Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 31: Gặp Gỡ Em Chồng Trong Khuôn Viên Trường




Tô Thiên Hồng đi vào địa lao, phát hiện kẻ trông coi đã bị điểm tử huyệt, sớm đã chết, cửa lao cũng bị khóa ngoài, trong lòng biết đã phát sinh biến cố, vội vàng tìm chìa khóa trên người kẻ trông coi, mở cửa sắt ra. Ngay lập tức hình ảnh trước mắt làm cho hắn khiếp sợ không nói nên lời.

Mộ Dung Phúc Thủy giống như dã thú đem Thích Thanh Ảnh đặt trên mặt đất điên cuồng chà đạp, quần áo Thích Thanh Ảnh sớm đã rách nát, các miệng vết thương vỡ toang, máu tươi không ngừng trào ra, thân mình gầy gò phối hợp với luật động của Mộ Dung Phúc Thủy, trong miệng rên rỉ: “… Thiên Hồng… Thiên Hồng… nhanh một chút…”

Tô Thiên Hồng không kịp nghĩ ngợi gì, uy một chưởng đánh vào trên người Mộ Dung Phúc Thủy. Mộ Dung Phúc Thủy thế nhưng không hề tránh né, thân mình trúng phải chưởng đó, phun ra một búng máu lớn, ý nghĩ nhất thời thanh tỉnh không ít.

“Sư phụ, ngài làm sao vậy?” Tô Thiên Hồng phát hiện ánh mắt khác thường của Mộ Dung Phúc Thủy, hiển nhiên là đang bị dược vật khống chế, liền lên tiếng hỏi.

Mộ Dung Phúc Thủy mở miệng liền phun ra thêm một búng máu, lần này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn lại chính mình quần áo lộn xộn, Thích Thanh Ảnh toàn thân gần như trần trụi, hạ thể lại tràn ra máu tươi, trong lòng biết đã gây ra chuyện kinh hãi gì. Tuy rằng lần này là bị kẻ gian ám toán, nhưng hồi tưởng lại lúc ở Hoàn Kiếm sơn trang hắn đã từng hôn qua Thích Thanh Ảnh, nói vậy lúc đó từ đáy lòng hắn đã có loại tư tưởng hạ lưu này, dược vật bất quá chỉ là thứ dẫn phát cho dục vọng nguyên thủy của hắn. Hiện tại hắn vô cùng hối hận, lương tâm thật sâu tự khiển trách, trường kỳ áp lực lâu nay giờ còn bị tinh thần bất ổn tra tấn, hắn đêm nay làm ra chuyện tình không bằng cầm thú như thế, càng nghĩ càng cảm thấy không còn thể diện để tiếp tục sống trên đời này, hẳn căn bản không phải gương tốt cho mọi người, cũng không thể tiếp tục sắm vai đại hiệp để cho người người ca tụng. Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, đã sống lâu như thế, hắn thật sự đã quá mệt mỏi, giờ nên nghỉ ngơi rồi, vì thế hắn thở dài một tiếng nói: “Hồng nhi, vi sư hi vọng ngươi có thể tra ra hết thảy âm mưu cùng kẻ gây ra toàn bộ chuyện này. Vô luận chân tướng như thế nào, ta mong ngươi có thể bảo toàn tính mạng của Thích Thanh Ảnh, vi sư nợ mẫu tử bọn họ nhiều lắm. Còn có Dao nhi cũng nhờ hết cả vào ngươi.” Nói xong Mộ Dung Phúc Thủy tự mình hủy đi tâm mạch tự sát mà chết.

Tô Thiên Hồng thật không ngờ sư phụ lại nghĩ nông cạn như thế, tuy rằng như thế là người đã được giải thoát, chính là giờ đây toàn bộ gánh nặng đều đặt ở trên vai hắn. Tô Thiên Hồng đối thi thể Mộ Dung Phúc Thủy dập dầu ba cái, trịnh trọng nói: “Sư phụ, thỉnh người an tâm nghỉ ngơi, đệ tử nhất định đem toàn lực điều tra rõ ràng, trừng trị kẻ gian, giữ gìn võ lâm chính khí, bảo đảm sự trong sạch cho người.” Sau đó hắn ôm lấy thi thể Mộ Dung Phúc Thủy muốn rời đi.

“Từ từ, xin hãy nghe ta nói một lời.” Thích Thanh Ảnh giãy giụa đến bên cạnh Tô Thiên Hồng, kéo quần áo hắn khẩn cầu nói: “Xin ngươi đừng xen vào chuyện này, cấp tốc rời khỏi Tùng Hạc bảo đi.”

