Vấy Bẩn Đồng Phục Thiếu Niên

Chương 54: Tiến vào bí động




Tiếng nhạc sập sình trong bar cùng ánh đèn mờ ảo đưa con người ta vào chốn hoang lạc. Dạ Phong đang ngồi trong bar uống rượu một mình, em gái anh vừa qua đời, anh chẳng còn đầu óc nào tập trung vào công việc. Anh cảm thấy mình thật bất lực, nhìn em mình bị tai nạn ngay trước mắt mà chẳng làm được gì cả. Anh đã nói sẽ bảo vệ cô, thế mà...

Tong

Nước mắt anh rơi xuống ly rượu, tại sao chứ, anh muốn dùng rượu để quên đi nổi đau này. Anh muốn quên đi tất cả, uống thật say rồi lăn ra ngủ như chết, sáng hôm sau tỉnh dậy mọi chuyện lại như bình thường. Dạ Nguyệt vẫn bên anh. Nhưng sao vậy? Nhưng sao càng uống thì càng tỉnh, càng tỉnh thì anh lại càng đau.

“Này...” Một cô gái cầm ly rượu bước đi loạng choạng về phía anh. Cô gái đó không trang điểm quá đậm, nhẹ nhàng nhưng rất dễ coi. Mái tóc xoăn hất qua một bên, đôi mắt mơ màng quyến rũ. Cô bước đến ngồi kế anh, bình thản cầm chai rượu rót vào ly của mình rồi nhìn anh cười khẩy. “Anh là đàn ông, làm gì ngồi đây uống rượu rồi khóc vậy?”

“Chuyện tôi cô quan tâm làm gì.”

“Làm sao tôi không quan tâm được, anh đang có chuyện buồn đúng không? Tôi cũng vậy, một chuyện rất là buồn.” Cô nói, tay múa múa trên không, rồi cô nấc một tiếng, đôi mắt lại ngân ngấn lệ. “Tôi cũng là một tiểu thư đấy, nói cho anh biết. Mà tôi bỏ nhà đi rồi. Biết sao không? Tôi xém bị cha dượng cưỡng hiếp đấy. Này, anh nhìn xem, tay tôi còn bầm tím này, chẳng mà nói điêu với anh. Lúc tôi chạy ra khỏi nhà thì ông ta bảo tôi đừng bước về nhà nữa. Tôi thông minh chạy ra ngân hàng rút hết tiền trước khi bị đóng băng tài khoản...tôi lang thang nay cũng hai ngày rồi đấy...tôi nhớ mẹ tôi lắm.” Cô vừa nói, vừa cúi xuống bàn khóc. Dạ Phong bật cười trước sự ngây thơ của cô gái này, chuyện này mà cũng đem lại nói anh nghe rồi bảo buồn.

“Tôi nói xong chuyện tôi rồi, anh nói chuyện anh đi.”

“Em gái tôi mới qua đời.”

“Tôi xin lỗi!”

“Tôi thương con bé lắm, tôi bảo với nó cả đời này sẽ bảo vệ nó, hứa không bao giờ bỏ rơi nó. Thế mà bây giờ tôi lại bỏ rơi nó, chắc nó sợ lắm.” Dạ Phong vừa nói, anh nói rất nhiều điều nhưng đến khi nhìn qua thì cô đã lăn đùng ra ngủ. Anh đứng lên thanh toán rồi dìu cô ra về.

Dạ Phong đưa cô về một khách sạn gần đó rồi rời đi nhưng cánh tay của cô gái đó cứ giữ chặc lấy anh, anh nhìn cô ở khoảng cách rất gần, rất gần rồi chợt nhận ra, cô thật sự rất đẹp. Cô là một thiên thần mà đã bị đọa đầy ở nhân gian hay sao?

