Vân Trung Ca

Chương 44




Bạc Băng nhìn đồng hồ trên tay Diệp Chính Thần, chiếc đồng hồ Hải Âu màu đen với chiếc kim giây đang dịch chuyển từng nhịp, từng nhịp.

Cô lặng lẽ đưa tay ra phía sau, kéo tay áo xuống…

Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến khi âm thanh sắc bén thông báo thang máy bắt đầu khởi động, năm tiếng, mười tiếng, từng tiếng vang lên vô cùng chói tai… Anh buông lỏng tay ra. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại trước mắt cô, tựa như sự nặng nề của vận mệnh, cửa đóng lại sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, Bạc Băng che mặt, nước mắt như đê vỡ tràn qua kẽ tay cô. Không phải cô không muốn bước vào, cô sợ khi cô vào trong, cô sẽ không khống chế được bản thân mà nói với anh: Em nhớ anh!

Cô muốn ôm anh, cho dù chỉ là một giây cũng được.

Thang máy mở ra một lần nữa, Bạc Băng buông bàn tay đang che mặt xuống, bước vào trong…

Chờ cho đến khi cô thấy anh đứng trong thang máy, thì đã không kịp nữa rồi, không kịp bước ra ngoài, không kịp lau nước mắt, càng không kịp dùng tay áo che khuất chiếc đồng hồ màu trắng trên cổ tay. Bạc Băng lùi người sâu vào bên trong, cúi đầu, đứng trong một góc.

Thang máy dần dần đi xuống, tim của cô cũng rơi xuống theo, rơi xuống đến một vực sâu không nhìn thấy đáy.

“Chân của em còn đau không?” Anh hỏi bằng chất giọng không có một chút biểu cảm.

“Hết đau rồi.” Bạc Băng đáp, giọng nói của cô cũng không hề có chút biểu cảm nào.

Cửa thang máy mở ra, Bạc Băng chạy ra bằng tốc độ nhanh nhất, anh đuổi theo: “Muộn rồi, để anh đưa em về.”

“Không cần.”

“Nếu lỡ…”

“Anh yên tâm đi, sẽ không gặp được người nào tệ hơn anh đâu.” Cô lướt qua anh, đi đến cửa lớn.

Phản chiếu trong cửa kính, cô có thể thấy thấp thoáng được bóng dáng của anh, anh vẫn còn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng của cô.

Cô và anh đứng đối mặt với nhau, khoảng cách chỉ là hai mét.

“Nha đầu.” Giọng nói Diệp Chính Thần ấm áp như gió mùa hạ thoảng qua, nhẹ nhàng gọi cô.

Bạc Băng cắn răng, tay nắm thành quyền, cô không nhịn được mà quay đầu.

“Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

“Cơ hội?” Bạc Băng cười khổ, anh là một người đàn ông đã có gia đình, anh còn muốn cô cho anh cơ hội: “Cơ hội yêu đương vụng trộm? Anh vụng trộm vẫn chưa đủ sao?”

Diệp Chính Thần không trả lời được câu hỏi của cô.

Cô nói với anh: “Anh thật sự vẫn chưa thỏa mãn ư, nếu đổi lại là em, em sẽ cảm thấy không còn hứng thú với chuyện này nữa.”

Bạc Băng vừa muốn đi, Diệp Chính Thần đã bước vội đến, bắt lấy tay cô: “Quan hệ của anh và Dụ Nhân không như em nghĩ đâu.”

“Vậy đó là gì?”

Nhìn vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của anh, cô như có chút chờ mong, cô thật sự hy vọng anh có thể nói với cô là tất cả đều không phải là sự thật, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin, nhưng câu nói đầu tiên anh phát ra từ miệng lại là: “Anh ly hôn với cô ấy được không?”

“Ly hôn.” Hai chữ này từ miệng anh nói ra, nhạt như gió lạnh. Bạc Băng nhìn người đàn ông trước mắt, cô phát hiện anh rất xa lạ, dường như cô không hề quen biết anh.

“Diệp Chính Thần, ai mà làm vợ của anh, cuộc đời này coi như bị hủy.”

Nói xong, cô đẩy cửa ra, chạy vào đêm tối.

Đêm đó, cô chạy xe đạp phía trước, xe của anh vẫn theo phía sau cô.

Cô đạp xe rất chậm, có vài lần không kiềm chế được cảm xúc cô suýt chút nữa là nhảy xuống xe đạp, chạy đến hỏi anh: “Anh có thể ly hôn với cô ấy sao?”

