Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 13: Phần 6: Từng bước một (Phiên ngoại Vưu Linh Tử)




Ầm ầm!

Lúc này cả người Khương Tư Nam phảng phất gầy một vòng, chỉ còn da bọc xương, pháp lực toàn thân dường như đã bị thiêu đốt sạch sẽ, nhưng khí tức trên người lại khủng bố gấp mười!

Nắm tay khô quắt màu ám vàng, nháy mắt vung lên giữa hư không, oanh ra ba mươi sáu quyền!

Ba mươi sáu đạo Thiên Cơ côn đồng thời rung mạnh một tiếng, Thiên Cơ trận pháp vốn sắp thành thế hợp vây đột nhiên nổ tung, ngay cả Mộ Dung Thừa Đức cũng Thiên Cơ đại trận cắn trả, miệng liên tục ho ra máu.

- Chúng ta sớm đã không chết không ngớt! Nhưng ta nói muốn giết Mộ Dung Quán và Sư Chung, vậy bọn chúng tất phải chết!

Nhãn thần Khương Tư Nam cực bình tĩnh, thâm thúy như biển, lại nhìn cho ai nấy đều sợ hãi không thôi, lúc này đột ngột hướng tới Sư Chung ở nơi xa.

- Không hay, Sư Chung chạy mau!

Khắc này Sư Khôn đã không cố được quá nhiều, phù hiện ra từ trong hư không, hô to một tiếng với Sư Chung.

Sư Chung rùng mình một cái, trong mắt hiện đầy thần tình kinh hãi, chẳng còn chút chiến ý nào, cũng không kịp nghĩ gì, lập tức hóa thành một đạo thần hồng vọt tới Thiên Môn nơi xa.

Nơi đó là Thiên Môn thông lên tầng thế giới thứ tám, chỉ cần tiến vào trong Thiên Môn liền có thể tìm tới ba vị Chân Tiên lão tổ tông, khi ấy mới thoát khỏi ác ma này!

Đúng vậy, hình tượng nghiền áp hết thảy của Khương Tư Nam đã để lại bóng mờ rất sâu trong lòng hắn, khiến hắn triệt để đánh mất chiến ý.

- Tiểu súc sinh này quá mạnh, tất phải nói cho ba vị Chân Tiên lão tổ tông!

Sắc mặt Tổ Dương cũng có phần trắng bệch, hắn căn bản không ngờ được rằng, trong lúc đột phá hư vô hỏa tai Khương Tư Nam chỉ bằng một quyền đầu đã có thể trực tiếp oanh tán ba mươi sáu đạo Thiên Cơ côn của Mộ Dung Thừa Đức, quả là điều không thể tưởng tượng.

Răng rắc!

Một khối ngọc phù bị Tổ Dương bóp nát trong tay, nếu không có gì ngoài ý, mười giây sau, Chân Tiên lão tổ tông sẽ hàng lâm, đến lúc đó tiểu súc sinh này tất chết không nghi ngờ!

Lúc ấy, Mộ Dung Thừa Đức, Tổ Dương và Sư Khôn không ai còn dám xem thường Khương Tư Nam nữa, ngược lại trong lòng bọn họ đều cuộn lên từng hồi sóng gió ngất trời, kinh hãi không để đâu cho hết.

- Muốn đi?! Nào có dễ dàng vậy được!

Khương Tư Nam thấp giọng quát một tiếng, lúc này toàn thân hắn như một pho tượng sắp nứt vỡ, khắp người bố đầy vết rách như mạng nhện, nhưng ánh mắt hắn lại bình tĩnh chưa từng có.

Đạp ra một bước, nháy mắt liền tan biến giữa hư không.

Oanh!

Khắc sau, Khương Tư Nam trực tiếp xuất hiện trước mặt Sư Chung, ngăn lại Thiên Môn, sau đó một ngón điểm tới!

Xuy!

Một đạo thiểm điện vàng rực ngang trời mà đến, nháy mắt liền kích xuyên mi tâm Sư Chung, Sư Chung thậm chí còn không kịp kêu thảm, trong mắt mang theo sợ hãi nồng đượm cùng vẻ bất cam cường liệt, nháy mắt đã hóa thành một cổ thi thể, bị hư vô chi hỏa trên người Khương Tư Nam quét trúng, thiêu thành tro bụi!

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Mộ Dung Quán và Sư Chung đã chết trong tay Khương Tư Nam!

Lúc này Khương Tư Nam phảng phất sa vào trong một trạng thái cực kỳ quái dị.

Pháp lực và huyết dịch trong người bắt đầu thiêu đốt, hơn nữa đan điền khí hải cũng đều khô cạn, không gian huyệt khiếu trên người không còn tồn tại một tia một hào pháp lực nào, da thịt trên thân dường như cũng khô héo, dán chặt vào xương cốt.

Sự thiêu đốt của hư vô chi hỏa rất kỳ diệu, khiến Khương Tư Nam phải gánh chịu đau đớn cực kỳ khủng bố, đó là dày vò sống không bằng chết.

Nhưng khăng khăng nguyên thần Khương Tư Nam lại thập phần cường đại, lúc này hắn vẫn cực bình tĩnh, phảng phất tiến vào trạng thái tịch diệt không linh, có thể nhìn thấy được thống khổ trên người mình, lại có thể độc lập siêu thoát ra ngoài.

Giống như chứng kiến một thân cây, từ phồn thịnh lúc xuân hạ, đi tới suy kiệt khô héo buổi thu đông, cuối cùng lại dựng dục ra sinh cơ bừng bừng!

