Vị Đắng Hôn Nhân

Chương 57: Chăm sóc một đêm




Vừa luyện tập trong quân ngũ, vừa rèn luyện cơ thể Song Joong-ki, nháy mắt đã một năm trôi qua.

Nói là rèn luyện cơ thể, thật ra hắn chỉ mượn cớ để rèn luyện Cuồng Khí cùng các bài tập mà lúc trước làm sát thủ hắn đã luyện tập. Trong khi đó, việc trong quân ngũ cũng rất thuận lợi, hắn học được rất nhiều thứ về làm việc theo đội ngũ, tác chiến đoàn đội, cách thành lập một đội quân nhỏ v..vv....

Một năm qua đi, hắn đã bảy tuổi, cũng nên bước vào thời gian đi học. Hắn theo sự sắp xếp của cha mẹ, vào học trường tiểu học Seoul.

Sáng sớm, không khí trong lành, chim trong vườn của ông nội hắn thi nhau hót. Sáng nay, Song Joong-ki dậy rất sớm, vì một phần hắn cũng khá hồi hộp khi bước vào môi trường mà kiếp trước hắn rất muốn được vào trong độ tuổi này.

Hắn được cha hắn chở đến trường bằng xe quân dụng, hắn thầm nghĩ đến trường bằng xe quân dụng cũng sẽ khiến cho mình được chú ý, và hắn không thích điều đó. Khi gần đến trường, hắn quay sang nói với Song Ji-yoon:

“Cha, con muốn tự đi đến trường, nếu như đi xe này đến trước cổng trường chắc sẽ có một vài rắc rối không cần thiết a.”

Song Ji-yoon thấy thế thì cười, hắn cũng nghĩ như Song Joong-ki, hắn không hi vọng con mình vì gia thế mà trở nên yêu thích quyền lực, trở nên tự cao tự đại. Hắn dừng xe cách trường ba trăm mét, vì sáng nay Song Joong-ki đặc biệt yêu cầu nên đến trường sớm, nên bây giờ còn chưa có bao nhiêu người.

Nhưng Song Joong-ki và Soong Ji-yoon không thấy từ phía xa, có một đứa trẻ đang chăm chú nhìn lấy xe bọn họ. Nhìn đồng phục của đứa trẻ thì cũng là học tại trường tiểu học Seoul, nhưng đứa trẻ này khá cao. Song Joong-ki luyện Cuồng Cấm từ khi lọt lòng mẹ, cộng thêm điên cuồng tu luyện đến nay, cũng xem như là đứa trẻ cao lớn, nhưng so với đứa trẻ này, thì còn thấp hơn một đoạn.

Đứa trẻ nhìn lấy từ chiếc xe quân dụng phía trước, bước xuống một đứa trẻ, thì tự nhủ:

“Oa, đi xe quân dụng đi học, gia thế hắn chắc không phải bình thường đi, nếu kết bạn cùng hắn, trước hết có thể để ta quen biết thêm một người, thứ hai nếu như bị bắt nạt thì có một cái chân để ôm a.”

Hắn tư tưởng có chút tiêu cực, nghĩ rằng đi học rất có thể sẽ đắc tội ai đó và ngày ngày bị bắt nạt, như những bộ phim mà hắn xem cùng ba mẹ hắn mỗi tối sau khi ăn cơm.

Song Joong-ki bước xuống xe, bỗng nhiên giật mình, cau mày nhìn về phía sau, bản năng cho hắn biết hắn đang bị người khác nhìn chằm chằm, toàn thân cảm thấy khó chịu. Sau khi nhìn kĩ không phát hiện ai, hắn trong lòng phì cười.

“Bệnh nghề nghiệp a, vừa ra đời, thì cảm giác người ta nhìn chằm chằm, ta cũng không phải kiếp trước sát thủ, ta vẫn là học sinh tiểu học hôm nay vừa nhập học a.”

Hắn vẫy chào cha hắn và hát lên một khúc hát của kiếp trước, chậm rãi vừa ngắm cảnh vừa tiến về phía trường học.

Đằng sau, sau khi nấp vào đứa trẻ kia thò đầu ra, thầm nhủ:

“Tên này là chó sao, làm sao thính như vậy a, nơi đó cách nơi này cũng khá xa, làm sao hắn phát hiện ra được nhỉ, hay vì hắn là gia đình quân nhân nên được huấn luyện từ nhỏ? Nhưng vậy cũng tốt, bắp chân này nhất định phải ôm đến, vì một tương lai không bị bắt nạt.”

Hắn sau khi suy nghĩ xong, thầm cảm thấy cuộc sống học đường của mình tương lai sẽ toàn màu hồng, nhanh chân bước đi theo hướng Song Joong-ki.

Sau khi đi mười phút, Song Joong-ki cảm giác thì rõ ràng hơn, mượn một tấm gương lồi bên đường nhìn về phía sau, thì phát hiện có một đứa trẻ đi đằng sau mình, theo tốc độ cùng hướng đi thì chẳng bao lâu sẽ theo kịp mình, hắn cảm giác là từ đứa trẻ này mà ra. Hắn tò mò, chẳng lẽ ngày đầu đến trường, với gương mặt đẹp trai của mình, các em gái thì chưa thấy đâu thế mà đã hấp dẫn một đứa trẻ hay sao? Hắn rùng mình, thầm nghĩ việc gì cũng nên có giới hạn, đẹp trai cũng như thế, đẹp trai quá thì cũng không tốt. Hắn mặc niệm trong lòng và tiếp tục tăng tốc.

