Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 46




Các hòa thượng có mặt đều giật mình kinh hãi, vì cái tên Thanh Diện Truy Hồn đã in sâu vào trong đầu óc của họ rồi, nên vừa nghe thấy người mặc giả hòa thượng đó là Thanh Diện Truy Hồn, ai nấy đều ngẩn người ra luôn, và có kẻ còn run lên bần bật là khác.

Trong nhóm Thiếu Lâm thất lão chỉ có tam Ty là đã giao đấu với Phương Sách rồi, nên họ đều biết rõ mặt chàng, duy có bốn người kia là chưa được gặp mặt chàng bao giờ.

Nghe nói chàng là Thanh Diện Truy Hồn, cả bốn người đều kinh ngạc vô cùng.

Trong lúc ấy, người bịt mặt mặc áo bào trắng đã nhảy qua hàng rào tường cao hơn hai trượng đào tẩu mất rồi. Chờ tới khi các người hay biết, định đuổi theo thì đã muộn.

Thất lão ra hiệu để lại Tam Ty đối phó với Phương Sách, còn tứ lão thì nhảy qua hàng rào tường đuổi theo người nọ ngay.

Phương Sách đã định tâm cứu người thì phải cứu cho tới cùng. Chàng liền thét lớn một tiếng, giơ tay lên tấn công tứ lão vừa nhảy lên trên hàng rào tường hai thế thật mạnh.

Tam Ty thấy thế, vội múa chưởng nhằm Phương Sách tấn công luôn.

Kẻ thù gặp nhau bao giờ cũng cay cú hơn, nên Phương Sách không dám khinh địch như trước nữa vội giở mười thành công lực, xử dụng Lưỡng Nghi Cương Khí chưởng pháp của bổn môn ra đối phó.

Sau một tiếng kêu "bùng" thật lớn mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái, bóng người thấp thoáng, và đã thấy Tam Ty lui ngay về mấy bước, thân hình lảo đảo như suýt té ngã.

Thanh Diện Truy Hồn cũng bị đẩy lùi mấy bước, nhưng thân hình của chàng lại rất vững.

Trên bờ tường trong số bốn người đã có nhị lão thì đuổi theo người bịt mặt đi mất dạng kia.

Phương Sách một mình đấu với ba kẻ địch mà không hề cảm thấy nao núng chút nào. Trái lại nội lực của chàng càng trở nên sung túc. Còn tam Ty thì càng đấu càng lộ vẻ kinh hoảng..

Giao đấu được một lúc, Phương Sách biết sắp tới giờ Ngọ rồi, trong lòng mừng rỡ khôn tả, vì chàng thấy công lực của mình quả mạnh hơn trước nhiều.

Tuy vậy, chàng cũng đề phòng cẩn thận lắm, mắt cứ nhìn thẳng vào mặt bọn tam Ty thôi, chứ không dám nhìn sang nơi khác, sợ trông thấy nữ sắc, bệnh quái ác nọ lại nổi lên thì nguy hiểm lắm.

Vì thế, chàng nhắm nghiền hai mắt lại, tay thay mắt ứng phó với bọn tăng lữ đang bao vây quanh mình.

Ty Nghi và Ty Sự trong lòng rất đổi hoài nghi, vì đêm nọ đối phương chống đỡ không nổi một thế chưởng của bọn mình, sao bây giờ kẻ địch lại mạnh đến như thế, một đấu với bọn mình ba người mà đối phương vẫn còn thắng thế.

Phương Sách chỉ tay vào mặt Ty Nghi, Ty Sự nghiến răng mím môi quát mắng:

- Hai ngươi có mau nộp mạng cho Thanh Diện Truy Hồn ta không !

Chàng cố ý tấn công hờ một thế, chân đã xoay sang ba phương vị khác để giở thế sát thủ ra tấn công thật sự.

Tam Ty tưởng chàng tấn công thực, vội tránh ngay sang ba phía, đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi Ty Nghi và Ty Sự cùng giơ chưởng lên, xử dụng kình khí nghìn cân của Phật để phản công.

