Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 52




Không thể không nói mỗi lần ban kỷ luật thanh tra thành phố đem địa điểm thẩm vấn đặt bên trong quân khu là bởi vì nơi này có được ưu thế may mắn vô cùng, chỉ nói nhà khách trên danh nghĩa cũng không cho thuê ra ngoài, mà chỉ dùng cho quân nhân cùng người nhà trong quân khu. Dưới tình huống như thế, còn có ai dám tùy tiện xông vào trong quân khu? Ai dám làm như thế tuyệt đối sẽ bị xem là phản quốc, sẽ bắn chết ngay tại chỗ!

Dựa vào cái gì tách chúng tôi ra, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tách ra!

Nếu không phải hiểu rõ quan hệ giữa họ, thật sự sẽ bị cách nói chuyện của Hoàng Luận Đàm làm mọi người hiểu lầm. Tự dưng lại nói không thể xa rời nhau, anh cho rằng anh là phụ nữ sao!

Nhất định tách ra, đây là quy định!

Hoa Nhạc lớn tiếng nói.

Nếu như tôi nhớ không lầm, anh hẳn làm việc trong phòng thư từ, chuyện thẩm vấn có phần của anh sao? Cho dù anh là chủ nhiệm, có vẻ như chưa có tư cách này đi!

Hoàng Luận Đàm khinh thường nói.

Anh?

Hoa Nhạc phẫn nộ.

Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh tôi sao?

Hoàng Luận Đàm thị uy khiêu khích.

Đánh anh thì thế nào?

Hoa Nhạc thật sự phẫn nộ, không hề nghĩ ngợi vung quyền đấm vào mặt Hoàng Luận Đàm.

Tô Mộc thật không ngờ Hoa Nhạc dám làm như vậy, còn dám đánh người! Khi hắn vừa định đưa tay ngăn cản, chợt phát hiện Hoàng Luận Đàm đột nhiên nháy mắt, Tô Mộc liền hiểu được hắn cố ý làm như vậy. Quả nhiên một quyền kia còn chưa đánh trúng hắn, nhưng hắn đã té ngã dưới đất, sắc mặt biến thành tái nhợt, đưa tay chỉ Hoa Nhạc nói:

Anh dám đánh tôi? Đây là tác phong công tác của các anh? Rốt cục các anh muốn làm gì? Các anh không phải nói chỉ là tới thẩm vấn sao? Chúng tôi cũng không phải phạm nhân, các anh làm sao dám đối đãi với chúng tôi như vậy? Cho dù là phạm nhân, cũng có nhân quyền, các anh làm như vậy thật sự là vô pháp vô thiên!

Còn dám la hét!

Hoa Nhạc định tiếp tục tiến lên, lại bị Cao Lệ Trấn ngăn cản lại.

Hoa Nhạc, đừng hồ nháo!

Cao Lệ Trấn nhìn Tô Mộc, nói:

Các anh nhất định phải tách ra, đây là trình tự, chính vì tránh khỏi việc các anh thông cung. Hiện tại mời các anh cùng nhân viên công tác của chúng tôi đi tới phòng thẩm vấn riêng!

Được!

Tô Mộc gật đầu xoay người đi về phía trước, tư thế chẳng khác gì là khách nhân, mà nhân viên ban kỷ luật thanh tra lại giống như người phục vụ, trường hợp vô cùng buồn cười.

Tách ra thì tách ra!

Hoàng Luận Đàm cũng không tiếp tục đùa giỡn, nhưng một màn xảy ra vừa rồi hắn tin tưởng đã có internet quay chụp lại, chỉ cần có quay chụp là rất tốt. Không chơi chết các người hắn cũng không phải Hoàng Luận Đàm.

Sau khi mọi người đi vào, Cao Lệ Trấn nhìn sở trưởng nhà khách cười nói:

Lão Hoàng, lần này lại phiền toái các anh, mượn chỗ các anh bàn bạc công vụ!

Làm công vụ thì không có vấn đề gì, nhưng vì sao muộn như vậy? Hơn nữa chỉ vài người là được sao?

Lão Hoàng híp mắt hỏi.

