, Sở Mặc di chuyển ánh mắt khỏi vật phẩm trên bàn, ngón tay thon dài nhẹ gõ bàn, tự nói: “Ngươi nói thiếu niên tên Tiêu Dật này có phải là dư nghiệt của Vân Lam không?”

Theo lời nói của Sở Mặc, sau lưng hắn, hư không một trận co rút, một bóng dáng toàn thân trùm trong hắc bào xuất hiện, khàn giọng mở miệng: “Y trú ở sát vách Hàn Ngọc Khiêm, nơi thường đi nhất là Mặc Hương Các, bên cạnh lại có không ít phàm vật, chỗ đáng nghi quá nhiều.”

Người hắc bào không biểu đạt rõ ràng Tiêu Dật có phải là dư nghiệt Vân Lam không, chỉ là đưa nghi điểm của y ra. Sở Mặc nhẹ gật đầu, “Quả thật, tuy y và Hàn Ngọc Khiêm có vẻ như không có qua lại gì, nhưng nơi ở của hai người chỉ cách một bức vách, chưa chắc không âm thầm có thủ đoạn liên hệ với nhau, lại thêm phàm vật bên người y quá nhiều, trừ dư nghiệt Vân Lam, tiên giới còn có ai dám to gan ngông cuồng tự xuống nhân giới như thế.”

Nói lại, Sở Mặc xuất hiện ở Nhược Thủy châu là vì nửa tháng trước, kim ngư vệ nhận được mật báo, thành lũy giữa nhân giới và tiên giới ở Nhược Thủy châu từng xuất hiện mấy lần ba động dị thường, nhưng mấy lần ba động này lại bị sở tuần kiểm che giấu.

Theo như người cáo mật nói, đứng sau tất cả có bóng dáng của dư nghiệt Vân Lam, mà sở trưởng Triệu Trưởng Tân của sở tuần kiểm Nhược Thủy châu chính là người của dư nghiệt Vân Lam.

Vì thân phận người cáo mật đặc thù, độ thật giả của tin tức này không cần phải xác nhận, tiên đế vì thế cực kỳ tức giận, nghiêm lệnh Sở Mặc đích thân tới Nhược Thủy châu một lưới tóm gọn dư nghiệt Vân Lam.

Mấy vạn năm nay, Vân Lam chính là sự tồn tại cấm kỵ tại Lan Thương tiên triều, Vân Lam là danh xưng của tiên triều trước, dư nghiệt Vân Lam kỳ thật chính là dư nghiệt tiền triều. Từ khi mạt đế (vị đế cuối cùng) của Vân Lam bị tiên đế đời thứ nhất bổn triều trảm sát, Vân Lam tiên triều bị diệt, hậu duệ Vân Lam tâm tâm niệm niệm chính là khôi phục ngai vàng, muốn phục hồi vinh quang năm đó. Nhiều năm nay, dư nghiệt Vân Lam vẫn trốn trong bóng tối, không ngừng phát triển thế lực của mình, vọng tưởng muốn điên đảo thống trị của tiên triều. Dưới tình hình này, lịch nhậm tiên đế đều thống hận không ngớt đối với dư nghiệt Vân Lam, dốc hết sức đối phó đàn áp, nhưng mỗi lần chẳng qua là trảm sát một vài thành viên ngoại vi, không đạt được trình độ thương gân động cốt, cho tới trận cải cách huyết tanh của ba ngàn năm trước.

Lúc đó, hai vị hoàng tử của thượng nhậm tiên đế tranh đoạt đế vị, dư nghiệt Vân Lam âm thầm khiêu khích ly gián, cuối cùng dẫn tới đại hoàng tử bị thượng nhậm tiên đế rút bỏ tiên cách, lưu đầy Hư Vô hải. Trong mười mấy năm tiếp theo, thượng nhậm tiên đế điên cuồng triển trai truy bắt dư nghiệt Vân Lam trên tiên giới, vô số tiên nhân hoặc thật sự là dư nghiệt Vân Lam, hoặc lúc đầu do đi theo đại hoàng tử mà bị xem là dư nghiệt Vân lam chết dưới tay kim ngư vệ, cả tiên triều nhất thời gió tanh mưa máu, ai ai nghe tiếng gió đều sợ nơm nớp thần hồn nát thần tính.

Loại khủng bố vô thanh này cho tới khi tiên đế đời trước thoái vị, nhị hoàng tử lúc đầu, tiên đế Trầm Uyên hiện tại kế vị mới tiêu tan khỏi tiên giới.

Cũng vì vậy, dư nghiệt Vân Lam thiệt hại nặng, suốt ba ngàn năm nay vẫn yên hơi ẩn náu, chỉ là không ngờ, ngắn ngủi ba ngàn năm tu dưỡng, dư nghiệt Vân Lam lại một lần nữa chạy ra.

Sở Mặc nghĩ tới đây, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, trên thực tế, y so với bất cứ tiên nhân nào càng chán ghét sự tồn tại của dư nghiệt Vân Lam.

Người hắc bào vẫn lặng lẽ đứng sau lưng hắn nhạy bén phát giác được cảm xúc của Sở Mặc, vừa định mở miệng nói, một đạo bạch quang xuyên cửa mà vào, dừng ngay trước mặt Sở Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.