Tô Thiên Hồng cười lạnh: “Ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi? Bộ dáng ngươi hiện tại cũng không thể chứng minh ngươi không phải hung thủ, nói không chừng đều là mưu kế của ngươi.”

Thích Thanh Ảnh sửng sốt, tiếp theo lạnh nhạt cười: “Ta thừa nhận mọi chuyện ở Hoàn Kiếm sơn trang đều là do ta phá rối, nhưng việc đêm nay sư phụ ngươi trúng độc thật sự ta không biết, ngươi nghĩ rằng ta muốn bị nam nhân cường bạo sao? Ta cũng trúng độc nên mới không thể phản kháng. Trước mắt ta còn chưa biết là ai đã hạ thủ, nhưng nếu ngươi nếu không rời đi chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”

“Đừng cho là ta còn có thể tin tưởng ngươi, nếu không phải do ngươi thì Hoàn Kiếm sơn trang chúng ta quyết sẽ không lâm vào khốn cảnh ngày hôm nay, sư phụ cũng sẽ không tự sát mà chết. Vừa rồi ngươi bày ra bộ dáng dâm đãng nhìn thực ghê tởm, nói không chừng ngươi chính là thích bị nam nhân đối đãi như vậy.” Lời nói Tô Thiên Hồng không một chút lưu tình.

Tâm hồn thiện lương của Thích Thanh Ảnh giống như vừa bị cái gì đâm phải, hắn mấp máy môi, run giọng hỏi: “Ngươi có còn nhớ tiểu tượng đất không?”

“Tiểu tượng đất cái gì? Thích Thanh Ảnh ngươi lại muốn đùa giỡn gì nữa đây?”

“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Thích Thanh Ảnh nở nụ cười, xinh đẹp nhưng đầy tuyệt vọng, “Tô Thiên Hồng, tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào, ngươi hiện tại còn không chịu đi, sau này ngay cả cơ hội hối hận cũng sẽ không có.” Thích Thanh Ảnh buông áo Tô Thiên Hồng ra, tựa vào một bên tường không nói gì nữa.

Tô Thiên Hồng vừa ra khỏi địa lao, liền đụng phải Trần Vân Tùng dẫn một đám gia đinh hướng hắn đi tới.

“Tô thiếu hiệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những kẻ trông coi đều đã chết?” Trần Vân Tùng chất vấn nói, bỗng nhiên hắn nhận ra người Tô Thiên Hồng đang ôm chính là Mộ Dung Phúc Thủy, nhất thời cảm thấy hoảng sợ.

Tô Thiên Hồng không biết nên giải thích như thế nào, giật mình đứng lặng im. Hắn nhìn ra được Trần Vân Tùng tựa hồ là do sắp đặt mà đến đây, chẳng lẽ hắn chính là kẻ bày ra mọi chuyện? Nhưng kia vì cái gì hắn lại giật mình khi nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Phúc Thủy?

Đêm hôm khuya khoắc, địa lao ồn ào tiếng người dẫn tới các anh hùng đang ngủ trong Tùng Hạc bảo đều thức dậy đi đến xem. Người tụ lại ngày càng nhiều, xôn xao bàn luận, đem Tô Thiên Hồng vây quanh ở trong viện. Khoảng Không đại sư tiến lên hỏi: “Tô thiếu hiệp, đã có chuyện gì? Mộ Dung trang chủ chết như thế nào? Thích Thanh Ảnh đâu?”

“Ta ở trong này.” Không biết từ khi nào Thích Thanh Ảnh đã rời khỏi địa lao, bám vào tường chậm rãi đi đến bên cạnh mọi người.

Tuyết Y Dao thấy khắp người Thích Thanh Ảnh là máu, áo quần rách nát, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt sắp ngã bất chấp tất cả tiến tới, liền xông lên đỡ lấy hắn: “Thanh Ảnh, rốt cuộc là đã xảy ra sự tình gì? Còn có sư phụ hắn…”

Thích Thanh Ảnh tránh khỏi cánh tay của Tuyết Y Dao, quỳ trên mặt đất nói: “Khoảng Không đại sư, thỉnh ngài thay Thanh Ảnh làm chủ. Thanh Ảnh quyết không giấu giếm, hướng mọi người nói toàn bộ sự tình.”

Khoảng Không đại sư đi đến trước người Thích Thanh Ảnh, cất cao giọng nói: “Thích Thanh Ảnh, ngươi cứ việc nói thật, có lão nạp ở đây, quyết sẽ không để cho ai làm hại đến tính mệnh của ngươi.”