Thật sự, rất nhiều lần! Sau đó, cô lại vô cùng khinh bỉ chính mình: Cô nhất định là yêu anh đến phát điên rồi.

Nhưng có một vài suy nghĩ, một khi đã ở trong đầu, một ngày nào đó cũng sẽ đâm chồi, sẽ nảy mầm, sau đó sẽ khỏe mạnh mà nở rộ. Sau khi trở về phòng trọ, Bạc Băng mất ngủ, trong đêm tối cô say sưa nhìn bức tường đầy chữ chính, sau đó lại như điên muốn chạy qua phòng sát vách hỏi anh: “Anh có thể ly hôn với cô ấy sao? Có thể sao…”

Đầu óc cô cứ nóng lên, ngu ngốc lên trang web Tianya(1) post một bài viết, trưng cầu ý của mọi người.

(1) Tianya.cn: một trang web cộng đồng lớn ở Trung Quốc.

“Tôi yêu phải một người đàn ông, anh ấy đã có vợ, anh ấy nói sẽ ly hôn với vợ anh ấy và sống cùng tôi, tôi nên làm gì bây giờ?”

Có thể tưởng tượng, Bạc Băng bị vô số lời phản hồi mắng đến thê thảm.

“Đồ đê tiện.” Hai chữ này mắng rất có hàm súc khéo léo, điều khiến cô buồn bực nhất là làm liên lụy đến Diệp Chính Thần, anh cũng bị mắng, những lời mắng đặc biệt rất khó nghe, cô lại như điên thay anh giải thích, nói anh đối xử với cô rât tốt…

Kết quả, mọi người đã làm cho kiến thức văn học Trung Quốc của cô trở nên vô cùng uyên bác.

Xem bài post đến mức đau dạ dày suốt cả đêm, Bạc Băng ôm chăn ép vào dạ dày lui vào một góc giường. Cô biết Diệp Chính Thần suốt đêm cũng không ngủ, bởi vì cô có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh gõ bàn phím từ phòng sát vách, từng tiếng gõ rất nhẹ, cho đến lúc bình minh.

Hơn chín giờ sáng, điện thoại anh vang lên.

Không biết là ai gọi đến, anh đáp lại rất ngắn gọn: “Tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian.”

Nói xong anh liền tắt máy.

Đến giữa trưa, Dụ Nhân đến nhà trọ, đương nhiên không phải là đến phòng của cô, mà là đến phòng Diệp Chính Thần.

Từ vách tường cách âm cực kì không tốt, Bạc Băng nghe được âm thanh của Dụ Nhân, cô ta nói cô ta mua được gia vị của món lẩu cay Tứ Xuyên tại một cửa hàng ở Trung Quốc, cô ta còn mua được thịt trâu ở Kobe, còn có thịt cừu non nhập khẩu từ Mông Cổ.

Một cảnh tượng vô cùng cảm động và ấp ám, tình cảm vợ chồng nồng nàn! Cho dù đã cách một vách tường, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.

Dạ dày của cô đột nhiên không đau nữa, tinh thần đột nhiên phấn chấn gấp trăm lần, Bạc Băng đứng lên, rửa mặt, chải đầu, trang điểm rời khỏi phòng.

Cô đi dạo ở trung tâm mua sắm, đi dạo ở cửa hàng bán thuốc, đi dạo ở cửa hàng bán đồ thể thao… Đến lúc hai chân cô mệt mỏi rã rời, thì chỉ mới sáu giờ tối, vẫn không muốn về nhà. Vì thế, cô chạy đến một cửa tiệm nhỏ uống rượu. Trên TV, cô thấy khi thất tình người ta thường hay uống rượu, cô nghe nói cồn có thể làm tê liệt sự đau khổ, không biết có hiệu quả hay không, cho nên cô muốn uống thử.

Đúng là rất hiệu quả, cô chỉ mới uống hết một bình rượu mơ, tâm trạng đã trở nên tốt hơn, cứ nghĩ đến Diệp Chính Thần và Dụ Nhân đang ở nhà trọ cùng nhau ăn món lẩu nóng hổi, cô liền nằm úp lên bàn không ngừng cười. Cô thậm chí còn nghĩ không biết Dụ Nhân buổi tối có ngủ lại phòng của anh hay không… Điều đó thật sự rất buồn cười!

Nghĩ đến điều đó có thể xảy ra, Bạc Băng uống thêm một bình rượu mơ nữa. Cô vừa uống vừa suy nghĩ đến vách tường không cách âm…

Haha! Haha! Điều này càng buồn cười hơn, Bạc Băng cười đến mức nước mắt không ngừng rơi.

