Vân Tưởng Y Thường

Chương 7: Ở lại




Thẩm Đình Thâm cũng không để ý gì tới cô, anh cúi đầu nhìn để án khác của công ty.

Bạch Nhược Y cảm giác có một cơn tức từ ngón chân của cô xông thẳng lên đầu, cô cất bước tiến lên.

“Thẩm Đình Thâm, anh không thể bởi vì ân oán cá nhân mà đối xử với tôi như vậy! Tôi nói rồi, tôi đại diện cho công ty tôi, anh nên đối xử công bằng với tôi... A...” Bạch Nhược Y còn chưa nói hết, Thẩm Đình Thâm đột nhiên quay đầu nhìn cô, duỗi bàn tay ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô, hơi dùng sức đã ôm cô vào trong lòng. “Anh buông ra! Anh buông ra cho tôi!” Bạch Nhược Y ngồi ở trong lòng Thẩm Đình Thâm, hai tay xô đẩy lung tung tay anh. Còn phương án trong tay2cô cũng rơi lả tả trên đất khiến cho cô hơi cảm thấy bất lực. “Công bằng sao? Cô cảm thấy tôi vì chuyện giữa chúng ta mới đối xử với cô như vậy ư?” Đôi mắt như chim ưng của Thẩm Đình Thâm tập trung nhìn chăm chú vào mặt Bạch Nhược Y.

Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhíu lại, vừa định phản bác lại, chẳng lẽ không đúng sao?

Nhưng cô phát hiện hình như trong mắt Thẩm Đình Thâm mang theo cảm xúc khác, tựa như là trước kia cô đã làm sai chuyện ở công ty của gia đình, ánh mắt anh mạnh mẽ nhìn cô, mang theo vẻ tức giận và mất mát.

Hận rèn sắt không thành thép... sao? Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y không mở miệng nói chuyện, nhưng thấy lông mày nhíu chặt lại một chỗ6này của cô là biết rõ nhất định cô cho rằng như vậy. Thẩm Đình Thâm quay đầu lại liếc mắt nhìn tài liệu tán loạn trên mặt đất, tiện tay nhặt lên mở ra.

“Phương án cô làm không tệ, yêu cầu kêu gọi đầu tư của hạng mục cô cũng viết rõ kể sách, hơn nữa thoạt nhìn rất hợp lý, rất hoành tráng. Nhưng đây thật sự là phương án mà tôi muốn sao?”

“Chẳng lẽ không đúng ư? Các anh chẳng qua chính cần chúng tôi hoàn thành hạng mục...” Bạch Nhược Y vẫn không thể hiểu ý của Thẩm Đình Thâm, anh nói công ty mình không có thành ý, vì vậy cô thức suốt đêm làm phương án, hoàn thành tốt mỗi một yêu cầu.

Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ thở dài một cái: “Cô dùng đầu óc của cô suy nghĩ0cho kỹ xem tại sao Thẩm thị chúng tôi lại muốn hợp tác với công ty mới như các cô vậy. Tôi nói thành ý không phải là bảo cổ lấy thành ý ra với tôi, mà là các cô phải lấy thành ý ra để cho các công ty khác nhìn thấy, nếu như vậy bọn họ cũng sẽ không nói xấu, sẽ không nói cô dựa vào quan hệ mới lấy được hạng mục này, cô hiểu chưa!” Bạch Nhược Y nghe mà ngơ ngác, trước kia khi cô đi làm ở Mỹ làm gì có mấy việc này, còn phải làm ra vẻ cho công ty khác nhìn.

Cho nên cô hoàn toàn không hề suy nghĩ đến trước khi giành được hạng mục phải cho tập đoàn Thẩm thị mặt mũi...

Cho Thẩm Đình Thâm mặt mũi...

Thì ra Thẩm Đình Thâm đã sớm chỉ5rõ phương pháp cho cô, nhưng cô lại luôn tự cho rằng anh gây sự với mình cho nên mới làm khó mình. Bạch Nhược Y sững sờ nhìn mặt Thẩm Đình Thâm, quá nhiều cảm xúc đang hỗn loạn trong mắt cô.

Điều này khiến cho cô phải nhìn nhận người đàn ông trước mặt lại từ đầu, từ khi bắt đầu gánh vác doanh nghiệp, anh luôn giải quyết công việc chu đáo và cẩn thận như thế.

