Vì Em Có Anh

Chương 11: Triết Gia




Theo lời Vu Hồng, số băng tuyết liên mà họ phát hiện ở vùng đất tuyết phải có trên bốn cây.

Nếu Tần Nhược chấp nhận giúp đỡ, vậy số băng tuyết liên thu thập được sẽ chia ra một phần năm làm thù lao cho hắn. Trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, sự an toàn của hắn do bốn người bọn Vu Hồng phụ trách.

Tần Nhược nghe mà động lòng, ngứa ngáy lắm. Mặc dù chỉ có thể nhận được một phần năm, nhưng cho dù ở đó chỉ có năm cây băng tuyết liên đi nữa thì thù lao của nhiệm vụ này cũng là ít nhất một ngàn đồng vàng rồi...

Phải biết rằng, đi từ thị trấn Savis đến vùng đất tuyết cùng lắm cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ mà thôi, nửa tiếng đồng hồ thu được hơn một ngàn đồng vàng, là một cơ hội cực khá, vì sao lại không đi chứ?

Tần Nhược bèn gật gật đầu, nhận nhiệm vụ này. Sau khi làm xong mọi thủ tục rồi, Tần Nhược đi một chuyến đến ngân hàng gửi quả Tử Quỳnh và tiền bạc vào, rồi mới theo đám Vu Hồng rời thị trấn.

Trước khi ra khỏi cửa, Tần Nhược không quên nhắc với Vu Hồng, nhờ y và người bạn cung tiễn thủ trong nhóm cẩn thận cảnh giới, đề phòng có đạo tặc tới gần. Nơi này dù sao cũng là thị trấn Savis, mà chuyện giữa mình với Carmen và Phong Cuồng Huyết Bình cũng vẫn còn chưa yên, đặc biệt là Phong Cuồng Huyết Bình, tên này nhất định sẽ trăm phương nghìn kế trả thù mình. Tần Nhược không dám lơi lỏng.

Vu Hồng nhìn Tần Nhược một cách kỳ quái:

“Anh rất thích PK à?”

Vừa mới nói khỏi miệng, Vu Hồng lập tức cười hà hà ngay: “Ha ha, tôi nói gì thế này, anh mới bậc ba, làm gì đã biết PK chứ. Yên tâm đi, bọn tôi có ở đây, không ai dám động đến anh đâu.”

Tần Nhược suýt chút nữa đã bị nửa câu đầu của y khiến cho ngã ngửa rồi.

Hắn ấm ức một hồi rồi cuối cùng mới nhịn được, không chứng tỏ rằng mình cũng biết PK. Được rồi, dù sao hiện giờ cũng đã là 2 giờ sáng rồi, Phong Cuồng Huyết Bình chưa chắc đã còn online đâu... Mặt khác, thời gian đến vùng đất tuyết cũng là hơn nửa tiếng đồng hồ, mà dạo này vận khí mình vẫn không tệ lắm, hẳn sẽ không xui xẻo đến mức đụng phải hai tên đó vào lúc này được.

Còn chuyện mình có biết PK hay không, thật lười đi giải thích với bọn Vu Hồng lắm. So với họ, một tên bậc ba như mình quả thật coi như một tên gà con chưa biết PK cũng được - mình cùng lắm cũng chỉ là kỹ xảo khống chế mạnh một chút mà thôi, coi như là một con gà con khá hơn một chút trong một đám gà con vậy.

Nghĩ như thế, trong lòng Tần Nhược căn bằng hơn một chút, sau đó hắn đi ở giữa bốn người bọn Vu Hồng ra khỏi thị trấn, men theo hướng Bắc, tiến vào một vùng đất phủ đầy băng tuyết.

* * * * * *

Phải nói Tần Nhược khá là may mắn, thị trấn Savis bởi vì ở gần biển, cho nên nó và các khu vực chung quanh đều có độ ẩm khá cao, mà vùng đất tuyết này đâu đâu cũng có băng và tuyết, lại càng thích hợp cho sự phát huy của dân khống nước hơn.

Ở những nơi này, khả năng sử dụng phép thuật của Tần Nhược quả thực có thể được hình dung bằng một cụm từ ‘thuận buồm xuôi gió, tùy tâm điều khiển’... Cho dù là đối phó với một ít quái vật hệ băng bậc bốn đi nữa, cũng vẫn thuận tay vô cùng.

Có điều dọc đường, vì để chứng minh mình quả thật là một ‘con gà con’, cho nên từ đầu tới cuối các trận đấu trừ dùng cho Vu Hồng một phép Thủy Liệu ra, Tần Nhược đều không tham gia chiến đấu một chút nào. Điều này khiến một nam một nữ nọ trong đội của Vu Hồng vốn đã rất xem thường hắn giờ lại càng bát mãn hơn. Nếu không phải cân nhắc đến chuyện ‘công nhân thu thập cấp cao + gà con’ có phần khó tìm, phỏng chừng họ đã bừng giận đuổi hắn cút đi rồi ấy chứ.

Biểu hiện của hai người này Tần Nhược đều biết cả, nhưng mặc dù hắn không phải là người thích bị khinh bỉ, hắn cũng không phải là người dễ kích động. Chỉ cần đối phương còn chưa thể hiện ra mặt một cách quyết liệt, hắn cũng sẽ không chủ động từ đi cái ‘chức vụ lâm thời’ với điều kiện quá tốt như thế này - một tiếng đồng hồ mà lương trên hai ngàn RMB, đi đâu mà tìm chứ?

