Vạn Phần Mê Luyến

Chương 9




Hoa Diệp Tử nghiễm nhiên rằng:

- Loại chưởng lực hiểm độc như thế này, bởi vì khi luyện khó khăn lắm, nên trên giang hồ ít có ai dùng đến, đến cách phá giải chất độc của nó, trong thiên hạ tuy lớn vậy, những lương y tuy nhiều vô kể, nhưng lại không có một người nào có thể khử độc để cứu mạng cho cháu được!

Nói tới đây, từ trong người, Hoa Diệp Tử lấy ra một lọ thuốc nhỏ, dốc ra vài viên linh đơn, đưa cho Thượng Quan Linh uống xong nói:

- Hiền điệt ạ! Ta vô cùng ân hận lời thỉnh cầu của cháu! Không phải là ta không muốn giúp cháu, nhưng quả thật... quả thật ta không có cách gì... trừ phi...

Thượng Quan Linh hấp tấp hỏi:

- Thưa tiền bối, trừ phi gì cơ ạ!

- Trừ phi có linh thảo tiên dược, mà công hiệu có sức khởi tử hoàn sinh, nhưng trên phương diện y học chỉ được truyền nói mà thôi, suốt già nửa đời hành y của tôi, chân đã dẫm không biết bao nhiêu danh sơn đại suối nhưng chưa hề gặp được đến nửa cây kỳ thảo linh dược... quả thật những vật hiếm hoi chỉ có thể có duyên với kẻ phúc mà thôi, tuyệt không thể nào cố ý đi tìm mà gặp được... thuốc vừa rồi mà cháu uống đó, là thứ thuốc cơ bản, thuốc này chỉ có thể giữ nổi cho cháu trong bảy ngày khỏi bị cơn bệnh hành hạ mà thôi, nhưng sau bảy ngày... hà?... Thôi? Hiền điệt nên nghe theo lời tôi, hãy mau mau về ngay nhà đi!

Thượng Quan Linh nghe nói xong, tinh thần bần thần, chàng như một xác chết không hồn, đứng ngẩn người ra, không biết nên tính sao! Phải chi giờ này còn mụ lão bà ở đây, mình liều chết thí luôn thân tàn ma dại cho xong, dù cho mình địch không nổi mà chết, tương đối cũng còn hơn tình trạng mang bệnh hoạn này. Nhưng mụ già ác thật, tàn nhẫn quá đỗi, không giết mình mà bỏ đi ngang nhiên như thế, khiến cho mình phải sống trong tình trạng ngoắt ngoải bảy ngày trời để đi đến cõi âm u bên kia! Chàng nghĩ đến tôn sư sư bá, sư thúc, Hầu Hạo, Liễu Mi, những bộ mặt quen thuộc ấy đã thi nhau hiện trên đầu óc chàng, nhưng nào họ có biết cho mình đang đến ngày tàn mạt kiếp, dù cho tinh thành năng thông (loại như thần giao cách cảm), nhưng xa xôi thế làm sao có thể đến kịp để gặp mặt nhau mà khóc nỗi tình: sinh ly tử biệt?

Thượng Quan Linh cảm thấy đã tuyệt vọng và bi ai, chàng đâm ra chán nản tất cả các cảnh sống của thế gian. Bất giác thở dài một tiếng!

Hoạt thương công Hoa Diệp Tử động lòng trắc ẩn hỏi:

- Hiền điệt? Thế cháu còn có chuyện gì chưa xong cần nhắc lại không?

Thượng Quan Linh rầu rầu rằng:

- Cháu chỉ ân hận là chết về ngọn chưởng hàn độc của người ta, thế mà vẫn không biết danh tánh của người này là gì?

Hoa Diệp Tử rằng:

- Chính ra mụ ta là ai? Vì những nhân vật hơi lợi hại trên giang hồ này tôi đều quen biết cả, nhưng trong số ấy, không ai biết về ngọn độc công Phủ Chưởng Hàn này, vậy cháu thử tả sơ diện mạo thần sắc của mụ ta, để ta thử nghĩ thử xem!

Thượng Quan Linh bực giận nói:

- Rõ khổ quá! Đến cả bộ mặt thật của mụ ta ra sao cháu cũng chưa được rõ, vậy làm sao mà tả ra được!

Tiếp đó chàng nói về những binh khí, võ công, thần thái và tiếng nói của mụ già bịt mặt cho Hoa Diệp Tử nghe qua một lượt.

Hoạt Thương Công chăm chú nghe xong suy nghĩ một hồi, nói:

- Đúng thế! Quả có một người đàn bà già bịt mặt như thế thật, nhưng hành tung của mụ ta vô cùng bí mật, nay đây mai đó, thuộc về các nhân vật thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi) nên trên giang hồ tuy biết có một nhân vật kỳ dị như mụ ta, nhưng chẳng ai biết rõ lai lịch của mụ, lẽ đương nhiên càng không ai biết đến tên họ và thuộc thành phần môn phái nào trong võ lâm! Chỉ biết có một mụ già bịt mặt, thân mặc toàn màu đen, đến đồ đảng cũng ăn mặc như vậy, ra tay độc ác, hành sự lại quỉ quyệt khôn ngoan. Giờ đây, trong làng bạch đạo, những nhân vật hiệp nghĩa gần như đã không có, các bực lão tiền bối phần đông đều qui ẩn bất vấn đến thế sự nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt thì tứ tán vân du hết, còn Tiêu diêu lão nhân Chung Ly Triết thì bị ám sát, do đó mà những năm gần đây các tên ma đầu trong võ lâm bắt đầu ra tay lộng hành, như thầy trò Độc Ma trên Vô ảnh Phong và mụ già bịt mặt áo đen, ác cái trúng toàn những kẻ có võ công tàn ác hiểm độc không thể nào lường nổi. Những người hơi yếu võ công trong làng Bạch đạo, ai nấy đã nơm nớp lo sợ tự nguy, đâu còn ai dám ra mặt đi can thiệp chuyện lộng hành của đám ma đầu... nhưng... nghe đồn rằng mụ già bí mật hình như từ miền Bắc Mông Cổ đến, và nghe đâu mụ già đấy có liên quan đến một bang hội mới nổi lên đây.