Thích Thanh Ảnh cảm kích cười cười, đầu tiên có chút do dự, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Những âm mưu liên tiếp xảy ra này đều là do ‘Thiên Long mật cấp’ mà ra.”

Hắn vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Kỳ thật trong giang hồ vẫn luôn truyền rằng, Thiên Long giáo có giấu một quyển võ học bảo điển, tên là ‘Thiên Long mật cấp’, có thể đem loại võ công này luyện thành thì có thể xưng bá võ lâm. Nhưng từ sau khi Thiên Long giáo bị diệt, vẫn chưa ai tìm ra “Thiên Long mật cấp”, có người nói võ công kia lợi hại như thế, Thiên Long giáo giáo chủ vì sao không tự mình luyện? Ngược lại lại để mình chết trong tay người khác, có thể thấy “Thiên Long mật fcấp” chỉ là tin vịt, dần dần cũng bị lãng quên. Hiện giờ nghe Thích Thanh Ảnh nhắc tới, tất cả mọi người đều hưng trí.

“‘Thiên Long mật cấp’ không phải là một quyển sách, mà là khẩu quyết do Thiên Long giáo giáo chủ Lịch Đại tương truyền, quả thật ghi lại kinh thể võ học, nhưng là Lịch Đại giáo chủ tư chất có hạn, không thể luyện thành, cha ta cũng không ngoại lệ. Thiên Long giáo bị diệt, ta ở lại Hoàn Kiếm sơn trang làm vi nô, cũng không nghĩ tới Mộ Dung trang chủ thế nhưng lại trăm phương nghìn kế bức ta đem khẩu quyết viết ra, ta chịu không nổi nghiêm hình tra tấn, đành phải đem một ít khẩu quyết viết ra cho hắn, nhưng là ta sợ hãi nếu đem toàn bộ khẩu quyết viết ra, hắn sẽ giết ta để diệt khẩu, cho nên mặc hắn khảo vấn ta như thế nào, ta đều không nói ra câu khẩu quyết cuối cùng. Hai vị bảo chủ của Tùng Hạc bảo có thể là vì nghe được chuyện ‘Thiên Long mật cấp’ nên đã bị Mộ Dung trang chủ sát hại, nhất chiêu mất mạng, trên người bọn họ có vết thương do Lệ Băng kiếm gây ra, trên thiên hạ quyết không có loại binh khí thứ hai nào có thể gây ra vết thương như vậy.”

“Ngươi nói bậy!” Tô Thiên Hồng gầm lên, “Thích Thanh Ảnh ngươi thật sự ác độc, sư phụ ta tử vô đối chứng, ngươi đã đem tất cả tội danh đổ lên đầu hắn. Uổng công hắn lúc chết đi còn dặn dò ta hảo hảo chiếu cố ngươi, ngươi rốt cuộc có còn lương tâm hay không??”

Thích Thanh Ảnh căn bản không để ý tới hắn, kéo quần áo của chính mình ra, lộ ra nhiều vết thương đáng sợ trên thân thể, tiếp tục nói: “Trên người ta đầy vết thương chính là minh chứng tốt nhất. Võ công của ta đã bị phế, căn bản vô lực tự bảo vệ mình, hôm nay ta đánh cược tính mạng mình để cho anh hùng thiên hạ vạch trần âm mưu, miễn cho gian nhân toại nguyện.” Thích Thanh Ảnh nói hiên ngang lẫm liệt, hơn nữa trên thân mình gầy gò của hắn vết thương giăng khắp nơi, đè cả lên sẹo, điều này không khỏi làm cho mọi người tin tưởng. “Các vị anh hùng nhất định cũng cảm thấy kì quái rằng tại sao Mộ Dung trang chủ cả nhân phẩm lẫn võ công đều là hàng đệ nhất mà lại mãi không chịu cưới vợ,” Thích Thanh Ảnh lạnh lùng nở nụ cười, “Bởi vì hắn là đoạn tụ chi phích, thích đùa bỡn mỹ thiếu niên, Thanh Ảnh đương nhiên cũng không thể tránh được ma chưởng của hắn. Đêm nay hắn đến địa lao này để ép ta nói ra câu cuối cùng của khẩu quyết, trong lúc đang cường bạo ta thì bị đại đệ tử Tô Thiên Hồng phát hiện. Tô Thiên Hồng kì thật sớm đã mơ ước có được ‘Thiên Long mật cấp’, rốt cục cũng có cơ hội, hắn liền bức tử Mộ Dung Phúc Thủy nhằm độc chiếm mật cấp. Hiện tại mật cấp ở trên người hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn rời đi.”

