Vì Em Có Anh

Chương 16: 18 năm sau vẫn là một trang hảo hán!




Phần 16: Lễ hội săn bắn mùa đông

Ca Dương đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống Bách Thượng xanh ngát không thấy chân trời. Gió rừng có mùi vị đặc trưng của gỗ mục và hơi ẩm. Lúc này trông hắn không giống quân vương mà tựa một lãnh tướng. Ca Dương khẽ vuốt bờm ngựa bị gió thổi loạn, Tiểu Bạch lắc lắc đầu hưởng thụ sự thân mật này. Nó không phải ngựa thuần chủng giá trị liên thành mà chỉ là một con ngựa lai giữa Ô Tuyết với Hãn Huyết Mã. Thông thường ngựa lai tạp không được yêu thích, chúng dễ bị các khiếm khuyết về tốc độ và sức dẻo dai. Tuy Ô Tuyết là giống ngựa hạng nhất, Hãn Huyết Mã xếp hạng nhì nhưng con Tiểu Bạch này không được hạng một rưỡi mà chính thức bị đá ra khỏi bảng ngựa quý. Tiểu Bạch có lông màu xám bụi, nhìn bẩn bẩn. Đây là kết quả của mối tình ngang trái giữa con Ô Tuyết lông trắng và Hãn Huyết lông đen. Tiểu Bạch xuất thân từ trại ngựa triều đình, lai lịch của nó là một câu chuyện ly kỳ mà sau nhiều năm được truyền miệng đã có mấy trăm phiên bản.

Trại ngựa nuôi gần một ngàn con tuấn mã, chia thành hai khu vực dành cho quân đội và hoàng gia. Ngựa ở đây được phân chuồng, đánh số, tắm rửa, cho ăn và vận động điều độ theo lịch huấn luyện. Ô Tuyết cùng Hãn Huyết Mã là hai giống ngựa quý nhất. Ô Tuyết có ngoại hình vương giả, thân trắng chân đen, giống như mang bốn chiếc ủng đắt tiền. Ô Tuyết cái thường đỏm dáng, bờm ngắn chân nhỏ, được các tiểu thư ưa chuộng, thích hợp để dạo chơi và khoe khoang trên đường. Trong khi đó Ô Tuyết đực sinh ra đều là chiến mã, bốn chân to khỏe, tính khí ngoan cường, luôn được nuôi nhốt trong khu chuồng thượng hạng. Hãn Huyết Mã kém hơn một tí, nó không được ưa thích vì bề ngoài xấu xí, cổ ngắn chân bè, lông đen hung. Loài ngựa này không nhanh bằng Ô Tuyết nhưng lại bền sức. Đây là giống ngựa phổ biến trong quân đội vì nó chịu được gian khổ, rất trung thành đồng thời sức sống dẻo dai. Có những con cả đời bị thương hàng chục lần mà vẫn nghênh ngang ra trận.

Mẹ của Tiểu Bạch là một con Ô Tuyết thuần chủng trong khi cha nó là giống Hãn Huyết Mã. Ô Tuyết mẹ sinh ra và lớn lên trong khu trại hoàng gia, là một trong số những con ngựa tốt được lựa chọn để sinh sản. Hãn Huyết cha xuất thân từ khu ngựa quân đội, sau một trận đánh nó bị thương mạn sườn, phải ở lại điều dưỡng. Hai con ngựa khác loài gặp nhau ở bãi chạy tập trung, sau này nhiều người vẫn gật đầu bảo rằng đó gọi là “nhất kiến chung tình”, thì ra ngựa cũng có tình!

Trại trưởng còn nhớ rõ, con Hãn Huyết Mã thuộc về một vị phó tướng họ Phan, còn khá trẻ, lập được vài chiến công nên cấp trên coi trọng. Sau khi ngựa của hắn bị thương được đem về trại chăm sóc cẩn thận trong ba tháng. Trại ngựa phân chuồng nghiêm ngặt, không để chúng giao phối lung tung làm hỏng huyết thống đời sau. Ngựa thuần chủng được nhốt thành đôi, sau khi ngựa cái mang thai mới tách riêng ra. Ghép ngựa khác giống là điều tối kị, nếu ai lầm lẫn sẽ bị phạt nặng.

