Vị Đắc Xán Lạn

Chương 7




Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu.

Lúc Cố Trình Diệu từ bên ngoài đi tới, vừa hay nhìn thấy nha hoàn ở Cảnh Trừng viện đang vui mừng hớn hở, các nàng nhìn thấy là thế tử, giọng dịu dàng cười thỉnh an Cố Trình Diệu: "Thế tử, thế tử phi an."

Cao Nhiên cũng chú ý tới những nha đầu này hưng phấn không giống bình thường, mặc dù ngày tết không cho phép hạ nhân lộ ra vẻ mặt ủ rũ, nhưng vờ vui vẻ hay thật sự vui vẻ thì vẫn phân biệt được. Những nha hoàn này cười rạng rỡ như thế, rõ ràng là có chuyện tốt gì rồi.

không riêng gì hai nha hoàn mở cửa, bọn nha hoàn phục vụ bên trong nhà chính đều vui mừng. Lâm Vị Hi ngồi trên giường La Hán, mặt mày hớn hở, mà ngồi ở một bên khác Cố Huy Ngạn nhìn lại có chút không thể làm gì.

Cái này rất kỳ quái, Cố Trình Diệu thỉnh an cho song thân xong, thuận miệng hỏi một câu: "Nhi thần bỏ lỡ việc vui gì sao, hôm nay mẫu thân nhìn vô cùng hân hoan."

Lâm Vị Hi nghe được câu này quả nhiên lại cười, Cố Huy Ngạn lại có vẻ rất bất đắc dĩ. Uyển Tinh thấy vương gia không hề ngăn cản, liền cả gan nói: "Hôm nay là sinh nhật của vương phi, lúc nãy là vương gia đang nói chuyện này đấy ạ."

rõ ràng Cố Trình Diệu sửng sốt một chút: "Hôm nay là sinh nhật của mẫu thân?"

Hoặc là nói, sinh nhật của Lâm Vị Hi cũng vào hôm nay?

Lâm Vị Hi cũng quen với việc người khác kinh ngạc như này, thế là quen cửa quen nẻo giải thích: "Đúng, ta sinh vào ngày mười lăm tháng giêng, chính là tết Nguyên Tiêu."

Cố Trình Diệu cũng kịp phản ứng lời nói vừa rồi của chính mình rất thất lễ. Thế nhưng hắn ta mới hỏi như vậy, cũng không phải bởi vì không nhớ được ngày sinh nhật. Ngược lại, chính là bởi vì biết ngày này là sinh nhật của ai, nên mới có thể thất thố như vậy.

Cao Hi cũng sinh nhật vào ngày mười lăm tháng giêng, thậm chí chữ "Hi" trong tên Cao Hi, chính bởi vì nàng sinh ra là vào tết Nguyên Tiêu lúc nhà nhà đốt đèn, người người rộn ràng, cho nên tổ phụ chọn cho nàng chữ "Hi" làm tên. Đây là lúc trước chính miệng Cao Hi nói với hắn ta. Cố Trình Diệu còn nhớ rõ ngay sau đó Cao Hi phàn nàn, nàng sinh vào tết Nguyên Tiêu, cho nên hàng năm đều phải giải thích với người ta ngày sinh nhật, cùng nguồn gốc tên chữ của mình, thật sự là phiền chết.

Ai biết, ngay sau đó Lâm Vị Hi liền nói: "Lúc ta sinh ra sắc trời tảng sáng, cho nên cha cho ta chữ "Hi" làm tên."

Quả thực Cố Trình Diệu hoảng hốt, phát âm giống nhau như đúc, tên chữ cũng giống nhau, ngoại trừ thời gian lúc sinh ra không trùng nhau. Dường như người đang đứng trước mặt Cố Trình Diệu là Cao Hi, nàng lại không thể không giải thích tên của mình với người khác.

Sau khi thế tử nghe được lời nói này thì một lúc lâu đều không nói tiếp, Uyển Tinh Uyển Nguyệt kỳ quái nhìn thoáng qua Cố Trình Diệu. Cao Nhiên cũng không biết Cố Trình Diệu đây là thế nào, sao có thể ngây người vào ngay lúc này, dù sao Lâm Vị Hi cũng chiếm danh mẫu thân, biết được sinh nhật của kế mẫu mà lại không đáp lời, cái này quá thất lễ. Cao Nhiên tranh thủ thời gian bổ cứu, cực nhanh tiếp lời nói: "Vậy mà mẫu thân sinh vào tết Nguyên Tiêu, lại vào lúc tờ mờ sáng, ngày sinh tháng đẻ quả thực rất đẹp."

