Vật Sở Hữu

Chương 26




Từ sau khi nuôi dưỡng Blue, công việc hàng ngày của Khổng Thu hầu hết đều là dạo quanh các diễn đàn về mèo, tìm tòi các phương pháp nuôi mèo hiệu quả nhất. Nhìn đi nhìn lại, Khổng Thu càng ngày càng thấy Blue rất biết nghe lời, rất dễ nuôi. Chẳng lẽ là bởi vì chân của Blue vẫn còn chưa lành lại? Khổng Thu vừa sờ sờ vào Blue đang nằm ngủ trong tay, vừa nằm trên giường ôm máy vi tính tiếp tục lên mạng. Bận bịu một hồi, cuối cùng cũng gửi đi được bức ảnh chân dung của người mẫu Phạm, cậu tạm thời cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút.

Một tuần rồi, Blue vẫn không chịu ăn hộp thức ăn dành cho mèo, mà chỉ đòi ăn loại thức ăn Khổng Thu hay dùng. Kiểu như Khổng Thu ăn bằng bát thì nó dùng cái chén uống nước làm bát ăn. Blue rất ít khi kêu gào ầm ĩ, trừ khi là do đói bụng, hoặc là muốn đi WC, hoặc là khi muốn nhờ Khổng Thu lấy cho cái gì thì mới kêu lên một tiếng. Thường thường trong lúc Khổng Thu làm việc, Blue sẽ yên lặng đến nỗi cậu gần như quên mất là nó đang nằm trên bàn. Trước đây, có lần Khổng Thu quá chuyên tâm làm việc mà không nghe thấy tiếng kêu của Blue, làm Blue đành phải đi tiểu trong ổ mèo. Từ đó về sau, mỗi lần Khổng Thu làm việc thì đều để Blue ngồi bên cạnh.

“Hai con hổ hai con hổ chạy mau chạy mau a…”

Cầm lấy chiếc di động đặt trên chiếc tủ đầu giường, Khổng Thu nhìn chằm chằm vào màn hình rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi: “Xin chào, tôi là Khổng Thu.”

“Trọng Ni, là tôi.”

Nhạc Dương ư? Khổng Thu suýt nữa thì làm rơi chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Cậu ngồi thẳng người, cố gắng kiềm chế nhịp đập của trái tim, tiếp tục duy trì sự bình tĩnh mà mở miệng: “A, Nhạc Dương, thật là ngại quá, tôi vừa mới trở về, quên mất không gọi điện thoại cho cậu.”

“Tôi biết là cậu bận mà. Giờ sao rồi, bao giờ cậu mới về được? Lần trước cậu có nói với tôi là đổi việc, thế đã đổi chưa? Cậu đang ở nhà hả? Tôi còn đang chờ bữa cơm bù tiệc cưới từ cậu đây.”

Gần đây toàn bộ tâm tư của Khổng Thu đều đặt vào công việc và Blue, dĩ nhiên là cậu cũng chưa có nói với Nhạc Dương chuyện cậu chuyển đến thành phố S. Khổng Thu không thể nào khống chế được sự đau đớn trong tim, ánh mắt của cậu dần ảm đạm đi nhiều. Blue dường như cảm thấy điều gì đó, cũng mở mắt.

“Nhạc Dương, thật xin lỗi, lúc trước nhiều chuyện lu bù quá, cậu lại mới kết hôn, tôi không tiện nói với cậu. Công việc mới của tôi là ở thành phố S.”

“Cái gì? Cậu nói là thành phố S ư? Khổng Trọng Ni! Cậu thật đúng là bạn chí cốt a! Tôi dù gì cũng là người bạn tốt nhất của cậu, thế mà chuyện lớn như thế cậu lại không nói cho tôi biết. Tôi kết hôn mà cậu cũng không tới. Cậu bận rộn, được thôi, tôi đồng ý. Nhưng chuyện cậu đi thành phố S lại cũng không nói với tôi một tiếng, Khổng Trọng Ni, cậu ghét tôi rồi hả?”

“Nhạc Dương, cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói đã.”

“Nhảm nhí! Tôi làm sao có thể không vội! Bạn kiểu cậu có cũng như không!”

Trong mắt Khổng Thu bắt đầu thấy cay cay, âm thanh cũng trở nên khàn khàn: “Nhạc Dương.”

Âm thanh thở gấp của đối phương truyền tới, giống như là đang cố gắng kiềm chế sự nóng nảy của mình: “Được! Cậu nói đi! Tôi nghe cậu nói!”