Thượng Quan Linh ngạc nhiên rằng:

- Thưa tiền bối, thế bang hội là gì?

- Nói ra cháu đừng tức vội! Bang hội bí mật này, đến nay vẫn còn chưa có danh hiệu gì cả, nhưng có một chuyện mà khắp trên giang hồ đều biết, ấy là vật kỳ bảo trong võ lâm là ngọn Lãnh điện tỉ thủ hiện nay đã lọt về trong tay đám người này, nên bây giờ thiên hạ tạm đặt cho chúng cái tên bang hội là Lãnh Tỉ Bang!

Thượng Quan Linh hầm hầm rằng:

- Hừ! Thế tôn chỉ của Lãnh Tỉ Bang là gì? Chẳng qua chúng chỉ trông cậy vào cây tỉ thủ giết người không thấy máu ấy, để rồi tha hồ mà hoành hành các vụ thảm án bí mật trong thiên hạ, tàn sát những kẻ lương thiện?... tiền bối nghĩ sao về hành động của chúng?

Hoa Diệp Tử lắc đầu rằng:

- Cũng chưa hẳn là thế! Theo tôi được biết, chúng còn một mưu đồ khác, hiện giờ Lãnh Tỉ Bang tuy đang bí mật khuếch trương lớn thêm thanh thế, nhưng thanh thế phát triển vô cùng nhanh chóng, và bang qui (luật lệ trong bang đặt ra) hà khắc độc đáo vô kể! Nhất là bí mật không được tiết lộ ra ngoài, cũng vì vậy mà trên giang hồ ít biết về tình hình tường tận của Lãnh Tỉ Bang này, và chỉ mơ hồ biết rằng chúng đang ráo riết bố trí để chuẩn bị một âm mưu lớn lao gì đây!

Nghe cả đổi mà Thượng Quan Linh vẫn chưa biết lai lịch đích xác của kẻ thù, trái lại chỉ tăng thêm những vẻ thần bí rùng rợn cho mụ già bịt mặt bí mật nọ, trong lòng càng đâm ra thất vọng rằng:

- Thôi! Cháu xin kính tạ hảo ý của tiền bối! Sau này cháu... - Chàng tính nói là sau này sẽ đền ơn, nhưng nghĩ đến cảnh bảy ngày sau mình đã phải mất mạng, thì còn lấy gì trả ơn tương ngộ hôm nay? Chàng đành thở dài não nề! Sắc mặt chàng lúc này thảm đạm vô cùng.

Hoạt Thương Công thấy vậy cũng mủi lòng thương, một thanh niên hiên ngang anh tuấn như thế mà mình đành bó tay để chàng chết, không biết sau này mình sẽ ân hận ra sao? Nghĩ xong nhẹ lên tiếng hỏi:

- Này hiền điệt, nay Gia Cát Dật tiên sinh hiện ở đâu? Để tôi liệu đi báo tin với ông ta một tiếng!

Thượng Quan Linh tính gật đầu trả lời, nhưng sực nghĩ đến thầy mình còn bị hãm thân trên Vô ảnh Phong, sống chết chưa biết ra sao, giờ đây đâu nỡ lại để cho vị thần y Hoa Diệp Tử đi mạo hiểm như thế, thôi vậy! Thượng Quan Linh bèn lắc đầu rằng:

- Đa tạ lão tiền bối... thôi vậy!

Hoa Diệp Tử lo lắng nhìn chàng một chập và căn dặn rằng:

- Nếu thế! Hiền điệt hãy ráng tự bảo trọng vậy, giờ chúng ta chia tay, nếu còn nặng nợ duyên trần, thế nào cũng có ngày gặp nhau sau này!

Nói xong lấy ra chai thuốc đưa hết cho chàng.

Nhưng bỗng Hoa Diệp Tử cảm thấy câu nói của mình hơi vô lý, vì sau khi chia tay này, làm gì mình còn dịp gặp được người thanh niên này nữa! Khi nhìn Thượng Quan Linh, chỉ thấy chàng ta mặt đầy vẻ buồn rầu, hình như chàng ta không hề chú ý đến câu nói vừa rồi của mình.

Chỉ nghe Thượng Quan Linh rằng:

- Cháu xin đa tạ lão tiền bối! Chúng mình sẽ... hà! Thôi đành chia tay vậy!...

Dứt lời chàng quay thân đi nhanh, vừa đi chàng vừa mặc nhanh ngay áo vào người, đương nhiên chàng không muốn làm kinh động thêm người qua lại bằng vết thương lạ lùng trên ngực mình.

Chẳng mấy chốc thành quách đã hiện ngay tầm nhìn của chàng, nghĩ đến nàng Liễu Mi, mình sắp được gặp trong tí nữa đây, nhưng còn thầy và sư bá, sư huynh Hầu Hạo đều không có mặt tại đây. Trong cuộc sống chỉ còn ngắn ngủi có bảy ngày chót ấy, mà mình vẫn còn một người thân bên cạnh và nhất là sẽ chết gục trên tay người yêu, kể ra cũng sung sướng không ân hận gì rồi? Chàng nghĩ liên miên đến người yêu, chàng sẽ cùng Liễu Mi tận hưởng hết những cảnh thiên nhiên hùng vĩ của tạo hóa, chàng đưa nàng đi chơi những nơi thơ mộng của thiên nhiên, và sau bảy ngày trôi qua, chàng sẽ gục vào lòng để rồi không còn bao giờ tỉnh dậy... một cái chết vô cùng thơ mộng, không những chỉ để lại tiếc thương cho Liễu Mi, mà cũng để lại bao nhiêu nhớ tiếc cho người quen, nào lớp tiền bối, lớp đồng bối, lớp chánh đạo, lớp ma đạo, ai mà chẳng nghĩ đến tên Thượng Quan Linh, người nối nghiệp của Càn Khôn Ngũ Tuyệt. Mới xuất đạo có mấy tháng trời, đã gây nên những thanh danh lừng lẫy, và những võ công cơ trí, tính dũng cảm và chính trực của chàng, tuyệt không thể nào quên lãng được trong tâm hồn mọi người! Thế nào trong những đêm thanh gió vắng, họ sẽ ngầm nhớ đến: trong võ lâm đã sớm chìm mất một vì sao sáng!

