Vân Tưởng Y Thường

Chương 11: Trở lại làm con người




Hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Nhược Y nhíu chặt, có rất nhanh đã nghĩ đến việc hạng mục xảy ra vấn đề: “Tất nhiên là không rồi, em làm sao có thể đưa người khác xem văn kiện cơ mật được chứ?”

“Đã có người lấy nội dung hợp tác của hai nhà chúng ta gửi qua cho anh, cũng uy hiếp anh, nếu không gửi cho hắn mấy triệu, hắn sẽ gửi những thứ này đến các công ty khác và giới truyền thông.” Cố Thần Trạch vừa nói vừa xoa huyệt thái dương cho đỡ nhức đầu.

Thật không ngờ, họ vừa tính làm một công trình lớn thì lại xảy ra chuyện như vậy. Mà chuyện quan trọng nhất không phải là mấy triệu kia, quan trọng là họ không biết người đó là ai. Dù2có gửi hắn mấy triệu đi nữa, lỡ như hắn vẫn làm lộ cơ mật ra ngoài thì mọi chuyện coi như hỏng hết.

Vừa nghe Cố Thần Trạch nói xong, Bạch Nhược Y lập tức nổi giận: “Sao lại như thế? Hắn làm sao mà biết được? Em chắc chắn không tiết lộ bí mật, có phải do bên tập đoàn Thẩm thị xảy ra vấn đề hay không?” Cố Thần Trạch lắc đầu, bày tỏ anh ấy cũng rất đau đầu: “Hiện tại bên hội đồng quản trị còn chưa biết được việc này, chúng ta cần phải tra ra khâu nào xảy ra vấn đề trước đã.“. “Đúng thế, không thể gấp gáp, trước tiên không được căng thẳng.” Bạch Nhược Y tiếp lời Cố Thần Trạch, nhưng trên cái trán trắng nõn của cô đã đổ6rất nhiều mồ hôi, trong lòng cũng rất lo lắng: “Như vậy đi, anh ở lại công ty điều tra xem có phải do công ty chúng ta có nội gián hay không, còn em sẽ đi tìm Thẩm Đình Thâm, xem thử xem công ty bọn họ có phải đã xảy ra vấn đề hay không. “Được, anh nhất định sẽ điều tra kỹ việc này.” Cố Thần Trạch liên tục gật đầu. Mà ở một nơi khác, Thẩm Đình Thâm vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, không hề biết đến chuyện cơ mật đã bị tiết lộ. Ngược lại Chu Kỳ lại đến đây. “Đình Thâm, hôm nay có buổi hòa nhạc rất quan trọng, anh đi với em được không?” Chu Kỳ đi thẳng đến chỗ Thẩm Đình Thâm, nhẹ giọng làm nũng.

Đáy mắt Thẩm0Đình Thâm thoáng hiện lên một tia chán ghét, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu: “Công ty anh còn có việc, hay em tìm người khác đi cùng đi?”

“Anh lại lừa em, em mới vào đã đi hỏi Lý Lâm trước, anh ta nói hôm nay anh không có việc gì!” Vẻ mặt Chu Kỳ đầy đắc ý, cô ta nhìn Thẩm Đình Thâm, nghĩ thầm rằng xem anh còn có thể việc cớ gì để không đi với cô ta.

Thẩm Đình Thâm nghe vậy, gân xanh nổi lên. Anh dùng vẻ mặt không tình nguyện bỏ cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài với Chu Kỳ.

Lúc đi ra văn phòng nhìn thấy Lý Lâm, Thẩm Đình Thâm liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt hung dữ. Lý Lâm có cảm giác5lạnh xương sống, anh ta không hiểu, chỉ cảm giác được vấn đề khá nghiêm trọng. Anh ta đâu có làm gì có lỗi với Tổng giám đốc đâu, sao anh lại trùng anh ta như vậy... Thẩm Đình Thâm cùng Chu Kỳ vừa đi, Bạch Nhược Y đã đến.

Bạch Nhược Y mang bộ dạng hung dữ tiến vào công ty, mấy người tiếp tân thật sự không thể cản nổi cổ.

Lý Lâm đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy Bạch Nhược Y liền lên tiếng hỏi: “Cô Bạch, có việc gì không?” “Thẩm Đình Thâm đâu?” Bạch Nhược Y nhìn thấy Lý Lâm mới bình tĩnh trở lại, cô đứng tại chỗ hỏi.

Lý Lâm cười xấu hổ: “Thật xin lỗi, Tổng giám đốc chúng tôi mới vừa ra ngoài rồi.”