Anh nhẹ gỡ tay cô ra, kéo chăn đắp cho cô. Nhìn đồng hồ cũng quá nửa đêm, anh không muốn về nhà để phải đối mặt với nổi đau rằng em gái của mình đã mất. Anh cởi áo vest rồi nằm lên so pha, cứ thế mà ngủ cho đến sáng. Trong giấc mơ, anh thấy khung cảnh tang thương đó, anh thấy thi thể không còn nhận ra gương mặt nằm lạnh lùng trên chiếc giường trắng. Anh đã cố lay cô, anh không tin rằng cô đã mất.

“Nguyệt, dậy đi em, đừng nằm đây nữa! Dậy đi em, dậy đi mà em!” Anh gọi trong vô thức, tay anh huơ huơ vào không trung, anh thấy mọi thứ đang dần biến mất, cơn mưa ấy, cơn mưa lạnh giá ấy lại đổ xuống.

“Anh gì ơi!” Một giọng phụ nữ đánh thức anh, Dạ Phong mở mắt ra, sáng rồi sao? Anh đưa tay quệt nước mắt trên mặt, gượng ngồi dậy, thì ra là cô gái đêm qua gọi anh. “Tôi thấy anh gọi ai đó, chắc là nằm mơ. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Cô ấy mỉm cười, anh gật gật đầu, anh cảm thấy mình chưa thoát khỏi giấc mơ ấy. Dạ Phong đưa tay day nhẹ thái dương, đầu anh đau như búa bổ, cô gái đó đỡ ăn ngồi dậy.

“Cảm ơn”

Hai đôi mắt họ chạm nhau ở cự ly gần, cô gái bỗng đỏ mặt nhanh chóng đứng lên.

“Để tôi pha cho anh một cốc sữa. Sẽ dễ chịu hơn.”

“Không cần đâu, tôi về đây.” Anh đứng lên, cầm áo vest đi ra cửa, lúc tay chạm vào tay nắm cửa Dạ Phong chợt khựng lại, anh ngoái lại nhìn cô. Cô vẫn đứng bất động ở đó, tay hết cuộn lại rồi buông thõng ra hình như đang suy nghĩ một thứ gì đó. Đôi mắt cô có một chút gì đó khiến trở nên mờ mịt. “Cô tên gì?”

“Vâng, Uyên Kỳ.” Cái tên rất hay, rất đẹp, đẹp giống như con người cô vậy. Nhưng anh cảm thấy cô có một sự lạnh lùng xa cách, đến cả tên anh cô cũng không hỏi. Anh cảm thấy có hứng thú với cô gái này rồi.

“Tôi tên Dạ Phong. Tạm biệt!” Anh xoay lưng đi, anh sẽ tìm cách liên lạc với cô, giờ thì bỏ đi để giữ chút sĩ diện thiếu gia. Cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì Uyên Kỳ đã ngăn lại. Dạ Phong quay lại nhìn cô, ánh mắt anh như muốn hỏi vì sao.

“Tôi...anh...anh có thể giúp tôi không?” Cô nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề, anh nhíu mày rồi tiếp tục chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. “Tôi...hiện tại không có chỗ đi, tôi...”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tư.”

“Tôi không tin.” Dạ Phong mỉm cười, cô tỏ ra ngạc nhiên. “Cô trẻ hơn so với tuổi đấy.” Câu nói này khiến cho gò má cô nóng lên, cô cúi mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau. “Cô tốt nghiệp trường đại học nào?”

“Đại học âm nhạc.”

“Chuyên?”

“Tì bà”

Dạ Phong gật đầu rồi xoay lưng cất bước đi, anh bước đi một cách dứt khoác, ngoảnh đầu lại, dù chỉ một chút cũng không có. Thế là xong, anh ấy cũng bỏ đi, xem như niềm hi vọng duy nhất của cô đã bị dập tắt. Uyên Kỳ quay vào phòng, cô ngồi gục trên giường, chẳng biết tiếp theo mình nên làm gì, đi đâu.

***

Đến trưa, Dạ Phong quay lại khách sạn. Nhân viên tiếp tân bảo phòng đó vẫn chưa trả, thế là anh vui vẻ xách hộp cơm lên. Anh đứng bên ngoài gõ cửa phòng, không nhanh không chậm, anh chỉ gõ ba tiếng và bắt đầu chờ đợi.