Phải, đủ dùng, chỉ để họ phối hợp hỏi vài vấn đề mà thôi!

Cao Lệ Trấn nói.

Tốt lắm, tùy anh vậy! Dù sao thành ủy đã thuê phòng dài hạn, các anh muốn dùng thế nào thì cứ dùng.

Đợi sau khi lão Hoàng rời khỏi, Cao Lệ Trấn đi vào phòng thẩm vấn Tô Mộc, sau khi hắn ngồi xuống, lộ ra vẻ nghiêm túc nói:

Tô Mộc, anh biết vì sao chúng tôi mang anh tới nơi này không?

Đương nhiên không biết!

Tô Mộc mỉm cười nói.

Đối diện với Cao Lệ Trấn, Tô Mộc không chút sợ hãi, hơn nữa bản thân hắn cũng không phạm pháp, còn cần bọn hắn tới thẩm vấn sao? Mà Tô Mộc cũng không thích Cao Lệ Trấn, cho nên lúc này hắn thay đổi góc độ của chiếc ghế dựa đang ngồi. Bởi vì chiếc ghế đặt đối diện bàn của Cao Lệ Trấn, cách đặt ghế kiểu này làm cho người ta có cảm giác Tô Mộc đã là tội phạm, đang tiếp nhận thẩm vấn.

Khi Tô Mộc thay đổi vị trí chiếc ghế, tính chất đã lập tức thay đổi.

Anh làm gì vậy?

Tô Mộc hờ hững đảo mắt lướt qua nhân viên công tác, khóe môi khinh thường nói:

Cao phó bí thư, nếu như tôi nhớ không lầm, là ông nói tôi đi theo phối hợp điều tra, đây là trình tự phối hợp điều tra của các ông sao? Ông là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra, hẳn biết rõ làm như vậy với tôi là không hợp quy củ đi? Bây giờ còn bày ra trận thế như vậy, Cao Lệ Trấn, tôi muốn báo cho ông biết, hiện tại chuyện này ông đã không còn cách nào trộn lẫn. Cho dù là người sau lưng của ông muốn thoát thân đã không có khả năng. Không phải ai muốn bắt tôi là có thể bắt, từ khoảnh khắc tôi đi theo ông tới nơi này, ông nên biết ông đã không còn cách xoay chuyển. Bất kể là ai đứng sau lưng làm chỗ dựa cho ông, ông cũng đã thất bại! Cho nên việc ông cần làm hiện tại chính là rời khỏi nơi này, chờ bị xử lý đi!

Vừa nghe lời này của Tô Mộc, sắc mặt Cao Lệ Trấn lập tức trắng bệch.

Kỳ thật trong khoảnh khắc hắn dẫn theo Tô Mộc đi vào nơi này, hắn thật sự có chút hối hận. Trước đó hắn nghe theo lời Tần Phong, làm ra chuyện như vậy. Nhưng đúng như lời Tô Mộc đã nói, hắn làm việc không dựa theo trình tự không nói, mà làm ra chuyện này cũng đã sai lầm. Những điều này chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là thái độ của Tô Mộc thật trấn định, rõ ràng biết được là chuyện gì xảy ra.

Nhưng Cao Lệ Trấn lại không biết vì sao Tần Phong phải nhằm vào Tô Mộc! Một người biết rõ nội tình, một người hoàn toàn không biết, nhưng lại đi xông loạn, dưới tình huống như vậy trừ phi Cao Lệ Trấn thật sự choáng váng, nếu không hắn nên biết phải làm sao lựa chọn. Chẳng lẽ đúng như lời Tô Mộc đã nói, chuyện này thật sự có nội tình!

Tô Mộc, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi đưa anh tới đây kỳ thật là vì trả trong sạch cho anh. Chỉ cần đem vấn đề nói rõ ràng, anh yên tâm, tôi sẽ đích thân đưa anh trở về!