Lâm Vị Hi tùy ý gật đầu, lời tương tự này hàng năm nàng đều nghe một lần, cho dù trùng sinh rồi thì điều này cũng không thay đổi. Bây giờ nàng nghe loại lời lấy lòng này thật sự lại không có cảm giác gì. Cố Trình Diệu tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là lặng lẽ nhìn thoáng qua Cố Huy Ngạn, thấy phụ thân không có phản ứng gì, không biết hắn ta nhẹ nhõm hay là may mắn nhẹ nhàng thở ra.

Cố Trình Diệu cũng biết chính mình vừa mới ngây người quá là thiếu lễ nghi, nhưng nguyên nhân của hắn ta cũng không thể nói với người khác, hắn ta chỉ có thể bổ cứu nói: "Nhi thần cũng không biết hôm nay là sinh nhật của mẫu thân, thật sự là bất hiếu. Nếu là sinh nhật mẫu thân, vậy cũng không thể coi như không có gì, không biết mẫu thân định tổ chức như thế nào?"

Lâm Vị Hi nghe thấy thế lại cười, sóng mắt lưu chuyển, đẹp đến mức chói mắt không tả nổi: "Cũng không phải sinh nhật chẵn tuổi, không cần phải bày vẽ làm gì, huống chi hôm nay vốn chính là tết Nguyên Tiêu, tổ chức Nguyên Tiêu coi như là thuận tiện chúc mừng."

"Việc này sao có thể được." Cố Trình Diệu nhíu mày, xuất phát từ tâm tư của chính mình mà cũng không biết, nói, "Sinh nhật của ngài là đại sự, sao có thể bởi vì tết Nguyên Tiêu mà nhân tiện coi như chúc mừng là xong được." Sau khi nói xong Cố Trình Diệu ý thức được lời nói này của chính mình không ổn, lập tức che giấu tính nhìn về phía Cố Huy Ngạn: "Phụ thân, ngài nói đúng không?"

Chẳng biết tại sao, Lâm Vị Hi đột nhiên phì cười một tiếng, nàng cũng nghiêng người sang, cười nhẹ nhàng nhìn về phía Cố Huy Ngạn: "Vương gia, chàng cứ nói đi?"

Cố Huy Ngạn không thể thở dài, bất đắc dĩ nói: "không sai, cho dù không phải tuổi chẵn, sinh nhật của nàng cũng không phải là trò đùa. Bất kể có phải là tết Nguyên Tiêu hay không, đều nên ăn mừng."

Lâm Vị Hi mặc kệ mọi người ở trong phòng, đưa tay qua giường La Hán, nắm cánh tay Cố Huy Ngạn: "Vương gia, nói như vậy là chàng đồng ý rồi?"

Cố Huy Ngạn quay đầu nhìn về phía nàng: "Nàng rất muốn đi?"

"Uhm."

Cố Huy Ngạn không nói gì, Lâm Vị Hi cũng không chịu buông tay hắn ra. Thậm chí Cố Huy Ngạn cảm thấy nếu không phải bởi vì hiện tại trong nhà nhiều người, mà vợ chồng hai người Cố Trình Diệu cũng ở đây, nhất định Lâm Vị Hi sẽ chạy đến nũng nịu ăn vạ. Cuối cùng Cố Huy Ngạn cũng hiểu rõ vì sao mà cổ nhân nói sắc đẹp hại người, mà vì sao mỹ nhân kế lại có thể trở thành một trong ba mươi sáu kế. Buổi tối ngày hôm đó hắn thật không nên nhất thời đáp ứng nàng, còn hứa hẹn nàng muốn làm cái gì đều có thể.

Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đều cảm thấy kỳ quái, đây là đang nói cái gì? Yến vương đáp ứng Lâm Vị Hi chuyện gì? Hai người bọn hắn đang chần chờ, không biết có nên hỏi hay không, thì thấy Cố Huy Ngạn thở dài, vừa bất đắc dĩ lại dung túng nhìn Lâm Vị Hi một chút: "Tốt thôi, cứ theo như ý của nàng đi."

