Về Bên Anh

Chương 37: Hoán thủ hồng cân thúy tụ, uẩn anh hùng lệ [1]




Hai hàng lông mày của Chân Thủy Kiệt nhất thời xoắn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc của Xảo Nhi nói: “Ngươi giải huyệt đạo cho ta đi!”

“Không được, ngươi thực sự là phu quân của ta, không tin chúng ta cứ thử sẽ biết, nương tử vô cùng quen thuộc với cơ thể của ngươi.” Bàn tay nhỏ của Xảo Nhi 1 dịu dàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng kiên cố, nàng không tin hai người có quan hệ đâu.

“Ngươi, ngươi, mau thả ta ra, không được!” Chân Thủy Kiệt vội la lên.

“Tại sao ngươi không tin, aizzz.” Xảo Nhi thở dài, rất tâm trạng, giải huyệt đạo cho hắn. Chân Thủy Kiệt lập tức xoay người một cái bước xuống giường, vội vàng mặc quần áo của mình vào, sau đó đốt ngọn nến trên bàn lên.

Xảo Nhi mím môi, chỉnh sửa quần áo, dựa vào đầu giường. Trong lòng bức bối, sớm biết thế này thì đi tìm Quân Vô Nhai cho rồi, hại nàng hiện tại thấp thỏm, nóng nảy còn có lo lắng, NND.

Chân Thủy Kiệt kéo ghế ngồi trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa của Xảo Nhi dưới ánh nến lờ mờ, nghiêm túc nói: “Ta thực sự là phu quân của ngươi sao? Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

“Ta đã nói rất quen thuộc với cơ thể của ngươi, chẳng qua vì sợ nhận nhầm nên ta muốn thử trước.” Khóe miệng Xảo Nhi nhếch lên, cười tà ác.

“A, vậy nếu không phải, ngươi, ngươi cũng thật tùy tiện quá!” Khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt trầm xuống, nữ nhân này không biết liêm sỉ sao? Nàng nhất định không phải là nương tử của mình, mình không thể lấy loại nữ tử này được.

“Tùy tiện? Rất tốt, cứ cho là tùy tiện, ta còn không phải vì ngươi nói quen ta, hại ta quay về suy nghĩ thật lâu, không ngờ phát hiện có cảm giác quen thuộc với ngươi, hơn nữa vừa nghĩ đến ngươi, ta cũng rất muốn, ngươi nhất định là phu quân của ta.” Xảo Nhi cười thầm trong lòng, mình thật có khả năng nói dóc, nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, nàng phát hiện có cảm giác thành tựu.

Khuôn mặt tuấn tú Chân Thủy Kiệt ửng đỏ nói: “Thật, thật sao?” Hắn rất muốn biết quá khứ của mình.

Xảo Nhi trợn mắt nói: “Tại sao ngươi lại nhiều chuyện hơn cả nữ nhân vậy, tin hay không tùy ngươi!”

“Ta, ta bị mất trí nhớ, lại khó gặp được người quen mình, cho nên muốn biết nhiều thêm.” Chân Thủy Kiệt có chút khát khao nhìn Xảo Nhi.

“Ta cũng bị mất trí nhớ, vậy hỏi ai đây.” Xảo Nhi bực bội nói.

“Ta khẳng định chúng ta có quan hệ, chỉ là không biết có phải vợ chồng hay không, nhưng mà ta nghĩ không phải là vợ chồng, đúng rồi, võ công của ngươi là loại gì? Có phải võ công độc môn hay không?”

“Không, ta không biết, aizzz, quên đi, nói những thứ này rất nhàm chán, không bằng nói chuyện túi nước đi, vậy túi nước đâu?” Xảo Nhi nhíu mày, đã không ăn được, vậy nàng phải làm chính sự.

“Túi nước bị Cổ bá phụ đốt rồi.” Chân nước Kiệt sợ hãi nói tiếp, “Xảo Nhi cô nương, thực sự thần y không phải loại người đó đâu, các ngươi đừng truy cứu nữa có được không?”

“Tại sao ngươi biết rõ ông ta không phải loại người đó? Ông ta cứu ngươi thì là người tốt sao?” Xảo Nhi cười lạnh.

“Thần y không chỉ cứu mạng ta, còn đem ta không có nhà để về giới thiệu đến Quân phủ làm thống lĩnh thị vệ, ân nối tiếp ân, người lương thiện như vậy sao có thể làm ra loại việc đó, nhất định là do nữ nhân kia vu oan.” Chân Thủy Kiệt giải thích.

“Ha! Buồn cười, ta nhất định không tin ông ta là người tốt! Ở mặt ngoài thì ra vẻ đạo mạo, sâu bên trong lại âm hiểm giả dối, người như vậy là ghê tởm nhất.” Giọng nói của Xảo Nhi càng lạnh.

“Vì sao ngươi không tin! Ngươi không thấy ngày nào thần y cũng giúp các hương thân chữa bệnh sao, chẳng lẽ có thể giả bộ nhiều thập kỷ sao?”

“Hừ! Người xấu cũng có lúc có lương tri, cũng như, người tốt cũng có khả năng làm ra loại chuyện không bằng cầm thú!” Xảo Nhi tức giận.

“Ngươi, ngươi thực là ngang ngược, không hiểu chuyện!” Chân Thủy Kiệt cũng bị chọc giận.