- Ta hiểu! Đây gọi là không phá thì không lập, trên cơ sở đột phá tai thứ hai, pháp lực thăng hoa hết mức mới có thể phát sinh chất biến hình thành tiên nguyên lực! Giống như từ sinh đến chết, trong tử vong lại dựng dục sinh cơ, khô héo tuần hoàn, sinh tử luân hồi, mới có thể thấy được tia tạo hóa chi lực trong tối tăm!

Khương Tư Nam thì thào tự nhủ, ngọn lửa vô hình trong người hắn vẫn đang thiêu đốt, phảng phất một khắc sau cả người liền sẽ táng thân trong biển lửa.

Nhưng khăng khăng hắn vẫn mang đến cho người ta cảm giác sinh cơ thịnh vượng, hừng hực bao la như biển trời.

Sau cùng, Khương Tư Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Dung Thừa Đức, Tổ Dương cùng Sư Khôn, lập tức khiến thần sắc chúng nhân đại chấn!

Đó là một đôi mắt cực kỳ dị, mắt trái như mặt trời huy hoàng, mắt phải như mặt trăng u thâm, Âm Dương chi khí lưu động, khiến hắn nhìn qua có vẻ vô cùng thần bí.

- Mộ Dung Quán và Sư Khôn đều đã chết, nếu ta dự liệu không sai, các ngươi đã gọi tới ba vị Chân Tiên của Thiên Đế Sơn rồi, đúng không?!

Thanh âm Khương Tư Nam rất bình tĩnh, lúc này da thịt trên người hắn đã triệt để hóa thành hư vô, chỉ thừa lại một bộ khung xương vàng óng, nhìn qua hệt như khô lâu.

Nhưng xương cốt vàng rực lại tán phát ra hào quang bảy màu thần bí, hơn nữa dưới sự nung đốt của hư vô chi hỏa, càng trở nên kiên cố bất hủ.

- Khương Tư Nam, nếu ngươi đã biết ba vị Chân Tiên sắp tới đây, sao còn không mau chạy trốn, đúng là không biết chết sống!

Lúc này Mộ Dung Thừa Đức đã cảm thấy đầu óc tê rần, nhưng hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Khương Tư Nam, vẫn cứ lạnh giọng nói.

- Chân Tiên ư? Ta lại là muốn xem, Chân Tiên rốt cục mạnh tới đâu!

Tiếp đó, trong mắt Khương Tư Nam chớp qua một tia phong mang, diễn hóa thành khí thế ngất trời, khiến chúng nhân cảm nhận được vẻ điên cuồng vô tận tràn ngập trong mắt hắn.

- Cuồng vọng!

Vừa lúc đó, một đạo thanh âm lãnh mạc vang lên trong hư không, từ trong đạo Thiên Môn kia đột nhiên có một thân ảnh khí tức ngất trời cất bước đi ra.

Đó là một trung niên thân mặc giáp trụ đen bóng, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt có một đạo thương sẹo như con rết, thân đeo một thanh chiến đao, cả người tán phát ra sát khí ngập trời, phảng phất như Ma thần bước ra từ núi thây biển máu.

- Lão tổ tông!

Thần sắc Tổ Dương lập tức hiện vẻ vui mừng, cung kính hành lễ với Tổ Ma Đao.

Người đi xuống từ tầng thế giới thứ tám kia tự nhiên chính là cường giả Chân Tiên của Tổ gia, Tổ Ma Đao!

- Phế vật! Ngay cả một đứa tiểu súc sinh mà cũng không hàng phục được!

Tổ Ma Đao lạnh giọt quát một tiếng, ánh mắt như đao phong quét qua trên mặt Mộ Dung Thừa Đức, Tổ Dương và Sư Khôn, lập tức khiến sắc mặt mấy người bọn họ đỏ bừng không thôi.

Sau cùng, Tổ Ma Đao quay sang nhìn Khương Tư Nam, lạnh lùng nói:

- Thiên tư của ngươi đúng là rất yêu nghiệt, niên kỷ nho nhỏ đã có thể trở thành Chí Tôn nhị tai, đúng là có vốn liếng để cuồng ngạo! Chẳng qua nếu ngươi cho rằng chỉ bằng như thế liền có thể đối đầu với Chân Tiên, vậy thì sai lớn! Nếu ngươi ngoan ngoãn để ta sưu hồn, có lẽ ta có thể tha ngươi một mạng!

Thanh âm Tổ Ma Đao vô cùng lãnh khốc, mang theo bộ tư thái cao cao tại thượng, phảng phất tha cho Khương Tư Nam một mạng là thưởng tứ ghê gớm lắm.

Khương Tư Nam tịnh không phát nộ, con ngươi càng trở nên thâm thúy, hắn nhàn nhạt nói:

- Ta quả thực không biết cường giả Chân Tiên sẽ mạnh tới đâu, thế nên hôm nay phải muốn lĩnh giáo một phen! Tưởng muốn được đến đồ trên người ta, vậy trước phải đánh bại ta cái đã!

- Tiểu súc sinh, ngươi rất cuồng! Ngươi không khác gì đám người Khương Tộc khiến ta chán ghét kia. Nếu đã vậy, ngươi để mạng lại đây thôi!

Thanh âm Tổ Ma Đao vừa dứt, sát cơ tức thì bùng lên trong mắt.

Lập tức một cỗ uy áp ngất trời ập đến, hơn nữa nương theo đó là một đạo đao cương cự đại không gì ngăn nổi, sáng ngời chói mắt, nhanh đến cực trí, chỉ sát na đã trảm tới trên lồng ngực Khương Tư Nam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.