Vị Đạo

Chương 20: Chương 18




Mãi tới khi phía đông hửng lên chút ánh sáng, màn trướng đỏ che chắn trong Vãn Nguyệt Lâu mới thôi lay động. Khi Đại Thiên Cẩu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tia nắng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ nom rất dịu dàng. Hắn nhìn sang bên cạnh, Yêu Hồ được gói trong chăn thành cái bánh đang ngủ ngon lành, đuôi rối bù vắt ngang cái bụng mềm nhũn.

Đại Thiên Cẩu buồn cười nhéo mũi y khiến y chóp chép hai tiếng, rầm rì đổi tư thế xoay mặt qua một bên.

Tới khi Yêu Hồ tỉnh, Đại Thiên Cẩu đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn điểm tâm buổi sáng, đều là đồ ăn thanh đạm, có cả hai chén cháo hoa.

Yêu Hồ ngẩn người, lại cảm thấy nơi nào đó dưới thân đang đau xót, nhất thời đen cả mặt.

Y thản nhiên chui ra khỏi chăn, toàn thân trần như nhộng, trên da thịt ngọc ngà còn hằn nhiều vết đỏ, tự nhiên qua lại rửa mặt mặc đồ chẳng chút phòng bị.

Ngược lại, chính Đại Thiên Cẩu lại đỏ mặt quay đi không nhìn, cứ như kẻ đêm qua đè Yêu Hồ xuống hung ác cày một đêm không phải hắn vậy.

Đồ hôm qua của Yêu Hồ không dùng được nữa, đồ đang mặc là do Đại Thiên Cẩu sai người đi mua lúc sáng sớm. Y phục thanh sắc có hình lá trúc khiêm tốn nội liễm, nhìn kỹ còn thấy quanh ống tay còn có ám văn màu bạc. Kích thước vừa phải, vừa vặn ôm lấy thắt lưng thon gầy của Yêu Hồ.

Yêu Hồ vừa mặc xong y phục, liền thấy Đại Thiên Cẩu chẳng biết tới sau lưng y lúc nào, trong tay còn đang cầm đai lưng màu xanh, tỉ mẩn giúp y cột chắc.

Yêu Hồ cúi nhìn bên hông mình, lại khẽ liếc nhìn biểu tình trên mặt Đại Thiên Cẩu, tâm nói, mình thực sự làm bậy rồi.

"Cái kia... Đại Thiên Cẩu đại nhân, chuyện hôm qua ngươi đừng để trong lòng." Yêu Hồ gãi gãi mặt, hiếm thấy có chút ngượng ngùng, lúc vừa tỉnh y còn có chút khó chịu, nhưng do hôm qua nóng vội, bây giờ thấy Đại Thiên Cẩu săn sóc như vậy làm y thực sự hổ thẹn, "Cũng do ta hôm qua không nhắc nhở ngươi, huân hương trong này đều có thành phần kích tình, hơn nữa thành thật mà nói cũng là do ta ham muốn sắc đẹp của ngươi. Nếu không, chúng ta cứ cho qua đi ha."

Đại Thiên Cẩu buộc xong đại lưng cho y, ngẩng đầu liếc nhìn, "Ăn sáng đã."

Yêu Hồ không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống ăn, dùng đũa gắp một miếng điểm tâm, cười nói, "A, đây hẳn là tay nghề của Vũ Lung cô nương, chắc chắn nàng đặc biệt làm cho ta rồi."

Đại Thiên Cẩu làm gãy đôi đũa, trong tầm mắt kinh ngạc của Yêu Hồ, bất động thanh sắc gật đầu, "Thật ngại quá, ta trượt tay."

Thay một đôi, Đại Thiên Cẩu ăn hai ba miếng hết luôn điểm tâm của vị Vũ Lung cô nương kia.

Yêu Hồ cũng không để ý, gắp bánh hoa mai, cắn một cái rồi nói, "Cái này chắc là Hiểu Vân cô nương rồi, chỉ có nàng làm bánh hoa mai mới cho mật hoa hồng thôi."