Thấy đối phương làm như vậy Phương Sách cảm thấy rất hợp với tâm ý của mình.

Thế chưởng vừa rồi của chàng là dùng để dụ địch chứ không phải định tâm đánh thật đâu.

Chàng vội lấy tấn, tay trái quay một vòng, âm điều dương hội để làm giảm bớt một nửa kình lực của đối phương trước, còn tay phải thì rụt về, đẩy mạn ra một thế.

Đó chính là mượn sức xủ dụng sức, chàng thuận thế ra tay tấn công luôn.

Thế sát thủ này là của Huyền Cốc Dị Tú sáng tác, vừa dùng để cứu mạng, vừa dùng để kìm chế địch thật lợi hại vô cùng.

Chính La Liên A Tôn với Ảo Không Đạo Giả đã bị Phương Sách dùng thế sát thủ này đả thương hồi nọ rồi.

Tất nhiên công lực của Thiếu Lâm thất lão còn kém Võ Lâm tam Lão một mức.

Chỉ nghe thấy văng vẳng có tiếng kêu "bục" tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, cát bụi bay mù mịt.

Hai cái bóng người màu đỏ đã bắn tung lên, rồi lại rớt ngay xuống mặt đất.

Phương Sách không để cho đối phương có dịp thở đã phi thân lướt theo như một vị thiên thần từ trên không giáng xuống.

Chàng vừa rú lên một tiếng thật dài vừa dùng song chưởng quét ngang xuống phía dưới một thế.

Lại có tiếng kêu la thảm khốc rất lớn. Bọn tăng chúng đã bỏ chạy tán loạn, nhưng chỉ được vài ba bước rồi ngã gục xuống đất, không sao nhỏm dậy được nữa.

Phần thì lửa thù bốc lên cao Phương Sách chỉ muốn nhân lúc này ra tay đánh cho thật đã mới hả lòng mát dạ.

Phần nữa, vì tàn độc ở trong người chàng đang tấn công vào Tinh Môn nên kình lực bỗng trở thành mạnh mẽ hơn trước nhiều. Vô hình chung không sao kìm hãm nổi lý trí, cho nên chàng cứ chém, bổ, đánh lung tung vào bọn người ở bên dưới.

Tội nghiệp cho tam Ty, không một người nào thoát chết, và hàng trăm hòa thượng áo xám đã có già nửa bị giết chết một cách rất thảm khốc dưới chưởng của chàng. Số ít còn lại thì đã bỏ chạy hết sạch.

Phương Sách đứng giữa đống xác, nhìn thi hài của tam Ty một hồi rồi ngửng mặt lên cất tiếng cười như điên như khùng.

Chàng mê man không biết tĩnh ngộ. Đây là lần thứ hai chàng đã gây nên một sự lầm lỗi lớn, khiến ai nghe nói cũng phải đau lòng.

Chàng đang đắc chí cười ha hả, thì đột nhiên thấy bóng người lố nhố.

Người đi trước đang quát tháo, và chàng đã nhận ra đó là tiếng của một thiếu nữ.

Chàng không dám nhìn kỹ người đó nữa, vội nhảy qua hàng rào tường, cắm đầu ù té chạy ngay.

Tăng chúng thấy thế, ngạc nhiên vô cùng, không hiểu tại sao Thanh Diện Truy Hồn vừa nghe thấy tiếng quát tháo của một thiếu nữ đã hoảng sợ bỏ chạy như vậy.

Thiếu nữ vừa quát tháo đó chính là Giang Tĩnh Thục, chứ không phải là ai xa lạ.

Thì ra chùa Thiếu Lâm vừa có một người khách lạ tới thăm. Vị khách lạ ấy chính là Thất Sát Đoàn Chủ Mãn Thiên Tinh Chu Nguy Tử, đã bị Tử Vong thuyền chủ bắt cóc đem lên thuyền, rồi được giam giữ trên một hòn đảo rất thần bí.