Đương nhiên! Tất cả những nỗi nhớ nhung ấy sẽ nhắc nhở đời người mãi mãi... và tất cả những hoài niệm đau khổ sẽ dồn hết vào tâm hồn của Liễu Mi!

Thượng Quan Linh càng tin tưởng rằng: nàng nhất định sẽ trả thù cho mình, với tài trí và võ công của nàng, việc phục thù quả không gì khó khăn lắm.

Nhưng sau khi trả thù xong, thế nào nàng cũng cảm thấy cuộc đời hư vô buồn tẻ của mình, người chết đâu có thể phục sinh, người yêu của nàng đã đi vào cõi âm u. Những cái còn lại với nàng chỉ là: hư vô, cô tịch, buồn tẻ, hoài niệm, dầu cho kiếp hồng nhan phai dần vì thời gian, nhưng tìm đâu ra kẻ tri âm nữa? Nàng sẽ đau khổ mãn kiếp của mình! Trời ơi! Tàn nhẫn quá!

Nhưng chàng lại sực nhớ câu cổ ngữ: hồng nhan đa bạc mệnh! Nhất là khi mới gặp nàng lần đầu tiên, chàng đã có cảm giác là nàng bị chết yểu, có lẽ sau khi mình chết, nàng cũng chung tình liều theo mình về cõi âm u chăng, nghĩ tới đây, chàng không dám tưởng tượng thêm nữa... Trong thoáng cái, chàng quyết định buông bỏ tất cả mọi tâm tư rối loạn của mình, chỉ riêng về phần Liễu Mi, chàng không sao yên tâm. Chàng càng không muốn Liễu Mi phải bi thương thất vọng, vì Thượng Quan Linh đã yêu Liễu Mi hơn là tự yêu bản thân của mình, lòng dạ chàng lúc này đau khổ còn hơn dao cắt!

Nhưng, biết làm sao đây? Chàng đã đứng trước cổng thành! Chàng ngẩn người: Không! Ta không thể nào vào thành, càng không thể nào gặp Liễu Mi, không thể nào cho nàng biết gì, lẻn vào một khu rừng hoang vắng nào đó, âm thầm sống cho hết bảy ngày cuối cùng của đời mình, và sẽ thầm lặng chết trong cô tịch của cảnh rừng rú thiên nhiên!

Trừ phi là nàng Liễu Mi gặp vị thần y Hoạt Thương Công, còn không nàng không thể nào biết rõ sự thật được, nàng sẽ cuống lên đi tìm mình, nhưng có lẽ như thế còn hay hơn là đau khổ trong tuyệt vọng nhiều. Và có lẽ thời gian sẽ xóa nhòa hình ảnh của mình trong tâm tư nàng. Nhưng cầu mong sao nàng sống bình an hạnh phúc vậy! Thượng Quan Linh thầm khấn vái, tuy chàng không biết linh thông, kỳ khấn vái vong hồn phù hộ chuyến trước, nhưng khi mọi hy vọng đều sụp đổ, chàng chỉ còn tạm tìm niềm an ủi tâm hồn bằng cách ký thác vào bậc thần linh...

Thế là chàng quyết định dứt khoát quay nhanh thân lại, rời ngay khỏi thành, nhắm ngay hướng hoang vu của núi rừng tiến bước. Chàng đi vô mục đích, gặp suối thì lội gặp đèo thì leo, chẳng biết mình đã đi được bao lâu nữa, nhưng tốc độ của Thượng Quan Linh đã chậm dần lại. Chàng cảm thấy ngoài sự toàn thân có vẻ mệt mỏi ra, không thấy có gì lạ hơn, hơi lạnh trong mình cũng không thấy phục phát gì, chàng nghĩ có lẽ do thuốc của Hoa Diệp Tử đã cho mình. Bỗng chàng nghĩ: Mình đi đâu giờ đây? Trúc Lâm tiểu xá nơi Ngọc Sơn, vốn là nơi cư ngụ của thầy, có thể nói là quê thứ hai của mình, nhưng giờ đây tôn sư đâu có nhà, hơn nữa lộ trình lại xa, trong bảy ngày, có lẽ mình sẽ chết tại dọc đường quá! Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không sao quyết định dứt khoát là đi đâu!

Bụng nghĩ: tìm đại khu rừng nào vắng vẻ ngồi đó chờ bệnh phát ra chết cho yên, tội gì đi đâu cho mệt trí thế là chàng nhắm ngay một ngọn núi cao nhất trong vùng tiến bước. Đi thêm một chập, trời đã vào giờ ngọ, địa thế càng lúc càng vắng vẻ hoang vu, Thượng Quan Linh cảm thấy trong lòng mình thơ thới dễ chịu, chính chàng đang thích tìm sự yên tĩnh trong tâm hồn, tốt nhất là đừng có ai trong lúc này, để cho mình được chết một cách âm thầm lặng lẽ, không ai có thể phát giác. Nhưng ngay trong lúc chàng đang cảm thấy khoan thai ấy, bỗng từ phía xa có tiếng binh khí loảng choảng vào nhau, xen luôn cả tiếng rú bi thương trong đó. Trong cảnh hoang vắng này, những tiếng ấy càng đưa đến rõ ràng. Thượng Quan Linh nghe xong bất giác cau mày. Nếu là ngày thường, chàng đã chạy đi xem là chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ này, chàng ngồi ngay ở thảm cỏ xanh, chẳng buồn nhúc nhích.

