Vị Đạo

Chương 27: Vài lời tâm sự




Chỉ chớp mắt đã qua bảy ngày.

Đại Thiên Cẩu vẽ lên vách tường trong góc một lá phong đỏ nho nhỏ chẳng bằng nửa bàn tay. Bởi vì chỉ dựa vào ấn tượng mà vẽ, nên lá phong này xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con vẽ bằng tay trái, xấu không thể tả.

Nhưng có lẽ đây sẽ là lá phong cuối cùng trong đời hắn, nên cũng chẳng cần cầu toàn quá làm gì.

Đại Thiên Cẩu tự nhủ.

Hai ngày nay hắn càng ho nặng hơn, nửa đêm cổ họng đều có mùi máu tươi, đau đớn trên ngực lúc phát tác làm cả người run rẩy, chỉ mong ngất đi để được giải thoát một chút.

Hắn cho rằng mình còn chẳng sống nổi tới sinh nhật.

Nhưng kể cả có chịu đựng tới sinh nhật, cũng chẳng có ai ăn mừng với hắn.

Đại Thiên Cẩu ôm gối ôm xấu xí, nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế mây, trong lòng lại chẳng có chút tiếc nuối nào.

Năm đó trên Hắc Dạ Sơn không làm sinh nhật. Sau khi trở thành quốc sư, hàng năm đều tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật, khách khứa tới chúc đều có lễ vật giá trị liên thành, trên mặt treo nụ cười dối trá, với hắn vừa kính sợ, vừa phòng bị, lại càng chẳng có ý nghĩa gì.

Còn không bằng tìm một góc thanh tịnh, trải qua trong ung dung.

Hắn ngủ không được bao lâu, lại nghe thấy Nha Thiên Cẩu bẩm báo có khách tới thăm.

Đại Thiên Cẩu không khỏi có chút nghi vấn, "Là ai?"

"Là Tam hoàng tử điện hạ ạ." Nha Thiên Cẩu đáp.

Tam hoàng tử, tên là Tỳ Mộc Đồng Tử, là người bạn duy nhất khi Đại Thiên Cẩu còn đảm nhiệm chức vị quốc sư.

Trước đây, khi Đại Thiên Cẩu bị ma khí gây thương tích, cũng chỉ có vị Tỳ Mộc hoàng tử này dẹp tan nghị luận của mọi người, bảo vệ hắn. Sau này Đại Thiên Cẩu tới Uyển Thiên Các, thỉnh thoảng Tỳ Mộc Đồng Tử cũng gửi thư tới hỏi thăm sức khỏe.

Hôm nay hắn tới, Đại Thiên Cẩu cũng vui vẻ.

Nhưng Tỳ Mộc thì không vui vẻ tí nào. Hắn được người đưa vào, xuyên qua biết bao đình viện mới tới nơi, thấy viện tử lạnh tanh như thế này, trong lòng đã lôi tổ tông Yêu Hồ ra mà chửi.

Nhìn Đại Thiên Cẩu lười biếng ngồi trong vườn hoa, thân hình vẫn như năm đó, chỉ có đôi mắt xanh biếc như bị sương mù che phủ, không có tiêu điểm, trong lòng Tỳ Mộc càng khó chịu.

Tỳ Mộc âm trầm ngồi đối diện Đại Thiên Cẩu, vừa mở miệng ra đã nói, "Ta tới đón ngươi về."

Đại Thiên Cẩu làm như không nghe thấy, chậm rãi uống một trà, tán dương, "Lá trà ngươi mang tới rất ngon."

Tỳ Mộc bị cái vẻ khí định thần nhàn này của hắn làm tức đến phun máu. Trước đây khi Đại Thiên Cẩu muốn thành thân với Yêu Hồ phong lưu thành tính kia, gã đã không đồng ý rồi. Chẳng qua khi đó thế cục hoàng thất với Đại Thiên Cẩu quá nguy hiểm, hắn đã không thích hợp ở lại làm quốc sư nữa.