Hãn Huyết cha là một con ngựa tinh quái khôn ranh. Ban đêm nó đá bật khóa cửa, giật đứt dây cương, lẻn vào chuồng Ô Tuyết mẹ. Khi người ta phát hiện thì lập tức đổi chuồng, Hãn Huyết cha bị chốt đến một chỗ rất xa, cửa khóa thêm hai lớp. Chẳng biết con ngựa này thành tinh hay sao mà vẫn đá hỏng rào chắn, thoát ra thêm mấy lần nữa. Lúc trại trưởng tức giận sai người đóng đinh bốn phía thì đã muộn, con Ô Tuyết quý giá đã mang thai. Thai kì của ngựa là mười một tháng, tuy có tiếc nuối nhưng người ta vẫn phải chăm sóc Ô Tuyết mẹ cẩn thận, đây là lần đầu nó mang thai. Lúc này Phan tướng quân được lệnh điều động xuống phía Nam, đánh dẹp một bang sơn tặc. Hãn Huyết cha theo chủ ra trận, Phan tướng quân bị tập kích trọng thương, ngất trên lưng ngựa. Con Hãn Huyết Mã kiên cường chở chủ chạy về doanh trai, rồi do mất máu và kiệt sức mà chết. Khi đó ở kinh thành, Ô Tuyết mẹ sinh ra Tiểu Bạch. Phan tướng quân rất thương xót người bạn trung thành của mình, biết chuyện về Tiểu Bạch nên nhận nuôi nó, tránh cho người ta xem thường, bán nó đi làm súc vật kéo xe. Tiểu Bạch có màu lông tạp sắc, lúc nào trông cũng bẩn dù tắm chải hàng ngày. Nó còn là một con ngựa lì lợm hiếm thấy, biết bao thợ đóng móng ngựa bị đá sưng đầu, phải tốn nhiều người ra sức đè nó lại nhưng vẫn không xong.

Phan Thế Anh là bằng hữu của Đô Thư Doanh, trong một lần than phiền về con ngựa của mình đã khiến Đô Thư Doanh có ấn tượng sâu. Hắn lại tình cờ nhắc tới với bệ hạ, rồi Ngô Hà Huy lắm chuyện thêm mắm thêm muối, kể thành một tình sử ngựa lâm li bi đát. Ca Dương nhướng chân mày, chợt nhớ ra mình còn thiếu một con tuấn mã. Chuyện này kể cũng lạ, Phan Thế Anh dắt nó đến cho hoàng thượng nhìn, chẳng biết bệ hạ thì thầm gì vào tai con ngựa mà khiến nó chịu đứng yên cho thợ đóng móng. Bốn cái móng sắc đóng đinh kiên cố, từ đó Tiểu Bạch đi theo hoàng thượng.

Tính tới nay cũng đã bốn năm, bây giờ Tiểu Bạch là một con ngựa thành thục nhanh nhẹn, sức chạy không thua gì Hãn Huyết Mã, tốc độ sánh ngang với Ô Tuyết. Nó là loài tạp chủng tập hợp đủ ưu thế của cha và mẹ. Ca Dương giật nhẹ dây cương, Tiểu Bạch luôn ăn ý nhịp bước. Lúc này hai chủ tớ đứng trên đỉnh đồi, híp mắt cho gió lùa qua bờm phất phơ, đuôi tóc hắn bay bay theo áo choàng thêu rồng.

Phong thình lình nhảy xuống từ ngọn cây, ôm quyền báo cáo:

- Bẩm hoàng thượng, nhóm người của Ngô thượng thư ở phía sau rất gần. Thánh Kim vương và Thiết Bình vương đang hợp sức săn một con hươu đực. Tề vương đi cùng Cận vương, nói là muốn bắt gấu xám. Thần phát hiện Sử Hựu Trát và Tứ công tử đang đi cùng Quận chúa... Còn có...

