Vị Đạo

Chương 22: Chương 20




Giây phút thấy Đại Thiên Cẩu ngã xuống, Yêu Hồ nghĩ, trái tim y đã ngừng đập.

Y ôm hắn, trong nháy mắt mù mờ không biết mình nên làm gì, may mắn chút lý trí sót lại bảo hắn la lớn gọi người, mời y sư tới.

Y sư tới rất nhanh.

Bởi biết bệnh tình của Đại Thiên Cẩu bất ổn, từ ngày Đại Thiên Cẩu tới Uyển Thiên Các, Yêu Hồ đã đích thân mời hai vị danh y Huỳnh Thảo cùng Huệ Bỉ Thọ tới, đặc biệt mời bọn họ vào ngụ tại Uyển Thiên Các để đề phòng bất trắc.

Y chưa bao giờ nói với Đại Thiên Cẩu chuyện này. Nếu có thể, y hy vọng không bao giờ cần phải làm phiền hay vị này.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Huỳnh Thảo cùng Huệ Bỉ Thọ kiểm tra Đại Thiên Cẩu xong, sắc mặt nghiêm trọng, lắc đầu với Yêu Hồ.

Yêu Hồ lạnh lòng, nét mặt vẫn rất tỉnh táo, "Phiền hai vị nói cặn kẽ tình huống cho ta."

Huỳnh Thảo nhìn sắc mặt Yêu Hồ, bất an siết chặt nhánh cỏ dài trong tay, nhỏ giọng nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, có khả năng chỉ còn được nửa năm thôi."

"Nửa năm thôi?" Yêu Hồ không tự chủ được cao giọng, "Không phải nói còn hơn một năm sao?"

Huệ Bì Thọ thở dài, "Ma khí xâm nhập nhanh hơn so với chúng ta tưởng."

Ông lại nói, "Ma khí trong cơ thể Đại Thiên Cẩu đại nhân xâm nhập vào tim đầu tiên. Nếu không phải do ngài ấy pháp lực cao cường nếu không đã sớm bỏ mạng, nếu không có biện pháp giúp ngài ấy kéo dài, chỉ sợ..."

Huệ Bì Thọ không nói gì, chỉ lo âu nhìn Yêu Hồ.

Yêu Hồ mặt trắng bệch, vẫn cố giữ tỉnh táo hỏi, "Còn gì nữa không? Ngoại trừ thọ mệnh thì còn ảnh hưởng gì nữa không?"

Huỳnh Thảo liếc nhìn hắn, giọng nhỏ đi, "Còn, còn có, ma khí càng xâm nhập sâu vào cơ thể Đại Thiên Cẩu đại nhân, có thể sẽ dẫn đến suy giảm ngũ giác..."

Trong phòng chốc lát không ai nói câu nào, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

Sáp nến chảy từng giọt từng giọt, từ từ đọng lại một bãi lớn.

Yêu Hồ sắc mặt âm trầm đáng sợ, vẻ ngoài phong lưu vui cười ngày thường chẳng còn sót lại chút nào, đôi mắt hổ phách ngưng tụ bão táp gió rền.

Huỳnh Thảo muốn nói gì đó, lại bị Huệ Bì Thọ kéo góc áo, nàng chu miệng không nói nữa.

Cũng may Yêu Hồ thu liễm rất nhanh, lấy lại tinh thần. Tuy trên mặt không còn cười, nhưng vẫn khôi phục vẻ mặt bình thản thường ngày. Y hướng về phía Huỳnh Thảo và Huệ Bì Thọ hành lễ, "Đa tạ nhị vị tương trợ, Uyển Thiên Các sẽ toàn lực báo đáp."

Huỳnh Thảo cùng Huệ Bì Thọ khoát tay lia lịa. Bọn họ đều được Yêu Hồ ra tay giúp đỡ, vốn là thiếu nhân tình của y, chỉ là Yêu Hồ gì cũng không muốn, chỉ hy vọng họ tới giúp trị liệu cho Đại Thiên Cẩu.

Nhưng chính họ cũng chẳng có cách nào.

"Thứ cho ta không thể đưa tiễn, bên ngoài sẽ có người dẫn hai vị trở về, làm phiền rồi." Yêu Hồ nói.

Huỳnh Thảo và Huệ Bì Thọ không để ý tới mấy nghi lễ xã giao này, chỉ gật đầu nói lời từ biệt Yêu Hồ. Khi rời phòng, Huỳnh Thảo cắn môi, quay đầu lại nói với Yêu Hồ, "Yêu Hồ đại nhân, ngài cũng phải bảo trọng."