Chợt lại có tiếng vang lên: - Ái! Anh ơi? Anh... - tiếp theo là tiếng binh khí va chạm và tiếng quát hét inh lên!

Thượng Quan Linh bỗng giật mình, tiếng nói ấy nghe quen tai lắm, chính người yêu của mình là Liễu Mi cũng từng có lần gọi mình như thế: Anh ơi! Anh!... Thượng Quan Linh bỗng buột miệng tự lẩm bẩm:...Em! Liễu Mi Em... Chàng đau khổ như muốn ngất đi luôn!

Nhưng những tiếng kinh hú vẫn từ nơi hoang vắng truyền lại, Thượng Quan Linh cảm thấy trước mắt mình đang hiện ra cảnh: Liễu Mi xõa tóc tung vai, máu lệ đầy mặt!

Thượng Quan Linh nhảy tung người lên, tung mình về hướng phát ra tiếng kịch chiến ấy.

Khi đến nơi, chỉ thấy bốn tên đại hán đang vây một cỗ xe lừa, cạnh xe lừa, một thiếu nữ đang hoảng sợ đứng nép sát vào thành xe, còn một thiếu niên đang lo vung đôi song kiếm cố chống cự bốn tên đại hán để bảo vệ cho thiếu nữ. Võ công của bốn tên đại hán không vừa gì, chúng luôn luôn cướp đánh các đòn hiểm ác, thiếu niên đã thấy đuối sức hẳn, máu đã đầy mình, hình như đã bị thương, nhưng vẫn cố gắng liều thân cự địch.

Thượng Quan Linh hét vang lên một tiếng, không khác nào như thình lình sấm nổ thinh không, tiếp theo toàn thân chàng tung vọt lại, mở ngay ngọn Đinh Giáp thần công tiếng chưởng ào ào như bài sơn đảo hải, bốn tên đại hán nọ không phòng hờ, vội cuống quít lo nghênh địch, nhưng còn chưa nhận rõ những thế đánh của Thượng Quan Linh ra sao, thì nháy mắt, một tên đã bị chưởng lực của Thượng Quan Linh bửa trúng đầu, tên nọ chỉ thét lên được một tiếng kinh hồn ngã lăn ra chết! Ba tên còn lại hoảng hốt nhảy nhanh cả ra phía sau, một trong ba tên lên tiếng:

- Ê Mẹ kiếp!... Ngươi là ai mà hung hăng vậy!

Thượng Quan Linh đã mất thái độ thường ngày của mình, chàng giở hết những tuyệt học của mình, Đinh Giáp thần công phối hợp ngay với Điên Đảo Càn Khôn tiến đánh túi bụi vào ba đại hán, chưởng nào chưởng nấy nên thân. Toàn là lối đánh bạt mạng!

Lúc này ý nghĩ sống chết đối với Thượng Quan Linh đã thành vô nghĩa! Chưởng phong của chàng như mưa to bão táp, khiến cho ba đại hán không sao chống đỡ nổi, cuống quít rút lui liên hồi.

Trong ba người lại có tiếng hỏi, lúc này Thượng Quan Linh mới hỏi ngược lại rằng:

- Bọn ngươi muốn cướp người thiếu nữ này sao?

Một tên đáp:

- Đúng thế!

Thượng Quan Linh tức điên người, quát lớn rằng:

- Vậy thì tội các ngươi đáng chết! - Dứt lời lại vung chưởng tiến đánh tới tấp.

Ba đại hán cố lên tiếng kêu ngừng tay, và hấp tấp hỏi tên họ, Thượng Quan Linh bực mình rằng:

- Tên ta gọi là Tổ Tông! Một loại tổ tông chuyên đánh những kẻ tàn ác như lũ ngươi!

Bị chàng đánh hoảng vía bay hồn, ba tên nọ vội tíu tít rằng:

- Vâng thì chúng tôi chịu nhận ngài là tổ tông vậy! Xin ngài hãy ngừng ngay tay, chúng tôi mới dễ nói chuyện với ngài!

Thượng Quan Linh tạm ngừng lại, nhưng một trong ba tên đã cả gan lẻn nhanh về phía sau đánh lén chàng, bị thiếu nữ trông thấy và rú hoảng lên! Trong cơn nguy cấp, Thượng Quan Linh tự phát ra cách phản ứng của mình bằng lối chuyển nhanh bộ Điên Đảo Càn Khôn vèo nhanh ra phía sau tên nọ, giơ ngay tay một chưởng phạt xuống, tên nọ chết không kịp kêu một tiếng nào. Hai tên còn lại thấy nguy cơ vội ôm đầu đào tẩu nhưng Thượng Quan Linh đang giết hăng tiết, đâu để chúng chạy, toàn thân chàng như bóng đeo sát hình, nhoáng một cái đã đuổi kịp. Hai người biết không thoát, đành liều chết quay mình lại đối phó.

Vốn đã không phải địch thủ của Thượng Quan Linh, phần trong lòng đã khớp hẳn, chân tay cuống cuồng đánh bừa ra, thình lình ánh quang nhoáng lên, Thượng Quan Linh đã rút cây kiếm Lệ thủy, hai tên chưa kịp nhận rõ hình thể cây kiếm ra sao, binh đao trên tay hai người đã bị tiện gãy rớt hết xuống mặt đất.

Chỉ nghe làn kiếm trắng của Thượng Quan Linh vèo lên một tiếng rồi bịch một tiếng tiếp theo. Hai thân hình cùng ngã một lượt, nhưng một tên đã bị bay đấu và tên nọ thủng ngực. Thế là bốn tên đã bị tru diệt. Thượng Quan Linh cảm thấy vô cùng khoan khoái trong lòng, chàng đưa tay búng kiếm hú lên một tiếng để thay không khí trong lồng ngực của mình, dư âm vang hẳn ra xa, ngọn kiếm óng ánh do ánh sáng mặt trời phản chiếu, Thượng Quan Linh bất giác lại như luyến tiếc tự than rằng:

- Bảo kiếm ơi bảo kiếm! Sau bảy ngày tới đây, không biết mi sẽ trôi lạc về đâu? - Chàng nghẹn ngào, hai hàng lệ anh hùng tuôn rơi. Cắm ngay kiếm vào vỏ, chàng vung bước đi nhanh.

