Vãn Thiền

Chương 620: Chương 620




Cái nút áo thứ hai cũng vắng đi mất, Hạ Chí khóc, cô cất giọng cầu xin: “Chu Hạo Lâm, anh đừng như thế, em xin anh, em xin anh”

Miệng của Chu Hạo Lâm đang chôn ở trước ngực cô, chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết người con gái dưới thân đang khóc lóc run rẩy Miệng của anh không tiếp tục đi xuống mà hướng lên trên, anh hôn môi cô, không muốn bao công lao đổ sông đổ biển

“Anh đừng như vậy, anh đừng như vậy” Hạ Chí cầu xin tha thiết Chu Hạo Lâm mềm lòng, hôn lên hai má cô, đầu lưỡi nếm được vị mằn mặn, đó là nước mắt của cô Lý trí quay về, hơi bình tĩnh lại, anh ân hận2đứng lên và thở một cách nặng nhọc: “Xin lỗi em, anh không khống chế được mình” Hạ Chí đẩy anh ra, túm lấy cổ áo của mình nhanh chóng nhảy xuống giường Cô dựa lưng vào tường, mắt đỏ bừng, trong lòng vẫn còn sợ hãi “Hạ Chí, anh” Chu Hạo Lâm muốn mở miệng xin lỗi nhưng anh vừa bước lên thì Hạ Chí lại rụt về sau Anh nhìn dáng vẻ của cô như vậy thì vừa thấy có lỗi lại vừa đau lòng: “Xin lỗi em, xin lỗi em, anh nhất thời xúc động” Hạ Chí không biết nói sao mới phải, cũng không phải có trách anh, mà càng áy náy với anh hơn Cô phát hiện cô không thể chấp nhận được động tác thân mật7nào của anh Đừng nói đến xảy ra quan hệ, ngay cả hôn hay vuốt ve cô cũng cảm thấy là chuyện đau khổ Đúng vậy, không sai, đây là chuyện khiến cô rất đau khổ, cô rất phản cảm với chuyện này

Hơi thở của Chu Hạo Lâm trở lại bình thường Nhìn ánh mắt hoảng loạn và sợ hãi của cô, anh thật sự tự trách mình: “Hạ Chí, em đừng sợ anh, thật sự rất xin lỗi em Hay thế này đi, em ở trong phòng anh nghỉ ngơi một lát, anh ra phòng khách ngủ”

Nói xong Chu Hạo Lâm mở cửa đi ra ngoài Anh vừa đi thì nước mắt Hạ Chí rơi xuống không dứt Không phải cô sợ Chu Hạo Lâm mà là sợ bản thân không9thể đón nhận người đàn ông nào khác ngoài Nguyễn Tấn Cô sợ bản thân mình sau này không thể yêu được nữa Giờ phút này nỗi oán trách với Nguyễn Tấn trong lòng cô lại nhiều hơn Oán trách anh chẳng phải bởi vì còn yêu anh hay sao?

Ông Chu tỉnh ngủ đã là lúc chạng vạng, lớn tuổi nên uống chút rượu đã không ổn, Ông thức dậy, Chu Hạo Lâm và Hạ Chí đã đi rồi Ông ra ngoài hỏi vợ: “Hai đứa nó đi lúc nào vậy?”

“Mới một lát thôi Hình như hai đứa nó có cãi nhau nho nhỏ”

“Làm sao?”

Bà Chu lo lắng nói: “Ở trước mặt con gái nhà người ta tôi cũng không tiện hỏi nhiều, ông cảm thấy con bé Hạ Chí này thế5nào?” “Rất tốt, tính cách hiền lành, rất khéo léo, rất điềm đạm, quan trọng nhất là con trai thích” “Đúng vậy, con trai thích con bé, nhưng tôi cảm thấy con bé chẳng hề thích con mình” “Sao lại thể được?” Bà Chu thở dài: “Tôi cũng không nói rõ được, hy vọng là tôi nghĩ nhiều”

Hạ Chí vốn đã không mặn không nhạt với Chu Hạo Lâm, lần này càng lạnh nhạt hơn Hỏi có phải cô giận hay không thì cũng không hẳn vậy, khiến Chu Hạo Lâm không thể nào đoán được lòng dạ của cô

Vốn là định đi xem phim để điều hòa lại bầu không khí, nào biết sau khi ra khỏi rạp chiếu phim thì Hạ chí càng trở nên trầm lặng hơn

Trên đường đưa3cô về, từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì sự im lặng, Chu Hạo Lâm cũng không biết nên mở miệng thể nào Bỗng nhiên di động reo vang, Hạ Chí lấy điện thoại ra và thấy là điện thoại của Hà Hoàn: “Mẹ” “Tiểu Chỉ, con ăn cơm chưa?”