Hai ngày qua, anh luôn không gặp mình, còn chuyện mình liên tục đi tìm anh, có lẽ nhất định cũng bị công ty khác nghe thấy. Như vậy cũng coi như là một mặt biểu hiện thành ý của cô. Dĩ nhiên như vậy vẫn chưa đủ, Bạch Nhược Y đứng dậy khỏi ngực Thẩm Đình Thâm. Mà Thẩm Đình Thâm cũng không còn mạnh mẽ ôm9cô nữa, mặc cho cô đứng lên. Cô cúi người xuống nhặt từng tờ giấy trên mặt đất lên, sau đó ném phương án vào thùng rác.

Thẩm Đình Thâm hơi nhướng đuôi lông mày, trong mắt đầy hứng thú.

Bạch Nhược Y nghiệm mặt nhìn Thẩm Đình Thâm, giọng điệu thành khẩn: “Thẩm Đình Thâm, có thể cho tôi mượn máy tính của anh một chút không?”

“Chẳng lẽ cô muốn thay đổi phương án ở trong phòng sách của tôi ư?” Thẩm Đình Thâm nhìn ra ý đồ của cô.

Bạch Nhược Y gật đầu thật mạnh: “Bây giờ tôi biết phải làm cái gì rồi, trong email có hồ sơ điện tử, cho tôi ba tiếng tôi sẽ có thể thay đổi xong.” “Muốn đổi thì cô đến công ty của mình mà đổi, tôi còn phải xem phương án của công ty khác, đây là máy vi tính làm việc của tôi.” Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu, mở một phương án của công ty khác ra xem. “Nếu lần này tôi trở về công ty thì lần sau không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy anh.” Bạch Nhược Y nói xong, đột nhiên bất ngờ ôm lấy máy tính của Thẩm Đình Thâm.

Sau đó cô chạy lên trên ghế sa lon, co chân lại mở máy tính ra, lập tức bắt đầu sửa đổi phương án. “Này!” Thẩm Đình Thâm bất mãn đưa tay về phía cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì lại thả tay xuống, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Chẳng mấy chốc đã qua ba tiếng. Bạch Nhược Y cầm máy tính đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi thay đổi xong rồi, anh xem lại lần nữa đi.” Nói xong cô nhìn thời gian, bây giờ đã sắp 12 giờ, vì vậy cô nói tiếp, “Nếu không có vấn đề thì tôi phải về.”

Thẩm Đình Thâm vốn đã đưa tay cầm con chuột, định nhìn thử một lần. Nhưng nghe thấy câu nói sau đó của Bạch Nhược Y, sắc mặt anh liền trầm xuống, dứt khoát đóng máy tính lại.

“Ôi này, anh xem một chút đi!” Bạch Nhược Y thấy thể muốn đưa tay mở máy tính ra.

Mới vừa vươn tay, Thẩm Đình Thâm liền ôm cô vào lòng một lần nữa: “Không phải cô bảo thi công bằng sao? Phương án của công ty người khác, tôi chỉ xem một lần, không được chính là không được. Mà phương án trước đó của cô tôi cũng đã xem rồi, cho nên tại sao tôi phải giúp cô thẩm duyệt một lần nữa chứ?” Bạch Nhược Y vật lộn ở trong lòng của anh một phen, nhưng Thẩm Đình Thâm ôm rất chặt. Trong lòng cô hiểu vừa rồi Thẩm Đình Thâm đã nói nhiều như vậy. Hơn nữa bây giờ đã thay đổi phương án xong rồi, anh nhất định sẽ xem.

“Vậy anh buông tôi ra trước, tôi phải về, quá trễ rồi.” “Cô muốn đi sao?” Thẩm Đình Thâm đè giọng nói xuống rất thấp, thấp đến đáng sợ, giống như có thể nổi giận bất cứ lúc nào: “Nếu hôm nay cô đi khỏi rồi thì phương án của công ty các cô tôi nhất định sẽ không xem, dù sao loại hợp tác này tôi tìm nhà nào cũng như nhau.”

Bạch Nhược Y đột ngột ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, vẻ mặt tức giận: “Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc anh muốn làm cái gì! Chính anh bảo tôi tự mình đến tìm anh, cũng chính anh bảo tôi thay đổi, bây giờ anh lại ôm tôi vào lòng là thế nào?”

Bạch Nhược Y nói tới chỗ này thì dừng một chút, có vẻ hình như đang cố gắng chịu đựng gì đó.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nhịn được.

“Ngày đó ở trên đại sảnh của chính phủ, không phải anh còn làm ra vẻ không quen biết tôi sao? Bây giờ anh cần gì phải bày ra dáng vẻ này chứ!” Cho đến khi đem những lời này nói ra, Bạch Nhược Y mới cảm giác bản thân thật nhẹ nhõm.

Nói ra tâm sự nghẹn trong cổ họng quả là thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.