Bỗng phía sau có tiếng hấp tấp rằng:

- Ân công! Xin ân công hãy khoan đi! Anh tôi... trời!... nguy quá!...

Thượng Quan Linh biết mình không thể bỏ đi như vậy được đành quay lại sau xe, chỉ thấy thiếu niên sử dụng song kiếm vừa rồi nằm trên mặt đất, và người em gái của y đang ngồi nửa thân trên của thiếu niên, chỉ thấy ngực thiếu niên máu chảy xối xả, vết thương như thế, nhìn cũng đủ biết vô phương cứu. Thượng Quan Linh bỗng cau mày lại!

Thiếu niên thấy Thượng Quan Linh bước lại, trên khuôn mặt trắng bạch như vôi của y hiện lên một vẻ cười, hai mắt lờ đờ ngó thẳng lên mặt Thượng Quan Linh, sau khi tiếp xúc cái nhìn ấy, Thượng Quan Linh ngồi thụp ngay xuống xem xét vết thương của thiếu niên, Thiếu niên cố gượng rằng:

- Đa tạ... anh... anh tên họ... Thượng Quan Linh lập tức trả lời:

- Đừng nên khách sáo thế, tôi tên Thượng Quan Linh.

Thiếu niên vẫn cố gượng gạo rằng:

- Tôi... không... xong rồi... xin... anh hãy... liệu lo hộ... cho... đứa em gái của... tôi nhé...!?

Thượng Quan Linh xúc động vô củng, nhưng người này đâu có biết mình cũng chỉ có bảy ngày sống trần gian này thôi! Những trọng thác của kẻ lâm nguy, đối với những người hiệp nghĩa trong võ lâm, điều quan trọng nhất là chữ nghĩa, mà đã nhận lời thế nào cũng phải hoàn thành lời hứa của mình! Và cũng chính vì sự kiện thận trọng ấy mới có thể khiến cho người chết an tâm nhắm mắt! Trừ khi không phải là con người hiệp nghĩa, còn không bất luận là ai, cũng không nào làm ngơ được sự kiện trước mắt, nhất là càng không nhẫn tâm để người chết phải mang theo nỗi oán hận trong lòng như thế! Nhưng ác thay! Sao y lại chọn ngay mình mà ủy thác công việc trọng đại như vậy! Một người mà chỉ vỏn vẹn có bảy ngày sống! Bảy ngày? Thử hỏi làm nên trò trống gì nữa! Lòng Thượng Quan Linh cảm thấy băn khoăn do dự nghĩ phải trả lời sao? Trong lúc đó thiếu niên kia giương mắt chờ đợi, đặt hết hy vọng vào một câu trả lời... nhưng hình như thiếu niên cũng nhận thấy đối phương đang phân vân khó xử thế là trong ánh mắt thiếu niên lại tăng thêm một lớp tiêu cực u buồn... Thượng Quan Linh chợt tỉnh giác, trên giang hồ mã thượng coi trọng về khí phách anh hùng, tuyệt không đời nào phải cầu lụy người ta đến thế, vậy thiếu niên này sao cứ nằng nặc năn nỉ mình vậy? Dù chỉ là vì cô em ruột, nhưng cũng khiến cho người ta kỳ lạ kinh ngạc!

Chỉ nghe tiếng thiếu nữ khóc sướt mướt:

- Anh ơn... anh...!

Tiếng khóc của nàng như muốn ngăn chặn tất cả những chuyện bi thảm sắp xảy ra.

Nhưng thiếu niên trọng thương vẫn chăm chăm nhìn Thượng Quan Linh, tuy chàng đã gần đứt hơi, nhưng đôi mắt vẫn cố chờ đợi lời hứa đáng giá ngàn vàng, tất cả những thần sắc lúc này của thiếu niên, đã biểu lộ y đang cố chống lại tử thần để chờ đợi.

Thượng Quan Linh mủi lòng, thôi thì để cho y chết cho an tâm vậy. Và chàng gật đầu ra dấu nhận lời trọng thác của thiếu niên.

Thiếu niên mỉm cười như đáp ơn, đôi mắt chàng từ từ nhắm hẳn lại, đầu gục hẳn và tắt hơi thở luôn, trên khuôn mặt trắng tái ấy, vẫn còn giữ nguyên nụ cười như biết ơn, y đã tin lời và chết đi! Nhưng thiếu niên nào biết thật tình bên trong? Thượng Quan Linh càng buồn bã trong lòng, vì mình đâu có thể thực hiện mối kỳ vọng của người ta.

Lúc này chỉ thấy thiếu nữ ôm xác thiếu niên khóc như điên, Thượng Quan Linh cảm thấy hơi lạnh từ Đan điền dội dần lên ngực, vết thương độc chí mạng của mình lại bốc phát đây!

Thượng Quan Linh thở dài, lại sắp hết một ngày và còn lại có sáu hôm nữa! Chàng sực tỉnh đã đến lúc phải lên đường! Vội dốc nhanh vài viên linh đơn nuốt nhanh, xong chàng khuyên thiếu nữ chớ quá bi ai, và hãy lên xe ngồi nghỉ để mình lo mai táng thi thể của thiếu niên.

Thiếu nữ lên xe ngồi nhìn vị ân công đang lo mai táng thi thể anh mình, trông chàng ta có vẻ khó nhọc lắm, chân tay động tác uể oải. Thiếu nữ bất giác lấy làm lạ, vị ân công đây không phải lại một đại hiệp đó sao? Vừa rồi chàng ta chẳng như một con rồng sống đấy sao? Chỉ trong nháy mắt đã giết ngay bốn tên cường bạo, những hào khí oai hách giờ đây biến đâu hết!