Y tới Thiếu Lâm mang theo một tin tức rất mới lạ của Tử Vong thuyền chủ để báo cho mọi người hay.

Tin đó liên quan đến sự quyết định của Tử Vong thuyền chủ, là đến ngày Trùng Cửu sẽ hỏa thiêu chùa Thiếu Lâm.

Y lẻn tới chùa Thiếu Lâm này, không dám cho ai hay biết.

Lúc ấy Tâm Tâm đại sư, Ảo Không Đạo Giả, Giang Tĩnh Thục với Chu Ngụy Tử bốn người đang bàn tán với nhau trong mật thất của vị phương trượng.

Vì vậy, tuy bốn người nghe báo có thích khách tới, nhưng Tâm Tâm đại sư chỉ sai có thất lão ra để nghênh chiến thôi.

Sau đó, lại có môn hạ đệ tử chạy vào báo cáo:

thích khách đã đào tẩu mất rồi, nhưng Thanh Diện Truy Hồn bỗng xuất hiện giữa đám tăng chúng, và Tam Ty đã bị y giết chết.. Tâm Tâm đại sư định đích thân ra xem xét, nhưng Chu Nguy Tử bỗng lên tiếng ngăn cản, bảo có việc cần kíp phải bàn luận, cho nên Tâm Tâm đại sư đành phải nhờ Giang Tĩnh Thục đi giúp, xem có phải Thanh Diện Truy hồn này chính là kẻ đã đả thương Ảo Không Đạo Giả không ? Đồng thời, một mặt ông ta ra lệnh cho các cao tăng của toàn chùa cùng hợp sức vây đánh.

Giang Tĩnh Thục thấy Phương Sách đã đào tẩu, liền cùng các tăng chúng đuổi theo một quãng.

Vì Phương Sách đã quyết tâm đào tẩu, nên chàng không dám đối diện với nàng.

Vì vậy, nàng tìm mãi vẫn không thấy tung tích của chàng đâu hết, đành phải quay trở về chùa.

Phương Sách hoảng sợ, không dám gặp đàn bà, cứ cắm đầu chạy.

Chờ tới khi không thấy có người đuổi theo nữa, chàng mới dám quay đầu lại nhìn, quả không thấy người nào đuổi theo cả.

Chàng thở hắt ra nhẹ nhõm, trong bụng nghĩ thầm:

"Vừa rồi nguy hiểm thật ! Nếu thiếu nữ ấy không lên tiếng, mình gặp mặt nàng ta, thì không những bệnh quái ác của mình nổi lên, thái độ xấu xa sẽ lộ liễu ra hết, rồi mình còn bị bắt và sẽ mang sự nhục nhã vào người là khác".

Nghĩ tới đó, chàng lại nghĩ đến tam Ty đều bị mình giết chết, như vậy cũng gọi là trả được mối thù hai chưởng.

Chàng cảm thấy trong người khoang khoái, liền thủng thẳng tiến theo con đường núi mà đi.

Đi được một quãng nữa, chàng mới tìm được một chỗ vắng vẻ, đang định ở lại đó điều công vận tức, thì bỗng nghe thấy có tiếng đàn bà khóc nức nở.

Chàng giật mình kinh hãi, nghĩ thâm:

"Trong thâm sơn cùng cốc này, sao lại có tiếng đàn bà con gái khóc lóc như vậy ?

Chẳng lẽ người đàn bà này đã bị cường đồ hãm hiếp chăng ?" Nghĩ tới đó, lòng nghĩa hiệp chợt nổi lên, chàng liền tiến thẳng về phía có tiếng khóc.

Đi được chừng vài bước, chàng bỗng ngừng chân lại vì chàng sợ một khi trông thấy đàn bà thì bệnh quái gở nọ lại bỗng nổi lên.

Chàng lắng nghe một hồi, dường như nơi đó còn có tiếng người nói chuyện nữa.

Phần vì tính hiếu kỳ thúc đẩy, phần vì chàng tính nhẩm lúc này đã là quá giờ Ngọ rồi, nên chàng mới yên tâm mà đi tiếp về phía có tiếng người đang nói ấy.

