Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 28




Bữa cơm hôm nay đặc biệt kỳ lạ, hai người ngồi trên bàn cơm không nói một câu, ngọn đèn pha lê trên đỉnh đầu thu mọi cử động vào đáy mắt, nói ra một câu mang hàm ý sâu xa: “Có hi vọng.”

Cũng không biết đang nói ai, thế nhưng mọi người trong nhà đều rất hưng phấn, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Kinh Sở rửa chén trong bếp, Dương Miên Miên chạy vào: “Để đó tôi làm cho!”

“Không cần!” Kinh Sở liếc nhìn cô, “Em không nên đụng vào nước lạnh, ra ngoài ngồi đi.”

Vòi nước ra vẻ hiểu biết: “Bên trong có vòi nước nóng nhé … Anh ấy nói dối chị đó!”

Dương Miên Miên vẫn đi về ghế salon ngồi, salon rất êm ái, cô ôm ôm chiếc gối một chút, cảm thấy hơi choáng váng.

Thật ra, cô vẫn lừa Kinh Sở, cô chỉ muốn nhanh chóng học các phương pháp tự vệ. Hiện tại, đôi khi cô cũng vẫn có cảm giác đầu óc quay cuồng, không phải lúc nào cũng bị nhưng có đôi lần chỉ muốn ngất lịm.

Bản thân cô chưa kịp ý thức, người liền ngã xuống chiếc ghế salon, nhìn trần nhà đang quay vòng vòng. Không biết qua bao lâu, Kinh Sở đi ra, trông thấy sắc mặt của cô, lập tức hỏi: “Em sao vậy?”

Cô nhìn anh, cảm giác giọng anh thật xa xôi, mấy phút sau mới có thể trả lời: “Không, không có chuyện gì, tôi chỉ muốn ngủ.”

Kinh Sở không dám đụng vào cô. Anh vào phòng ngủ, lấy mền đắp cho cô, lại lấy thêm một chiếc khăn mềm kê sau gáy cho, vuốt trán: “Nếu em cảm thấy không khỏe, nói với tôi, tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Không sao đâu”, cô mơ mơ màng màng, “Chỉ một lúc là khỏe thôi.”

Sau đó, cô thật sự chìm vào giấc ngủ, Kinh Sở cũng không dám gọi cô, thỉnh thoảng chỉ ghé qua xem cô thế nào. Khi ngủ Dương Miên Miên xem ra yên tĩnh hơn bình thường nhiều. Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cảm giác không thoải mái sao? Cô muốn vươn mình, nhưng bộ salon quá nhỏ, nửa chân của cô thò ra bên ngoài, rồi đến một bên tay, tướng ngủ thật xấu!

Kinh Sở không dám di chuyển cô, chỉ còn cách kéo chiếc bàn trà xích ra một chút, chính mình ngồi trên thảm, bên cạnh chiếc sofa, ngăn không cho cô rớt xuống đất lại đụng trúng đầu.

Nha đầu này, thông minh thì thật sự rất thông minh, nhưng xui xẻo thì cũng cực kỳ xui xẻo. Vụ án Trần Duyệt lúc trước, chỉ là một viên gạch, dù sao là con gái thì sức cũng yếu. Thế nhưng, cái tên Hồ Dật Lâm kia thật sự ra tay rất mạnh, mấy lần muốn lấy mạng cô.

Anh ngẫm nghĩ một lát, không kìm được, xoa xoa đầu cô. Cô dường như cảm nhận được, hướng lòng bàn tay anh, cạ cạ, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác mềm mại.

Loại cảm giác này là gì, anh không thể giải thích được, từ trước đến nay, anh chưa từng có.

Nửa đêm, ngoài trời bắt đầu mưa, anh tỉnh giấc. Chiếc chăn trên người Miên Miên đã rơi quá nửa, vừa khít đắp lên người anh, mà anh ngay lúc này đang ngồi trên sàn nhà, đầu dựa vào tay vịn, trùng khít tựa đầu vào cô.

Anh muốn đứng lên, nhưng trong không khí mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, anh liền tỉnh táo.

“Miên Miên!” Anh gọi nhỏ.

Cô từ từ mở mắt, đau đến nhíu chân mày: “Đau quá!”