Chừng hơn một tàn nhang, Thượng Quan Linh mới đi gần lại xe lừa với vẻ vô cùng mệt nhọc uể oải hỏi:

- Cô nương, cô tính đi về đâu?...

Chỉ thấy thiếu nữ tròn xoe đôi mắt với đầy lệ bên trong nhìn mình lúc lâu rồi mới gượng gạo rằng:

- Tôi cũng không biết nên về đâu!

Thượng Quan Linh càng cảm thấy khó khăn, bụng nghĩ: sao số mình khổ đến thế, chỉ còn bảy ngày sống thừa mà cũng không được yên thân thoải mái cho, gặp những chuyện rắc rối không đâu này!... Nhưng chàng lại sực nghĩ: chắc có lẽ thiếu nữ là người vô gia cư! Nhưng khéo thay lại gặp một người không biết nên đi đâu như mình, rõ thật là chuyện nực cười.

Trời đã đổ màn đêm. Trên cỗ xe lừa, Thượng Quan Linh hớ một tiếng, giơ roi đánh lừa, hai bánh xe từ từ chuyển lăn trên đường quan lộ, mặc dầu xe đã lăn bánh, nhưng phía sau vẫn chưa nghe có tiếng gì lạ vang lên, không biết thiếu nữ đang làm gì sau xe, Thượng Quan Linh quay đầu về nhìn, thấy nàng đang nằm co quắp bên trong, đôi mắt long lanh chăm chăm nhìn mình. Thượng Quan Linh tìm không ra câu nói gì để an ủi nỗi buồn của nàng, bèn lên tiếng hỏi:

- Không biết cô nương tên họ là gì, có thể cho tôi biết hay không?

Câu hỏi này đã khiến thiếu nữ mở miệng đáp:

- Tôi họ Đông Phương, đơn danh mỗi chữ Đình! Còn anh tôi gọi Đông Phương Kiệt, chúng tôi từ miền Bắc tới, suốt lộ trình có khá nhiều người đến gây sự, họ cũng gây gổ với anh tôi, mà đều muốn bắt tôi đi, nhưng anh tôi nào đâu có chịu như thế, và mỗi lần giao tranh đều bị nằm trong tình trạng cô thế, chính hôm qua anh tôi đã bị chúng đánh thổ huyết, nhưng vẫn còn cố gắng duy trì chạy đến đây, nhưng không ngờ vẫn bị chúng đuổi kịp đến, và anh ấy đã... đã... - Nói tới đây nàng Đông Phương Đình khóc sướt mướt thê thảm...

Thượng Quan Linh lại hỏi:

- Vậy phải chăng huynh muội cô nương đã gây thù oán gì với người ta, hoặc giả bên người có đem theo châu báu quí giá gì chăng?

- Dạ không! Chuyến xuôi Nam cả hai anh em chúng tôi cũng không mang theo bao nhiêu tiền gì cho cam! Lại nữa anh tôi xưa nay không hề gây thù oán với ai bao giờ, mỗi lần ra tay, đều bị người ta dồn ép.

Thượng Quan Linh cảm thấy lạ lùng, lẩm bẩm rằng:

- Quái lạ! Vậy thì chuyện gì?

Đông Phương Đình rằng:

- Chẳng qua chỉ vì tôi, họ muốn cướp tôi! Anh tôi không chịu, và cứ thế xảy ra các cuộc giao tranh tương tự.

Thượng Quan Linh vẫn không hiểu, những nhân vật giang hồ này, lẽo đẽo theo một chiếc xe lừa này để đánh cướp một cô gái như Đông Phương Đình? Họ làm gì với cô gái này?

Đông Phương Đình lại rằng:

- Tình hình này không khác gì xưa kia tôi còn ở miền Bắc luôn luôn có những nhân vật giang hồ đến tìm thân phụ tôi, để bắt tôi đi, đôi khi cả thân phụ tôi và anh tôi phải cùng chung sức đối phó với họ mới thắng nổi, cũng lắm khi phải rời ngay nơi cư ngụ đi nơi khác lẩn tránh, nhưng đám người đó quả nhiên lợi hại vô cùng, mặc cho chúng tôi ẩn tích trốn nơi nào, họ đều tìm ra cả.

Thượng Quan Linh càng ngạc nhiên hỏi:

- Thế lệnh tôn là ai?

- Dạ Đông Phương Tướng!

Thấy chàng Thượng Quan Linh lắc đầu như chưa hề nghe nói đến tên này bao giờ, nàng thất vọng rằng:

- Thân phụ tôi võ công cũng cừ giỏi lắm, nhiều người không thắng nổi ông ta, chúng tôi thật cũng không ngại gì cho lắm! Nhưng từ khi ông ta hấp hối mất, dặn ngay anh tôi phải tức tốc đưa ngay tôi về Nam để tìm một người!

Thượng Quan Linh hỏi ngay:

- Tìm ai?

- Người ấy tên gọi là Độc chỉ Thôi Bác...

Thượng Quan Linh kinh ngạc giật nảy mình ồ lên một tiếng.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt Đông Phương Đình tỏ vẻ thất vọng nói:

Nhưng anh tôi không biết ông này ở đâu! Nên hai anh em đã đi tìm lung tung khắp nơi...

Thượng Quan Linh trong bụng đâm nghi ngờ, vội ghìm ngay cương lại, quay đầu ra phía sau rằng:

- Đình cô nương, xin mời cô ra đây để tôi nhìn rõ xem diện mạo của cô nương!