“Dạ, con ăn rồi” “Đang ở ngoài hả?”

“Dạ vâng, ở trên xe, đang định về”

“Đi một mình hay đi với ai?”

Hạ Chí nhìn Chu Hạo Lâm và nói: “Đi cùng bạn ạ” Nếu như không có lý do bắt buộc phải nói dối thì cô sẽ không nói dối, nhất là đối với mẹ mình

Chu Hạo Lâm nói một câu: “Bạn trai” Tại của Hà Hoàn không để hụt mấy chữ này, bà lập tức phấn chấn hỏi: “Tiểu Chí à, chàng trai bên cạnh con là ai vậy? Đối tượng của con hay sao?” Hạ Chí không thể không thừa nhận: “Dạ mẹ, con có đối tượng rồi”

Chu Hạo Lâm nhân cơ hội nói: “Chào dì ạ, cháu tên là Chu Hạo Lâm”

Hạ Chí đẩy anh ra, cô nói: “Anh tập trung lái xe đi, đừng làm loạn Mẹ, anh ấy đang lái xe”

Hà Hoàn cực kỳ vui vẻ: “Ừ, ừ, để nó tập trung lái xe đi Tiểu Chí à, mẹ thật sự rất vui Hôm nay mẹ còn nói sao lòng dạ cứ bồn chồn không yên, cứ cảm thấy sắp có chuyện tốt xảy ra Vừa gọi điện cho con thì nghe được tin tức tốt thể này, mẹ thật sự vui lắm”

Hạ Chí cười nhưng không nói gì, mẹ cô vui làm cô cũng vui lây Hà Hoàn hỏi: “Tiểu Chí, khi nào dẫn về nhà ra mắt ba mẹ đây?”

“Chuyện này không vội, bình thường công việc của bọn con đều rất bận Hơn nữa bọn con cũng mới hẹn hò chưa lâu” “Vậy sao, vậy đợi Tết đi, đợi Tết dẫn về là đúng dịp, vậy nhé?”

Chu Hạo Lâm ra sức gật đầu, nhấn giọng nói: “Được ạ, được ạ, vậy đợi Tết đi!” Hạ Chí trả lời: “Dạ, vậy thì đến Tết” “Ôi, quyết định rồi nhé Tiểu Chí, hai đứa đi chơi đi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa, mẹ cúp máy đây”

“Dạ, tạm biệt mẹ”

Cô cúp máy Chu Hạo Lâm thầy tâm trạng cô hình như khá hơn nên anh muốn nhân cơ hội này đùa với cô Nhưng vừa cất điện thoại là cô lại im lặng và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ Nhiệt tình tràn đầy của Chu Hạo Lâm bị dội một gáo nước lạnh, bao nhiêu hứng thú cũng mất hết

Xe chạy đến dưới lầu, Chu Hạo Lâm xuống xe muốn đưa cô lên nhưng cô từ chối: “Tối rồi không tiện lắm, tiễn đến đây thôi”

Chu Hạo Lâm nhìn vẻ mặt không vui của cô thì lại xin lỗi một lần nữa: “Hạ Chí, em đừng rầu rĩ không vui Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh cam đoan không có lần sau được không?”

Hạ Chí hờ hững nói: “Không sao, đừng nhắc chuyện này nữa” “Nhưng em mặt mày ủ dột làm anh không yên tâm, anh thật sự sợ vừa quay đầu đi là em sẽ nói chia tay”

“Không đâu”

“Thật sự xin lỗi, anh thích em nên mới như thế, bình thường anh không phải như vậy” Chu Hạo Lâm giơ tay lên thề: “Anh đảm bảo không có lần sau Anh cam đoan, không có sự cho phép của em anh tuyệt đối sẽ không xằng bậy”

Hạ Chí rất bình tĩnh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em thật sự không trách anh, nếu trách anh thì em đã không đi xem phim với anh”