Chàng thấy một đôi thiếu niên nam nữ đang ngồi tựa vào một tảng đá lớn ở dưới chân núi.

Người đàn ông vận áo bào màu trắng theo lối thư sinh, mặt đẹp như ngọc, môi son, mày kiếm, mắt sao, anh phong lẫm lẫm, khí vũ hơn người, chẳng khác gì mình vậy, bất cứ về thân hình, tuổi tác, cử chỉ hay cách ăn nói cũng giống hệt như mình, chẳng khác chút nào.

Còn thiếu nữ lại chính là Diệu Ngân Hạnh.

Phương Sách không dám tin đôi mắt của mình. Chàng nhìn đi nhìn lại, thấy người nọ quả giống hệt như mình, chẳng khác gì hóa thân của mình vậy.

Chàng để ý nhìn mãi cũng không kiếm ra được một tí gì khác lạ cả, duy có điều hiện giờ thì mặt chàng đã biến thành màu xanh rồi.

Chàng không dám tin trên thế gian này lại có người giống hệt nhau như thế.

Nhưng sự thật đã rành rành ra như vậy, chàng không tin cũng chẳng được.

Dưới sự kinh ngạc đó, Phương Sách kinh hãi vô cùng, liền chăm chú nhìn vào hành động của hai người.

Ngân Hạnh lộ vẻ rất khích động, nắm chặt lấy tay người nọ hỏi:

- Hiền đệ vẫn còn sống đấy à ? Có thật hiền đệ vẫn còn sống đấy chăng ?

Người nọ cũng nắm chặt lấy tay nàng, thái độ rất âu yếm, nhưng giọng nói hơi lạnh lùng đáp:

- Tiểu đệ chưa chết. Đó chỉ là giả bộ chết đấy thôi.

Ngân Hạnh hỏi:

- Tại sao hiền đệ lại phải giả bộ chết, khiến cho ngu tỷ phải đau lòng ?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Bất đắc dĩ tiểu đệ phải giả bộ chết như vậy, là vì sợ Tâm Tâm đại sư với Lam Bào Quái Nhân các người tiếp tục đuổi theo, mà công lực của tiểu đệ thì vẫn chưa khôi phục, cho nên mới phải dùng kế.. Phương Sách nghe tới đó càng ngạc nhiên thêm, vì nhận thấy người nọ tả hoàn cảnh giống hệt như mình. Chàng lại lắng tai nghe tiếp.

Ngân Hạnh lại hỏi:

- Hiền đệ được giải độc từ hồi nào ? Hiện thời đã khôi phục được công lực chưa ?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Ân sư Huyền Cốc Dị Tú đã dùng Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm giải độc cho tiểu đệ.

Phương Sách giật mình đánh thót một cái, nghĩ thầm:

"Sư phụ của người này cũng là ân sư của ta, nhưng sao ta không nghe thấy ân sư nói còn có người đồ đệ nào khác ?" Ngân Hạnh hỏi tiếp:

- Hiền đệ biết chính Tâm Tâm đại sư với Lam Bào Quái Nhân đã đầu độc hãm hại hiền đệ phải không ?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Dạ yến Quân Sơn đầu người đưa thiếp, thật là mưu kế giỏi lắm. Nếu không nhờ được ân sư giải cứu cho, thì tiểu đệ đã ngậm hờn mà chết rồi. Tiểu đệ đã thề sẽ không đội trời chung với hai lão tặc !

Phương Sách cả kinh, lại nghĩ tiếp:

"Như vậy là nghĩa lý gì ? Không rõ y nói về việc ân cừu của ta hay là chuyện riêng của y ?" Ngân Hạnh bưng mặt khóc nói:

- Ngu tỷ.. thật rất có lỗi.. với hiền đệ.