Lập tức Lâm Vị Hi bật cười, đôi mắt cong cong đều đong đầy ý cười. Sau lưng Uyển Tinh Uyển Nguyệt cũng kinh hỉ, Uyển Tinh liều mạng nháy mắt ra hiệu với Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi rất không muốn để ý đến nàng ta, nhưng nữ quyến muốn xuất phủ thật sự không dễ dàng, cuối cùng Lâm Vị Hi cũng không muốn những tiểu nha hoàn này khó xử: "Vương gia, nha hoàn trong phòng cũng có thể cùng theo đi ngắm đèn trên phố chứ?"

"Ngắm đèn?" Cao Nhiên cũng không để ý chính mình là đoạt lời của Yến vương, đều cực kỳ kinh ngạc. Lúc nãy là Lâm Vị Hi muốn Yến vương mang nàng xuất phủ đi ngắm đèn trên phố? Hôm nay không cấm đi lại ban đêm, trên phố người qua lại tấp nập, mà phần lớn lại là bình dân ngư long hỗn tạp, nữ quyến trong hoàng thất sao có thể đi tới loại địa phương này?

Cố Trình Diệu cũng cảm thấy vô cùng giật mình, trách không được lúc nãy sắc mặt phụ thân rất bất đắc dĩ. hắn ta thầm nghĩ, nếu là chuyện bình thường, sao phụ thân có thể để Lâm Vị Hi quấy rầy đòi hỏi như này, hóa ra Lâm Vị Hi muốn đi ngắm đèn trên phố.

Ngắm đèn Tết Nguyên Tiêu là chuyện trọng đại của cả nước, nhưng đối với những nhà như phủ Yến vương vừa có tiền lại có quyền mà nói, từ xưa đến nay bọn họ ngắm đèn không cần phải xuất phủ ra ngoài, đều là gọi đèn vào phủ để nhìn. Thậm chí trong phủ Yến vương còn có một phòng triển lãm đèn vô cùng tinh xảo, tất nhiên có thợ khéo tay chuyên phục vụ niềm vui của nội quyến hoàng gia, muốn cái gì chỉ cần nói mộtcâu là được, căn bản không cần xuất phủ ra ngoài.

Cái này chính là đảm bảo an toàn, cũng là xuất phát từ sự kiêu ngạo tự phụ của hoàng thất. Nữ quyến hoàng gia, sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy thân hình dung mạo. Lâm Vị Hi nghĩ xuất phủ ra ngoài ngắm đèn, thật sự là ý nghĩ hão huyền.

Cố Huy Ngạn không yên lòng để Lâm Vị Hi ra ngoài, cũng không phải bởi vì danh tiết khuê dự, hắn lo lắng chính là sự an toàn của nàng. Đầu tiên hắn là chưởng quân, về sau lại chấp chính, khó tránh khỏi sẽ gây thù hằn cho người khác, tùy tiện đi tới những nơi nhiều người này, nếu như chỉ có hắn một người cũng chẳng sao, thế nhưng mang theo Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn không có cách nào yên tâm.

Nhưng ai bảo hắn thấy sắc mờ mắt, sớm đáp ứng Lâm Vị Hi yêu cầu gì đều có thể được. Lại nói Lâm Vị Hi thật sự rất muốn đi, trong lòng Cố Huy Ngạn mềm nhũn, lại một lần nữa nhượng bộ.

Về phần Lâm Vị Hi lo lắng nha hoàn của nàng... Cố Huy Ngạn cảm thấy rất bất đắc dĩ, ngay cả Lâm Vị Hi hắn cũng có thể cho nàng xuất phủ, còn có thể rầu rĩ mấy nha hoàn hay sao? Cố Huy Ngạn nói: "Chỉ cần nàng thích thì cùng nhau đi xem."

Lâm Vị Hi cười đến híp mắt lại, Uyển Tinh Uyển Nguyệt cũng vô cùng hưng phấn. Những nha hoàn như các nàng quanh năm suốt tháng cũng không được mấy lần ra cửa, mà mỗi lần đi ra ngoài cũng là theo chủ tử đi làm khách, làm gì có tâm tình thoải mái vui đùa. Bây giờ có thể cùng ra phố ngắm hội đèn lồng, Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt sao có thể không cao hứng, đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc vợ chồng Cố Trình Diệu đi vào, nét mặt nha hoàn cả phòng đều rạng rỡ.