Phong dừng lại, cân nhắc rồi nói tiếp:

- Có một nhóm nam nhân lạ mặt theo sau, thuộc hạ đoán là Lỗ Lang và hộ vệ!

Ca Dương híp mắt nghĩ, tên Lỗ Lang này thật là tùy hứng, trên đất Khương La mà chút khách sáo cơ bản cũng không có. Hắn gặp Tư Tư như thế nào, tại sao lại bám đuôi rồi? Tề vương và Cận vương đi săn gấu, hai người họ trở nên thân thiết từ bao giờ vậy? Thánh Kim với Thiết Bình vương lâu ngày gặp lại tay bắt mặt mừng, dường như ai cũng tìm được tri kỷ. Bốn vương gia đã ở đây, chỉ thiếu Hòa An vương, lâu lắm rồi hoàng thất chưa tề tựu như vậy... Bữa tiệc này là tiệc sum vầy hay Hồng Môn Yến? Rất nhiều ý niệm xẹt qua đầu nhưng Ca Dương không biểu lộ ra, hắn giao cung tên cho thuộc hạ, kéo dây cương nói với Phong.

- Dẫn đường!

Tư Tư đang ở cánh rừng phía Nam. Nàng đi tới đâu là mũi tên vương vãi tới đó, không cần đoán cũng biết chưa săn được gì. Tịch Tề và Hựu Trát chỉ làm hộ hoa sứ giả trong khi Lỗ Lang chẳng tốt như thế, hắn liên tục chế giễu trình độ gà mờ, chờ Tư Tư dọa cho con thú chạy thật xa mới trình diễn kĩ xảo của mình. Lỗ Lang hếch mũi lên trời nhưng không nhận được vẻ mặt hâm mộ như dự tính. Nàng chỉ tức giận liếc xéo hắn, hừ một tiếng khinh thường rồi quay ngựa bỏ đi. Tịch Tề và Hựu Trát cũng không ưa gì tên phá đám kia. Mặc cho ba người lạnh nhạt cỡ nào, Lỗ Lang vẫn xem như không thấy, quyết chí làm con đỉa. Tư Tư càng chơi càng hăng, từ trình độ nắm hụt dây đã bắt đầu điều khiển mũi tên bay đúng hướng. Nàng chơi hết ống tên của mình thì lấy luôn ống tên của hai người kia. Chỉ khổ cho thị vệ buổi tối phải vào rừng nhặt tên.

- Còn của ta đây!

Lần này Lỗ Lang diễn vai người tốt, hiến tặng ống tên của mình. Hắn thừa nhận việc trêu chọc cô gái này vui hơn nhổ râu dê của Nguyên thái phó. Tư Tư nhìn ba ống tên trống rỗng, lại nhìn ống tên còn hơn phân nửa của Lỗ Lang.

- Không cần!

Nàng ương ngạnh từ chối, nghĩ một lát bèn trèo xuống ngựa.

- Tự ta nhặt còn hơn!

Nàng tới chỗ gốc cây, vạch cỏ tìm tên rơi trên đất. Tịch Tề và Hựu Trát thở dài, đành phải giúp một tay. Bọn họ cũng không ủng hộ Quận chúa nhận đồ của người lạ. Lỗ Lang làm mặt giận gãi mũi, lần nữa khẳng định khí hậu vùng này không thích hợp với mình, mị lực giảm mất không ít.

Hội săn năm năm tổ chức một lần, thú rừng tự nhiên ở Bách Thượng dĩ nhiên không đáp ứng đủ nhu cầu. Người ta phải bắt sống nhiều động vật nhỏ và thú lớn ở nơi khác về thả. Công tác này tròn trĩnh một năm. May mắn là Bách Thượng trù phú bạt ngàn, sau mỗi lần bị con người hoành hành và tàn sát sẽ vực dậy rất nhanh. Tựa như những bụi dương xỉ bé nhỏ này, ban ngày bị gót ngựa giẫm đạp, ban đêm cây non trỗi dậy thay thế cây bị đổ, đến sáng đã xanh rì như cũ. Rừng già có một sức mạnh phi thường như vậy!