Hít sâu mấy hơi, Khổng Thu mới nói: “Công ty này từ nửa năm trước đã liên tục mời tôi. Đây là một chi nhánh đặt trong nước của một tạp chí rất nổi tiếng ở nước ngoài, có thể coi như là một tạp chí có sức ảnh hướng rất lớn trong khu vực Châu Á. Tôi cũng đã định đồng ý, nhưng khi đó vẫn còn mấy dự án còn chưa hoàn thành, quán bar của cậu cũng mới vừa khai trương không bao lâu, tôi cũng chỉ có thể bảo họ là tôi còn đang cân nhắc. Trước hôm cậu nói với tôi là cậu muốn kết hôn thì tôi lại nhận được lời mời của họ. Bọn họ đồng ý để tôi làm nhiếp ảnh gia chính cho công ty, lại còn được làm việc với rất nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng khác nữa. Nếu như tôi đồng ý, thì có thể ký hợp đồng ngay với bọn họ. Nhạc Dương, đây là một cơ hội tốt trong thiên tái nan phùng*, tôi không thể từ chối được. Thế nhưng cậu lại kết hôn, tôi không thể làm cho cậu mất hứng. Đã giấu diếm cậu, thực sự tôi rất xin lỗi.”

(*: ý nói trong hàng vạn cái mới có một cơ hội tốt.)

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia cũng không có động tĩnh gì, ngực Khổng Thu dấy lên chút bất ổn. Tuy rằng hiện tại cậu đang tránh né Dư Nhạc Dương, nhưng mà cậu không hề muốn mối quan hệ giữa mình và Dư Nhạc Dương lâm vào bế tắc. Bỏ qua chuyện bản thân thích đối phương, Dư Nhạc Dương cuối cùng vẫn là một người bạn tốt của cậu.

Từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, sau đó Khổng Thu nghe thấy đối phương mở miệng: “Nhân vãng cao xử tẩu**, tôi là bạn thân nhất của cậu, cậu có được một công việc tốt như thế đương nhiên tôi không thể ngăn cản rồi. Bất quá trong chuyện này cậu là người có lỗi với tôi, mặc kệ nguyên nhân là gì, cậu đáng nhẽ phải nói cho tôi biết đầu tiên chứ.”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chuyện này tôi thực sự là sai rồi, tùy cậu muốn phạt tôi thế nào cũng được.” Nghe ra được sự dịu đi trong giọng nói của đối phương, Khổng Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu chắc chắn là phải phạt, chứ nếu không làm sao tôi có thể nguôi giận được. Tôi hỏi cậu, bao giờ cậu mới trở về?”

Khổng Thu không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Tôi sẽ hỏi trợ lý xem mấy ngày nay có công việc gì không, nếu không có thì mai tôi sẽ về.”

“Được! Tôi đang đợi cậu. Sắp xếp được thời gian thì cậu phải lập tức nói cho tôi biết, tôi đi đón cậu. Cậu rửa sạch cái cổ mà chờ tôi chém đi.”

“Tôi lập tức rút cổ ngắn lại.”

Đối phương cười mắng một câu, rồi mới gác máy. Khổng Thu thở ra một hơi thật dài, vô lực tựa vào đầu giường, dùng tay cầm điện thoại chống đỡ cái trán, trong ngực là một mảnh rầu rĩ.

“Meo meo…”

Đang đắm chìm trong sự mất mát, Khổng Thu chợt mở choàng mắt. Thôi xong, cậu đã quên mất còn có Blue! Cậu phải quay về thành phố C, vậy Blue phải làm sao đây? Người đầu tiên Khổng Thu nghĩ đến chính là cô trợ lý của mình.

“Tiểu Trương, tôi có chuyện phải về thành phố C một chuyến, cô giúp tôi hủy tất cả công việc trong tuần này của tôi nhé.”

“Được thôi. Để tôi xem. Ôi… may quá, trong vòng một tuần tới Khổng tiên sinh không có công việc nào quan trọng cả, tất cả đều có thể lùi lại mấy ngày.”

“Vậy phiên cô giúp tôi lui lại một chút nhé.”

“Không thành vấn đề thưa ngài.”

“A, còn nữa, giúp tôi đặt một vé máy bay ngày mai quay về thành phố C, khởi hành vào buổi trưa.”

“Vâng, còn có gì nữa không thưa ngài?”

“Tiểu Trương, tôi bây giờ còn có nuôi một con mèo, nó bị thương cần phải được chăm sóc. Tôi giao chìa khóa nhà tôi cho cô, mấy ngày này tôi không có ở nhà, phiền cô giúp tôi chăm sóc nó giúp tôi được không?”

“Meo meo ô!”

“Blue ”

“Meo meo ô… meo meo ô… meo meo ô!”

