Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 56




Sau khi thúc ngựa trở về, nhìn thấy Trương Huân, Tuân Chinh sắc mặt không vui nói:

- Tướng quân vì sao phải thu binh? Quân ta đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, nhắm thẳng vào đại trướng của đối phương. Ngày chặt đầu chó Trương Lãng đã không còn xa.

Trương Huân cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể nói nên lời, liền lắc đầu nói:

- Trong này nhất định là có lừa dối.

Tuân Chính híp đôi mắt lại, hừ thầm trong bụng. Y nghĩ Trương Huân chứng kiến mình đánh bại quân địch mà sinh lòng ghen ghét, sợ mình đoạt mất công lao. Cũng chỉ biết sinh lòng hờn dỗi. Ai biểu Trương Huân là chủ tướng làm chi.

Trần Lan trừng mắt nói:

- Không thể tưởng tượng được Từ Châu lại có chi tướng thối nát như vậy. Ta vốn tưởng rằng trừ Hu Dị ra thì không còn cái nào khác. Nhưng không nghĩ tới trong thiên địa này lại không thiếu cái lạ. Hôm nay ta xem như thế là đủ rồi.

Vết sẹo trên mặt Lôi Bạc run lên, âm hiểm cười nói:

- Binh tôm với tướng cua. Con rùa với hạt đậu. Thật sự là cực kỳ ngoạn mục.

Tuân Chính đang nổi nóng, thì lại nghe hai người nói như vậy, không khỏi cả giận:

- Ngươi nói cái gì?

Trương Huân tuy rằng nội tâm cảm thấy kỳ quái, nhưng việc Tuân Chính đánh thắng trận là sự thật nên không khỏi nhẹ giọng nói:

- Đừng nhao nhao nữa. Thu binh trở về thành.

Lại nói Luyện Vinh trá bại mà về, nội tâm uất ức đến trung quân phục mệnh.

Không đợi Luyện Vinh đến trướng đại quân, Trương Lãng đã cười to nghênh đón, mỉm cười khen:

- Ngoạn mục! Thật sự là ngoạn mục! Hành động của Vân Phi thật sự là ngoạn mục vô cùng.

Hai bên giao đấu Trương Lãng cũng đều nhìn thấy. Luyện Vinh một thân vũ lực nhưng lại không được phát huy, lại còn học giống như Tuân Chính động tác chậm như rùa nhưng lại cố tỏ ra mình đã xuất lực toàn thân. Thật sự là làm khó y.

Luyện Vinh căm giận bất bình, mặt mũi tràn đầy khí sắc, ôm quyền cúi người thật sâu giận dữ nói:

- Tạ chúa công đã khích lệ.

Trương Lãng ôm lấy bả vai to lớn của Luyện Vinh, lời nói thấm thía:

- Ta biết Vân Phi cảm thấy không thoải mái trong lòng. Nhưng kẻ làm tướng thì lúc này nên lấy tình thế làm trọng. Quân ta đã quyết định dùng kế kiêu binh, tất phải có người trá bại dụ địch. Ta biết ngươi võ nghệ cao cường, tuyệt không hề thua kém Tuyên Cao, Cao Thuận. Còn có nhiều thời gian cho ngươi thi triển đại thân thủ. Không thể bởi vì hôm nay giận dữ mà mất đi tin tưởng đối với Trương Lãng ta.

Luyện Vinh quay đầu đi chỗ khác, hổ thẹn nói:

- Luyện Vinh là một kẻ da trâu, khi xuất chiến luôn thầm nghĩ sẽ lập nhiều chiến công, dương danh lập vạn. Nay lại phải trở thành một bại tướng nên cảm thấy rất xấu hổ. Chúa công đã tin yêu mạt tướng, mạt tướng nguyện toàn tâm toàn ý làm việc cho chủ công.

Trương Lãng khen ngợi gật đầu, vui vẻ nói:

- Ngươi có ý nghĩ như vậy là tốt rồi. Chỉ cần ngươi biểu hiện phục tùng thì ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.

Kế tiếp vài ngày, từng người dưới trướng của Trương Lãng đều trá bại. Ban đầu là Tàng Bá, sau là Hàn Cử. Mọi người khi biết rõ là trá bại, đều co rụt lại, không có người tình nguyện, khiến Trương Lãng đành phải điểm tướng. Có người thì đau khổ nhíu mày, nhưng cũng có người mừng thầm trong lòng.

Sau khi mấy người luân phiên nhau trá bại, mỗi người sắc mặt khó chịu, lắc đầu thở dài. Xem ra thì bọn họ cũng nếm phải sự khó xử như Luyện Vinh rồi.