Cũng may sau khi hai người thành hôn, Nha Thiên Cẩu nói trong thư, các chủ Uyển Thiên Các rất tốt với quốc sư đại nhân, có thể nói là ngoan ngoãn nghe lời, gã tuy nghi ngờ sao tự nhiên con chồn hoang này lại đổi tính, nhưng vẫn yên tâm hơn.

Ai mà ngờ chỉ qua hơn tháng, cái tên đáng chết đó lại đón nữ nhân vào cửa, còn thông báo đó là người định mệnh của mình.

Không biết xấu hổ! Tỳ Mộc nhận được thư liền tức gần chết, chuẩn bị một chút rồi tới Uyển Thiên Các, thề không mang Đại Thiên Cẩu về thì không bỏ qua.

Kết quả gã vừa chạy tới, hắn lại đang an nhàn dưỡng lão ở đây.

"Muốn uống trà ngon thì về với ta, Uyển Thiên Các có gì hay ho đâu." Tỳ Mộc Đồng Tử quay đầu phân phó cho Nha Thiên Cẩu, "Đem đồ chủ tử thu vào đi, hôm nay chúng ta đi hồi cung."

Nha Thiên Cẩu mừng rỡ, nhưng Đại Thiên Cẩu không liên tiếng, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động.

Đại Thiên Cẩu cho bọn họ lui xuống trước, phòng khi Tỳ Mộc Đồng Tử nổi cáu, thì cũng không có người ngoài ở đây.

Trong vườn hoa chỉ còn hai người bọn họ, Tỳ Mộc Đồng Tử càng nói càng không kiêng nể.

"Ta không biết ngươi đợi ở đây làm gì. Chân ái của Yêu Hồ cũng vào cửa rồi, chỉ còn thiếu bái đường trước mắt ngươi thôi!" Tỳ Mộc Đồng Tử đau cả đầu, "Trước kia trong cung không yên ổn, ta không thể ngăn ngươi thành thân với tên khốn kia. Bây giờ đại cục đã định, không ai dám làm càn, ngươi về mà dưỡng bệnh cho tốt đi."

Đại Thiên Cẩu biết ý tốt của Tỳ Mộc Đồng Tử. Nếu là mấy tháng trước, khi hắn còn chưa kịp nảy nở tình cảm với Yêu Hồ, thì hẳn đã đồng ý rồi.

Nhưng không còn kịp nữa.

"Tỳ Mộc, thời gian ta còn có khi chẳng đủ mười ngày. Dưỡng bệnh cho tốt gì nữa." Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng nói.

"Sao lại... nhanh như vậy?"

Cho dù không nhìn được, Đại Thiên Cẩu cũng có thể tưởng tượng được vẻ khiếp sợ của Tỳ Mộc Đồng Tử.

Hắn lắc đầu, "Thế là đã chậm rồi. Với tình hình của ta, sống đến bây giờ đã không dễ dàng gì."

"Cho nên Tỳ Mộc ạ, ta sẽ không đi. Chỉ còn mười ngày ngắn ngủi này, ta muốn ở bên cạnh Yêu Hồ."

"Ngươi còn muốn ở bên cạnh y nữa à." Tỳ Mộc không để ý xem Đại Thiên Cẩu có nhìn thấy hay không, gã chỉ quanh hoa viên yên tĩnh này, "Ngươi xem cái sân rách này cách Yêu Hồ cả vạn dặm, có tình mới còn bận dỗ người ta, hơi đâu mà liếc mắt tới ngươi hả."

Đại Thiên Cẩu làm sao không biết chuyện này, nhưng nếu phải đi nơi khác, phải rời xa Yêu Hồ hơn nữa. Nếu ở lại đây, trước khi chết, hắn còn có thể "nhìn thấy" Yêu Hồ một lần cuối.

Nguyện vọng hèn mọn như vậy, bây giờ là mong muốn duy nhất của hắn.