Người nọ Ôm chặt lấy ngang lưng nàng, an ủi rằng:

- Hạnh tỷ tỷ, chỉ có tiểu đệ là có lỗi với tỷ tỷ thôi, khiến Hạnh tỷ tỷ phải chịu bao điều khổ sở. Tỷ tỷ không biết đấy thôi, tiểu đệ trông thấy Hạnh tỷ trúng độc, người đâm ra ngớ ngớ ngẩn ngẩn, khiến tiểu đệ rất đau lòng.. Ngân Hạnh nghe thiếu niên nọ nói như vậy lòng đau khôn tả, khóc sướt mướt, không dám ngửng mặt lên nhìn, trong lòng rất hổ thẹn và ân hận, nhưng lại không dám nói rõ sự thật ra.

Nàng sực nhớ lại đêm dạ yến ở Quân Sơn, chính tay mình đã bỏ thuốc độc ...

chắc Phương Sách sau khi tỉnh lại thấy mình đâm ra ngớ ngẩn, nên mới tưởng mình cũng bị trúng độc theo.

Nghĩ tới đây, nàng tự nhủ thầm:

"Ồ ! Chàng thiếu niên chính trực này, chính ta đây mới là hung thủ đã hãm hại chàng. Tội nghiệp cho chàng vẫn chưa hay biết gì hết, lại cứ tưởng mình đã thật lòng yêu chàng.

Thiếu niên áo trắng nọ hạ thấy giọng xuống nói:

- Hạnh tỷ tỷ, lúc nào tiểu đệ cũng nhớ tới.. Ngân Hạnh bỗng ngửng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nọ một hồi lâu, rồi nức nở khóc đáp:

- Sách đệ, ngu tỷ cũng nhớ hiền đệ lắm.. Thế rồi hai người ôm chặt lấy nhau.

Đứng trên lưng núi, Phương Sách trông thấy cảnh tượng ấy, vừa kinh hãi, vừa hoài nghi, vừa đau lòng, vừa ghen tuông.

Chàng hồ nghi là tại sao lại có Phương Sách xuất hiện như thế này, không những hình dáng, mặt mũi giống hệt mình, mà ân cừu, tình oán cũng mang chung với mình ?

Còn đau khổ và ghen tuông là vì chàng thấy người yêu của mình ngã vào lòng đối phương.

Lúc này Phương Sách tức giận khôn tả, chỉ muốn đánh chết người nọ mới cảm thấy khoan khoái.

Chàng định nhảy bổ xuống dưới chân núi ngay, nhưng sau lại ngừng chân, vì còn muốn xem hành động của hai người ra sao ?

Ngân Hạnh âu yếm với người nọ một hồi, rồi mới từ từ rẽ nhau ra.

Thiếu niên áo trắng nọ vừa vuốt tóc nàng, vừa khẽ nói:

- Nghe nói mấy ngày hôm nay có hai thiếu niên nam nữ xuất hiện. Một người tự nhận là Thanh Diện Truy Hồn, còn một người tư xưng là Thái Y Đoạt Phách. Họ đã chặt gẫy cánh tay trái của Ảo Không Đạo Giả, chưởng môn nhân phái Côn Luân, và đêm khuya còn vào chùa Thiếu Lâm đại náo, giết chết Ty Pháp chủ trì.. Ngân Hạnh sực nhớ tới một việc, vội đỡ lời:

- Quả có thế thật. Họ là một đôi vợ chồng. Hôm qua ngu tỷ còn đi chung với họ.

Nghe tới đó, Phương Sách kêu khổ thầm, nghĩ bụng:

"Ta với Lợi Man có phải là vợ chồng thật đâu !" Ngân Hạnh lại nói tiếp:

- Sách đệ bảo có lạ không ? Hôm qua, Thanh Diện Truy Hồn còn nói cho ngu tỷ hay, tự nhận mình là anh em kết nghĩa với hiền đệ và bảo rằng hiền đệ đã ngậm hờn đâm đầu vào đá tự tử chết ...

Thiếu niên áo trắng tỏ vẻ ngạc nhiên đáp:

- Lạ thật ! Tiểu đệ có anh em kết nghĩa nào đâu !