Tô Thiên Hồng sớm đã tức giận đến không nói nên lời, Thích Thanh Ảnh vừa điềm đạm vừa đáng thương than thở khóc lóc, ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng đã tin tưởng, đừng nói là người bên ngoài. Hắn hiện tại không thể chống chế, không có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch. Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách.

Mặc kệ là đều xuất phát từ giang hồ đạo nghĩa, vẫn là vì ‘Thiên Long mật cấp’ mà các lộ anh hùng đương nhiên không dễ dàng phóng Tô Thiên Hồng rời đi. Trần Vân Tùng là người đầu tiên ngăn trước mặt Tô Thiên Hồng: “Tô Thiên Hồng, nguyên lai là thầy trò các ngươi còn không bằng cầm thú, Trần Vân Tùng ta sẽ vì hai đệ đệ mà đòi lại công đạo!”

Lại có vài người sát nhập lại, trong miệng kêu to: “Tô Thiên Hồng, đem ‘Thiên Long mật cấp’ lưu lại!”

Khoảng Không đại sư vốn muốn ngăn cản trận hỗn chiến này, bất đắc dĩ song phương đều đỏ cả mắt rồi, ngay cả hắn cũng bị cuốn vào chiến đoàn.

Liên tiếp xảy ra biến cố làm cho Tuyết Y Dao khiếp sợ mất đi tri giác. Mắt thấy mọi người dồn Tô Thiên Hồng vào một chỗ, nàng cũng không biết chính mình nên đi giúp bên nào. Sư phụ quả thật giống như lời Thích Thanh Ảnh nói hay sao? Kia sư phụ cùng sư huynh quả thật đáng chết, làm nghĩa nữ của Mộ Dung Phúc Thủy, thật không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Nghĩ đến đây nàng giơ kiếm muốn tự vẫn.

Thích Thanh Ảnh bỗng nhiên tiến lại gần thân thể của Tuyết Y Dao, ôn nhu nói: “A Dao, đây không phải là lỗi của ngươi, không phải để ở trong lòng. Trong lòng ta ngươi luôn là một cô nương tốt bụng thiện lương. Đáp ứng ta, đừng rời khỏi ra, ta cần ngươi bảo hộ.”

Tuyết Y Dao nhìn Thích Thanh Ảnh bằng đôi mắt bất lực, rốt cục vẫn mềm lòng, nàng không thể vất bỏ cảm tình này được, vạn nhất có kẻ đem Thích Thanh Ảnh đi bắt ép nói ra ‘Thiên Long mật cấp’ thì phải làm sao? Nàng không thể để cho hăn chịu khổ thêm nữa, nàng phải ở bên cạnh bảo hộ cho hắn.

Tô Thiên Hồng võ công tuy cao nhưng không thể địch lại đông người như vậy, dần dần không duy trì được, mắt thấy sớm sẽ bị bắt, bỗng nhiên có một người liều chết xâm nhập chiến đoàn, nguyên lai là một gã tôi tớ của Hoàn Kiếm sơn trang: “Thiếu gia, tiểu nhân mang Lệ Băng kiếm tới đây. Tiểu nhân tin tưởng thiếu gia là bị oan uổng. Thiếu gia nhất định phải sống sót.” Lúc hắn nhảy vào chiến đoàn thì toàn thân đã đầy thương tích, nói xong mấy câu đó, liện tuyệt khí mà bỏ mạng.

Tô Thiên Hồng đột nhiên tỉnh ngộ, hắn là bị oan uổng, nhất định phải sống sót mới có cơ hội chứng minh mình trong sạch. Vì thế hắn thét dài một tiếng, buông thi thể Mộ Dung Phúc Thủy ra, kéo một mảnh vạt áo ném lên không trung: “‘Thiên Long mật cấp’ ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy!” Nói xong rút Lệ Băng kiếm trong tay ra, thừa dịp mọi người đang tranh đoạt mở ra một đường máu, chạy trối chết.

Thích Thanh Ảnh nhìn thấy Tô Thiên Hồng càng lúc càng rời xa, thở dài một hơi, thầm nghĩ: ‘Tô Thiên Hồng ngươi quả nhiên thông minh, như vậy còn có thể đào tẩu, bất quá chỉ sợ lần này ngươi đi, chúng ta kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.