“Đau ở đâu?”

“Ở bụng!”

Kinh Sở sững sờ, anh lấy tay sờ vào, quả nhiên ướt nhẹp. Anh mau chóng mở đèn, một tay anh toàn là máu.

Dương Miên Miên mơ mơ màng màng, chưa kịp phản ứng, chiếc quần của cô đã phản ứng mau lẹ: “Miên Miên ơi, chị đến kỳ rồi …”

“A …”, cô không đầy đủ chất, nên phát triển khá chậm, kinh nguyệt không đều, dăm ba tháng mới có. Nhưng mỗi lần có là mỗi lần đau đến chết đi sống lại, không tài nào chịu siết.

Kinh Sở cũng hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn lại cho cô: “Không sao đâu, tôi đi mua đồ cho em, em cố gắng đợi một chút!”

Nhà anh ở khu căn hộ cao cấp, bên cạnh có Cửa hàng tiện lợi 24h, băng vệ sinh, trong cửa hàng chắc cũng có đủ.

Anh không hề ngượng ngùng, đi thẳng đến khu bày bán, nhanh tay lấy mấy bao, tiện thể bỏ vào một hộp quần lót, cũng không quên mua thêm túi đường đỏ.

Cô bé thu ngân nhìn anh tủm tỉm cười: “Anh mua cho bạn gái a?”

Kinh Sở: “… Đúng!” … chẳng lẽ anh lại nói mua cho em gái, hay là mua cho mẹ anh sao?

Ví tiền của anh: “ …~(≧▽≦) ~.. ngại quá!”

Dương Miên Miên thay quần lót mới cùng miếng băng trắng nhỏ xinh. Kinh Sở buộc cô lên giường nghỉ ngơi. Nhà Kinh Sở có phòng cho khách nhưng lại không có giường, vì lẽ đó cô vào nằm trên giường của anh.

Kinh Sở ở trong bếp nấu chén nước gừng đường đỏ, mang vào cho cô: “Uống ngay khi còn nóng đi!”

Dương Miên Miên nhìn chén canh, viền mắt lập tức hoe đỏ, cô không nói gì, nâng chén uống cạn sạch.

Kinh Sở vỗ nhẹ lên chăn: “Ngủ đi!”

Cô gật đầu, nhắm mắt lại.

Ngủ được một giấc dài, nhưng thức dậy cảm giác bụng vẫn còn rất đau, giống như có ai lấy dao chọc ngoáy hết ổ bụng. Tay chân cô lạnh buốt, người không còn chút khí lực, vén chăn bước xuống giường, bắp chân run lẩy bẩy, tựa như bị băng huyết.

Băng vệ sinh cực kỳ bình tĩnh: “Miên Miên, tràn rồi!”

“Vậy chị đi thay.” Cô cắn răng, bước từng bước vào phòng tắm, thời điểm đổi cái mới phát hiện quần lót có chút kỳ lạ.

Không phải là loại cô thường hay mặc, rất nhỏ, rất sát, lót miếng băng vào cũng bị lộ hết một nửa, cô nhìn nhìn một chút: “Sao trông em khác lạ vậy?”

Chiếc quần lót màu đen ngại ngùng trả lời: “Em là loại nội y gợi cảm a o(# ̄▽ ̄#)o”

Dương Miên Miên: “Sặc …”

Thật ra Kinh Sở nhìn thấy là của phụ nữ thì anh tiện tay mua về chứ cũng không hề để ý đến kiểu dáng.

Cô thay băng xong xuôi rồi bước ra ngoài, Kinh Sở lúc đó cũng vừa vặn bước vào, đối mặt với cô. Dương Miên Miên hôm qua quần dính đầy máu, do vậy trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, phía trên áo là phù hiệu đã phai màu, không nhìn rõ. Hơn nữa nó lại quá ngắn, ngắn đến mức sắp lộ rốn, chứ đừng nói là quần lót.

Kinh Sở cũng nhìn thấy là chiếc quần lót hoàn toàn không vừa người, lộ ra đôi chân trắng ngần, tuy rằng khá gầy nhưng rất thẳng, đứng khép chân lại một chút khe hở cũng không có.