Cao Nhiên thấy Yến vương vậy mà thật sự đáp ứng, nàng ta nhịn không được nhíu mày: "Bên ngoài đều là dân thường, người đông lại chen loạn lộn xộn, nữ quyến trong vương phủ sao có thể xuất đầu lộ diện ra ngoài được."

Cao Nhiên lộ vẻ ghét bỏ, sắc mặt bọn nha hoàn đều từ bình dân bách tính mà ra cũng có chút vi diệu. Lâm Vị Hi lườm Cao Nhiên, nghĩ thầm Cao Nhiên đúng là thích ứng được nhanh, bây giờ mới có mấy năm, mà coi như thật đem mình làm quý tộc cao cao tại thượng hơn người một bậc.

Lâm Vị Hi cũng không coi chuyện này là to tát, chỉ là đầu thai vào chỗ tốt thôi, phong thủy luân chuyển, ai cũng không có tư cách kỳ thị người khác. Mặc dù kiếp trước Lâm Vị Hi sinh nhật ngay vào tết Nguyên Tiêu, nhưng nàng cũng không xuất phủ ra ngoài ngắm hội đèn lồng. Cơ bản nàng không được phép xuất đầu lộ diện đi trên phố, coi như lão tổ tông đau lòng tiểu bối, tối đa cũng chỉ bao một gian phòng tửu lâu bên đường, các nàng cách bình phong hoặc màn lụa, xa xa nhìn đèn một cái. Nhưng như thế cũng không có ý nghĩa gì, cách xa như vậy, cơ bản cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Ai có thể biết, lúc là thiên kim tiểu thư vô cùng tôn quý thì không có cơ hội, ngược lại sau khi kết hôn thành vợ của người khác, lại thực hiện được nguyện vọng của nhiều năm. Lâm Vị Hi có thể được lợi vì trên nàng không có trưởng bối, trong phủ nàng là nữ tử lớn nhất, chỉ có người khác nghe nàng nói chuyện. Mà nàng lại nài nỉ Yến vương, để Yến vương bồi tiếp nàng đi, như thế là không hề có vấn đề gì rồi

Lâm Vị Hi vô cùng phấn khởi, mặt mày đều rạng rỡ ngậm ý cười, Cố Huy Ngạn nhìn nàng, vừa bất đắc dĩ lại bao dung. Cố Trình Diệu nhìn hai người này nói chuyện, trong lòng nhịn không được cảm khái, phụ thân thật sự rất dung túng Lâm Vị Hi, quả thực là không có nguyên tắc cùng ranh giới nữa rồi. Đổi thành hắn ta hoặc là người khác, ai dám?

đã quyết định buổi tối xuất phủ ngắm đèn, như vậy thì bây giờ có nhiều việc cần chuẩn bị. Tất cả nha hoàn bên người Lâm Vị Hi đều hoan hoan hỉ hỉ đi chuẩn bị đồ đạc cho buổi tối xuất phủ, toàn bộ chính phòng đều tràn đầy một loại không khí hân hoan vui sướng. Cố Huy Ngạn nhìn Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, nói: "đã xuất phủ, vậy thì cùng đi đi. Hai vợ chồng các ngươi nếu có cái gì muốn chuẩn bị, bây giờ có thể trở về, không cần ở chỗ này nữa."

Từ hai mươi ba tháng chạp cho đến mười sáu tháng giêng, ngừng lên triều, nha môn đóng cửa, tất cả quan viên lớn nhỏ đều có thể nghỉ đông thật tốt, cho nên Cố Huy Ngạn cũng khó có thể được ở nhà thời gian dài như vậy. Mà từ sau khi thành hôn, thái độ của Cố Huy Ngạn khác thường, không còn ngày ngày ở tại tiền viện nữa, ngược lại phần lớn thời gian đều lưu tại chính phòng nội trạch. Cố Huy Ngạn nói như vậy với vợ chồng Cố Trình Diệu, người ngoài nghe thì cảm thấy đây là Yến vương đang quan tâm nhi tử, thương cảm tiểu phu thê, thế nhưng Cố Trình Diệu lại mơ hồ cảm giác được, chỉ sợ phụ thân đang chê bọn họ vướng bận, mới không muốn để cho bọn hắn đứng ở chính phòng đi.