“Thật sự không giận hả?” “Không giận, anh mau về đi, em cũng muốn về Trong nhà vẫn còn đống đồ chưa giặt, mau đi đi” Chu Hạo Lâm không biết làm sao, sự lạnh nhạt của Hạ Chí làm mưu mẹo của anh chẳng dùng được gì Hạ Chí cười lên chỉ như hờ hững, tức giận cũng hờ hững Theo anh thấy, Hạ Chí Cư xử giống như không có dao động cảm xúc gì lớn lao, đối với bất cứ chuyện gì cũng rất nhạt nhẽo Đây không phải là tình yêu anh muốn Chu Hạo Lâm không lằng nhằng nữa, tạm biệt nhau xong thì anh lái xe về

Hạ Chí một mình đứng lặng tại chỗ Hiện giờ chênh lệch nhiệt độ trong ngày hơi lớn, ban ngày nhiệt độ rất nóng nhưng vừa đêm xuống là lạnh căm căm Sau khi Chu Hạo Lâm lái xe về nhà, trong lòng có một ngọn lửa không tên nghẹn mãi muốn xả ra Chuyện hôm nay đúng thật là anh không đúng Nhưng anh thà rằng Hạ Chí giận không đếm xỉa gì đến anh hoặc đánh mắng anh còn hơn là đối với anh không mặn không nhạt như vậy Nghĩ đến là phiền lòng nên anh gọi điện thoại cho Đường Tư Điềm: “Người anh em, rảnh không? Ra ngoài uống một ly nhé?”

Chốc lát sau, quán ăn khuya ở chợ đêm, Đường Tự Điểm mặc áo thun quần bò và một đôi giày thể thao chạy đến, nhìn thấy Chu Hạo Lâm ngồi một mình ven đường, đã bắt đầu uống rồi Cô nhanh chân chạy qua

“Sao vậy? Cũng không thèm đợi mình đến đã uống trước thế?” Chu Hạo Lâm vừa nhìn thấy thì nhếch miệng cười: “Cậu đang chạy bộ hả?” “Đúng vậy, đúng lúc chạy đến ngã tư XX thì nhận điện thoại của cậu” Đường Tư Điềm ngồi xuống, cô cũng không khách sáo cầm một chai bia lên, tìm tới tìm lui không thấy đồ bật nắp nên dùng răng cắn luôn Chu Hạo Lâm nhanh chóng đưa cho cô: “Đồ bật nắp chai đây này”

Đường Tư Điềm phẩy dừng tay, cô đã mở được nắp chai rồi, ngửa đầu tu ừng ực, cũng phải cỡ nửa chai xuống bụng Cô khà một hơi và nói: “Khà, đã quá, nếu ướp lạnh thì càng đã hơn” Chu Hạo Lâm cười lắc đầu, anh trêu chọc: “Haiz, cậu thật sự là không thay đổi gì cả, lúc học đại học cậu cũng như thế, cái tật xấu dùng răng mở nắp chai cũng phải sửa đi Nếu không thì tên đàn ông nào thích cậu nổi?” Đường Tư Điềm không để ý lời trêu chọc của anh, uống bia và ăn thịt nướng sẵn, cô nói: “Thôi đi, không cần cậu bận tâm Không có đàn ông làm phiền càng tốt, một mình mình vui vẻ tự do” “Cậu nghĩ cũng thoáng quá đấy!” “Nếu không thì còn sao nữa, chẳng lẽ không có thì đi tìm cái chết sao?” Đường Tư Điểm vội vàng chuyển đề tài và hỏi: “Hôm nay cậu kéo minh ra uống rượu không phải vì muốn dạy đời mình đâu hả? Sao vậy? Có phải hục hặc với Hạ Chí không? Nói nghe xem, chỗ anh em mình phân tích giúp cho”

“Thảnh rỗi, sao cậu biết?”

Đường Tư Điềm cười đắc ý: “Mình còn không hiểu cậu chắc? Cậu với Hạ Chí đều là bạn tốt của mình, nhanh nói ra xem” Chu Hạo Lâm vừa uống rượu vừa chầm chậm kể lại chuyện ngày hôm nay, nhắc tới anh lại thấy buồn phiền

Đường Tư Điềm nghe xong thì quăng cho anh cái lườm xem thường, cô mắng: “Chu Hạo Lâm, mình thấy bình thường cậu nho nhã lịch thiệp, tửu lượng cũng không tệ Sao hôm nay lại làm loại chuyện súc sinh như vậy? Hạ Chí cũng mềm lòng quá, nếu như có tên đàn ông nào dám đối xử với mình như thế thì mình không phể hắn mới lạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.