Tư Tư nhặt được một nắm tên, cảm thấy hài lòng quay trở về. Không ngờ mặt đất lồi lõm bị lá cây che mất, nàng bước hụt, hiên ngang sái cổ chân! Ngay khi nghe thấy tiếng kêu, Tịch Tề, Hựu Trát, cả Lỗ Lang cũng vội vàng chạy tới.

- Đã nói muội phải cẩn thận rồi mà! Đi đứng thế nào để trật giò rồi?

- Quận chúa đứng dậy được không? Đưa tay ta kéo nàng lên...

Sử Hựu Trát chuẩn bị ôm lấy Tư Tư thì Tịch Tề giơ tay ngăn cản

- Này, này, này... Ở đâu tới phiên cậu hả? Anh trai của nàng còn ở đây mà dám thừa nước đực thả câu rồi!

Hắn đánh bật Hựu Trát ra, xắn tay áo nói với Tư Tư:

- Lại đây, tứ ca ôm muội về!

Tư Tư cảm thấy một chân này không ảnh hưởng đại cuộc, nàng vẫn cưỡi ngựa được mà. Tư Tư lắc đầu, chống tay xuống đất, dùng chân trái đứng dậy.

- Huynh dẫn ngựa tới cho muội được rồi...

“Không được động!” Ba nam nhân đồng thanh lên tiếng, có một sự ăn ý bất ngờ. Xét thấy Tịch Tề là anh trai, hắn ôm muội muội trở về là hợp tình hợp lý nhất. Sử Hựu Trát cũng không đôi co nữa, biết thân tránh qua một bên. Không ngờ hắn vừa tránh ra thì một cái bóng nhanh nhẹn len vào, bàn tay giơ tới đoạt được Tư Tư. Hai người trơ mắt nhìn tên vô lại ngông cuồng ôm lấy Quận chúa, động tác thành thục tự nhiên cứ như ôm vợ nhà hắn! Tịch Tề giật mình, mất hai giây mới phản ứng, la toáng lên:

- Buông móng heo của ngươi ra! Trả muội muội cho ta!

Hựu Trát tỉnh táo hơn, tay nắm lấy chuôi kiếm đeo bên hông.

- Phi lễ đương kim Quận chúa là tội nặng, ngươi biết điều thì lập tức buông ra!

Phản ứng của Lỗ Lang chính là hất cầm ra lệnh năm hộ vệ. Bọn họ có kinh nghiệm dồi dào, cảnh tượng Thập thất hoàng tử bắt cóc con gái nhà lành nhìn mãi cũng thành quen. Động tác của họ râm rấp, đứng thành một hàng che chắn, dù ở Đại Thế hay Khương La cũng không ngại cường địch. Lỗ Lang khoái trá nhìn hai tên mặt trắng, gầy tong teo kia. Gu thẩm mỹ ở nước họ là phải cao to, da ngâm đen, khỏe mạnh chính là xinh đẹp! Lỗ Lang khinh thường phần lớn đàn ông Khương La. Lúc này Tư Tư bị xoay choáng váng dần dần tỉnh lại. Nàng ngửi thấy mùi hương xa lạ, hoảng hốt vùng vẫy trong gọng kìm cứng như sắt.

- Buông ta ra! Đồ vô lại! Thả bổn Quận chúa ra! Ta đánh chết cả họ nhà ngươi!

Đùa à, nàng là Minh Châu của hoàng triều đấy! Sao có thể để người ta khi dễ được! Lỗ Lang cúi đầu nhìn cô gái vì giận mà hai má ửng đỏ, mắt long lanh như con vật nhỏ đang tố cáo sói ác. Nắm tay nàng không đủ lực, đánh vào ngực hắn như gãi ngứa, Lỗ Lang thấy đáy lòng nhộn nhạo.