Cạch

Cánh cửa mở ra, anh tự nhiên đi vào, anh đặt hộp cơm xuống bàn rồi ngã người lên sô pha. Uyên Kỳ nhìn anh với ánh mắt khác thường. Buổi sáng anh còn trong bộ com lê nhìn rất phong độ thì hình ảnh Dạ Phong trước mặt hoàn toàn trái ngược, anh mặt chiếc quần bò đen, áo sơ mi cũng đen nốt, đôi giày da đen bóng lộn. Anh chỉ tay xuống phía đối diện, cô ngồi xuống nhìn anh.

“Tôi nghĩ cô chưa ăn nên mang đến.” Anh chỉ chỉ hộp cơm, bao tử cô từ nãy đến giờ biểu tình dữ dội, cô liền cầm hộp cơm lên ăn. Cô nói thật là cô rất đói. Anh nhìn chăm chú cô, nhìn đến nỗi cô mắc nghẹn. Dạ Phong nhíu mày đứng lên rót cho cô ly nước, cô đưa hai tay nhận lấy, gật đầu cảm ơn.

“Cảm ơn anh.”

“Cứ từ từ mà ăn, tôi có giành với cô đâu.”

Kiên nhẫn đợi cô ăn hết hộp cơm anh mới nói ra mục đích của mình đến đây là gì. Anh nói rất nhanh, chỉ cần ba phút anh đã nói xong tất cả những gì mình cần nói.

“Tôi cho cô năm phút suy nghĩ. Một là làm thư kí cho tôi, hai là tiếp tục cuộc sống không biết đi đâu về đâu.” Dạ Phong đứng lên đi ra bang công, anh để cho cô một không gian yên tĩnh bên trong.

“Được, tôi làm thư kí cho anh!”

“Thông minh. Đi thôi!” Dạ Phong xoay người đi ra cửa, cô nghệch ra.

“Đi đâu?”

“Cô muốn sống ở khách sạn?”

Uyên Kỳ liền thông suốt, nhanh chóng chạy theo anh. Dạ Phong đưa cô đến một căn hộ ở trung tâm thành phố. Đây là một loạt căn hộ hạng sang mà chỉ có giới giàu có mới dám mua, anh không phải nhân vật tầm thường. Dạ Phong đưa Uyên Kỳ lên tầng cao nhất của chung cư, trên đó chỉ có sáu căn hộ thuộc hạng sang nhất, diện tích rất rộng, không thua gì mà bình thường. Anh dùng tấm thẻ vàng tra vào cửa, cánh cửa mở ra. Dạ Phong đẩy cửa vào, Uyên Kỳ bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của căn hộ. Mặc dù cô cũng là tiểu thư nhưng đó cũng chỉ là hư vinh, cô chưa bao giờ dám nghĩ mình có một ngày sẽ đặt chân vào đây.

Uyên Kỳ đặt túi xách xuống ghế, cô đi dạo một vòng căn hộ, thật sự rất tuyệt, còn cả hồ bơi riêng nữa. Thảm trải sàn vừa nhìn sơ liền biết là loại đắt nhất, số lượng bán có hạn. Bộ sô pha thì cũng là loại đặt riêng, trên thị trường chắc hẳn là không có bộ thứ hai. Căn nhà rộng lớn này chỉ có hai phòng ngủ, một thiết kế theo kiểu Châu Âu, còn lại thì kiểu kết hợp Á Âu, trong rất đẹp. Nhưng điều khiến cô bâng khuâng đó là những tấm ảnh trong nhà này, đó là một cô gái rất đẹp, đôi mắt như chứa hàng vạn hàng tỷ vì tinh tú, sáng lấp lánh, cho dù chụp ở mọi góc cạnh, cô gái đó đều vô cùng xinh đẹp, không hề có góc chết.

“Đây là nhà anh à?” Uyên Kỳ không kiềm được thắc mắc nên buộc miệng hỏi.

“Không.” Gương mặt Dạ Phong thoáng buồn, bàn tay anh siết chặt lại rồi nới lỏng ra.