Cao Nhiên không cảm giác được, nhưng Cố Trình Diệu thì lại hiểu rõ, hắn ta nghe vậy thì rất thức thời lui xuống.

Đến buổi tối, kinh thành đèn đuốc sáng trưng, trên hoàng thành dựng thẳng lên một chiếc đèn lồng rất to. Lâm Vị Hi đặc biệt chú ý cách ăn mặc, áo ngoài đổi thành áo lụa trắng, cổ áo nhỏ thẳng đứng, hai vạt áo cân đối, trên vạt áo chỉnh tề một loạt cúc áo mạ vàng, phía dưới là váy lục la thêu chỉ vàng lóng lánh. Bởi vì đi ngắm đèn, để phối hợp với trang phục, nàng cố ý chọn khuyên tai hình giọt nước, ngoài cùng là áo choàng lông bạch hồ. Cả người đều là màu trắng, màu vàng kim thì hơi nhạt, thế nhưng bởi vì chất lụa vô cùng tốt, vải áo bên trong dùng chỉ vàng thêu hoa văn, lúc ánh đèn chiếu rọi thì tỏa ra ánh sáng lung linh, thanh diễm cực điểm, xinh đẹp không gì sánh được.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, Lâm Vị Hi đang rất vui vẻ. Cố Huy Ngạn thấy nàng tràn đầy phấn khởi, càng không đành lòng cự tuyệt nàng, trên đường đi để tùy nàng chỉ huy.

Lúc đầu Lâm Vị Hi ngồi ở trong xe ngựa nhìn, thế nhưng là thời gian trôi qua Lâm Vị Hi ngứa tay, nhịn không được xuống xe, tự mình đi đến sạp tiểu thương bày ở bên đường để ngắm đèn. Nhìn thấy vương phi xuống xe, thị vệ phụ trách cảnh vệ bất kể chỗ sáng hay tối, tất cả đều một trận tê cả da đầu. Bọn hắn chờ đợi thật lâu, cũng không nghe được chỉ lệnh của Yến vương, thậm chí Yến vương còn tự thân bồi tiếp vương phi, đi đến quán bên đường khêu đèn.

Bất luận trong lòng thị vệ sụp đổ như thế nào, bây giờ tiểu thương của quán nhỏ lại vô cùng vui vẻ. Mấy vị này nhìn là biết khách hàng lớn, mà hiển nhiên vị nương tử xinh đẹp kia là người quyết định, tất cả mọi người bảo vệ xung quanh nàng không nói, vị nam tử khí thế kinh người kia cách ba bước đi theo nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không rời. Cạnh đó là một vị công tử trẻ tuổi khác, cũng thỉnh thoảng nhìn về nơi này một cái.

Tiểu thương nhất thời không nghĩ thông gia đình này gồm những thành phần như thế nào, vị nương tử xinh đẹp không tưởng nổi kia tóc vấn cao, rõ ràng là đã gả làm vợ người, thế nhưng vị nào là trượng phu của nàng đây? Nhìn tuổi tác thì hình như là vị công tử trẻ tuổi, thế nhưng là không khí áp bức vô hình nói cho tiểu thương biết, tốt nhất hắn ta đừng nghĩ như vậy.

Nhưng bất kể trong lòng bát quái thế nào, cũng không ảnh hưởng tiểu thương ân cần mời chào. Lâm Vị Hi mang theo hai nha hoàn Uyển Tinh Uyển Nguyệt, nhìn thật lâu, rốt cục khó khăn quyết định mua cái đèn nào. Uyển Nguyệt chọn đèn hình mặt trăng, có thể Uyển Tinh đói bụng, chọn đèn hình quả đào, Lâm Vị Hi trầm ngâm trong chốc lát, để tiểu thương lấy đèn lồng hình con thỏ xuống.

Cố Huy Ngạn đứng cách đó không xa nhìn, trong lòng đột nhiên khẽ động. Đèn lồng xung quanh đều là con giáp, vậy mà nàng lại chọn con thỏ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.