Lúc này Phương Sách đã biết rõ đối phương cố ý giả danh mình nhưng hắn là ai ?

Tại sao lại giả dạng mình như thế để làm gì ?

Nghĩ mãi, chàng vẫn không sao nghĩ ra được nguyên nhân đó.

Thiếu niên áo trắng lại nói tiếp:

- Vừa rồi, tiểu đệ đã được gặp Thanh Diện Truy Hồn; Nhờ có y ra tay, tiểu đệ mới đào tẩu thoát khỏi chùa Thiếu Lâm. Bốn lão quỷ đuổi theo tiểu đệ, thì có hai người bị đả thương, còn lại hai người vẫn tiếp tục đuổi theo. Nhưng tiểu đệ đã dùng kế "Kim thiều thoát xác" nhờ vậy mà thoát thân được.

Nghe tới đây Phương Sách nghĩ thầm:

"Không ngờ kẻ mà ta đã cứu lại là tên này.." Ngân Hạnh tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi:

- Tại sao hắn lại mạo nhận là nghĩa huynh của hiền đệ mà còn dám tuyên bố với mọi người là trả thù cho hiền đệ ?

Thiếu niên áo trắng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Chưa biết chừng đôi vợ chồng Thanh Diện Truy Hồn muốn mượn tên của tiểu đệ để gây sóng gió một phen cũng nên ?

Phương Sách càng bực mình thêm, đang định xuống núi để cho đối phương một trận, nhưng chàng lại nghe thấy chàng thanh niên áo trắng nọ nói tiếp:

- Tiểu đệ xin báo một tin mừng này cho Hạnh tỷ haỵ. Thiếu niên áo trắng vừa nói vừa trỏ vào mình rồi lại chỉ vào người Ngân Hạnh.

Thấy thế, Ngân Hạnh hổ thẹn quá, vội cúi gầm đầu xuống. Thiếu niên áo trắng nói tiếp:

- Cha tôi Tử Vong thuyền chủ đã nhận lời cho tiểu đệ với Hạnh tỷ ...

Ngân Hạnh nghe nói, trong lòng vô cùng khích động, nghĩ thầm:

"Khi Tử Vong thuyền chủ bảo ra rời khỏi thuyền, cà có dặn rằng:

"Nếu con tìm thấy Phương Sách thì ta cho hai người thành hôn với nhau". Bây giờ chàng nói như vậy, thật đúng với lời hứa của thuyền chủ" Nàng thấy nguyện vọng của mình đã được thực hiện, tất nhiên phải mừng rỡ, nên nàng lại rúc đầu vào lòng thiếu niên áo trắng nọ.

Phương Sách thấy vậy lửa ghen, bốc lên đùng đùng, không sao chịu nổi, liền thét lớn một tiếng, từ trên cao mấy trượng nhảy ngay xuống bên dưới:

Ngân Hạnh với thiếu niên áo trắng nọ thấy vậy đều giật mình kinh hãi, vội đứng bật dậy.

Khi hai người trông thấy rõ kẻ từ trên cao nhảy xuống là ai, bất giác đều thất thanh kêu lên:

- Thanh Diện Truy Hồn.

Phương Sách cười khẩy mấy tiếng, bộ mặt đang xanh, lúc này lại điểm thêm màu trắng vào, làm nổi nên những vệt thâm xanh lè, nom thật rùng rợn. Lại thêm mắt xếch, tóc ngược, trông không khác gì một Truy Hồn sứ giả từ trên trời giáng xuống, khiến hai người đều hoảng sợ đến nổi không sao kêu la được nữa.

Phương Sách chỉ tay vào người đàn ông nọ, quát hỏi:

- Ngươi là ai ? Sao dám mạo nhận cái tên Phương Sách, nghĩa đệ của ta ?

Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên đáp:

- Ta vốn dĩ là Phương Sách, tại sao ngươi lại bảo là ta mạo nhận ?

Càng tức giận thêm, Dương Sách quát bảo tiếp:

- Dù tên ngươi có đích thật là Phương Sách chăng nữa, nhưng không bao giờ lại có sư phụ với chuyện ân oán cũng giống hệt như thế được.