Đông Phương Đình tuân lời bước ra, Thượng Quan Linh đánh ngay đá lửa lên coi, chàng thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ hơi có vẻ thẹn, nhưng nàng vẫn ung dung hồn nhiên nhìn Thượng Quan Linh. Thần sắc trong tia nhìn của nàng ấy, Thượng Quan Linh đã chợt nhớ ra, thôi đúng rồi bộ mặt này chính giống với người mà chàng đã biết! Chàng bèn buột miệng hỏi rằng:

- Này Đình cô nương, cô có nhớ những chuyện hồi còn bé không?

Đông Phương Đình buồn rầu rằng:

- Dạ không nhớ, nhất là những chuyện trước khi lên tám tuổi, tôi đã quên sạch hết!

Thượng Quan Linh lại rằng:

- Mười năm về trước, phải chăng cô đã gặp một đám người hung ác ép cô uống một chén thuốc độc, từ đó cô đã quên hết những chuyện cũ?

Đông Phương Đình kinh ngạc rằng:

- ồ! Anh!... Không ân công làm sao biết được chuyện này?

Thượng Quan Linh lại rằng:

- Trong đám người đó, kẻ chủ chốt là một đàn ông và một đàn bà, người đàn ông trên mặt có một vết sẹo đao chém, ngoài ra họ còn bắt một đứa trai lớn hơn cô bốn năm tuổi. Đông Phương Đình nghe nói vậy, nàng rùng mình thốt lên:

- Đúng rồi! Tôi còn mơ hồ nhớ được chút đỉnh, nhưng không biết đầu đuôi ra sao? Vậy xin ân công mau kể cho tôi được biết...

Thượng Quan Linh đâm tần ngần luôn, chàng đã biết đích xác, nàng Đông Phương Đình này chính là người em gái của Hầu Hạo, đã mất tích trong mười năm qua, nhưng còn một điểm chưa rõ lẽ là cha con Đông Phương Tướng là ai? Chàng bắt đầu suy nghĩ, phải khiến cho anh em ruột thịt của sư huynh đoàn tụ, hiện nay, mình là kẻ duy nhất đã biết về bí mật này, đương nhiên không thể nào thoái thác trách nhiệm, nhưng ác nỗi giờ đây không biết sư huynh Hầu Hạo ở phương trời nào, càng bi thảm hơn nữa là mình chỉ còn có hơn sáu ngày sinh mạng trên cõi đời này! Chàng lại trở về với chán nản đen tối, mặc cho Đông Phương Đình ở sau xe hỏi rối rít, Thượng Quan Linh vẫn âm thầm ra roi quất lừa cho chạy trong đêm vắng không hề nói thêm một câu nào.

Sắc trời sáng dần, ánh mặt trời cũng đã lên, Đông Phương Đình từ trong xe thò đầu ra, sắc đẹp của nàng khiến cho kẻ đi đường phải đứng lại ngắm nhìn.

Ngay trong lúc này, bỗng một tuấn mã lướt vèo qua xe của hai người, trên lưng tuấn mã, chỉ thấy thiếu nữ tuyệt sắc ngồi trên với toàn thân áo tang màu trắng xóa, trong vẻ áo màu tang, trông thiếu nữ càng đẹp lộng lẫy, nhưng đôi mắt của thiếu nữ đã nhìn nhanh ngay Thượng Quan Linh và Đông Phương Đình.

Thấy màu áo tang của thiếu nữ, tâm thần Thượng Quan Linh càng đâm nặng trĩu hẳn, chàng nặng nhọc vung roi đánh lừa, mắt nhìn cúp xuống, hình như hoàn toàn không chú ý đến thiếu nữ.

Nhưng Đông Phương Đỉnh thì trái lại đã nhìn kỹ người thiếu nữ đẹp kia, nàng nhận ra đôi mắt thiếu nữ khi lướt qua mình, như ngầm chứa một hoài nghi và u oán gì? Đông Phương Đình bất giác giật mình, sao nàng lại nhìn mình có vẻ hằn học thế? Không lý nàng quen biết vị ân công Thượng Quan Linh? Và trong cái nhìn ấy nàng đã hiểu lầm. Vì đàn bà dễ đoán tâm lý nhau lắm! Trong tia nhìn ấy đã có những thương cảm của sự ghen tương? Đông Phương Đình cảm thấy mình bị uất ức, chính nàng đã có tình ý gì với vị ân công này đâu? Nàng đã tính gọi ngay người thiếu nữ mặc áo tang kia để phân tỏ rõ ràng. Nhưng con tuấn mã của thiếu nữ mặc đồ tang ấy quay quanh đầu lại, nhanh như bay vọt sát ngay gần nơi thò đầu của Đông Phương Đình. Đông phương Đình rú lên tiếng kinh hãi thụt nhanh ngay đầu vào trong xe! Chớp mắt, thiếu nữ áo trắng ấy đã biến luôn với đám bụi cuồn cuộn đằng sau xe lừa. Nào Đông Phương Đình đâu có biết rằng, người thiếu nữ mặc đồ tang trắng cưỡi trên tuấn mã hiện còn đau khổ hơn mình nhiều. Không phải anh Linh đó sao? Tại sao anh ta lén bỏ mình đi chung xe với người thiếu nữ lạ mặt này? Sao anh ta có vẻ tiều tụy vậy, như đang mắc bệnh nặng trong người vậy? Lạ thật! Không biết họ đang đi đâu?

Hai ngay trôi qua, Thượng Quan Linh chỉ còn có năm hôm nữa. Chàng vẫn cho xe chạy vô mục đích, Đông Phương Đình nằm yên trí trong xe, chẳng ai nói với ai một lời nào cả, nhưng nàng như tín nhiệm vị ân công của mình lắm, giao hết tính mạng của mình cho chàng, không cần lo đến hậu quả. Nhưng riêng tâm thần Thượng Quan Linh lúc này đang bị trận chiến ngũ vị là: chua, cay, đắng, chát, mặn dày vò tâm hồn, đầu óc chàng lúc này không còn biết xử sự gì hết.

Trong lúc này, chàng ước sao xảy ra một trận chiến kịch liệt để mình giải tỏa những nỗi buồn trong tâm thần của mình, nghĩ vậy chàng bèn hỏi ngay Đông Phương Đình rằng:

- Liệu bọn họ còn có ai đuổi theo nữa không?