Trước đây hắn truy cầu đại nghĩa, lập thệ tuân thủ bảo vệ bách tính, bình định tứ phương. Cho dù bỏ mạng vì giang sơn, hắn cũng không hối hận.

Nhưng bây giờ, hắn không còn là quốc sư đeo trên lưng hy vọng của bách tính nữa, từ lúc hắn bỏ lại xiêm y quốc sư quang mang vạn trượng, hắn đã trở thành một người bình thường rồi.

Một người bình thường muốn sống sót cũng đã là xa xỉ.

Hắn không cầu đại nghĩa, không muốn phải suy tính cho sinh linh khắp thiên hạ. Hắn chỉ muốn ở cạnh người hắn yêu mà thôi.

Dù có chết cũng muốn chết gần y.

Nếu như yêu quái khi chết đi mà có linh hồn, e rằng hắn có thể theo gió, quay lại bên cạnh Yêu Hồ, như ánh sáng nhạt nhòa, như hạt bụi vô tri, như thứ hèn mọn nhất thế gian này, bầu bạn bên cạnh y.

Những lời này đều được cất giấu sâu trong đáy lòng hắn, cũng chẳng cần nói cho Tỳ Mộc.

Hắn chỉ hỏi, "Tỳ Mộc, nếu ngươi là ta, ngươi có muốn đi tới nơi mà ngươi chẳng còn được thấy Tửu Thôn nữa hay không?"

Tỳ Mộc giật mình.

Tửu Thôn là ác mộng cả đời gã. Chỉ vừa nghĩ tới, ngực đã đau tới hoảng hốt.

Gã muốn nói không, nhưng trong lòng hiểu rõ, đấy là lừa mình dối người.

Đại Thiên Cẩu không nghe thấy gã trả lời, đáp án là gì, trong lòng bọn họ đều rõ.

-

Tỳ Mộc lúc tới thì hùng hổ, trả giá nào cũng phải mang người đi.

Nhưng lúc đi, chỉ có mình gã.

Thậm chí gã còn không thể chúc mừng sinh nhật Đại Thiên Cẩu.

Lúc gã uống rượu cùng Đại Thiên Cẩu, chuông nơi cổ chân đột ngột kêu vang,

Sắc mặt gã thoáng chốc trở nên trắng bệch, tháo chuông xuống. Chuông lại như bị yểm chú thuật, lay động không ngừng, phát ra tiếng chuông chói tai.

Đại Thiên Cẩu biết cái chuông này liên quan tới Tửu Thôn Đồng Tử. Tiếng chuông quỷ dị như vậy, sợ là tình huống bên Tửu Thôn không tốt.

Gã còn chưa mở miệng, Đại Thiên Cẩu đã khoát tay, tỏ ý tiễn khách.

Tỳ Mộc do dự, nhưng tiếng chuông kêu đến vậy, gã lại không thể không đi.

Gã bỏ chén rượu lên bàn, "Lần này ta nợ ngươi, ta xử lý xong sẽ tới, ngươi cố chống đỡ tới lúc đó đi."

Đại Thiên Cẩu không nói gì, hướng về phía Tỳ Mộc nâng ly, "Nhanh tới với Tửu Thôn đi. Muốn tìm được ý trung nhân trong đời này đã không dễ rồi, tìm được phải quý trọng. Một chén này mời các ngươi, coi như uống rượu mừng đi."

Đại Thiên Cẩu một hơi cạn sạch, cụng với Tỳ Mộc một ly cuối cùng.

Trời đã ngả về chiều, nơi chân trời bị nắng chiều nhuộm cho một màu sáng lạn, chiều tà nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt của Đại Thiên Cẩu, làm nhu hòa nhuệ khí giữa hai chân mày, chiếu ra thản nhiên nơi đáy mắt.

Tỳ Mộc nhìn cảnh này, nhiều năm về sau vẫn không quên được.

Gã không nói nổi câu nào, ngay cả một câu hẹn gặp cũng không ra khỏi miệng, chỉ qua quýt phất tay, dường như bỏ chạy mà xông ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.