- Tiểu mỹ nhân, chân bị đau, gia bế nàng trở về!

Tư Tư thẹn đỏ mặt, cánh tay to với khối cơ chắc nịch vòng dưới mông nàng, ép sát thân thể mảnh mai vào lòng ngực nóng hổi. Ngoài cha và hoàng thượng ra chưa có ai ôm nàng như vậy. Tư Tư gấp muốn khóc, thở hổn hển. Nàng càng chống cự thì Lỗ Lang càng khoái trá. Hắn mặc kệ hộ vệ và Hựu Trát đã tuốt gươm ra rồi, quay người chuẩn bị lên ngựa. Vừa khéo lúc ấy có tiếng xé gió vùn vụt, Lỗ Lang nhạy bén lùi hai bước, mặt đất nơi hắn vừa đứng ghim đầy mũi tên sắt, đuôi đồng đỏ. Đây là vũ khí kí hiệu của Ngự lâm quân. Lỗ Lang điềm tĩnh ngẩng đầu lên, rặng cây rung động rồi một nhóm kị binh hiện ra, sát khí chưa thu lại, nhìn nhằm nhằm về phía này. Lỗ Lang không thèm bận tâm tới đám người lúc nào cũng vũ trang tận răng kia, hắn chú ý tới nam nhân cưỡi con ngựa xám, áo choàng bay trong gió, con rồng thêu chỉ vàng cứ như sắp phóng lên trời.

Hắn nói thầm trong miệng: “Thái Minh đế... Chu Lạc Ca Dương...”

Thì ra hoàng đế Khương La trông như vậy, trẻ như vậy. Hắn nhớ tới phụ hoàng quanh năm đau ốm, thảo nào Bát ca nói thời đại của ông nên kết thúc. Lỗ Lang không lo không sợ, trực tiếp nhìn vào Chu Lạc Ca Dương, kình địch của hoành huynh là đây, hắn có ánh mắt thông tuệ, cái nhìn vừa uy vừa lạnh cứ như thần thánh nhìn xuống cõi vong linh. Tuổi trẻ vẫn còn ngự trị trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông đó, trán rộng cằm vuông, mũi thẳng và mày kiếm đen đậm. Ở Đại Thế người như vậy được xem là anh tuấn.

Ca Dương cũng đánh giá Lỗ Lang một chút, cuối cùng dán mắt vào Tư Tư bị hắn ôm thóp như chú gà con. Ném dây cương đi, Ca Dương nhảy xuống ngựa, không có một động tác thừa đi tới phía trước. Năm hộ vệ của Thập thất hoàng tử tỏ ra cảnh giác, Lỗ Lang vững vàng chờ nghênh địch. Hắn nhìn vào mắt đối phương, quái thật, một chút cảm xúc cũng không thấy! Đây là người hay xác ướp vậy? Lỗ Lang chưa hồi hồn thì thấy đầu gối đau điếng. Hắn “a” một tiếng, phát hiện cô gái trên tay bị người ta dễ dàng đoạt mất. À, thì ra là người, Lỗ Lang nhìn thấy một chút lo lắng dịu dàng khi Thái Minh đế nhìn Quận chúa.

- Bệ hạ...

Tư Tư mếu máo ôm cổ Ca Dương, cuối cùng đã tìm lại cảm giác an toàn. Nàng rút vào lòng hắn, không thèm nhìn Lỗ Lang đang bất bình vì phân biệt đối xử. Ca Dương nhíu mày đảo mắt sang Tịch Tề và Hựu Trát. Bọn họ thở phào gọi một tiếng “hoàng thượng”. Nhìn sơ qua cũng đoán được chuyện gì.

- Lỗ hoàng tử vừa mới tới, nên ở trong hành cung nghỉ ngơi. Người đâu? Dẫn đường cho điện hạ.