Anh nghĩ lung tung gì đây, giật mình, quay đầu nhìn đi nơi khác: “Mau về giường đi!”

Dương Miên Miên lại trèo lên giường, sờ sờ ga trải giường: “Anh mua sai loại, cái đó không phải loại hàng ngày, tôi sợ nó sẽ thấm ra ngoài”

Ga trải gường màu tím nhẹ an ủi cô: “Không sao, giặt một chút là sạch.”

Kinh Sở hắng giọng: “Vậy để tôi đi mua lại.”

“Không cần đâu.” Ngón tay trắng trẻo của cô vẽ vẽ trên chiếc giường, “Tôi nên về rồi, quần áo của tôi?”

Kinh Sở ngừng một lát: “Đã giặt sạch.”

Dương Miên Miên: “…”, cô dè dặt hỏi: “Còn đồ trong?”

“Vứt rồi!”, chẳng biết cái quần ấy mua từ lúc nào, tẩy đến không còn biết là màu gì, hôm qua lại dính đầy máu, anh đương nhiên vứt đi.

Dương Miên Miên cảm thấy tim như tắc nghẹn, mê man nằm xuống.

Kinh Sở không biết cô đang buồn tủi, lại nghĩ rằng cô còn đau. Anh bước ra bếp nấu cho cô thêm chén gừng đỏ. Uống được một lúc, cô thấy toàn thân túa mồ hôi. Kinh Sở lại đưa cho cô một túi chườm nóng, chườm quanh bụng thấy thật dễ chịu.

Cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy muốn ra ngoài kiếm gì ăn. Kinh Sở không ở nhà, có viết tờ giấy lại cho cô. Món gì cũng không muốn ăn, bèn lấy một ly sữa uống.

Được một lúc, cô nghe có tiếng ồn ào, cánh cửa đang lớn giọng: “Thang máy nói La Bùi Bùi đến rồi. Cô ta gặp Kinh Sở ở dưới lầu, hình như có việc muốn lên đây.”

“Chết! Miên Miên vẫn còn trong nhà mà!”

“Sẽ bắt gian tại trận sao?”



Ầm ĩ, cô suy đoán: “Là Bùi Bùi muốn tìm đến Kinh Sở nối lại tình xưa sao?”

Cô đột nhiên buông ly xuống, nếu La Bùi Bùi đến đây vì mục đích đó, vậy cô ở đây … thật không tiện.

Trong khoảnh khắc, cô tự dưng có ý nghĩ, cứ làm như không biết chuyện gì, cứ ngồi ở đây xem kịch vui. Nhưng chỉ vài giây, cô đã bóp chết ý nghĩ xấu xa này.

Cuối cùng, cô nhanh chóng thu vén balo cùng quần áo, không kịp thu dọn chăn gối, chỉ mau mau ra khỏi nhà. Nhưng không kịp, tiếng bước chân đã rất gần, cô còn nghe thấy tiếng mở cửa. Hết cách, cô đành trốn trong nhà vệ sinh.

Đúng là thanh âm của La Bùi Bùi: “Thật là ngại quá, em vẫn không tìm thấy, sau đó suy nghĩ một chút, chắc chỉ có để ở nhà anh thôi.”

“Là anh quên đưa cho em”, lúc chia tay anh đang bận túi bụi chuyện vụ án, về nhà là ngả người ra ngủ, chẳng nhớ đến việc này.

Từ chiếc bàn trà, La Bùi Bùi đã tìm thấy quyển sách của mình: “Bìa trước có ký tên, làm mất rồi thì em sẽ buồn đến chết mất.” Cô nở nụ cười với Kinh Sở, còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại chợt reo vang: “Alo! Là Tổng Giám Đốc Hoàng, chào ông …. Bây giờ sao? Được, tôi cũng đang rảnh … Ok … tôi lập tức đến ngay!”

Cô cúp điện thoại , quay đầu nói với Kinh Sở: “Em có cuộc hẹn gấp, không quấy rầy anh nữa, nhưng có thể mượn nhà vệ sinh của anh một chút được không?”

Kinh Sở gật đầu: “Em cứ tự nhiên:”

La Bùi Bùi tiến vào phòng vệ sinh trong phòng khách, chỉnh trang lại y phục. Kinh Sở cảm giác trong nhà có chút kỳ lạ, ngẫm lại, balo của Dương Miên Miên đâu rồi.