“Cô gái trong ảnh là...bạn gái anh à?”

Dạ Phong đi đến gỡ những bức ảnh đó xuống, tất cả anh cho vào một cái túi khác.

“Không, em gái tôi.” Em gái của anh? Thật xinh đẹp, tựa hồ như tiên nữ giáng trần.

“Thế cô ấy đâu?”

“Con bé mất rồi.” Anh thốt ra mấy chữ này mà lòng đau nhói, làm sao anh có thể chấp nhận được đứa em gái mình yêu thương đã ra đi mãi mãi.

“Tôi không biết, tôi xin lỗi.” Uyên Kỳ nói với vẻ ăn năn, chỉ tại cô lắm chuyện.

“Không sao đâu. Con bé mới mất, căn nhà này là của nó, nó chỉ mới ở đây vài lần. Mỗi lần cãi vã với ba mẹ hoặc tôi thì nó lại bỏ ra đây. Cô đến ở xem như giữ nhà giúp tôi, không thì tôi cũng bán. Cô không cần phải trả tiền thuê nhà, đây là chìa khóa, mật mã là Thiên Dạ Nguyệt.” Dạ Phong nói đến đây thì anh không thể cầm được nước mắt, anh ngửa mặt lên cố ngăn lại dòng nước đó, càng lúc anh cảm thấy mọi thứ mờ mịt. Anh đau lòng chết đi được. “À, quần áo con bé chắc cô mặc vừa, cô mặc đỡ vài bữa, cuối tuần tôi sẽ đưa cô đi mua quần áo. Cô yên tâm, quần áo còn chưa tháo tem đâu, nó mua chứ chẳng mặc đến.” Anh đưa tay quệt đi những giọt nước mắt, cố che đi sự yếu đuối của mình. Uyên Kỳ tiến lại gần, kéo anh vào lòng mình.

“Anh nhớ cô ấy thì anh khóc đi, ai cấm đàn ông khóc đâu. Khóc rồi nhẹ lòng hơn. Thấy anh nhữ vậy, cô ấy cũng đau lắm.” Cuối cùng thì mọi thứ cũng vượt quá giới hạn chịu đựng của anh, anh bật khóc, anh ôm Uyên Kỳ khóc. Cô là người con gái đầu tiên thấy anh khóc và cũng là người cuối cùng.

***

Thời gian thấm thoát tựa thoi đưa, thế sự của nhân gian cũng cứ như thế mà xoay vần, luân chuyển bất ngờ. Uyên Kỳ và Dạ Phong chẳng biết từ giây phút nào mà họ lại gần nhau hơn, khoảng cách giữ hai người bị thu hẹp lại. Đó là mối quan hệ gì, bạn bè, đồng nghiệp, người yêu? Tất cả đều không phải. Đó dường như là một mối quan hệ rát thuần khiết, không nhuốm chút bụi trần.

Cô từ lúc nào đã toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Dạ Phong, không một lời hứa hẹn, anh cũng chỉ âm thầm tiếp nhận, rồi từ khi nào cô trở thành người yêu anh? Giới truyền thông lan tin, anh cũng chỉ im lặng, cô có nói anh cũng chỉ mỉm cười. Cho đến một ngày...

Sau bữa tiệc rượu của công ty, anh không về nhà mà lại đi đến căn hộ của Dạ Nguyệt. Mật mã cô vẫn không đổi, anh cà chiếc thẻ vào, cánh cửa mở ra. Một thân hình nhỏ bé đang cuộn mình ngồi trên sô pha xem ti vi trong thật đáng yêu, thấy anh, Uyên Kỳ lập tức chạy lại đỡ anh ngồi xuống ghế. Cô còn đi pha cho anh một cóc chanh nóng.

“Uyên Kỳ!” Đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, bàn tay đang cầm chiếc muỗng bỗng nhiên siết chặt lại, anh mơ màng nhìn cô. “Uyên Kỳ...em phải trả lời cho tôi biết, ở bên tôi lâu như vậy, em không có với tôi một chút tình cảm nào sao?”