Phong đưa tay ra động tác mời, thật ra là “áp giải”. Lỗ Lang không có ý định chống trả Ngự lâm quân như la sát tinh kia, đành phải hừ một tiếng bất mãn, ai oán liếc nhìn “vị hôn thê” không cho hắn mặt mũi.

Đợi Lỗ Lang rời đi Ca Dương lại nói với Hựu Trát và Tịch Tề:

- Các ngươi cũng về đi, Tư Tư đã có trẫm.

Hai người vâng một tiếng, lên ngựa chạy mất. Họ cảm thấy bệ hạ không được vui. Khi những người “ngoài lề” đã đi hết Ca Dương mới nhìn xuống Tương Tư đang giở thói đà điểu trốn trong ngực hắn.

- Ai cho muội tự tiện vào rừng? Ai cho muội mặc bộ đồ này? Ai cho muội giao du với Lỗ Lang? Ai cho muội đi ôm ấp hắn?

Cái từ “ôm ấp” thiệt khó nghe. Tư Tư bị hỏi một tràng “ai cho”, ngẩng đầu nhìn Ca Dương lắc lắc bàn chân.

- Bệ hạ còn hỏi, muội bị sái cổ chân đó!

Ca Dương nghe vậy liền bỏ mặt nạ hình sự xuống, lo lắng nhìn đôi ủng của nàng.

- Chân làm sao? Có đau không?

- Đau, đau, đau... Đau muốn chết!

- Trẫm đưa muội về, sau này không được chạy vào rừng một mình nữa.

- Có Tứ ca và Sử đại ca mà!

- Không có ta thì vẫn là “một mình”.

- Ồ... Được rồi...

Nàng chẳng dại đi cãi lý với bệ hạ, quốc pháp đều từ miệng hắn ra đấy! Ca Dương ôm Tư Tư leo lên Tiểu Bạch, con ngựa không xem mấy kí thịt của nàng ra gì, vẫn chạy nước đại ung dung như trước. Ngày đầu của hội săn đã bị trật chân, Tư Tư thê thảm nghĩ, xem ra nàng phải ở trong phòng cho tới hết mùa săn rồi!

- Bệ hạ, Tư Tư muốn bắt thỏ, đừng nhốt muội trong phòng.

- Trở về để ngự y chữa chân trước, sau đó trẫm dẫn muội đi săn gấu xám!

- A! Thật không, thật không?

Nàng kích động dựa vào người hắn, chỉ có các thuộc hạ theo phía sau mới thấy được động tác này thân mật cỡ nào. Gió rừng đem hai mái tóc quyện vào nhau, nàng bị cuốn trong áo choàng của hắn, toát lên ý niệm chiếm hữu. Một tay Ca Dương nắm dây cương, tay kia cẩn thận ôm Tư Tư ngồi vững. Chỉ cần hắn nghiêng đầu đã có thể áp má lên vầng trán trơn mịn.

- Những gì trẫm hứa với nàng, trẫm luôn luôn làm được.

***

Lễ hội săn bắn năm nay khá phong phú. Mở đầu là hai ngày du săn, cho phép mọi người tự do vào rừng, con mồi đem về sẽ được kiểm kê ghi sổ, tổng kết vào ngày cuối để hoàng thượng ban thưởng. Tiếp đó sẽ có năm ngày hội võ, mục đích là tái hiện lại truyền thống bộ lạc Khương La thời xa xưa. Sống trên cao nguyên ai cũng phải biết thuần ngựa và dùng cung, hội võ còn mở thêm tiết mục đấu kiếm và đá bóng chân gỗ. Lúc này tinh thần thượng võ cao ngùn ngụt, nam nhân hăng máu đi thi thố, nữ quyến hi hi ha ha ngồi trên lễ đài bình luận. Có người chỉ xem như cuộc vui, cũng có kẻ vô cùng coi trọng, hy vọng được bệ hạ chú ý tới. Các vị đại nhân có dịp khoe khoang hậu thế nhà mình, các vị phu nhân có dịp tha hồ chọn rể, các tiểu thư muốn tìm ý lang quân mà các công tử muốn thể hiện bản lĩnh trước mỹ nhân. Ai cũng ôm một tâm tư kín đáo.