Thiếu niên áo trắng, đã tự nhận là Phương Sách, đồ đệ của Huyền Cốc Dị Tú, con trai của Tử Vong thuyền chủ, thấy Phương Sách quát hỏi như vậy, rất đỗi kinh ngạc ...

Ngân Hạnh cũng ngẩn người ra, bụng bảo dạ rằng:

"Rõ ràng người ở trước mặt đây chính là Phương Sách, người yêu của ta, chứ trên thiên hạ này làm gì lại có hai người giống hệt nhau như thế ? Chắc thế nào Thanh Diện Truy Hồn cũng cố ý đặt điều như vậy, hoặc giả y có âm mưu quỷ kế gì ?" Nghĩ tới đó, nàng liền quát hỏi Phương Sách thật rằng:

- Thanh Diện Truy Hồn, ta nể phu nhân của ngươi là chị em kết nghĩa với ta, nên ta không truy cứu tới nữa. Vậy ngươi có mau bước đi ngay không ?

Phương Sách càng ngạc nhiên thêm. Chàng không ngờ Ngân Hạnh lại coi mình là kẻ thù, nên lửa ghen liền đổ dồn cả vào đầu Phương Sách giả nọ.

Chàng quát bảo thiếu niên áo trắng tiếp:

- Nếu ngày hôm nay ngươi không nói rõ tên họ thật, và tại sao lại mạo danh người nghĩa đệ của ta, thì ngươi đừng mà hòng thoát chết dưới bàn tay ta.

Thiếu niên áo trắng cũng tỏ vẻ hăng hái, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, giận dữ quát bảo:

- Phương mỗ nhận thấy ngươi có ơn giúp đỡ ta trong chùa Thiếu Lâm, nên ta nhận cho ngươi ba thế trước.

Tức giận như suýt vỡ lòng ngực, Phương Sách cất tiếng cười chua chát đáp:

- Được lắm ! Được lắm ! Thanh Diện Truy Hồn ta cũng muốn kiến thức xem công lực của Phương Sách giả hiệu như thế nào.

Nói xong, chàng xuất chưởng tấn công luôn.

Ngân Hạnh thấy thế vội vàng chạy đến đứng ở trước mặt chàng thiếu niên áo trắng nọ, quát bảo Phương Sách:

- Thanh Diện Truy Hồn ngươi hãy tiếp ba chưởng của bổn cô nương trước đã.

Phương Sách ngẩn người ra. Chàng không ngờ nàng lại định ra tay giao đấu với mình.

Lúc này chàng đau lòng như bị muôn vạn mũi tên bắn vào giữa trái tim mình.

Ngân Hạnh đã vội giơ song chưởng lên, quát bảo tiếp:

- Ngươi mau ra tay đi ! Ngươi mau ra tay đi !

Phương Sách rầu rĩ đáp:

- Diệu cô nương, tôi không thể giao đấu với cô nương được.

Ngân Hạnh hỏi:

- Ngươi sợ rồi phải không ? Ngươi không dám đấu với ta à ?

Phương Sách đáp:

- Tôi.. tôi không muốn đấu với cô nương ...

Vẻ mặt buồn rầu, vừa nói Phương Sách vừa lui ra phía sau liên tiếp.

Ngân Hạnh lại tưởng chàng ta sợ mình, nàng vội tiến lên, quát bảo tiếp:

- Thanh Diện Truy Hồn, nếu ngươi không nói rõ tại sao lại mạo nhận làm nghĩa huynh của đệ đệ ta, mà ăn nói bậy bạ, thì đừng có trách bổn cô nương… Phương Sách lòng đau khôn tả, đáp:

- Tôi không mạo nhận ai ...

Ngân Hạnh tiến lại gần hỏi:

- Vậy ngươi là ai ?

Phương Sách ấp úng đáp:

- Tôi là.. là Thanh Diện Truy Hồn.. Ngân Hạnh lại hỏi:

- Tại sao ngươi lại mạo nhận là nghĩa huynh của Phương Sách ?