“Khổng tiên sinh, chính là con mèo mà lúc trước ngài nhắc đến đó sao?”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô!”

“Tiểu Trương, chút nữa tôi sẽ gọi lại cho cô.”

“A, được ạ.”

Vội vã tắt điện thoại, Khổng Thu ôm lấy Blue đang cố bò lên người cậu. Nó rõ ràng là đang rất tức giận, không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

“Blue? Đói bụng à?”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô!”

Trong tiếng kêu của Blue còn mang theo tiếng gầm nhẹ, nó vừa ôm cứng lấy cổ tay của Khổng Thu, lại vừa liếm vừa cắn, có vẻ như đang rất nôn nóng. Khổng Thu bị Blue cắn cũng không bị đau, ngược lại cậu cảm thấy hình như Blue đang cố gắng biểu đạt một quyết tâm nào đó.

“Blue, có phải là đói bụng không? Hay là muốn đi WC?” Khổng Thu làm ra vẻ như muốn đứng dậy ôm Blue vào nhà vệ sinh.

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô!” Blue ngoe nguẩy cái đuôi, hai chân trước ôm chặt lấy Khổng Thu, đôi mắt màu lam của nó cũng trợn lên thật to.

Nếu Blue ngoe nguẩy cái đuôi, vậy thì không phải là muốn đi WC cũng không phải là đói bụng. Thế nhưng Khổng Thu không thể nào đoán ra là Blue bị làm sao cả.

“Blue?”

“Meo meo ngao ô!”

Khổng Thu rất lo lắng, thế nhưng cậu lại không thể hiểu được ngôn ngữ của loài mèo. Cắn một phát vào tay Khổng Thu, Blue dứt khoát co người rúc vào trong lòng Khổng Thu, vươn móng vuốt quắp lấy quần áo của cậu, làm một bộ dáng như là nhất quyết sẽ không xuống. Khổng Thu mờ mịt ôm lấy Blue, trong lòng là vô số dấu hỏi chấm. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, thấy Blue bây giờ cũng không còn ầm ĩ nữa, Khổng Thu lại gọi điện cho trợ lý.

“Tiểu Trương, xin lỗi cô, vừa nãy con mèo nhà tôi bị khó chịu.”

“A, không sao. Khổng tiên sinh muốn tôi giúp ngài chăm sóc con mèo đó sao? Không thành vấn đề, bố mẹ của tôi cũng nuôi mèo, tôi cũng có một chút kinh nghiệm.”

“Hay quá. Vậy thì trong khoảng thời gian tôi quay về thành phố C, phiền cô chăm sóc cho Blue giúp tôi. Nó không ăn…”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô!” Một cái móng vuốt mèo chuẩn xác gạt cái điện thoại trong tay Khổng Thu ra, sau đó còn kêu lên vài tiếng hung ác với cái điện thoại: “Meo meo ngao ô!”

“Khổng tiên sinh. ”

“Xin lỗi, Tiểu Trương, tí nữa tôi sẽ… gọi lại cho cô.”

Tắt điện thoại, sắc mặt Khổng Thu trầm xuống: “Blue!”

“Meo meo…” Trong con mắt mở to của Blue tràn đầy ý lên án.

Lên án ư? Blue làm sao mà lại có thể có loại tâm tình này? Khổng Thu xoa xoa huyệt thái dương, cậu căn bản không thể nào nghiêm khắc với Blue, nên dần dần cậu cũng bình tĩnh lại.

“Blue, vì sao mi lại tức giận?” Dù biết đối phương không thể trả lời, nhưng Khổng Thu vẫn kiên trì nói: “Ngày mai ta có việc cần thiết phải đi xa, mi ở nhà phải ngoan ngoãn, ta sẽ để…”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô!” Blue càng ngoe nguẩy mạnh cái đuôi, ôm lấy tay Khổng Thu bắt đầu cắn.

Một suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu Khổng Thu, cậu thử thăm dò nói: “Blue, ta để cô Trương tới chăm sóc mi được không?”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô…” Rõ ràng là Blue không hề muốn như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì mình để cho người khác chăm sóc nên nó mới tức giận? Khổng Thu không biết bản thân nên tức giận hay là nên đắc ý nữa. Có ai từng gặp con mèo nào có thể nghe hiểu được tiếng người như cậu chưa?

“Blue, nghe lời đi.”

“Meo meo ngao ô… meo meo ngao ô… meo meo ngao ô…”

Trán Khổng Thu lấm tấm mồ hôi, cậu phải làm gì với một con mèo có thể nghe hiểu tiếng người đây?