“Ta ngang ngược, không hiểu chuyện? Ta tận mắt thấy một nam nhân ôn hòa, lương thiện, phong độ nhanh nhẹn, rất sủng ái nương tử, hứa hẹn cả đời này chỉ yêu duy nhất nương tử, hắn, không ngờ hắn có thể ở trên giường tân hôn, đồng thời dây dưa cùng với hai nữ nhân, đây chẳng lẽ không phải là cầm thú!” Xảo Nhi nổi giận, thanh âm cũng lớn theo, miệng vết thương bị cứa thật sâu, một màn ghê tởm đến buồn nôn xuất hiện trước mắt nàng, trái tim nàng đau đến ứa máu.

“Ngươi!” Chân Thủy Kiệt có chút kinh ngạc nhìn nàng đang phẫn nộ, nhưng lập tức cũng lớn tiếng nói: “Vậy cũng không thể chứng minh Cổ thần y chính là loại người đó!”

“Được rồi, ngươi đã muốn như vậy ta cũng không chấp, ngươi đi mà giải thích với đại nhân! Đi!” Xảo Nhi không muốn nói lời thừa, nhảy xuống giường.

“Rầm!” Cửa phòng bị phá, Quân Vô Nhai quần áo không chỉnh tề xông vào, rồi đến Cổ Thần Nhi, cuối cùng là thần y Cổ Bằng.

“Điên nữ nhân, ngươi đến đây làm gì!” Quân Vô Nhai lập tức chạy vào, tức giận quát Xảo Nhi.

“Ta tới bắt kẻ trộm, thế nào? Ngươi còn muốn ngăn cản bản quan gia bắt trộm sao?” Xảo Nhi cười lạnh, toàn thân phát ra khí lạnh khiến mọi người đều cảm giác được.

“Kẻ trộm ở đâu, ngươi đừng nói vớ nói vẩn!” Quân Vô Nhai chống chế nói.

“Thì ra ngươi không phải họ Quân, mà là họ Lại, thật là thất kính, hắn đã thừa nhận là hắn trộm đi, ngươi còn muốn bao che sao?” Nụ cười trên khóe miệng Xảo Nhi có chút tàn nhẫn.

“Ngươi! Thủy Kiệt, sao lại thế này?” Quân Vô Nhai không miễn cưỡng nữa, vội vàng hỏi Chân Thủy Kiệt.

“Không sai, túi nước là ta trộm đi, vật đã bị ta thiêu hủy, Xảo Nhi cô nương muốn bắt thì bắt đi!” Chân Thủy Kiệt thấy chết không sờn nói.

“Chân ca ca…Xảo Nhi tỷ tỷ…” Cổ Thần Nhi sợ hãi nhìn một màn này.

“Cổ thần y, không phải ngươi kêu hắn giúp ngươi trộm túi nước? Tiêu hủy chứng cớ sao?” Xảo Nhi quay đầu nhìn Cổ Bằng, sắc mặt hắn đã trắng bệch.

“Ta” thần y vừa mới mở miệng, Chân Thủy Kiệt lập tức lớn tiếng nói: “Không phải thần y sai khiến, là tự ta đi trộm, thần y là người tốt, thì không nên bị vu oan, là ta không muốn danh dự của ông bị hủy đi, cho nên tự đi trộm.”

“Thủy Kiệt!” Quân Vô Nhai kích động kêu lên.

“Mọi người không cần lo lắng, không phải chỉ ngồi tù sao? Ta đi là được!” Chân Thủy Kiệt nhìn Cổ Bằng đang mang vẻ mặt cảm kích.

“Ta sẽ không để ngươi ngồi tù, điên nữ nhân kia, ngươi có biết chọc giận ta cha, kết cục của Lâm đại nhân là gì không?” Quân Vô Nhai uy hiếp nói.

“Ta chỉ biết, phạm tội ở Hồng huyện, Lâm đại nhân nhất quyết sẽ không tha tội phạm! Cho dù ngươi có gọi cha ngươi tới, đại nhân cũng không sợ ông ta!” Xảo Nhi lạnh lùng nói, ai cũng không thể ức hiếp Lâm Vô Du!

“Tốt, tốt thôi! Ngươi cứ chống đối ta đi!” Quân Vô Nhai vì tức giận khiến toàn thân phát run.

“Ngươi? Còn không đủ tư cách!” Xảo Nhi khinh bỉ nhìn hắn, sau đó nói với Chân Thủy Kiệt: “Tự ngươi đi, hay ta trói ngươi lại lôi đi!” Khẩu khí không còn nhẹ nhàng giống vừa rồi khi hai người giao tình.

“Tự ta đi! Cổ bá phụ, đừng lo lắng, Thủy Kiệt sẽ không sao.” Chân Thủy Kiệt nhìn Cổ Bằng đang lo lắng nhìn hắn, lập tức mỉm cười nói.

“Ông ta? Ha ha ha, người phải lo lắng chính là hắn, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt! Dám phạm pháp, thì phải có can đảm thừa nhận! Đi!” Ánh mắt Xảo Nhi sắc bén nhìn Cổ Bằng, bóng dáng nhảy đi, bay ra cửa sổ.

“Thủy Kiệt, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu ngươi!” Quân Vô Nhai lập tức nói.

Chân Thủy Kiệt nở nụ cười cảm kích với hắn, bay theo ra cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.