- Tôi ...

Tuy có biết bao nhiêu lời lẽ muốn nói, nhưng Phương Sách lại không biết nên bắt đầu bằng câu nào trước.

Thấy chàng cứ ấp úng mãi như vậy, Ngân Hạnh vô cùng đắc chí, cười như điên như khùng, hỏi tiếp:

- Thanh Diện Truy Hồn, có lẽ ngươi không ngờ lại gặp Phương Sách thật, cho nên mới bị lộ chân tướng phải không ? Quả thật bổn cô nương không hiểu ngươi mạo nhận như thế là có dụng ý gì ?

Ngân Hạnh lại tiến lên, giơ song chưởng định tấn công Phương Sách.

Chàng hoảng sợ, vừa lui bước vừa đau lòng.

Phương Sách có nhiều nổi uẩn khúc mà không sao nói ra được. Chàng bỗng ngừng chân, quát hỏi lạI:

- Diệu cô nương, nếu Phương Sách còn sống thật thì cô nương còn yêu hắn ta không ?

Ngân Hạnh bỗng lớn tiếng cười, chỉ vào Phương Sách giả đáp:

- Phương Sách thật hiện thời đang ở bên cạnh ta là gì đây ?

Phương Sách lắc đầu nói:

- Không ! tôi muốn nói chàng Phương Sách thật của cô nương, là kẻ đã chết rồi kia mà !

Thấy lời nói của chàng tức cười như vậy, Ngân Hạnh không sao nhịn được, vội đáp:

- Nếu chàng quả là Phương Sách thật, thì bổn cô nương vẫn ...

Phương Sách vội ngắt lời hỏi:

- Giả sử y thay đổi rồi thì sao ?

Ngân Hạnh đáp:

- Nếu quả là Phương Sách thật, thì chàng không bao giờ thay đổi hết.

Phương Sách lại hỏi:

- Nhưng nếu y thật sự thay đổi rồi thì sao ?

Ngân Hạnh lạnh lùng đáp:

- Nếu quả thật y đã có sự gì thay đổi thì không phải là Phương Sách thật.

Nghe tới đây, Phương Sách giật mình đánh thót một cái, vội đưa hai tay lên che mặt.

Chàng nhắc đi nhắc lại câu nói vừa rồi của Ngân Hạnh:

"Nếu quả thật y đã có sự gì thay đổi thì không phải là Phương Sách thật" Hiện tại, quả thật chàng không còn anh tuấn và hiên ngang như trước, không còn đồ đệ của vị Thế Ngoại Cao Nhân mà giờ đây chỉ là một Phương Sách bị khuất nhục, mặt mũi trông như ma quỷ.

Vì vậy, không sao nhịn được, chàng liền ứa nước mắt ra ngay. Đồng thời, chàng cảm thấy mình không còn xứng đáng yêu Ngân Hạnh nữa.

Chàng định thần giây lát, đầu óc đã sáng suốt và bình tĩnh lại ngay.

Chàng đưa mắt liếc nhìn Phương Sách giả, thấy đối phương anh tuấn và tao nhã không khác gì mình xưa kia. Nếu y là con người đứng đắn, thì cứ để cho y thay thế mình, như vậy người yêu của mình còn có hạnh phúc hơn.

Chàng là người rộng lượng, trong bụng đã nghĩ như vậy, liền dẹp ngay lửa ghen xuống vội chắp tay vái chào hai người:

- Xin chúc cho hai người được bách niên giao lão.

Dứt lời, chàng quay người đi luôn.

Thiếu niên áo trắng nọ là ai ? Tại sao y lại mạo nhận là Phương Sách ?

Vì vậy, Phương Sách mới đi được mấy bước, sực nghĩ đến trách nhiệm của mình chưa hết. Chàng không muốn để cho người yêu của mình sẽ bị kẻ gian ác làm nhục, nên đi được vài trượng, chàng vội quay trở lại, núp trong bóng tốI theo dõi xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.