Bốn ngày đầu là các vòng loại, chọn ra những người ưu tú nhất. Từ đầu tới cuối đều không thấy bệ hạ lộ diện. Vinh dự chỉ dành cho kẻ xứng đáng nhất. Hoàng tộc và triều đình không bị gò bò, thoải mái giao du câu kéo quan hệ. Năm năm mới có một dịp để người ta quang minh chính đại gặp gỡ nhau, thăm dò nhau. Phía sau mỗi sự kiện đều có mục đích chính trị cả. Cứ tối xuống hành cung lại đốt lửa trại, thức ăn chế biến từ những con mồi được săn về. Triều thần có rượu ngon mỹ thực, uống say lại hát ca, cuộc sống cũng có lúc lãng tử như vậy!

Điều khiến người ta không thoải mái nhất là sự xuất hiện của Lỗ Lang. Ai mà không biết quan hệ của Đại Thế với Khương La chưa bao giờ tốt, bây giờ Thập thất hoàng tử đặt chân tới đây, phía sau là mưu mô quỷ kế gì khó ai đoán trước. Mọi người đều ăn nói ẩn thận trước mặt hắn, vừa đủ khách sáo mà không quá vô lễ, dù gì người ta vẫn là em ruột của Thái tử. Lỗ Lang này cũng cá tính lắm, hắn không ngại thái độ của người khác, vẫn lăn xả hết sức, giống như vô tư, cũng giống như cố tình thâm nhập.

Tất nhiên không phải ai cũng ái ngại hắn. Dần dần người ta phát hiện hình như Sử công tử con nhà Đô đốc quân rất có thành kiến với Lỗ Lang. Bọn họ đấu nhau tóe lửa, Sử công tử có thân thủ rất tốt, không hổ là võ trạng của Thánh Kim hội. Chuyện này đã trôi qua mấy năm, nhớ khi ấy Sử Hữu Trát mới mười tám tuổi, chưa dự tuyển vào kinh. Thánh Kim vương ngày trước là một người chuộng võ, rất trọng hiền tài. Ba năm một lần ông bỏ tiền tổ chức hội võ, thanh niên cả nước đều có thể tham gia. Về sau người ta gọi là Thánh Kim hội, nổi tiếng gần xa, người vô địch gọi là võ trạng. Thế tử lên nối ngôi, vẫn duy trì Thánh Kim hội cho tới bây giờ, các đời võ trạng đều được nhiều người xem trọng. Suýt nữa đã quên mất, Sử Hựu Trát từng là võ trạng, hắn còn đỗ đến Bảng Nhãn, người văn võ song toàn thế này đã lâu không có!

Chỉ trong mấy ngày mà tên tuổi Sử Hựu Trát lên vùn vụt, một đồn mười, mười truyền trăm, thế rồi ai cũng đánh giá hắn là thanh niên xán lạn. Sử Đình Thành híp mắt nghe con mình được người ta ca ngợi, làm cha chỉ vui đến thế là cùng. Mấy lão đồng liêu nhiệt tình với ông, bắt đầu nhắc tới con gái út con gái tư nhà họ. Đô đốc quân chưa sướng được mấy ngày thì bị hoàng thượng truyền dụ gọi tới. Ông chẳng biết chuyện chi, cúi đầu kính cẩn nghe bệ hạ hỏi:

- Sử công tử đã đến tuổi thành thân, vì sao còn chưa thành gia lập thất?

