Vân Tưởng Y Thường

Chương 23: Diễn biến




“Thế không phải Thẩm Đình Thâm biết tôi đang thuê anh theo dõi Bạch Nhược Y hay sao?” Hạ Tiểu Tiểu thiếu chút nữa sụp đổ, bị Thẩm Đình Thâm nhằm vào một lần đã đủ thê thảm rồi, nếu lại bị anh ta2biết chuyện này thì sẽ chẳng sống tiếp được nữa. “Đừng hoảng đừng hoảng.” Chu Dĩnh vội an ủi, “Cô yên tâm, tên cô trong di động của tôi chỉ là một mã hiệu thôi, không phải tên họ đầy đủ của cô đâu.”

Nghe6đến đây, Hạ Tiểu Tiểu mới thở phào một hơi, “Được rồi, làm tôi sợ chết khiếp. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại lần nữa xem nào.”

Vì thế Hạ Tiểu Tiếu nghe được đầu đuôi mọi chuyện từ Chu Dĩnh.3Đương nhiên, anh ta còn thêm mắm thêm muối một phen. Quả nhiên, nỗi căm hận của Chu Kỳ với Bạch Nhược Y càng trở nên ngứa ngáy. Cô ta không ngờ rằng cuối cùng Thẩm Đình Thâm thật sự đuổi theo Bạch Nhược9Y, Thẩm Đình Thâm căn bản chưa thật sự từ bỏ Bạch Nhược Y!

Tuy bây giờ các đơn vị truyền thông, báo chí đều nói cô và Thẩm Đình Thâm có quan hệ rất tốt, rất có thể sẽ kết hôn, nhưng rõ ràng4quan hệ thật sự giữa hai người không tốt đến vậy.” Hạ Tiêu Tiêu vừa nói vừa đi về phía Chu Kỳ, quan sát Chu Kỳ từ trên xuống dưới.

Cô ta muốn nhìn thấu vẻ ngụy trang của Chu Kỳ, muốn khiến Chu Kỳ thỏa hiệp và hợp tác với mình.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Chu Kỳ chỉ yên lặng một lúc rồi cười nhạt, nét mặt thờ ơ, “Cô nói những lời này thì có chứng cứ gì? Có ảnh hay có nhân chứng không? Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô, ngộ nhỡ cô chỉ có ý xấu muốn ly gián tôi và Thẩm Đình Thâm thì sao?”

Hạ Tiêu Tiêu cong đôi môi đỏ hồng, mắt xẹt qua tia sáng, “Thực ra chuyện này có phải thật hay không, cô còn rõ hơn tôi. Dù gì thì cô ngày ngày ở bên Thẩm Đình Thâm, hai người bọn cô có phải là thật lòng yêu nhau hay không, cô phải biết chứ...” “Đừng có tìm cách khiến tôi đấu tranh tâm lý, nếu có chứng cứ thì cô đã lấy ngay ra rồi. Cô không có! Thế nên mời cô về cho!” Chu Kỳ xoay người, mặt đối mặt với Hạ Tiêu Tiêu.

Hạ Tiêu Tiêu nhún vai. Cô ta thấy rõ ngọn lửa căm phẫn từ trong mắt Chu Kỳ, biết rõ Chu Kỳ chỉ đang cố vờ như bình tĩnh mà thôi, “Được rồi, tôi cũng không nói những chuyện này nữa. Dạo này Bạch Nhược Y nhất định sẽ lấy chuyện công ty ra làm lý do để dây dưa với Thẩm Đình Thâm. Đến lúc đó cô sẽ biết thôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tự cô phải đề phòng cô ta thêm một chút là được.” Dứt lời, không cần Chu Kỳ lên tiếng, Hạ Tiêu Tiêu đã tự rời đi. Cô ta đi thẳng ra ngoài cửa, lấy áo khoác ngoài treo trên giá rồi khoác lên người một cách tự nhiên. Cả tối nay, Hạ Tiêu Tiêu chưa từng ngơi nghỉ.

Sau khi ra khỏi nhà Chu Kỳ, cô ta lại lái xe đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát trẻ trực ca đêm cũng không ngẩng đầu mà chuyên chú chơi di động.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu ta ngáp một cái rồi nói, “Xin lỗi, muộn thế này rồi không cho thăm người.” Hạ Tiểu Tiểu không bận tâm lời cậu ta nói mà lấy mười tờ đô la từ trong túi ra, “Chỉ nửa tiếng thôi.”

Cảnh sát trẻ liếc mắt nhìn chỗ tiền trên bàn, lập tức buông di động xuống, ngước mắt nhìn qua.

Cậu ta nheo mắt nhìn hồi lâu, sau đó hớn hở reo lên, “Chị có phải Hạ Tiểu Tiểu không? Đúng không?”

Hạ Tiêu Tiêu thấy vậy thì vỡ lẽ, hóa ra cậu ta là fan của mình. Ánh mắt cô ta rơi xuống chỗ tiền trên bàn, nghĩ bụng sớm biết là fan của mình thì đã không cần chuẩn bị tiền rồi!

Chết tiệt!

Hạ Tiêu Tiêu vẫn giữ nụ cười tao nhã trên mặt, “Vâng, là tôi. Vì thân phận đặc biệt nên tôi không thể dễ dàng đến đồn cảnh sát lúc ban ngày ban mặt. Mong anh châm chước chút, có được không?”

Cảnh sát trẻ đó chỉ cần nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu đứng trước mặt mình thì đã cực kì vui rồi.