Uống đến hơn chín giờ tối, hai bình rượu mơ đã cạn, Bạc Băng vẫn chưa muốn về nhà, vì thế cô đi tìm Lăng Lăng, nhưng trong phòng của Lăng Lăng không có người, lúc này cô mới nhớ đến cô ấy đã đi Tokyo dự hội nghị, cô buồn bực nắm chặt tóc.

Bạc Băng cảm thấy như mình đang bay lơ lửng, sàn nhà dưới chân chỗ thấp chỗ cao, cô bước đi khập khiễng trở về phòng.

Bước ngang qua cửa phòng Diệp Chính Thần, trong lúc vô tình cô thoáng nhìn vào bên trong cửa sổ, bức màn màu xanh nhạt được kéo kín, phản chiếu hình ảnh một nửa thân trên của hai bóng người chồng lên nhau.

Hình ảnh rất hài hòa, Bạc Băng nhìn ngây ngốc, một lát sau, cô mới vịn vào vách tường, đi đến cửa phòng của mình.

Cô đưa tay vào trong túi xách tìm kiếm chìa khóa, tìm mãi mà không thấy đâu, cô tức giận trút tất cả đồ đạc ra nền đất, quỳ gối trên mặt đất mà tìm…

Cuối cùng cũng tìm được, cô lắc lư chao đảo dựa vào vách tường đứng lên, đang muốn mở cửa…

Cửa phòng sát vách bỗng nhiên mở ra, Diệp Chính Thần đứng trước cửa nhìn cô. Bạc Băng vội vàng giả vờ ngồi xổm xuống tìm kiếm món đồ gì đó, rất ấu trĩ, nếu cô không uống rượu, cô sẽ không làm những chuyện ấu trĩ như vậy.

“Em lại uống rượu?” Giọng nói của anh có chút u ám, như đang nổi giận.

Bạc Băng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng trước mắt cô mọi thứ trở nên mơ màng, cô dụi dụi mắt, chạm vào một giọt chất lỏng.

Sau đó, cô lại ấu trĩ giả vờ mở cửa.

Chiếc chìa khóa trong tay cô đang run run, cô thử rất nhiều lần nhưng không tài nào tra chìa khóa vào ổ được, cô càng nóng vội, càng không thể nào tra vào.

Một lực mạnh hướng đến gần cô, anh giật lấy chiếc chìa khóa trong tay cô, giúp cô mở cửa.

“Cám…”

Cô vẫn chưa nói xong, anh đã trực tiếp đẩy mạnh cô vào trong, xoay người khóa cửa

Đêm đó, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, bên trong là một chiếc áo lót tơ tằm, phía dưới là một chiếc váy ngắn sọc ca rô, cùng với một đôi tất mỏng. Do kéo đẩy, quần áo cô trở nên lộn xộn, cổ áo lộ ra một nữa bả vai, váy trượt đến thắt lưng, hai chiếc đùi nõn nà của cô hoàn toàn lộ ra ngoài.

“Nha đầu…”

Trong phòng không bật đèn, anh gọi cô vô cùng yêu thương. Chất cồn đã làm lòng cô tê liệt, giờ đây lại có một cảm giác mãnh liệt ùa đến.

Bạc Băng dựa vào vách tường chậm rãi lui về một góc, cô từ từ ngồi xổm xuống nền đất, đầu gối để trước ngực.

Có những câu, nếu cô không uống rượu, nhất định cô sẽ không nói, có chết cũng không nói. Nhưng khi đã uống rượu, men say làm ngôn ngữ của cô trở nên rối loạn.

“Sư huynh, em xin anh, anh đừng để cô ấy ở đây qua đêm… Em không chịu nổi…” Bạc Băng ấn ngực, lui vào trong góc phòng: “Rất đau, đau đến mức không chịu nổi…”

Diệp Chính Thần ngồi xổm trước mặt cô, tay anh đặt lên đầu cô, không nhẹ không nặng, lòng bàn tay ấp ám xuyên qua từng sợi tóc của cô: “Anh có thể làm gì cho em?”

Giọng nói của anh mang theo sụ run rẩy, so với cô dường như còn run hơn.

Bạc Băng cắn môi, lắc đầu, anh đã làm cho cô quá nhiều.