Yêu Hồ cười cười, "Ta biết."

Dưới ánh nến lung linh, đôi mắt y có vẻ ôn nhu dị thường.

- --------------

Trong phòng chỉ còn lại Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu.

Đại Thiên Cẩu vô tri vô giác nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ an tĩnh bình thản.

Nhưng Yêu Hồ chỉ thích hắn lúc tỉnh, thích đôi mắt xanh lam ôn nhu nhìn y, gọi tên y, giống như năm đó trên Hắc Dạ Sơn.

Yêu Hồ nằm xuống bên cạnh Đại Thiên Cẩu, nhẹ giọng nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân ơi, còn có hai tháng nữa thôi là tới sinh nhật ngươi mà."

Đại Thiên Cẩu đương nhiên không thể trả lời, Yêu Hồ cọ đầu lên vai Đại Thiên Cẩu, "Tiểu sinh đã chuẩn bị xong lễ vật rồi. Ta thay ngài thuê một chiếc thuyền hoa, ở Dạ Tâm Thành, giúp ngươi tổ chức sinh nhật. Trên núi còn có ôn tuyền, buổi tối ta còn mang ngươi đi đốt pháo hoa, đốt thật là nhiều, nhiều hơn bất cứ ai..."

Yêu Hồ vừa nói, nước mắt liền như chuỗi ngọc đứt dây, thấm ướt đóa hoa thêu trên vai Đại Thiên Cẩu.

Y len lén chuẩn bị cho sinh nhật của Đại Thiên Cẩu thật lâu rồi. Y muốn cho hắn một sinh nhật tốt nhất, đem tất cả mọi thứ tốt nhất dâng đến trước mặt Đại Thiên Cẩu, người chưa từng được hưởng qua những điều đó.

Bởi rất nhiều năm rồi, chưa ai chúc mừng sinh nhật Đại Thiên Cẩu.

Từ khi còn nhỏ đã được chọn làm thần quan, bị đưa đến thần miếu trên Hắc Dạ Sơn để tu hành.

Làm thần quan buộc phải thoát ly thế tục, không được có bất cứ mối ràng buộc nào với phàm giới. Bọn họ từ lúc vào thần miếu, liền không còn người thân, cũng chẳng còn tình cảm nữa. Tất cả những gì họ có chỉ là thần miếu.

Chuyện ăn mừng sinh nhật cũng là một loại giao lưu tình cảm của thế tục, đương nhiên không thần quan nào có.

Nhưng Đại Thiên Cẩu vẫn nhớ sinh nhật mình. Hắn nhớ mình được sinh ra vào một ngày đầu xuân, trời còn chưa ấm áp, chỉ có thể thấy xuân trên mầm cây xanh nhạt nhỏ bé trên đầu nhánh cây.

Hàng năm vào sinh nhật mình, hắn sẽ lén vẽ lên tường một chiếc lá phong màu đỏ, coi như là sinh nhật rồi.

Khi Yêu Hồ tới, trên tường đã có rất nhiều lá phong, kéo dài thành một đường như một dải băng đỏ.

Yêu Hồ còn vì hiếu kỳ mà giơ vuốt lên lau đi, Đại Thiên Cẩu cũng không giận, chỉ ôm y, giải thích cho y những lá phong này tượng trưng cho điều gì.

Từ lúc hiểu được ý nghĩa của lá phong, Yêu Hồ chẳng cào nữa, chỉ lén nghĩ trong lòng, lá phong thì tính là cái gì, đợi tộc nhân của ta tìm tới, ta sẽ bảo bọn họ mang cả ngươi về. Về Hồ tộc rồi, Đại Thiên Cẩu muốn sinh nhật như thế nào liền làm thế đó.

Yêu Hồ suy nghĩ một chút, đắc ý vểnh cả đuôi, nghiêng đầu liếm liếm mặt Đại Thiên Cẩu.

"Nhưng ngươi lại nuốt lời..."

Yêu Hồ tựa ở trên vai Đại Thiên Cẩu, nắm lấy tay hắn, như quay lại Hắc Dạ Sơn năm ấy, cái ngày y bị tộc nhân tới đón về.

Lúc tộc nhân tìm tới, Đại Thiên Cẩu vừa được ban cho danh hào thần quan sơ tuyển, phải đi thí luyện lần đầu tiên, cho nên hắn không thể không rời Hắc Dạ Sơn, đi nơi khác trừ yêu.