“Có, tôi xem anh như một ân nhân, anh đã cứu tôi thoát khỏi cuộc đời tăm tối.” Uyên Kỳ cố gắng không nói ra sự thật, tình cảm cô dành cho anh nhiều hơn vậy.

“Không, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là...là em có yêu tôi không? Tôi là tôi rất...rất...yêu em.” Hai tiếng yêu em anh nói rất nhỏ nhưng Uyên Kỳ nghe không sót một chữ, tay cô run run làm nước chanh trong ly sánh lại rơi ra ngoài.

Cô đi đến, ngồi xuống kế bên anh, Dạ Phong đã ngủ, cô đưa tay vuốt ve từng đường nét trên mặt anh, bàn tay run run.

“Có...em có yêu anh.” Cô trả lời rất khẽ, đôi mày của nhíu lại rồi giãn ra, gương mặt trở nên đáng yêu vô cùng.

***

Sáng sớm sau, anh tỉnh đậy là chín giờ sáng, mùi thức ăn nghi ngút bay ra, anh nhớ là đêm qua mình có nói gì đó rồi lăn ra ngủ ở sô pha, giờ lại nằm trong phòng, chắc Uyên Kỳ đã đưa anh vào. Dạ Phong xỏ đôi dép vào rồi đi ra ngoài. Uyên Kỳ nhìn thấy anh liền mỉm cười.

“Anh dậy rồi à? Em đang làm thức ăn, anh vào rửa mặt rồi ra ăn xong hẵng về.”

“Hôm qua...tôi có nói gì với em không?”

“Hôm qua? Có.” Uyên Kỳ lại mỉm cười, cô cười thật sự rất đẹp. “Anh hỏi, em có yêu anh không.” cô lặp lại, Dạ Phong hơi mím môi.

“Thế em...”

“Có, em có yêu anh, em yêu anh rất nhiều.” Uyên Kỳ chắp hai tay ra sau lưng, vừa nói vừa cười tinh nghịch, anh cũng nhìn cô mỉm cười. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, len lỏi khắp ngôi nhà, len lỏi vào cả trái tim của hai người đang yêu.

***

Hôm nay anh ra sân bay đón Yay, anh cũng không biết là Yay sẽ sang đây, do Hạo Khang nhờ nên anh mới biết. Hạo Khang luôn là người không bao giờ nghĩ cho người khác. Anh cùng Uyên Kỳ đang ăn uống với nhau rất vui vẻ thì điện thoại anh vang lên, cũng rất lâu rồi Hạo Khang mới chủ động liên lạc với anh, anh nghe máy, vẫn là kiểu cách không đầu không đuôi, nói thẳng không chờ bên kia trả lời.

“11h30 máy bay của Yay sẽ hạ cánh, tôi có cuộc họp, anh đi đón cái tên ăn hại đó giúp tôi.” Cúp máy, Dạ Phong còn chưa tiêu hóa kịp thì tiếng ngắt máy đã vang lên, anh gọi lại thì điện thoại đã khóa. Liếc nhìn đồng hồ, đùa sao? Bây giờ là mười một giờ rồi đấy.

“Tiểu Kỳ, em ăn xong thì về nhé, anh có việc phải đi trước.” Dạ Phong đứng lên thanh toán rồi anh nhẹ nhàng hôn lên má cô như một lời xin lỗi vì đã bỏ cô lại. Uyên Kỳ cười cười bảo anh đi nhanh kẻo trễ, cô luôn thông cảm cho anh, chưa bao giờ trách anh vì điều gì.

Dạ Phong đứng ở nơi chờ đợi, Yay kéo vali bước ra, vừa thấy anh liền cười rất tươi. Anh thì cảm thấy không thể nào cười nổi. Trên xe, hai người đàn ông im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Dạ Phong chở Yay đến một khách sạn, vứt anh ta vào đó rồi quay xe đi. Yay cũng không phàn nàn, anh biết mọi người đều rất bận.