Hiện tại, Khổng Thu hoàn toàn phủ định tất cả những nhận định trước đây của mình. Blue của cậu không hề ngoan ngoãn một tí nào. Mặc cho cậu có nói đến rách cả môi, hay là tăng cường đe nẹt và dụ dỗ, Blue vẫn nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Không chỉ có giữ chặt lấy quần áo của cậu không chịu xuống, mà lại còn không ngừng gào lên rống giận. Có vẻ như nó kiên quyết không chịu để cho người khác chăm sóc, lại càng không cho phép Khổng Thu rời đi. Khổng Thu không thể không trở về thành phố C, thế nhưng với cái biểu hiện này của Blue, vạn nhất khi cậu đi rồi, Tiểu Trương căn bản không thể chăm sóc nó thì phải làm sao?

Khổng Thu đang cực kỳ bối rồi. Xem ra mọi chuyện không hề đơn giản. Ngay cả khi cậu làm món thịt bò cay và trứng gà mà Blue yêu thích nhất, nó cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống, chỉ một mực gào lên kháng nghị. Khổng Thu không dám tưởng tượng khi cậu rời đi một tuần, nếu Blue cũng tuyệt thực như thế này thì sẽ biến thành cái dạng gì, lẽ nào phải cưỡng ép mang Blue đi viện thú ý truyền nước?

Đã tuyệt thực từ hai giờ chiều đến tận tám giờ tối, nhưng Blue vẫn vững vàng nắm lấy quần áo của Khổng Thu không chịu xuống. Khổng Thu không thể làm gì khác ngoài đầu hàng.

Gọi điện thoại đến sân bay hỏi những thủ tục cần làm nếu muốn mang theo vật nuôi. Kết quả là biết được để làm những thủ tục này mất ít nhất là nửa tháng, rõ là không kịp rồi. Bất chợt, Blue khẽ khều khều ngón tay cậu, Khổng Thu không biết là xảy ra chuyện gì, cũng vô thức cười lên.

“Blue, mi định cắn đầu ngón tay ta mà ngủ đêm nay đấy à?”

“ Ô ô…” Cắn chặt.

“Đầu ngón tay của ta toàn là nước bọt của mi nè.”

“Ô ô…” Liếm liếm.

Đầu lưỡi ram ráp liếm lên ngón tay, khiến tâm trạng căng thẳng của Khổng Thu nãy giờ mới thư thái được một chút. Lúc này cậu mới nhận ra sau khi nhận điện thoại của Dư Nhạc Dương, cậu cũng không đau khổ lâu lắm. Nếu như Blue không nháo ầm ĩ, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu. Mang ý nghĩ như thế, trong tâm Khổng Thu chỉ còn lại sự sủng nịch đối với Blue, hoàn toàn không hề trách cứ.

“Blue, ta nhất định phải đi Thành phố C, mi nghe ta nói.”

“Ô…” Gầm nhẹ, phát giận rồi.

“Nếu mi nghe lời, ta sẽ mang mi đi cùng.”

Hàm răng trong nháy mắt buông ra, Blue ngẩng đầu: “Meo meo ô?”

Mèo quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Blue ngoan ngoãn nhu thuận cúi đầu, đây là động tác mà Khổng Thu cực kỳ thích, cậu cười nói: “Tí nữa ta sẽ đi siêu thị mua chút nước và đồ ăn. Đêm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta sẽ lái xe về thành phố C. Nhưng mà mi phải ăn, không được nháo, nếu không ta sẽ để mi ở nhà!”

“Meo meo ô!”

Blue ôm lấy tay Khổng Thu mà liếm tới liếm lui, giống như là rất đói bụng.

“Tiểu tử thối.” Lỗ tai Blue nhăn lại. Khổng Thu thầm thở dài trong lòng, thế này thì đi về làm sao đây? Mất bao nhiều thời gian đi đường? Phải gọi điện thoại cầu cứu mới được.

“Meo meo meo meo…” Đôi mắt mèo màu lam chăm chăm nhìn Khổng Thu, nó cố gắng dùng chân trước ôm lấy quần áo của Khổng Thu mà rướn người lên, muốn cọ cọ Khổng Thu. Cậu cười cười cúi đầu, trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc. Miệng cậu… bị Blue liếm.

“Meo meo…”

Chà chà khóe miệng, Khổng Thu dùng sức xoa nắn đầu Blue, một góc nào đó trong lòng cậu… bắt đầu mềm đi.

** Nguyên văn câu này là: Nhân vãng cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu: Làm người tất hướng chỗ cao mà đi, dòng nước tất hướng chỗ thấp mà chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.