Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 7




Mọi thứ đều cần có trước có sau, người có ân nhất định phải đáp kẻ bất nhân thì ta phải trả. Dù gì Phương cũng là người giúp tôi khi tôi khó khăn, a ta lại cưu mang mà ko hề suy nghĩ vậy nên khi thấy Phương say như thế này tôi cũng ko thể bỏ mặt a ta được.

Đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy chanh rồi bắt tay vào làm cho a ta ly chanh nóng để mau giải rượu. Tay cầm ly nước chanh lên phòng thì thấy Phương đã nằm xuống đất. Đàn ông say rượu hay thật, giường ko nằm mà cứ lăn xuống sàn.

Đặt ly nước chanh lên bàn đi lại đỡ Phương lại lên giường, khó khăn lắm tôi mới kéo được a ta lên giường, ngồi xuống chiếc ghế để thở 1 tí thì nghe tiếng.

_"ọe...ọe.." đưa mắt nhìn sang thì tôi như muốn nôn theo a ta. Phương đang nôn khắp phòng, cái mùi thật kinh khủng.

Đi lại lấy tay mình vỗ nhẹ lên lưng Phương.

_Tôi: A có sao ko... Uống gì mà lắm vậy...

_Phương: Tôi ko say... Tôi ko say...

_Tôi: Vâng... A ko say... A chỉ mới nôn ra nhà thôi.

Đi vào tolec lấy khăn lau mặt của a ta vắt qua nước đem ra lau mặt mũi cho Phương. Sau đó đỡ a ta ngồi dậy uống nước chanh.

_Tôi: A uống nước chanh cho mau giải rượu.

Phương người mềm như cọng bún nhưng vẫn cố uống hết ly nước chanh rồi lăn ra ngủ. Phòng ngủ của a ta kín nên khi Phương nôn căn phòng bị ám mùi rất nhiều.

Dù biết là đàn ông khi say rượu gặp gió rất nguy hiểm nhưng cả phòng nồng nặc mùi như vậy ko cách nào làm cho hết được. Tôi đành đi ra mở toan cánh cửa sổ lẫn cửa phòng rồi bắt tay vào lau dọn.

_Tôi: " ọe...ọe" Tôi dọn phòng cho a mà cũng muốn nôn đây này. Biết làm sao dù gì a cũng là ân nhân của tôi mà.

Lau dọn cả 1 buổi tối ko biết bao nhiêu lần cuối cùng căn phòng cũng bớt mùi. Nhưng lại ko thể đóng cửa lại được phải để cho có không khí thoáng thì mùi mới bay đi, mà bỏ a ta ngủ 1 mình trong phòng gió lồng lộng như vậy lại ko yên tâm. Lỡ đâu trúng gió toi mất thì lại chết dở.

Nghĩ vậy nên tôi đành ở lại phòng a ta. Lau dọn cả buổi khiến cho tôi mệt rã người liền đi lại chiếc ghế ngã lưng rồi ngủ quên mất.

***

Tại Việt Nam.

_Vũ: Trường... Dạy đi trễ rồi. Điều tra người này cho a.

Nghe Vũ nói Trường bật người ngồi dậy.

_Trường: Ai vậy a...

_Vũ: Người đàn ông trong tấm ảnh này.

Vũ đưa tấm ảnh về phía Trường, A ta cũng nhanh tay cầm lấy.

_Trường: Đợi em tí sẽ xong ngay thôi.

Trường đi nhanh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi khách sạn bắt tay vào điều tra. Vũ ngồi ngoài ban công tay châm điếu thuốc hút nhìn về nơi xa xăm.

Trường quay lại khách sạn sau vài giờ đồng hồ. A ta mở cửa đi vào phòng cầm trên tay túi giấy, ngó nghiêng tìm đại ca khi thấy Vũ ngồi ngoài ban công Trường liền đi lại đặt túi giấy xuống bàn.

_Trường: Những gì a cần em đều để trong này.

Vũ đưa tay cầm lấy túi giấy mở ra xem những thứ mà Trường điều tra được.

_Trường: Hắn ta đúng là tệ nạn của xã hội. Tuy già nhưng tật nào cũng có...

Vũ chăm chú xem các thông tin, những hình ảnh mà Trường chụp được. Sau khi xem xong, Vũ để lại mọi thứ vào túi giấy chỉ bỏ duy nhất 1 tấm hình của ông Hùng vào túi áo vest. Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Vũ đứng dậy nhìn Trường.

_Vũ: Chú chuẩn bị đi. Đến giờ hẹn rồi.

