Vén Bào

Chương 48: Người Em Đang Theo Đuổi Là Một Kẻ Không Ra Gì




- Đúng là đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.

Mới hơn 6 giờ có một tý mà bầu trời đã phủ một màu đen kịt, nó bước ra khỏi phòng học, một cảm giác khó tả xuất hiện. Thường ngày, nhỏ Dương lúc nào cũng lăng xăng đi cùng nó xuống bi ba bi bô đủ thứ chuyện và khi về còn có cậu để hoạnh họe mà giờ đây cảm giác yên tĩnh khiến nó thấy thật cô đơn, nhàm chán.

Nó nhăn mặt buồn chán, bước đi nặng nề.

Hành lang không một bóng người

Những cơn gió thổi lạnh thấu xương, rít lên nghe thật chói tai.

Ánh đèn hành lang chập chờn chập chờn

Phụt tắt

"Sao trường lại cắt điện giờ này?"

Vù.....

Tiếng gió khẽ làm nó giật mình

Nó dừng bước ôm cặp thật chặt, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, người run lên cầm cập.

Bỗng sống lưng nó hơi lành lạnh

Hình như nó vừa thấy cái bóng nào đó lao vút qua cửa bên trong phòng học, mà rõ ràng giờ này hành lang đâu còn ai?

"Hay..hay..là.."

Suy nghĩ chỉ mới thoáng qua cũng khiến nó nổi hết cả da gà, lắc đầu thật mạnh, nó nhẹ nhàng bước đến cánh cửa phòng, ngó vào bên trong, tim không ngừng gào thét, nhảy múa, lắp bắp hỏi

- Có..có...có..có...ai..ai..không?

Cạch

Cạch

Cạch

Âm thanh phát ra từ căn phòng tối như mực khiến nó suýt quên cả thở

Phụt

Đèn lại sáng, thở phào nhẹ nhõm, phía trong lớp chỉ có cửa lớp chưa đóng, khi gió thổi tạo âm thanh lạ, nó tự gõ vào đầu mình một cái để kiểm điểm cái tội thần hồn nát thần tính, chắc do mất điện chứ làm gì có....

Phụt

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Đèn vừa tắt, cái bóng đó lại xuất hiện kèm theo tiếng bước chân khiến nó kinh hoàng theo phản xạ chạy bán sống bán chết, cả khu nhà vang vọng âm thanh la hét thảm thiết.

Thoát ra khỏi khu nhà, đứng dưới sân trường mà nó thở hồng hộc, tay chống vào đùi, tim vẫn còn phản ứng mạnh, tay chân nhũn như bún vừa trần qua nước sôi. Đợi hồn trở lại xác, nó khẽ lau giọt mồ hôi dính trên trán.

Lạnh quá!

Nó run tới mức răng cứ chạm nhau liên tục kêu lên cầm cập

Hôm nay dự báo thời tiết là 10 độ C, nó ăn mặc đầy đủ sao vẫn lạnh vậy?

Não nó như dây truyền phản ứng chậm, nó tự cười chê mình ngốc

Sao phải tin vào ma quỷ chứ?

Nó khóc không ra tiếng, cố gắng trấn an bản thân nhưng càng cố gắng thì càng loạn bấy nhiêu, sức chạy cũng không còn. Nó lục lọi mọi hiểu biết về ma quỷ qua các bộ phim và dữ liệu khoa học thì ma chỉ là ảo ảnh do nỗi sợ hãi, nhớ nhung hay hận thù trong con người tạo ra. Trên đời thực chất không có ma.

...

Nhưng giờ này, mùa này làm gì có ai thèm ở trường, đặt bàn tay lạnh ngắt, trắng rã này vào vai nó vậy chứ!

Mồ hôi toát ra.

Nó sợ muốn xỉu nhưng đáng tiếc là không được.

Tim đập dữ dội, choáng váng, người nó cứng đờ như con robot, tìm cách quay đầu lại.

...

- Ơ là..anh à?

Nó ngỡ ngàng hết sức, tuy trời tối nhưng nó vẫn nhận ra khuôn mặt này, nó nhìn Duy cảm động, thở phào nhẹ nhõm, nếp nhăn trên trán dần dãn ra, nó mừng tới mức đứng không vững gần như khụy xuống thì anh liền vội đỡ nó.

Anh không hiểu chuyện gì, chỉ biết khi đang ngồi trong văn phòng đoàn làm việc thì đột nhiên mất điện, lại nghe có tiếng la thất thanh từ dãy khối 10 nên chạy ra coi thì thấy có người đang chạy toán loạn.

Anh ngạc nhiên bởi vẻ mặt tái đi trắng bệch của nó, anh ân cần dìu nó đứng lên.

- Em có sao không?

- Em không sao thiếu chút là đi ra quần...

-...

"Chết rồi nói không kịp nghĩ"

Khi vừa nhận ra những từ mình nói mặt nó đỏ ửng xấu hổ không dám nhìn anh, nó nghĩ chắc anh nghĩ nó là loại vô duyên, bỗ bã lắm đây mà. Sao lúc nào cũng bị đẩy vào tình huống khó...khó...

Nó liền rụt tay ra khỏi anh, khóc trong đau khổ.

Còn gì khó xử hơn vụ hôm qua chứ?

Bây giờ, nó chỉ cầu mong con ma hành lang bắt cóc nó đi ngay lập tức, chứ đứng đây thêm một phút nữa thôi là nó sẽ đập đầu xuống đất tự tử mất.

Đèn trong sân lại bật sáng.

Từ bộ dạng mặt nhăn như mặt khỉ, nó giật mình.

Bộ dạng của nó không khỏi khiến anh bật cười, mắt kính bên phải hơi lệch, đầu tóc bú rù, áo xộc xệch, nhếch nhác nhưng ánh mắt lại trong veo như nước, hai má hơi ửng hồng, bất giác Duy giơ tay lên vuốt lọn tóc đang che mất mắt phải của nó, anh muốn nhìn kỹ nó hơn, đôi mắt trong veo ấy như đang thôi miên anh khiến anh chỉ muốn lại gần...lại gần hơn nữa.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó bất động

"Có phải anh định...???"

...

Như ý thức được hành động của mình, anh vội lùi lại sau vài bước, giọng anh lạc đi

- Tóc em hơi rối. Mà em làm gì giờ này tại trường vậy?

- À em học tại trường mà tự dưng mất điện, giờ có rồi ^^

Tim nó đập thình thịch

Dữ dội

Nó thấy hành động của anh hơi kỳ, đầu cũng chỉ đoán già đoán non nhưng nghe Dương nói ai anh cũng quan tâm đều nên nó liền gạt phăng suy nghĩ vẩn vơ thay vì đó là ngưỡng mộ tính cách của anh. Cố điều hòa nhịp tim.

- Học?

Anh nhắc lại làm nó ngạc nhiên, gật đầu rụp cái. Vẻ mặt anh có gì đó hơi lạ, lông mày anh hơi cau lại như không tin tưởng lời nó nói làm nó thấy hơi ấm ức

- Thật đó!

- Vậy sách vở em đâu?

- Ở trong cặp chứ đâu!

Nó dõng dạc khẳng định, tay với ra sau

...

...

...

"Không phải chứ???"

Mặt nó méo xệch

Sực nhớ hồi nãy do sợ quá, tay chân rụng rời rơi cả cặp, nó hoảng hốt chạy bán sống bán chết.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hành lang rùng rợn kia giờ quay lại khác gì đi vào chỗ tử.

Nó nhìn anh bằng vẻ mặt đau đớn, rất rất... xấu hổ

- Em làm rớt trên hành lang rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.