Đến tối thì cả đám đàn ông các anh tụ tập tại họp đêm, chỉ thiếu mỗi Hàn Luân, gọi cỡ nào cũng không bắt máy. Yay lắc lắc ly rượu trong tay, mắt nhìn về Hạo Khang. Hạo Khang đang suy nghĩ gì đó, rất chăm chú.

“Hạo Khang, tôi nghe nói anh dạo này làm việc rất tuyệt tình. Hà cớ gì phải như vậy, phải chừa cho bọn chúng một con đường lui chứ.” Yay nói, Hạo Khang vẫn im lặng, dường như là chẳng nghe thấy gì.

Dạ Phong vỗ vai Yay, ý bảo Hạo Khang đang không có tâm trạng, đừng chọc vào anh ấy. Yay cũng im lặng, cả ba cùng trầm mặc, họ uống không nhiều nhưng cảm thấy rất say, riêng Hạo Khang lại tỉnh táo lạ. Từ lúc Dạ Nguyệt mất, ai cũng đau lòng không chỉ mình anh nhưng anh cảm thấy mình thật có lỗi, chính anh đã đẩy cô đến mức phải chết. Nếu quyết liệt không ly hôn thì hôm đó tai nạn sẽ không xảy ra.

Hạo Khang tựa người vào ghế, hai mắt nhắm lại. Anh sợ phải trở về ngôi nhà đó, anh sợ thấy hình bóng của cô ở khắp nơi trong nhà. Yay và Dạ Phong cũng lần lượt ra về, Dạ Phong không muốn ngồi đối diện với Hạo Khang lâu hơn, anh sợ sẽ thấy Hạo Khang khóc rồi anh cũng khóc.

***

Dạo gần đây anh hay đến căn hộ, anh thường ở đó với Uyên Kỳ, một nam một nữ ở chung mà có tình yêu trong sáng thì thật là đáng sợ. Dạ Phong với vẻ ngoài tri thức nhưng thật chất là một tên cầm thú không hơn không kém.

Anh quấn chiếc khăn tắm đi ra phòng khách ôm lấy cô, Uyên Kỳ đẩy anh ra.

“Anh đã xé mấy cái áo ngủ của em rồi?”

“Chín, hôm nay cho chẵn mười.” Anh cười rồi bế Uyên Kỳ vào phòng, cô la í ơi nhưng anh không buông tha, anh đè cô xuống giường. Hai mắt nhìn nhau đầy sự nóng bỏng, đôi môi của Dạ Phong áp xuống, nhẹ nhàng xâm chiếm.

Cứ thế mà một đêm hai ba lần, Uyên Kỳ rã rời tay chân.

***

Hôm nay anh đến công ty, định bụng buổi trưa sẽ ghé qua bên chỗ Uyên Kỳ đón cô đi ăn trưa nhưng không ngờ cô lại đến sớm hơn. Mặt cô đằng đằng sát khí đi vào, cô nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Em nhớ anh vậy sao? Còn hai tiếng nữa mới đến giờ nghỉ.” Dạ Phong đẩy ghế đứng lên, định tiến lại ôm cô thì bị cô đẩy ra.

“Thiên Dạ Phong, anh xem anh đã làm ra chuyện tốt gì!” Cô vứt cho anh một xấp giấy, anh cầm lên xem, xem mãi vẫn không hiểu cho đến khi đọc tờ cuối. “Thuốc anh mua không phải thuốc ngừa thai mà là vitamin. Anh giải thích xem.”

“À, anh mua nhầm.” Dạ Phong nói, anh bỏ tờ giấy xuống nắm tay cô kéo đi.

“Này, đi đâu đấy?”

“Đi đăng kí kết hôn, anh sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời của em.”

(Các bạn tiếp tục câu hỏi cho phần hỏi nhanh đáp nhanh nhé. Các nhân vật ấy bao gồm Hạo Khang, Dạ Nguyệt, Hạo Nhiên, Dạ Thi, Dạ Phong, Hàn Luân, Hà Lam, Yay.

Chap sau sẽ là ngoại truyện của Hàn Luân và Hà Lam.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.