Anh đã muốn buông tay, không hề cố gắng vãn hồi tình cảm với cô, không hề dùng danh nghĩa vẫn còn yêu mà làm phiền cô, cũng không hề yêu cầu sự tha thứ của cô. Anh không hề quấy rầy cô, vì muốn để cho cô có thể mau chóng quên anh đi.

Đây không phải là điều cô muốn sao? Nhưng mà cô càng hy vọng… Anh có thể lại ôm cô một lần nữa.

Theo cách đơn thuần nhất, chân thành nhất mà ôm cô một lần.

Giống như trước kia…

Bạc Băng ngẩng đầu nhìn anh, không biết có phải là do sự khát vọng sâu kín tận đáy lòng cô biểu hiện ra hay không, anh thở dài một hơi trầm lắng, tay anh chậm rãi vươn đến vai cô, sau vài giây do dự, anh ôm cô vào vòng tay ấm áp…

Hỗn hợp cồn nóng hổi xông vào não cô, phòng tuyến tâm lý của cô nhanh chóng bị sụp đổ.

Tình cảm như nước vỡ đê tràn ra, phá vỡ lý trí cô…

Cô ôm thắt lưng anh, tham lam mà hít mùi hương trên người anh, lưu luyến cảm giác ấm áp khi được anh ôm mà đã lâu cô không có được.

“Sư huynh.” Nước mắt nóng bỏng của cô lặng lẽ rơi trên cổ anh: “Ngày mai em phải đi tìm nhà trọ khác, em phải dọn di…”

“Anh không cho phép em dọn đi.”

“Anh có tư cách gì mà quản lý em? Em cũng không phải vợ anh.”

“Em!” Diệp Chính Thần hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt kiềm nén của cô, chờ đến khi cô ý thức được anh muốn làm gì, thì đã quá muộn. Anh nâng mặt cô lên, không cho cô cơ hội phản ứng, hôn vào môi cô.

Lúc môi anh chạm vào môi cô, dày vò đến long trời lở đất, cô đang kinh ngạc khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi anh cố chấp mạnh mẽ thừa cơ hội xâm nhập, làm chủ khoang miệng cô.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt như thể anh đang mang toàn bộ sự kiềm nén và nhiệt huyết trong suốt thời gian vừa qua mà phát tiết ra ngoài.

“Đừng, không…” Bạc Băng yếu ớt cự tuyệt, đầu lưỡi cô đẩy đầu lưỡi anh, ngược lại trở nên xoay tròn.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay bủn rủn vô lực của cô để trên ngực anh, lại giống như vuốt ve.

Vì thế, anh lại càng không kiêng nể gì, trong mắt anh chợt hiện ra sự ham muốn nóng bỏng, môi anh cuồng nhiệt cướp đoạt, tay anh cũng lần đến cổ áo cô.

Một tiếng “xoạt xoạt” vang lên, vạt áo bị xé phanh ra, da thịt trắng nõn của cô lộ ra dưới ngón tay anh.

Vạt áo bị mở rộng, đôi môi mỏng manh của anh di chuyển xuống, nhẹ nhàng lướt qua, để lại trên từng tấc da thịt trắng như tuyết của cô là những dấu vết màu đỏ…

Khiếp sợ cộng với thần kinh đang bị tê liệt, Bạc Băng giống như người bị điểm huyệt, trở nên lờ mờ.

“Không được!” Cuối cùng cô cũng có phản ứng, không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin anh: “Đừng, Dụ Nhân đang ở sát vách, vợ của anh đang ở phòng sát vách…”

Động tác anh dừng lại một chút, nhân lúc anh do dự cô bắt đầu giãy dụa, vừa đứng lên, anh bắt được chân của cô, nhanh chóng kéo váy của cô xuống, xé rách tất chân của cô.

“Diệp Chính Thần!” Một nữa quần áo đã bị xé rách của cô còn vướng lại trên người, hoàn toàn không thể ngăn cản được bàn tay đang tham lam thăm dò của anh, Bạc Băng tức giận đến mức cả người cô run rẩy: “Anh có biết anh đang làm gì không?”

Anh kiên định trả lời cô: “Anh không biết!”

“Anh đúng là không bằng cầm thú!”

“Cũng không phải hôm nay em mới biết được điều đó!

Đây là Diệp Chính Thần mà cô quen biết.

Ngoài nội tâm cầm thú, trên thân thể anh còn có một loại khí phách bức người, lông mày hình kiếm nhếch lên, con ngươi sâu sắc kiên định… Toàn thân anh toát ra một loại kiêu ngạo và bá đạo không ai sánh nổi…

Anh đặt cô trên nền đất, đè xuống.