Hắn ước chừng chắc phải đi ba ngày. Trước khi đi đã chuẩn bị thức ăn cho Yêu Hồ, lại ôm y ngồi bên bệ cửa, nắm đệm thịt ước định, "Ba ngày sau ta sẽ về."

Yêu Hồ không vui le lưỡi, nhưng vẫn liếm mặt Đại Thiên Cẩu.

Nhưng ngày thứ hai sau khi Đại Thiên Cẩu rời đi, tộc nhân của Yêu Hồ liền tìm tới.

Y ôm chặt gối của Đại Thiên Cẩu không buông, lăn khắp giường, gào to muốn đợi Đại Thiên Cẩu về, muốn mang Đại Thiên Cẩu đi.

Tộc nhân của y thấy y đầu óc bị đụng rồi, "Hồ tộc có bao giờ mang người ngoài về hả?"

Y không phục, "Tam thẩm còn không phải là người ngoài à, sao nàng còn được về Hồ tộc chứ?"

Tộc nhân cười rộ lên, "Chúng ta là vợ chồng mà. Các ngươi có quan hệ gì hả?"

Y ôm gối suy nghĩ, "Thế thì ta cưới hắn về là được rồi chứ gì."

Các tộc nhân cười lớn hơn, không cho là thật, chuẩn bị động thủ xách y về.

Y liền phi lên nóc nhà, nhất định không chịu về. Làm mọi người không còn cách nào, đành hứa với y, nếu mai Đại Thiên Cẩu về thì chờ tới tối mai, đợi hắn về rồi sẽ mang hắn đi cùng, nếu không Yêu Hồ phải ngoan ngoãn đi về với họ.

Yêu Hồ gãi cằm rồi đồng ý. Đại Thiên Cẩu nhất định làm theo lời hứa, nhất định sẽ về, đến lúc họ cùng nhau về Hồ tộc rồi không bao giờ chia xa nữa.

Nhưng y chờ đến chạng vạng ngày sau nữa, khi nắng chiều chiếu rọi rừng phong rực lên một mảnh tàn hồng, Đại Thiên Cẩu vẫn chưa xuất hiện.

Y không từ bỏ, cố giải thích mới qua chạng vạng thôi. Y trèo lên cây phong cao nhất, nhìn về nơi xa mong được nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang trở về.

Mãi tới khi bóng đêm bao phủ khắp nơi, Đại Thiên Cẩu vẫn chưa về.

Đại Thiên Cẩu nuốt lời rồi.

Còn y bị tộc nhân lôi về, nhốt vào trọng địa, bế môn mất một năm. Tới khi đi ra, thì y cũng đã tới tuổi tu hành, liền bị đưa vào Uyển Thiên Các.

Sau này y cũng về Hắc Dạ Sơn tìm, nhưng trên Hắc Dạ Sơn đã chẳng còn thiếu niên tóc vàng năm ấy nữa.

Một lần từ biệt này mất mười bảy năm.

Lần tiếp theo gặp nhau, Đại Thiên Cẩu đã là quốc sư danh trấn thiên hạ, mà y là Uyển Thiên Các Chủ, mặt dày tới cầu thân.

Yêu Hồ ghé vào đầu vai Đại Thiên Cẩu, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt, mơ hồ nhìn thấy chính mình năm đó cố chấp chờ trên ngọn cây phong nhìn ra xa.

"Sao ngươi nuốt lời hết lần này tới lần khác thế?" Y lẩm bẩm, "Còn ta, sao ta không nghĩ cách nán lại thêm một chút chứ?"

Nếu như năm đó y chờ được Đại Thiên Cẩu, bọn họ sẽ chẳng xa nhau lâu đến thế.

Đại Thiên Cẩu sẽ không trở thành quốc sư, sẽ không bị ma khí hại thâm.

Hắn sẽ có cả cuộc đời dài, sẽ gặp được người hắn yêu, cùng nàng nắm tay nhau tới đầu bạc răng long.

Mà không phải như bây giờ, sinh mệnh đếm ngược từng ngày, cứ như ngọn nến trong gió, chỉ giây sau có thể bị thổi tắt.

Yêu Hồ biến về hình dạng tiểu hồ ly, co rúc trên hõm vai Đại Thiên Cẩu, kề cạnh đầu hắn, cùng hắn dựa chung một nơi. Như những ngày còn ở Hắc Dạ Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.