_Trường: Sao a ko nhắc em sớm. Đợi em tí mới đi nắng về người hôi quá phải tắm cái đã.

_Vũ: Nhanh lên

_Trường: Vâng.

Chỉ 1 lúc sau Trường đã chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm.

_Trường: Đi thôi đại ca.

Hai người bọn họ rời khách sạn thuê 1 chiếc xe ô tô Trường ngồi vào ghế lái tới địa chỉ mà Nhã đã gửi.

***

_Nhã: Tao mặc như này được chưa mày... Có hợp ko.

_Phương: Được rồi... Mày làm gì cuốn lên thế. Kết a ta rồi à.

_Nhã: A ta vừa đẹp trai, ga lăng, giàu có ko kết mới là điên.

"Reng...reng..." điện thoại Nhã đổ chuông, cô ta liền cầm điện thoại lên nhìn trên màn hình là số của Vũ liền để lên tai nghe máy.

_Nhã: Em nghe đây a...

_Vũ: A đến rồi... Hai em xuống đi nhé...

_Nhã: Vâng... Bọn em xuống ngay đây... A đợi tí nhé.

Sau khi cúp điện thoại Nhã vội vàng nhìn mình trong gương thêm 1 lần nữa rồi quay sang Phương.

_Nhã: Đi thôi... Hai a ấy đến rồi...

Thấy Nhã, Phương đi xuống mở cửa, Trường bước xuống xe tiện tay mở cửa cho 2 cô ấy. Nhã ko thấy Vũ liền thắc mắc.

_Nhã: A Vũ đâu a...

_Trường: A ấy đang ở trong xe đợi. Hai em lên xe đi.

Nhã quay sang Phương nói.

_Nhã: Mày ngồi ở trước với a Trường nhé.

_Phương: Ừ. Ngồi đâu cũng được.

_Nhã: Vậy mau lên thôi.

Dứt lời Nhã liền ngồi vào ghế sau ngay cạnh Vũ. Thấy cô ta lên xe Vũ cười nhẹ rồi gật đầu.

_Nhã: A đợi có lâu ko.

_Vũ: Ko... Bọn a cũng mới tới... Đi thôi Trường...

_Trường: Vâng...

Trên đường đi Vũ để cho Nhã và Phương tự do chọn quán cuối cùng bọn họ chọn 1 nhà hàng sang trọng ở sài gòn.

****

Tại nhà Phương.

Cả đêm tôi chỉ ngủ chập chờn vì lo cho Phương sẽ bị trúng gió cho nên sáng ra đã dậy sớm, đóng kín cửa lại rồi xuống nhà nấu cho a ta bát cháo thịt.

Cổ họng khô hốc, miệng khát nước, đầu đau như búa bổ Phương đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mình.

_Phương: Sao đau đầu thế...

Rời khỏi giường, Phương đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà lấy nước uống thì thấy Hà đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang lau dọn nhà cửa. Phương liền hỏi.

_Phương: Sao em dậy sớm vậy. Cứ ngủ thoải mái đi từ từ dọn cũng được...

_Tôi: Tôi ko ngủ được. Tôi nấu bữa sáng xong rồi a vào ăn luôn nhé.

_Phương: Em làm xong chưa. ngồi ăn cùng cho vui.

_Tôi: Đợi tí tôi sắp xong rồi. A có vội thì tôi dọn cho ăn trước.

_Phương: Hôm nay a ở nhà nên ko cần vội.

_ Tôi: Vâng... Vậy đợi tôi tí nhé.

_Phương: Ừ.

Tôi tiếp tục làm công việc của mình, nhanh tay lau dọn cho xong căn nhà. Phương đi lại tủ lạnh rót ly nước ra bàn ngồi uống. Đợi 1 lúc thấy Hà chưa dọn xong ngồi đó ko làm gì nên Phương đứng dậy đi lại hâm nóng thức ăn và tiện tay dọn sẵn ra bàn rồi lại ngồi chờ Hà. Thỉnh thoảng Phương nhìn thấy Hà chăm chú làm việc, mồ hôi nhễ nhại trên tráng làm cho Phương có cái nhìn khác về cô ấy.

_Tôi: A dọn ra rồi sao ko ăn đi, ko cần đợi tôi đâu.

_Phương: Ăn 1 mình buồn lắm. Em xong việc rồi thì mình ăn thôi.

_Tôi: Vâng.

***

Tại Việt Nam.

Trong nhà hàng sang trọng của sài gòn, Vũ ngồi im để mặc cho Nhã, Phương và Trường tự do chọn món. Thỉnh thoảng Nhã lại áp sát người mình vào Vũ đưa cuốn menu cho a ta xem.