Cùng bọn họ đối chiến không ngoại lệ vẫn là Tuân Chính. Mấy ngày nay y đều chiến thắng nên mặt mày rạng rỡ. Chỉ là y đắc ý không được quá lâu.

Ngày thứ ba, quân Viên Thuật liên tục chiến thắng. Trương Huân cũng bắt đầu nhịn không được xua quân xung phong liều chết. Khi bắt đầu thì có chút cố kỵ. Mà Trương Lãng thì nhiều lần làm bộ địch không lại. Mỗi lần đụng là mỗi lần bại. Mỗi lần lui binh cả hơn mười dặm. Trên đường đánh tơi bời, tinh kỳ đầy đất. Trương Huân vốn sợ phục binh, không nghĩ tới trên đường lại sạch sẽ như vậy, trong nội tâm lại càng cảm thấy khó hiểu.

Với trí lực của Trương Huân dĩ nhiên là nghĩ không ra. Trước cứ để cho ngươi chiến thắng, rồi bỗng nhiên ra tay xử lý ngươi khiến ngươi không kịp đề phòng. Bất động thì thôi, kẽ động tất sẽ nhổ ngươi tận gốc, trọn đời thoát thân không được. Đây chính là tín niệm đồng thời chuẩn tắc làm người của Trương Lãng.

Ngày thứ tư, Trương Lãng trá bại không địch lại, lui binh Dương Thành, trấn giữ Hoài Sơn. Đồng thời nhận được tin tức từ khoái mã, Viên Thuật biết được lãnh binh của Trương Lãng sau khi đánh Hu Dị, trận đầu đã chiến thắng khiến cho ông ta giận dữ, đập nát nghiên mực. Cùng với việc Đào Thương Đào Đồng kiếm chuyện, Viên Thuật nhịn không được mắng to:

- Trương Lãng tiểu tử ngươi ở Từ Châu, ta đang muốn tấn công, lại không nghĩ đến ngươi lại liều lĩnh tiến công vào phần đất của ta. Ta tất nhiên là phải toàn lực diệt chi.

Chưa đầy hai phút, liền hạ lệnh Đại tướng Kỷ Linh lĩnh năm vạn tinh binh, không phân biệt ngày đêm toàn lực trợ giúp Hu Dị, nhất định phải ngăn trở Từ quân tấn công mạnh. Rồi lại phong cho Lý Phong làm Thượng tướng, lĩnh ba vạn tinh binh đến Tứ Châu, cắt đứt đường lui quân và tiếp tế của quân Từ Châu, hình thành tiền hậu giáp kích. Lại ra lệnh cho Trần Kỷ lĩnh năm ngàn kỵ binh tiên phong. Gia phong Kiều Nhuy làm Đại tướng, Lương Cương làm Phó tướng, xuyên thẳng vách tường, đánh Từ Châu lập tức lên đường. Lệnh cho Hàn Dận lĩnh một vạn tinh binh, chia làm ba đường tiếp ứng. Con trai Đào Khiêm là Đào Ứng được thăng làm Thái úy, tổng thanh tra ba con đường, không được xảy ra sai sót. Bản thân ông ta tự lĩnh ban vạn đại quân Đan Dương, sau đó xuất phát khỏi Hu Dị, khiến con trai Tôn Kiên là Tôn Sách hiệp trợ, tiếp ứng ba đường chi binh. Tất cả các tướng lĩnh đều nhận lệnh lên đường.

Tinh binh Hoài Nam toàn bộ đã xuất động, binh mã phát ra cùng một lúc, ba đường đồng xuất, chen chúc khắp núi đồi. Viên Thuật dã tâm rất rõ. Ông ta chẳng những muốn ăn một miếng, hạ Trương Lãng chiếm Hu Dị, mà còn muốn phản công Từ Châu. Lưu lại chỉ còn Thứ sử Kim Thượng, lĩnh hai vạn nhược binh ở lại gác Thọ Xuân.

Đến tận đây, Trương Lãng biết rõ thời cơ chiếm lấy Hu Dị đã chín muồi. Đại quân làm ra bộ dạng muốn lui về Từ châu, nhưng lại lén lút điều binh khiển tướng, chuẩn bị phục kích.

Tin tức truyền đến Hu Dị.

Tuân Chính mắt chuột sáng lên, sắc mặt dâm tục nhưng lại tự cho thông minh:

- Trương Lãng ở Từ Châu tất biết ta chủ binh ra ba đường đánh Từ Châu và viện binh cho Hu Dị. Bọn chúng đang muốn lui lại. Đây chính là thời cơ tốt cho chúng ta tiêu diệt một lúc. Tướng quân không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.