Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 8: Khởi Đầu Của Cuộc Hôn Nhân 8




"Không phải là lão đại làm chuyện tốt này chứ?" Mai xem xong tin tức, đột nhiên phun ra một câu, cô cảm thấy phong cách này rất là giống lão đại mình.

"Không thể nào đâu, cậu không nghe thấy trong đó nói là một nam một nữ à, đoán chừng không phải là lão đại. Sao chị ấy lại đi cùng với đàn ông làm chuyện như vậy. Hơn nữa lão đại căn bản không có bạn thân phái nam nha." Ngữ nghe Mai nói, vừa phủ nhận, vừa phân tích.

Cô cũng nghi là Mộc Vân Phong làm, nhưng trong tin tức lại nói một nam một nữ, thì cũng để cho cô loại bỏ. Bởi vì cô biết, Mộc Vân Phong không có khả năng làm vụ án cùng với đàn ông.

"Không được, mặc kệ có phải là lão đại hay không, mình đều phải đi xem thì mới yên tâm được." Hỏa nghe hai người suy đoán và phủ nhận, chợt đứng lên.

Cô thật sự lo lắng cho Mộc Vân Phong, mặc dù nói không biết chuyện này đến cùng có phải Mộc Vân Phong làm hay không, nhưng cô vẫn không yên lòng. Nếu như không có thấy bản thân Mộc Vân Phong, làm thế nào cô cũng sẽ không an tâm.

"Hỏa, đã trễ thế này rồi, cậu muốn đi đâu?" Thấy Hỏa đứng lên, Ngữ kéo cô ấy lại. Bây giờ là rạng sáng, cho dù vụ án này là do lão đại làm, cho dù bây giờ Hỏa muốn đi cứu chị ấy, nhưng thành phố B cách nơi này hơn ngàn cây số, họ làm thế nào cứu.

Nước xa không cứu được lửa gần nha.

Huống chi bây giờ căn bản không có máy bay bay đến thành phố B, cho dù bây giờ họ đến sân bay cũng phải đợi đến tám giờ sáng ngày mai mới có máy bay.

"Mình muốn đi cứu lão đại" Hỏa thoát khỏi tay Ngữ, vội vã chạy về phòng mình. Cô phải đi thu dọn hành lý, lập tức đến sân bay, cô sợ đi trễ Mộc Vân Phong sẽ gặp nguy hiểm.

"Hỏa, cậu hãy nghe mình nói, bây giờ cậu chạy tới cũng không làm được chuyện gì, chờ lúc cậu chạy tới, thì hai người kia hoặc là bị bắt, hoặc là đã chạy trốn rồi, cho dù cậu tìm cũng không tìm được."

"Chúng ta không phải có vô tuyến sao? Gọi lão đại thử một chút xem, xem có thể gọi hay không." Thời khắc quan trọng vẫn là Mai tỉnh táo nhất, lên tiếng nhắc nhở hai người gấp đến độ không có chủ ý.

"Đúng rồi, sao mình không nghĩ tới." Ngữ vừa nghe Mai nói, trên mặt lộ ra nụ cười. Vừa bảo Hỏa bình tĩnh chớ nóng, vừa mở ra vô tuyến trong tai mình liên lạc với Mộc Vân Phong.

"Lão đại, lão đại, nghe được xin trả lời." Ngữ vừa gọi vừa khẩn trương nắm vô tuyến trong tai mình, rất sợ bỏ lỡ trả lời của Mộc Vân Phong.

Mà lúc này, Mộc Vân Phong đang bị ướt sũng trong nước, căn bản không nghe thấy Ngữ gọi.

Mới vừa rồi cô chợt bị Phượng Như Ảnh kéo lui về phía sau và rơi xuống, mới lên tiếng thét chói tai, người đã rơi vào trong Cẩm Giang, uống một ngụm nước sông.

Mộc Vân Phong vừa giùng giằng ở trong nước, nhìn Phượng Như Ảnh liền muốn mắng chửi, nhưng còn chưa nói ra miệng, đã uống liền vài ngụm nước sông, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng, sau đó dùng cặp mắt giết người kia nhìn chằm chằm vào Phượng Như Ảnh.

Phượng Như Ảnh ở trong nước không phải không cảm nhận được sát khí của Mộc Vân Phong, nhưng anh tạm thời không chú ý đến những thứ này. Chỉ thấy anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.

Ở mặt sông đèn trên thuyền chài điểm một cái, sóng gợn lăn tăn, nếu như lúc này bọn họ không ở trong nước dòng sông này, thưởng thức một bức họa trong đêm như vậy, thì tâm tình sẽ không giống như vậy.

Nhìn một lúc, Phượng Như Ảnh nhắm ngay một phương hướng, sau đó quay đầu lại nói với Mộc Vân Phong: "Đi theo tôi."

Mộc Vân Phong nghe thấy Phượng Như Ảnh nói, nhưng lại lắc đầu. Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thầm nghĩ ai tới cứu cô, cô không biết bơi.

"Không có việc gì, có tôi ở đây." Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng nắm tay Mộc Vân Phong, dùng khẩu hình nói, sau đó vừa kéo Mộc Vân Phong, vừa bơi về phía trước.

Nhìn hiểu khẩu hình của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong ngẩn ngơ, quên mất động tác, người chợt chìm xuống dưới nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.