Chết thật! Đến hoàng thượng cũng ưng ý con trai nhà ông rồi! Sử Đình Thành mừng thầm vuốt râu mép, không lẽ bệ hạ muốn gả Minh Châu Quận chúa vào Sử gia? Nhiều người biết quan hệ của Quận chúa với Trát nhi rất thân thiết, hắn từ chối bao nhiêu mối mai, lại có người tung tin hắn thừa nhận với bằng hữu mình phải lòng Quận chúa. Nói chung bây giờ đã đồn ầm lên, ai cũng biết Sử Hựu Trát với Quận chúa có cái gì gì gì đó. Các cáo mệnh phu nhân không dám giới thiệu thiên kim cho hắn nữa, sợ mắc tội giật rể hoàng gia.

Sử Đình Thành càng nghĩ càng khoái chí, ông là tuýp người thích hư vinh, địa vị và quyền lực dâng tới tay ngu gì mà không lấy?

- Tâu bệ hạ, Trát nhi coi trọng sự nghiệp, không muốn vướng bận thê thiếp sớm. Vi thần nuôi con lớn cũng rất hiểu tính cách của hắn. Trát nhi là người kiên trung, một khi lấy vợ sẽ quý trọng hết lòng. Gia quy của Sử gia cũng không khuyến khích thê thiếp, cho nên trong nhà ít nữ nhân. Vi thần cam đoan với bệ hạ Trát nhi sẽ không trăng hoa lung tung, cả đời yêu thương thê tử!

Ninh công công ôm phất trần nghe ông ca ngợi con trai mình, len lén nhìn bệ hạ mặt lạnh như cá chết. Hắn rất hoài nghi ông ta làm thế nào lên tới bậc Tam phẩm. Ca Dương im lặng nghe Sử Đình Thành hát hết một khúc, khóe môi nhếch lên chẳng biết vui hay giận.

- Tốt lắm, quý tử nhà khanh đã như vậy sao còn không sớm cưới vợ về cho hắn. Thành gia mới lập nghiệp, chẳng phải ông bà dạy thế sao? Gái lớn chưa gả nhiều tiếng gần xa. Trai già chưa cưới cũng lắm phiền phức. Khanh lo mà giải quyết cho sớm, ảnh hướng tới Quận chúa trẫm sẽ hỏi thăm cái đầu của khanh!

Sử Đình Thành vô duyên bị mắng, ngớ ra hết mấy giây. Lời của bệ hạ đâu giống phụ huynh đang cân nhắc con rể, rõ ràng là cảnh cáo không được dụ dỗ nữ nhi nhà mình! Thì ra hoàng thượng gọi ông tới không phải bàn chuyện cưới hỏi mà là chướng mắt với Trát nhi! Sử lão gia méo miệng, cũng ấm ức lắm. Ông vẫn thấy con mình ưu tú là thế, có chỗ nào không xứng với điện hạ? Chẳng lẽ hoàng thượng đã vừa lòng mối khác, người này còn tốt hơn Trát nhi? Sử Đình Thành là thần, tất nhiên không dám chấp vấn chuyện hôn sự trong hoàng tộc, suy tính của hoàng thượng luôn luôn có lý!

Ông trở về với tâm trạng âm u. Gần đây Chu Lạc Tịch Tề rất thân với Trát nhi, vài hôm trước ông còn nhận được thư của Hòa An vương, Sử lão gia tính đâu mối này ăn chắc. Hóa ra bệ hạ không đồng ý, cửa ải to nhất không qua được thì hết hy vọng rồi! Sử Đình Thành đi nói chuyện với phu nhân. Phu nhân giật mình, chuẩn bị tìm cơ hội khuyên nhủ con trai. Mọi việc chưa đến đâu thì xảy ra một chuyện lớn khiến họ không kịp trở tay.

Sử Hựu Trát với Lỗ Lang tranh cãi trên triều, hai người đều trực tiếp cầu hôn Quận chúa!!!

Eo ôi, ai mà không thấy bộ mặt của bệ hạ đáng sợ thế nào. Sử Đình Thành lạnh gáy ôm cổ, cái đầu của ông bị hoàng thượng hỏi thăm cẩn thận rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.