Mặt đất cứng nhắc. Áp lực nặng đang đặt trên người cô, ngay cả một khắc cũng không ngừng đè ép, tủy sống của cô sắp bị anh ép đến mức muốn bắn ra ngoài.

Bạc Băng cắn môi dưới, nuốt xuống lời kêu cứu, từ đầu đến cuối ánh mắt cô luôn nhìn về phía vách tường.

Mùi máu tươi nhàn nhạt chảy vào kẽ răng.

Tất cả nhanh chóng xảy ra như vậy, anh ôm cô đến giường, áp mạnh lên thân thể giãy dụa của cô, cởi ra từng mảnh áo đã bị xé rách.

Toàn thân Bạc Băng bủn rủn không còn chút sức lực, cô chỉ cảm nhận được anh đang dùng lực áp chế đầu gối cô, tách hai chân đang khép chặt của cô… Thắt lưng anh mạnh mẽ ập xuống.

Một dòng lửa nóng cùng đau đớn xâm nhập vào cơ thể cô, anh hưng phấn than nhẹ, cả người cô và anh kết hợp vô cùng chặt chẽ, hoàn toàn không có một khe hở nào.

Bạc Băng không cất tiếng, hàm răng cô khảm thật mạnh vào môi đến rớm máu, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

Nếu có người hỏi cô, cả đời này chuyện gì trải qua làm cô khó quên nhất.

Cô sẽ nói với người đó, điều đó chính là bị người đàn ông mà mình yêu thương nhất cưỡng bức.

Trong lòng cô tràn ngập sự căm hận, thân thể thì đang bị lửa nóng lấp đầy, thân người cô mềm nhũn mặc cho sự lay động trầm luân cùng anh đang diễn ra đến trời đất quay cuồng.

Lục phủ ngũ tạng như bị xé thành những mảnh nhỏ, vỡ nát vụn vặt, nhưng mỗi một khung cảnh đều khiến Bạc Băng không ngừng lo nghĩ…

Điều xót xa nhất đó chính là các giác quan của cô đều bị thuần phục, khoái cảm cực hạn mỗi lần anh mạnh mẽ xâm nhập, cô mất đi lý trí ôm anh khóc, cầu xin anh dừng lại…

Nhưng anh không có dừng lại, mà lại đưa cô đến đỉnh cao nhất.

Tuyệt vọng cùng với thù hận trong tình yêu cuối cùng hóa thành sự triền miên, vô số lần yêu và hận đan xen vào nhau, vô số lần đau đớn và thiên đường trùng hợp.

Thời điểm sắp kết thúc, vật đàn ông của anh trong cơ thể cô không kiêng nể gì mà mạnh bạo thúc sâu vào thân thể cô, Bạc Băng bất chợt thức tỉnh, dùng sức đẩy anh: “Đừng, không phải kì an toàn…”

Anh bắt lấy hai tay cô đặt sau hông: “Vậy thì sinh cho anh một đứa bé đi.”

“Anh điên rồi!? Ra ngoài ngay!”

Không hề quan tâm đến sự cự tuyệt của cô, anh tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, phóng thích dục vọng đè nén bấy lâu…

Khi tất cả chấm dứt, Bạc Băng nằm ở trên giường, quần áo bị xé rách, mái tóc cô rối bời, anh rút khỏi cơ thể cô. Bạc Băng chưa bao giờ có cảm giác trống trải như thế, thân thể trống trải, tâm hồn cũng trống trải.

“Đi đi!” Trừ câu nói đó ra, cô không tìm được từ ngữ nào khác để nói.

Anh ngồi dậy, nhưng lại không có ý định rời đi: “Nha đầu, anh phải làm gì em mới chấp nhận tha thứ cho anh? Bất kể em muốn gì anh đều có thể làm.”

“Mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh làm được không?”

Anh kéo tay trái của cô, giơ lên, trên hai cổ tay là hai chiếc đồng hồ một đen, một trắng. Mỗi một nhịp nhảy của kim giây như kích động lòng vào tự trọng của cô.

Thật ra, cô rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng đạo đức và luật pháp không cho phép cô làm điều đó.

Đó là quyền lợi của Dụ Nhân…

“Chúng ta đừng tra tấn nhau nữa.” Anh ôm vai cô, vô cùng kiên định ôm cô vào ngực, chóp mũi anh chậm rãi cọ vào vành tai cô: “Ở lại bên anh đi.”

“Làm tình nhân của anh?”

“Anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.