Giọng nói của Cao Lệ Trấn đã có chút rộng, biến hóa như thế làm người đi theo hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Đây là Cao Lệ Trấn sao? Phải biết rằng vừa rồi hắn còn khẳng định phải bắt Tô Mộc đâu? Vì sao bây giờ lại biến thành như vậy? Hắn không hiểu cho nên hắn chỉ có thể làm nhân viên công tác bình thường nhất, mà không thể ngồi lên vị trí phó bí thư như Cao Lệ Trấn.

Có thể đi lên vị trí phó bí thư ban kỷ luật thanh tra làm sao là người đơn giản, Cao Lệ Trấn làm sao nghĩ tới vì chuyện của người khác mà triệt để chôn vùi tiền đồ của chính mình?

Tôi cự tuyệt nói chuyện!

Tô Mộc trực tiếp nói thẳng.

Thái độ của anh là sao vậy? Anh…

Tiểu Lưu, anh câm miệng cho tôi!

Cao Lệ Trấn quát:

Tiểu Lưu, anh đi ra ngoài, qua phòng bên kia phụ trách thẩm vấn người kia đi, gọi Hoa Nhạc qua đây!

Dạ!

Nói tới đây Cao Lệ Trấn đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Tần Phong:

Tần bí thư, sự tình có chút biến hóa!

Biến hóa gì? Hiện tại các anh đang ở nơi nào, vì sao còn chưa quay về ban kỷ luật thanh tra?

Thanh âm Tần Phong có chút lo lắng hỏi.

Chúng tôi không về bên ban kỷ luật thanh tra, hiện tại chúng tôi đang ở bên quân khu, nơi này đã xảy ra chút chuyện cho nên tôi muốn báo cáo với ông. Chúng tôi đã mang người trực tiếp tới đây, kế tiếp nên làm gì bây giờ?

Cao Lệ Trấn thấp giọng hỏi.

Cái gì? Quân khu? Ai bảo các anh tới đó?

Thanh âm Tần Phong cất cao:

Anh thật là ngu xuẩn, sao có thể đi vào nơi đó đây. Làm như vậy chẳng phải nói với Tô Mộc, ban kỷ luật thanh tra thành phố nhằm vào hắn sao? Nhưng chúng ta làm như vậy được sao? Chúng ta không nhằm vào hắn, anh nhanh chóng dẫn người trở lại cho tôi!

Dạ, tôi lập tức mang theo người rời đi!

Cao Lệ Trấn dứt lời liền đi nhanh vào phòng thẩm vấn. Từ trong giọng nói của Tần Phong hắn đã cảm giác được không thích hợp, chuyện này chỉ sợ đúng như lời Tô Mộc đã nói, hắn không nên lẫn lộn vào. Hiện tại chỉ sợ mất bò mới lo làm chuồng đi!

Tô Mộc, tôi chợt nhớ chúng ta không nên tới nơi này. Hiện tại chúng ta đi thôi!

Cao Lệ Trấn nói.

Đi? Tại sao phải đi đây? Tôi cảm thấy được nơi này rất tốt!

Tô Mộc lạnh lùng nói, đáy lòng cười lạnh miệt thị, hiện tại biết sợ, đã muộn!

Không được, Tô Mộc, các anh tuyệt đối không thể ở lại chỗ này. Hoa Nhạc, nhanh chóng ra tay mang Tô Mộc rời khỏi đây!

Cao Lệ Trấn lớn tiếng nói.

Dạ!

Hoa Nhạc đã biết tình huống biến hóa, điều này đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi. Nghĩ tới đây Hoa Nhạc cảm giác nhịp tim đập dồn dập, có linh cảm chuyện không hay phát sinh.

Tôi đã nói tuyệt đối sẽ không rời đi nơi này, Cao Lệ Trấn, hiện tại biết sợ sao? Đã muộn! Tôi nói cho ông biết, những gì ông đã làm đừng mong xóa bỏ. Còn anh nữa, Hoa Nhạc, tôi đã nói sẽ kéo anh xuống, tuyệt đối sẽ giữ lời!

Tô Mộc cười lạnh.

Thất thần làm gì, ra tay a!

Phanh!

Ngay khi Hoa Nhạc vừa định xông tới, cửa phòng đã bị đá văng, vài thân ảnh lao vào.

- Tất cả không được nhúc nhích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.