Nghe thấy Hạ Tiêu Tiêu xin xỏ mình, cậu ta càng mở cờ trong bụng. Cậu ta vội nói, “Chị nói gì vậy chứ, em là fan trung thành của chị, nói đi, chị muốn gặp ai? Em dẫn chị đi.” “Vậy làm phiền anh rồi.” Hạ Tiêu Tiêu cười nhạt, “Tôi muốn gặp Tào Nhân Thụ.”

Cảnh sát trẻ vừa lấy chìa khóa vừa dẫn Hạ Tiểu Tiêu đi vào trong, “À, chính là Đổng sự của công ty Cố thị đấy à, cũng không biết ông ta phạm tội gì mà bị nhốt ở đây. Mấy hôm nữa có thể còn phải ra tòa, nhưng mà nghe nói người nhà ông ta đã bỏ rất nhiều tiền mua chuộc người bên trên rồi, cho nên không ra tòa nữa, đến việc ông ta phạm tội gì cũng không được truyền ra ngoài luôn...”

“Ngại quá, anh nói gì vậy? Anh nói là chuyện ông ta ta phạm tội sẽ không truyền ra ngoài ư?” Hạ Tiểu Tiêu vỗ vai cậu cảnh sát trẻ, bảo cậu ta ngừng lại rồi nói lại lần nữa. “Vâng, đúng vậy đó. Em là cảnh sát ở đồn này, em cũng còn chẳng biết ông ta phạm tội gì cơ mà.” Cậu cảnh sát trẻ trả lời Hạ Tiêu Tiêu với khuôn mặt ngây thơ.

Cậu ta không biết vì sao sau khi nghe thấy lời mình nói, Hạ Tiêu Tiêu lại cười sung sướng như thế.

“Không có gì, tôi chỉ hỏi chút thôi, làm phiền anh dẫn đường.” Hạ Tiêu Tiêu chìa tay, bảo cậu cảnh sát trẻ tiếp tục đi. Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn thấy Tào Nhân Thụ. Tào Nhân Thụ rõ ràng đã rất tàn tạ, cả người chẳng có chút sức sống nào, giữa hai người ngăn cách một mặt kính. “Chà chà, tôi đang nghĩ ai đến thăm tôi, hóa ra là Hạ đại minh tinh đấy à?” Tào Nhân Thụ vừa lên tiếng đã cực kì châm chọc, “Sao, còn muốn bảo tôi giúp cô làm gì nữa?”

Hạ Tiêu Tiêu cầm ống nghe, không có quá nhiều biểu cảm, cô ta chưa bao giờ ngờ rằng Tào Nhân Thụ lại dễ dàng bại lộ như thế, “Tài liệu tiết lộ bí mật công ty có còn không?” “Tôi biết ngay là vì chuyện này mà.” “Còn không?” Hạ Tiếu Tiếu lại hỏi một câu, “Tuy tôi không thể giúp ông ra ngoài nhưng tôi có thể giúp ông trả thù.” Tào Nhân Thụ liếc Hạ Tiêu Tiêu bằng đôi mắt lạnh lùng, do dự một lúc mới nói, “Tài liệu bị Thẩm Đình Thâm lấy đi cả rồi, nếu trong tay tôi còn có tài liệu bí mật thì sẽ không bị cảnh sát bắt lại.” Hạ Tiểu Tiểu yên lặng, hơi buông lỏng bàn tay đang cầm ống nghe, những điều này đều nằm trong dự liệu của cô ta, “Nhưng mà tôi nghe nói công ty các ông không biết chuyện ông đã tiết lộ bí mật, vả lại bên ngoài cũng không biết.”

Tào Nhân Thọ nhướng mày, lập tức hiểu ý của Hạ Tiểu Tiêu, “Hử? Sau đó cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn truyền chuyện bí mật nội bộ công ty ông ra ngoài, hơn nữa để Bạch Nhược Y gánh tội, ông cảm thấy cách này thế nào?” Hạ Tiêu Tiêu vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, ý cười chạm đến tận đáy mắt.

Tào Nhân Thọ cũng cười khùng khục theo, “Vốn trong công ty có rất nhiều quản lý bất mãn với Bạch Nhược Y, dù chuyện tiết lộ bí mật có phải là thực hay không thì cô ta nhất định sẽ bị nhắm đến. Cô có thể tìm quản lý phòng kế hoạch tiền nhiệm, anh ta có thể trở thành người phát ngôn cho dư luận.”

“Được, số điện thoại của anh ta là bao nhiêu?” Hạ Tiểu Tiểu nói rồi lấy di động ra. “Hỏi người nhà tôi lấy di động của tôi, bây giờ sao tôi nhớ được.” “Thế tôi sẽ đến thẳng nhà ông.” Hạ Tiểu Tiêu vừa nói dứt lời bèn cúp điện thoại, xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Tào Nhân Thụ cười, xem ra Hạ Tiêu Tiêu cũng bị Bạch Nhược Y hại cho vô cùng thê thảm. Nếu không sao cô ta lại gấp gáp đến thể, đã nửa đêm nửa hôm rồi còn muốn đi lo chuyện này ngay. Nghe lời Tào Nhân Thụ, Hạ Tiêu Tiêu gọi điện cho quản lý, hai người cùng dựng một vài video và mua vài thủy quân.

Hạ Tiêu Tiêu đã làm những chuyện này thành thạo, trong một đêm hai người đã dựng xong video.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.