Vén Bào

Chương 49: Nghề Chính Đàn Ông Khốn Nạn, Nghề Tay Trái Là Bác Sĩ Phải Không




- Phù phù...

Nó vừa phủi cặp vừa thổi bụi, mắt khẽ liếc anh, ánh mắt anh chạm nó khiến nó giật mình quay ra tiếp tục công việc, mặt đỏ lựng.

Thật đáng xấu hổ mà!

Anh nhìn nó trìu mến.

Đối với anh, nó như một cái nam châm mà càng lại gần anh lại càng bị hút vào, không thể rời ra. Nó mang đến cho anh sự thú vị mà anh chưa từng biết đến, từ ngạc nhiên tới sự vui vẻ, tức giận, ghen ghét. Anh tự cười mình.

Thấy anh biểu hiện lạ nó liền rướn người, khua khua tay khiến anh giật mình.

- Anh sao vậy?

- Anh không sao!

- Hay ma ám anh à?

Nói đến đây, nó giả bộ ôm cặp, mặt đề phòng lui vài bước.

- Ma đây!!!!

Anh liền phố hợp giả bộ mắt trợn ngược, thè lưỡi đuổi nó, hành lang vang vọng tiếng cười của nó và anh.

...

...

...

- Mệt quá

Duy nói trời tối, mà nó từng bị lừa đảo một lần, tin lan ra cả trường để cảnh báo học sinh khiến anh không an tâm, kêu nó lên văn phòng đoàn đợi anh đưa nó về, ban đầu nó cũng từ chối vì sợ làm phiền anh, nhưng nhìn thái độ cương quyết cả anh, nó đành dè chừng, suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng đồng ý.

Nó ngồi tựa vào ghế, đây là lần đầu tiên nó vô đây, căn phòng tuy không quá lớn nhưng đựng rất nhiều hồ sơ về hoạt động đoàn.

Như một đứa trẻ, nó lục lọi, lọ mọ sờ các thứ xung quanh bàn làm việc của bí thư chi đoàn. Nhìn đống văn thư trên bàn thôi nó đã thấy mệt mỏi rồi mà anh ngày nào cũng vùi đầu vô được khiến lòng nó càng thêm nể phục.

- Anh ngày nào cũng ghi ghi, chép chép sau giờ học vậy anh không mệt hả?

Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của nó, lòng anh thoáng chốc hạnh phúc, khẽ cười nhẹ.

- Cũng mệt, nhưng mà nếu như ngày nào cũng được một cô nàng nghịch ngợm làm náo loạn thì mệt mỏi gì cũng bay tất!

- Ghê...Em mà làm giống anh chắc khóc cả ngày, mang đống này ra bán đồng nát!

Anh không nhịn nổi cười, từ tốn giải thích.

- Em mà bán đống này ra đồng nát thì các học sinh sẽ rất rắc rối để làm lại, sau này không có thông tin về thẻ và sổ đoàn viên em sẽ không được tham gia thi tốt nghiệp và đại học. Còn nữa với tư cách cán bộ đoàn trường quản lý thì anh em bị chịu toàn bộ trách nhiệm cho từng sổ đoàn.

- Hả?? Có một tý này mà cũng bị nặng như vậy ạ? Vậy mà anh cũng làm nữa! Em nghĩ cán bộ đoàn trường lúc nào cũng ngầu, tích cực,hay hưởng lợi,....

Nó ngạc nhiên, cứ tưởng vô đoàn đơn giản, đi học cảm tình đoàn sau đó học bài hát về đoàn viên rồi nhận sổ đoàn, điền đầy đủ, có thẻ đoàn, đeo huy hiệu đoàn tháng đóng 25k thế là đoàn viên thanh niên. Nhưng không ngờ đó chỉ là suy nghĩ từ cái đầu óc đơn giản của nó.

- Thầy cô tin tưởng mới giao phó nhiệm vụ cho chứ đâu phải thích là được, anh cũng ngại từ chối vì thầy hiệu trưởng là bạn cũ của ông nội anh, thầy đã tới đề nghị sao anh dám từ chối?

Nó à lên tiếng, không ngờ anh cũng quen biết thầy, thấm thía nỗi khổ của anh nhưng nó chịu thôi, giấy tờ nó mù tịt.

Ngồi im lặng được một lúc, chán quá, nó lại đi loanh quanh phòng tìm thứ gì đó giết thời gian, toàn sổ với sách.

Hai tiếng trôi qua, nó cứ vật và, vật vờ quanh phòng.

Nhìn nó bây giờ không khác gì một đứa em gái nhắng nhít bên anh trai đang làm việc, nó kéo ghế ngồi đối diện, nằm ườn ra bàn, ngó thứ anh đang viết, hai lông mày nhướn lên khó hiểu.

- Danh sách kết nạp đoàn đợt 1...

Anh đang viết bị nó làm phiền liền ngửng lên nhìn, anh cách nó chỉ có một gang tay, hơi giật mình, anh nhìn ra chỗ khác khiến nó ngạc nhiên

- Em làm phiền anh à? Hix tại ngồi đây chán như con gián, dã man con ngan luôn ý. Đi qua đi lại thấy toàn giấy, phải giấy, trái giấy, trước giấy, sau giấ...à quên cửa. Nói chung em phục anh lắm á!

Nó nói liên hồi, Duy như lấy lại bình tĩnh.

- Cứ ở với em như vậy, lâu dần hình thành phản xạ có điều kiện mất!

- Là sao?

Duy chống tay lên bàn, khóe miệng thoáng nhấc lên như tạo ẩn ý. Rồi anh từ từ đứng dậy, thu dọn đồ, dơ tay xoa đầu nó.

- Không có gì, về thôi!

***

- Tới nhà em rồi!

- Ừ!

- Vậy cảm ơn anh trước!

- À Linh này..

Nó đang định bước đi thì, anh gọi lại

- Lần trước anh nhớ, e nói em không ngồi xe con trai, chỉ ngồi sau xe người mình yêu. Vậy từ giờ em tính sao với anh?

Câu bông đùa của anh làm nó giật mình, hơi ngại, thành thực

- Thì tại...mà em coi anh như anh trai, anh trai thì dĩ nhiên ngoại lệ!

- Ừ!

Anh vẫn cười dẫu biết câu hỏi đó chỉ là đùa giỡn nhưng sâu trong thâm tâm anh muốn một câu trả lời khác từ nó.

- Vậy thôi em vô nhà! Anh đi về kẻo muộn!

- Ừ em vô đi

- Vậy em vô nha?

Đi được một đoạn nó lại quay lại nói lớn

- Anh đi cẩn thận

- Ừ

Bóng nó xa dần tầm với của anh, thực ra anh muốn nói với nó "Ở lại nói chuyện thêm chút!" hay đơn giản à chỉ muốn ngắm nhìn nó thôi nhưng nghĩ lại anh lấy danh gì mà nói mấy câu đó? Bạn bè bình thường ư? Hay cán bộ Đoàn với đoàn viên?

Cái bóng đó đã lấn áp anh, anh cảm thấy mình dần là kẻ thua cuộc nhưng bỏ cuộc bây giờ có phải quá sớm?

Ánh mắt anh u tối như bầu trời đêm hôm nay, rét mướt, u tối, không một ánh sao.

Lặng lẽ quay xe, ra về.

***

" Ơ sao cửa khóa vậy nè?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.