_Nhã: A ăn món này được ko... Em chọn món này... Món này nhé.

Tay Nhã chỉ vào cuốn menu..

_Vũ: A ăn gì cũng được. Mọi người cứ chọn thoải mái.

Nhã đưa tay lên kêu nhân viên.

_Nhã: Em ơi...

Nhân viên liền đi lại.

_Nhân viên: Chị chọn món nào ạ.

_Nhã:Lấy cho chị món này, món này, món này...

Nhã chọn 1 hồi rồi quay sang Phương.

_Nhã: Phương... Mày chọn món nào nói cho người ta làm luôn.

_Phương:Mày chọn nhiều thế rồi mà ăn làm sao hết.

_Nhã: Cái con này thì mỗi thứ ăn 1 ít cũng được... Để ko phải ngán...mày ko chọn thì tao chọn tất...

Nhã quay sang nhân viên.

_Nhã: Lấy cho chị thêm mấy món này nữa nhé...

_Nhân viên: Vâng...

***

Tại nhà Phương.

Sau khi ăn sáng xong Phương đau đầu nên lên phòng nằm. Tôi thấy vậy liền vào bếp làm cho a ta thêm ly nước chanh uống cho khỏe.

_"Cốc... Cốc" Đứng trước cửa phòng Phương, tôi đưa tay gõ cửa. Phương mở cửa ra nhìn thấy Hà

_Phương: Có việc gì vậy em.

Tôi đưa ly nước chanh ra trước mặt a ta.

_Tôi: Nhìn a vẫn chưa tỉnh hẳn nên tôi làm cho a ly nước chanh. A uống đi cho giải rượu.

_Phương: Cảm ơn em.

_Tôi: A vào nghỉ ngơi đi. Tôi đi xuống đây.

Tôi quay người đi xuống dưới. Phương đứng trước cửa phòng mình nhìn theo bóng lưng Hà từ phía sau.

***

Tại Việt Nam.

Ăn uống xong xuôi, Vũ rút tiền ra thanh toán. Đứng trước cửa nhà hàng Vũ quay sang Trường.

_Vũ: Đưa chìa khóa xe cho a. A có việc muốn nói riêng với Nhã. Em đón taxi đưa Phương về đi.

_Trường: Vâng.

Vũ quay sang Nhã.

_Vũ: Mình đi thôi em.

_Nhã: Vâng.

Đi được vài bước Nhã quay lại nháy mắt với Phương. Có vẻ cô ta nghĩ mình đã lọt vào mắt Vũ.

Ngồi vào ghế lái Vũ nhấn chân ga lái thẳng đến 1 quán bar. Chọn chiếc bàn trong 1 góc khuất.

Nhã cứ nghĩ Vũ sẽ đưa cô vào khách sạn nên khi thấy vào quán bar cô ta khá ngạc nhiên.

Tiếng nhạc sập sình inh ỏi Nhã kê miệng mình sát vào tai Vũ rồi hét lên.

_Nhã: Sao mình lại vào đây.

Vũ búng tay gọi phục vụ mang thức uống ra. A rót ly rượu đưa lên miệng nhấp 1 ngụm rồi đặt ly rượu xuống bàn Vũ nhìn Nhã.

_Vũ: A có việc cần nhờ em.

_Nhã: Việc gì vậy a...

Vũ rút 1 sấp tiền đặt lên bàn đẩy về phía Nhã. Cô ta nhìn thấy khá nhiều tiền lòng tham bắt đầu trỗi dậy. Vũ chỉ cần nhìn sơ đã biết được Nhã có vẻ thích thú với số tiền của mình.

Vũ đưa tay vào túi áo vest lấy tấm ảnh ông Hùng đưa ra trước mặt Nhã chậm rãi lên tiếng.

_Vũ: Số tiền này để bồi dưỡng cho em. A cần em mồi chài tên này khiến hắn si mê e. Sau đó chỉ cần hắn dụ được vợ mình chuyển toàn bộ tài sản qua cho hắn thì a sẽ cho e nhiều hơn đây gấp đôi.

Nhã cầm lấy sấp tiền lên tính thì mắt sáng rực khi biết được số tiền cụ thể. Cô ta như ko tin nên đã hỏi lại Vũ.

_Nhã: Chỉ cần e làm được vậy a sẽ cho em gấp đôi số này.

_Vũ: Đúng... Số tiền này a cho em. Cứ giữ lấy mà dùng.

_ Nhã: em cảm ơn a trước. Được rồi em sẽ cố gắng hết sức.

_Vũ: Cạn nào... Chúc em thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.