Đứa trẻ kia thấy hắn tăng tốc thì ngây người. Ta đuổi gần tới nơi, đã sắp mệt gần chết, ngươi còn tăng tốc. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra dị thường?. Nghĩ đến đây, hắn cũng tăng tốc đuổi theo, cái chân to này không ôm thì chẳng khác nào phung phí của trời, bỏ rơi cơ hội sống cuộc sống màu hồng trong học đường.

Song Joong-ki lại nhìn vào một tấm gương lồi bên đường, lần này hắn đã chắc chắn, đứa trẻ này là hướng về hắn mà đến, hắn tăng tốc thì tên kia cũng tăng tốc, hắn đi qua đường thì tên kia cũng qua. Hắn thở dài, thầm nghĩ mình phải uốn nắn tư tưởng cho đứa trẻ này, điều chỉnh tính hướng của hắn về với con đường bình thường, coi như làm việc thiện.

Song Joong-ki đột nhiên giảm tốc độ, tốc độ so với trẻ con tản bộ không khác gì nhiều. Đứa trẻ kia nhìn cách trường chỉ còn gần năm mươi mét, trong lòng gấp gáp, lại thấy tên kia chậm tốc độ, mừng rỡ trong lòng tự nhủ:

“Haha, mệt đi, mệt phải không? Ta đây bản thân rắn chắc, từ nhỏ luyện tập chạy bộ khá nhiều, bây giờ đã sắp mệt chết, hắn còn chạy được mới là chuyện lạ nha.”

Sau đó đứa trẻ chạy nhanh mà đến, đuổi kịp Song Joong-ki, nhưng khi ngước qua Soong Joong-ki thì hắn giật mình khó có thể tin.

“Hắn, hắn thế mà một vệt mồ hôi cũng không có, hô hấp thì đều đều, đây là quái vật nha, tuổi còn nhỏ thì trâu bò như vậy?”

Hắn trưng ra một khuôn mặt tự cho là thân thiện nhất, nở nụ cười tự cho là như “nắng ấm mùa xuân” quay sang Soong Joong-ki nói.

“ Xin chào, ta lúc nãy gặp ngươi từ lúc bước xuống xe, lần đầu đến trường buổi sáng sớm chưa có ai, thế mà lại gặp nhau, cũng xem là duyên phận đi. Không bằng, kết bạn cùng đến trường như thế nào? Nếu như chung lớp thì càng tốt, còn không thì xem như kết một người bạn.”

Song Joong-ki thầm nghĩ.

“ Duyên phận cái đầu ngươi, ai muốn duyên phận với một tên nhóc như người. Nghĩ đến đã làm người ta buồn nôn, còn đòi chung lớp, quên đi, nếu như chung lớp chắc ta phải vận dụng quyền lực gia đình xin chuyển lớp. Mà lại, cái gương mặt kinh tởm này là gì đây? Nụ cười ma chê quỷ hờn này là gì?”

Hắn da gà da vịt tranh nhau nổi lên, tranh thủ thời gian nói:

“Tránh ra, tránh ra, tránh làm phiền ta, ta khuyên ngươi nên tránh xa ra một chút, ta cảnh cáo ngươi, tuy ta còn nhỏ, nhưng ta vẫn hiểu vấn đề con trai nên làm thân với con gái, mà không phải với một tên con trai ngay ngày đầu vào học.”

Đứa trẻ kia nghe hắn nói thế thì há mồm, không nghĩ hắn nói đến nhưng lời đó, nhanh chóng chuyển lời nói thật:

“Đừng đừng a, đại ca, ta nhìn ngươi từ xe quân dụng bước xuống, chắc cũng là con nhà có quyền có thế, mà ta cũng là người có thể lực tốt, kết bạn với nhau, sau này nếu gặp bắt nạt cái gì, thì có thể hợp lực bảo vệ nhau a.”

Song Joong-ki giật mình. Chẳng lẽ không phải vì mị lực của ta...Phi phi, nghĩ quá sâu, mới bảy tuổi mà thôi a. Thì ra hắn là để ý gia thế của mình, còn bạo lực cái gì, hắn xem phim tránh xa ra một chút, ta cảnh cáo ngươi, tuy ta còn nhỏ, nhưng ta vẫn hiểu vấn đề con trai nên làm thân với con gái, mà không phải với một tên con trai ngay ngày đầu vào học.”

Đứa trẻ kia nghe hắn nói thế thì há mồm, không nghĩ hắn nói đến nhưng lời đó, nhanh chóng chuyển lời nói thật:

“Đừng đừng a, đại ca, ta nhìn ngươi từ xe quân dụng bước xuống, chắc cũng là con nhà có quyền có thế, mà ta cũng là người có thể lực tốt, kết bạn với nhau, sau này nếu gặp bắt nạt cái gì, thì có thể hợp lực bảo vệ nhau a.”

Song Joong-ki giật mình. Chẳng lẽ không phải vì mị lực của ta...Phi phi, nghĩ quá sâu, mới bảy tuổi mà thôi a. Thì ra hắn là để ý gia thế của mình, còn bạo lực cái gì, hắn xem phim quá nhiều a? Thôi, hắn cũng là một con người thật thà, dám nói thẳng ra như vậy, kết một người bạn đầu năm học, xem ra cũng là nên.

Sau đó, Song Joong-ki nhìn lên đứa trẻ cao hơn mình một đoạn kia, đưa tay ra, nhìn như là một ông cụ non, hắng giọng nói:

“Vậy thì làm bạn đi, ta tên Song Joong-ki, ngươi thì sao?”

Đứa trẻ kia thấy thế thì vui mừng, tươi cười học theo bộ dáng hắn, vươn tay ra, nói:

“Rất vui được kết bạn với ngươi, ta tên Lee Kwang-soo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.