Anh khẽ cau mày, tiến vào phòng ngủ, chăn mền vẫn loạn xạ, không thấy dép đi trong nhà, cửa ra vào vẫn còn đôi dép của cô, chứng tỏ người vẫn còn trong nhà.

Đẩy cửa phòng tắm trong phòng ngủ, nhìn nhìn, cũng không có ở đây.

Chẳng lẽ … anh chợt nghĩ đến một khả năng thật hoang đường.

La Bùi Bùi bước ra, cũng không có gì bất thường, chào tạm biệt. Tiễn La Bùi Bùi ra khỏi cửa, Kinh Sở mới quay trở lại phòng vệ sinh cho khách, phát hiện cô đang loay hoay từ trong ngăn tủ bò ra ngoài. Đập vào mắt anh lúc này là cặp đùi trắng như tuyết, mông tròn tròn, còn có miếng băng trắng lộ ra khỏi quần lót.

Kinh Sở thấy đầu óc trống rỗng, buồn cười nhưng không hiểu vì sao.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, anh đưa tay kéo cô ra ngoài: “Em trốn trong này làm gì?”

Cô nhỏ như vậy thôi sao, hay cô quá dẻo dai. Cô tuy gầy một chút nhưng vẫn là thân thể của một thiếu nữ, vậy mà vẫn nằm gọn trong ngăn tủ.

“Tôi cho rằng nếu La Bùi Bùi bước vào nhìn thấy tôi ở đây thì không được tốt cho lắm.” Dương Miên Miên dựa vào cánh tay của anh đứng dậy, lấy tay vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn, nhỏ nhỏ, khiến người khác chỉ muốn chạm vào, “Nếu như cô ấy muốn đến cùng anh hàn gắn lại tình cảm còn nhìn thấy tôi, đừng đùa nhé! Là tôi đang suy nghĩ cho anh, anh còn trách tôi sao?”

Trong chớp mắt, Kinh Sở không biết nói sao cho đúng, đưa cô trở lại phòng ngủ, anh mới mở miệng nói: “Chúng tôi không thể!”

“Tại sao, tan tan hợp hợp là lẽ thường mà. Cãi nhau thì đòi chia tay, thế nhưng rất nhanh lại trở về bên nhau thôi!”

Kinh Sở bình tĩnh nói: “Em xem quá nhiều phim truyền hình rồi. Tất cả đều là người lớn, không lấy chuyện chia tay làm cái cớ cho hả giận, chia tay là chia tay!”

Dương Miên Miên cảm thấy không thể tin nổi, cặp tình nhân trong lớp cô cũng chia tay, không phải do người bạn trai quen cô gái khác, mà là cô bạn gái đi du học nước ngoài, ép ngưu lang chức nữ phải chịu cảnh chia lìa.

Nhưng chia tay bình thản đến mức này là lần đầu tiên cô gặp: “Tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

“Rất đơn giản, chúng tôi quen và yêu nhau đến mục đích cuối cùng chính là kết hôn. Nếu như đồng thuận cùng tình cảm tốt đẹp, như vậy chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân. Còn nếu cảm thấy không cách nào kết hợp, như vậy chia tay là chuyện dĩ nhiên. Tôi và cô ấy sớm nhất trí quan điểm này, để không mất quá nhiều thời gian vào đối phương.”

Dương Miên Miên: “Yêu không phải là cho dù không hợp cũng vẫn muốn bên nhau sao, không bao giờ nói không được, nguyện sẽ thay đổi vì nhau sao?”

Kinh Sở im lặng vài giây mới đáp lời: “Em nói rất đúng, nhưng hiện thực cuộc sống có quá nhiều mối bận tâm lo lắng. Nhưng không có nghĩa là không cần tình yêu, thông thường sau khi chia tay lâu dần cũng nảy sinh tình cảm mới.”

Dương Miên Miên ồ một tiếng: “Vậy anh đã có khởi đầu mới rồi sao?”

“Tôi tạm thời không muốn quan tâm vấn đề này”, Kinh Sở không muốn bàn luận sâu thêm nữa, lảng sang chuyện khác, “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.