“Lại ra ngoài rồi? Tôi vừa đến công ty9các người tìm anh ta thì anh ta liền ra ngoài?” Bạch Nhược Y xoa hàng lông mày đang nhíu lại của mình, vẻ mặt nôn nóng hỏi. Vừa đến thời điểm quan trọng thì đã không thấy bóng dáng anh đâu. “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nói với tôi cũng giống nhau cả mà.” Lý Lâm nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Bạch Nhược Y, liền bảo cô nói với anh ta, xem anh ta có thể giúp cô giải quyết hay không.

Dù sao ở công ty này ngoại trừ Thẩm Đình Thâm, lời nói của Lý Lâm cũng coi như có trọng lượng.

Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Lý Lâm, trong lúc đang do dự xem có nên nói với Lý Lâm hay không thì tiếng điện thoại vang lên.

Cô mở ra xem, là Cố Thần Trạch gọi đến, Bạch Nhược Y vội vã nghe máy trước. “Sao rồi? Tra được chưa?” “Tra ra rồi.”

Không đợi Cố Thần Trạch nói hết câu, Bạch Nhược Y đã vội vã hỏi: Là ai?”

“Em trở về trước rồi nói tiếp, trong điện thoại khó nói hết.” “Được, em lập tức về ngay.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa quay đầu đi về. Còn lại Lý Lâm đứng đó một mình, đầu óc mơ hồ, không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Bạch Nhược Y không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút, cô vội đạp chân ga lái xe về công ty.

Vừa đến công ty, Bạch Nhược Y đã nhanh chóng đi thẳng đến phòng làm việc của Cố Thần Trạch.

Cô liếc mắt đã thấy Cố Thần Trạch sắc mặt không tốt đang ngồi trước bàn làm việc, mà đối diện anh ấy là một người đàn ông, hắn ta đang rụt bả vai, trông rất sợ hãi.

Bạch Nhược Y không nói lời nào, bước lên trước kéo cánh tay người đàn ông kia để thấy rõ mặt hắn.

Là quản lý bộ phận kế hoạch.

“Là anh phải không? Là anh tiết lộ cơ mật công ty?” Bạch Nhược Y hung hăng hỏi, đồng thời trong lòng cũng rất tò mò, một quản lý bộ phận kế hoạch như hắn, làm sao có thể xem được tài liệu Cơ mật.

Cố Thần Trạch mở miệng giải thích, giúp Bạch Nhược Y giải trừ nghi hoặc: “Ừm, là hắn. Sau khi em đi, anh đã xem qua một lượt camera giám sát, phát hiện hắn có một lần nhân lúc em không ở đây, nói với Tiểu Lục để phương án trong phòng làm việc của em, sau đó lại copy văn kiện cơ mật ra một bản.”

Bàn tay đang túm áo tên quản lý kia của Bạch Nhược Y càng lúc càng dùng sức, như muốn xé nát áo hắn: “Vì sao? Hạng mục lấy được từ tập đoàn Thẩm thị, phương án đều do tôi và bộ phận các người cùng nhau thức đêm hoàn thành. Không phải hạng mục lần này cũng là tâm huyết của các người sao? Sao anh có thể nhẫn tâm để công sức của mình đổ sông đổ biển chứ?”

Nói thật ra ở công ty người Bạch Nhược Y có thể tin tưởng ngoài Tiểu Lục và Cố Thần Trạch ra, thì quản lý bộ phận kế hoạch cũng là một trong số người có tín nhiệm, thế nên cô không thể nào ngờ được hắn lại bán đứng cô.

Tên quản lý kia co bả vai, đầu như muốn cúi thấp đến ngực, giọng nói cũng nhỏ đến nỗi nghe không rõ: “Không phải, không phải tôi cố ý muốn tiết lộ bí mật, là người của tập đoàn Thẩm thị bảo tôi làm vậy...” “Mày đừng có vu oan cho người khác, không phải tiết lộ cơ mật thì Thẩm thì cũng chịu thiệt sao? Bọn họ sao có thể kêu mày làm vậy được?” Cố Thần Trạch nhíu mày, hung tợn nhìn chằm chằm tên quản lý. Ánh mắt của anh ta và Bạch Nhược Y như hai lưỡi dao cắm thẳng trên người tên quản lý.

Tên quản lý kia bị dọa đến nỗi thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể nhỏ tiếng giải thích: “Thật đấy, là do Thẩm Đình Thâm bảo tôi làm vậy. Lúc đầu tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng anh ta nói thật ra ban đầu không muốn hợp tác cùng chúng ta, nên chỉ có thể kêu tôi tiết lộ cơ mật, để anh ta có lý do chính đáng hủy bỏ hợp tác với chúng ta...” Tên quản lý vừa nói vừa lấy điện thoại di động mở ra danh bạ của cuộc gọi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.