Đại Thiên Cẩu lặng lẽ đưa đũa về phía đĩa bánh hoa mai.

Yêu Hồ ngừng một chút, rồi chủ động gắp một miếng măng kê tủy cho Đại Thiên Cẩu, "Ta biết ngươi đêm qua mệt muốn chết rồi. Nếm thử đồ ăn của Tố Tuyết tỷ tỷ xem. Trong Vãn Nguyệt Lâu chỉ có nàng biết làm món ăn, những người khác chỉ biết làm điểm tâm nhỏ thôi."

Đại Thiên Cẩu nhìn măng trong bát, hướng về phía Yêu Hồ nở nụ cười, "Đa tạ." Sau đó từ tốn nhai nát miếng măng rồi mới nuốt xuống.

Yêu Hồ không hiểu vì sao hơi lạnh gáy.

Sau khi hai người dùng xong cơm sáng, Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng buông khăn ăn, nói rằng, "Chúng ta nói chuyện ngày hôm qua đi."

Yêu Hồ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn lắng nghe.

Đại Thiên Cẩu vẻ mặt lãnh đạm xưa nay hiện ra chút nhu hòa.

Hắn nói, "Chúng ta dù sao cũng đã thành hôn, tuy không phải là phu thê chân chính nhưng trên danh nghĩa vẫn là phu thê. Tuy ta không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của ngươi, nhưng ngươi rêu rao đi tới nơi này tầm hoa vấn liễu, chẳng phải là muốn chúng ta bị cười chê sao."

Yêu Hồ cụp tai lại, lập tức cam đoan, "Lần sau ta lén lút tới."

Hô hấp của Đại Thiên Cẩu cứng lại, trong lòng liên tục niệm phải bình tĩnh. Hắn tiếp tục nói, "Như thế cũng không đảm bảo được. Hơn nữa trưởng lão trong tộc cũng nhiều lần kín đáo phê bình rồi. Có lần trưởng lão còn tìm ta, nói bóng gió muốn ta quản ngươi."

Yêu Hồ cau mày.

Lại nghe Đại Thiên Cẩu nói, "Nơi này, ngoại trừ chuyện trăng hoa, ta thấy cũng chẳng có gì thú vị. Nếu ngươi thực sự yêu thích chuyện này," Hắn dừng một lát, hai lỗ tai có chút phiếm hồng, "Ngươi cũng chưa chắc cần tới đây. Chúng ta suy cho cùng cũng là phu thê, giúp nhau thư giải một chút... cũng không phải không được."

Yêu Hồ hiểu được ý của Đại Thiên Cẩu, mở to mắt, có chút không tin vào tai mình.

Yêu Hồ xăm soi nhìn Đại Thiên Cẩu, không yên tâm hỏi, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngươi bị cảm à?"

Đại Thiên Cẩu lắc đầu, chăm chú nhìn y, "Ta không ghét ngươi, cũng không ghét cùng ngươi làm chuyện đó."

Yêu Hồ sợ đến ngây người, nghĩ bụng, mị lực của mình còn khiến cho Đại Thiên Cẩu ngủ một phát liền muốn định tình à?

Y sờ cằm một cái, suy tính một chốc, có chút bất an hỏi, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngươi không phải là thích ta rồi đấy chứ?"

Đại Thiên Cẩu cụp mắt xuống, không nhìn Yêu Hồ. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, tỉnh táo nói rằng, "Không. Chẳng qua đã lâu như vậy, đột nhiên cảm thấy thanh quy giới luật cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mà ngươi trên danh nghĩa là bạn lữ của ta, so với người bên ngoài tốt hơn nhiều."

"Cũng đúng. Ngài trước giờ làm chính nhân quân tử lâu quá rồi. Thế gian nhiều thứ hay ho như vậy, cũng nên thử một lần." Yêu Hồ hiểu được, nhưng cũng không đồng ý ngay, chỉ nói, "Để ta suy nghĩ một chút đã được không?"

Đại Thiên Cẩu cũng không giục hắn, bình tĩnh uống một ngụm trà, "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.