Lại nói, chủ thuê - Vu Hồng - và em gái của y là Tử Nguyệt Tiểu Yêu thực ra cũng khá là tốt, ít nhất cũng biết lý lẽ rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ mặt nặng mày nhẹ với Tần Nhược. Bởi thế, Tần Nhược cũng coi như hai người nam nữ đi sau lưng mình kia như không tồn tại, chỉ đi sau lưng Vu Hồng và Tử Nguyệt Tiểu Yêu, thỉnh thoảng Thủy Liệu một nhát, cũng coi như nhàn nhã.

Dọc đường, chiến lực mà bốn người bọn Vu Hồng thể hiện ra cũng coi như không tệ, năng lực cận chiến của Vu Hồng có chút khá, ít nhất thì cũng phát huy được khí thế và đặc điểm tấn công của một kiếm sĩ hỏa long, khi đối phó với các quái vật hệ băng thì rất lợi; khả năng trị liệu của Tử Nguyệt Tiểu Yêu rất chuyên nghiệp, mà cũng vô cùng đúng lúc, lúc rảnh tay còn có thể thuận tiện dùng ra một phép Tinh Thần Tiên Thát để hỗ trợ nữa; còn hai người nam nữ kia thì khá kém, phần lớn thời gian đều tiêu phí ở chuyện tạo hình và ‘kiến thiết hình tượng’, cùng với khinh bỉ Tần Nhược... Nhưng rốt cục cả bọn vẫn cứ không kinh không hiểm đến được nơi sâu của vùng đất tuyết.

Đi trong một khu rừng tràn đầy những giọt nước biến thành băng treo trên cành cây, lá cây hơn mười phút xong, thủ lĩnh là Vu Hồng mới dừng bước. Có điều nhìn bộ dáng của y thì có vẻ là không hay. Theo hướng mà y tiến tới, nơi không xa có một khu vực đầy những tảng băng và tảng đá khổng lồ nằm lộn xộn với nhau, đang có một tiểu đội nọ chừng mười người ở bên đấy.

Trong lòng Tần Nhược như trầm lại.

“Là đây sao?”

Vu Hồng nặng nề gật đầu một cái, hiển nhiên y không ngờ rằng mới chỉ rời khỏi đây chưa lâu là đã có người đến chiếm rồi.

“Phù... Xem ra chúng ta phải công cốc một lần rồi.” Tần Nhược thở dài một hơi, buồn bực chà chà mũi. Hắn không giữ được tâm trạng như khi chưa đến đây nữa - loại dược liệu bậc cao như thế, người chơi mà gặp được, chắc chắn sẽ không bỏ qua!

Tử Nguyệt Tiểu Yêu nhìn chằm chằm bên đấy một hồi, sau đó đi lên nói:

“Đừng vội, vị trí mấy cây băng tuyết liên ấy mọc rất bí ẩn, bọn tôi luyện cấp ở đây đến nửa ngày trời cũng không phát hiện được, mãi đến khi nghỉ ngơi mới thấy, nói không chừng... Chúng còn chưa bị họ phát hiện ra đâu.”

Ba người còn lại trong nhóm cô cùng nhao nhao gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đó ngay!”

“Khoan đã!”

Vu Hồng vừa mới dứt lời, đã bị người nam còn lại trong đội là Hiên Long cản ngay:

“Không thể cứ như thế đi qua được, biết đâu bị bọn họ phát hiện ra băng tuyết liên thì còn có thể để cho chúng ta lấy được một cách dễ dàng nữa sao?”

Nghe vậy, Tần Nhược hơi bất ngờ nhìn tên này một cái: thật không ngờ, ở một phương diện nào đó, y vẫn còn khá là tỉnh táo đó chứ... Dược liệu bậc năm, nếu thực sự có trên bốn cây thì đã là hơn mười ngàn RMB rồi, nếu những người chơi bình thường mà phát hiện, chắc chắn sẽ sáng hết cả mắt lên, sau đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì thật.

“Không thì... Chờ họ luyện cấp xong, chúng ta mới qua đi?” Người nói là người nữ cuối cùng trong đội - Lam Cơ.

Tần Nhược không biểu cảm nhìn cô ta một cái, thầm than đáng tiếc, bộ dạng coi như còn được, dáng người cũng không tệ, nhưng sao bộ não lại...

“Tôi không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí với mọi người. Cứ tùy tiện nghĩ ra lý do gì đó tiếp cận với bọn họ, sau đó mọi người phụ trách lừa phỉnh và thu hút sự chú ý của họ, yểm hộ cho tôi đi thu thập băng tuyết liên...”

Trái với thái độ ít nói lúc trước, đưa ra một phương án ‘không được phép hoài nghi’ xong, Tần Nhược không chút biểu cảm nói với bốn tên đồng đội đang kinh ngạc vạn phần của mình: “Nói tôi biết vị trí cụ thể của băng tuyết liên!”


*** Hiên Long: hiên = cao lớn, to lớn; long = rồng.

*** Lam Cơ: lam = màu lam; cơ = con gái người đẹp (chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.