Đông Phương Đình biết ý của chàng, nàng ngại ngùng nói:

- Theo tôi xem thì rất có thể có, vì hình như họ muốn cướp cho bằng được tôi mới chịu!

Thượng Quan Linh vui mừng rằng:

- Hay lắm! Mong sao cho chúng mau đuổi theo đến! - Nói xong chàng đưa ngay tay vỗ vào chuôi kiếm, tinh thần phấn chấn vô cùng, chàng giơ roi lên quất lừa.

Đông Phương Đình cau mày, vị ân công này hình như có bệnh thần kinh thất thường vậy! Không lẽ chàng ta đã bị xúc động mạnh về chuyện gì? Nhưng nàng không đoán ra chuyện gì! Đông Phương Đình chỉ cảm thấy chàng trai anh tuấn hiên ngang này, chứa đựng nhiều nỗi thương cảm và rất nhiều nét thần bí, nàng không làm sao khám phá sự bí mật về vị ân công này, một điều duy nhất mà nàng biết: tên chàng ân công của mình là Thượng Quan Linh! Nàng muốn tìm cách an ủi ân công của mình, nhưng không biết an ủi người ta bằng cách nào, thỉnh thoảng nàng cố gợi chuyện hỏi vu vơ với Thượng Quan Linh, chàng cũng trả lời ấm ớ cho qua chuyện, nhưng âm thanh ôn tồn của Đông Phương Đình cũng đã khiến chàng tạm lắng dịu được nỗi lòng rối loạn! Dần dà Thượng Quan Linh đã trở nên bình tĩnh tâm thần của mình, chàng đang tính không biết nên đưa Đông Phương Đình này đi đâu? Những ngày sống của mình chẳng còn bao nhiêu nữa, chàng không biết nên tính sao cho phải. Chàng vẫn cho xe chạy liên miên về hướng Tây, chẳng bao lâu thành Bảo Khang tỉnh Ngạc Tây (phía tây tỉnh Hồ Bắc) đã hiện ra trong tầm nhìn, trông cỗ xe của hai người đang chạy trên quan lộ, khiến cho người ta có cảm tưởng rằng: họ đang có mục đích đi về đây, nhưng sự thật đâu phải thế, Thượng Quan Linh càng không dám nghĩ đến, thế là cỗ xe của họ lại lướt khỏi Bảo Khang Thành, liên miên đi suốt hai ngày đêm nữa và đã sắp đến địa giới của Phòng Sơn, Thượng Quan Linh ngầm tính trong bụng: Tính mạng của mình chỉ còn lại có ba ngày nữa là hết!

Cỗ xe lừa đã dần dần chậm chạp lại, Thượng Quan Linh đã nản lòng chán chường, chàng không còn hùng tâm để giơ roi đánh lừa để thúc mau tốc độ, sự thực con lừa cũng khốn khổ liên miên mấy ngày nay, đồng thời hơi lạnh trong mình càng lúc càng tăng thêm lên ngực, nhưng cơn bệnh hành, chàng cố gắng chịu đựng, chỉ sợ bị Đông Phương Đình biết thì nàng đâm lo.

Kiếp sống bảy ngày! Thật là một kiếp sống khủng hoảng tinh thần tột độ, nếu nói là ngắn chưa chắc đã đúng, còn bảo là dài, cũng chưa hẳn là sai! Nhưng kể bị sống trong tình trạng này, quả thật đã khủng hoảng tinh thần đến mức tuyệt độ của đỉnh tàn nhẫn!

Trưa ngày hôm sau, cỗ xe lừa của họ mới đến gần địa phận của Thanh Phong Trấn của huyện Phòng Sơn, Thượng Quan Linh bỗng cảm thấy đằng trước mặt hơi lạ. Chỉ thấy trên quan lộ đằng xa, một đám tăng lữ đông đảo đang chực sẵn, người nào cũng cường tráng và tay đều có binh khí.

Đông Phương Đình thất kinh rú lên, tâm trạng nàng lúc này không khác gì chim bị bắn hụt! Sắc mặt tái mét! Thượng Quan Linh giơ roi thúc lừa. Mắt nhìn đám tăng lữ, à ra chàng quen biết cả, thì ra trong đám này có Hải Pháp và Không Pháp đại sư của Cửu Thiên Tự, đám hòa thượng cao lớn, mình mặc áo cà sa đỏ chói, thần sắc oai nghiêm lẫm liệt.

Thượng Quan Linh ngừng xe lại, Hải Không đại sư nhìn xong mỉm cười rằng:

- Hà! Hà!... Ra Thượng Quan Linh thí chủ, thật là hữu duyên tái ngộ! Hân hạnh! Hân hạnh!

Pháp Không đại sư thì chỉ hừ hự lên những tiếng lạnh lùng.

Thượng Quan Linh từ từ đứng hẳn người trên xe cười rằng:

- Ta tưởng là ai! Hóa ra là lũ cướp trọc trên Cửu Thiên Tự, lũ ngươi ngang nhiên chận người giữa ban ngày như thế này, bộ tiền hương hỏa trong chùa Cửu Thiên Tự đã hết rồi sao? Nên tính đòi tiền mãi lộ?

Thượng Quan Linh chửi khéo một cách không hề nể nang, khiến cho tên Hồng y tăng vạm vỡ nọ phải sa sầm ngay nét mặt xuống, khẽ hừ một tiếng, giơ ngay cây thiền trượng ra rung mạnh một cái, chuỗi nhạc bằng đồng trên cây thiền trượng vang lên những tiếng leng keng... Hải Không đại sư vội xua nhanh tay và tươi cười nói ôn hòa với Thượng Quan Linh rằng:

- Thượng Quan thí chủ, Cửu Thiên Tự chúng tôi vốn không có thù oán gì với thí chủ, vậy xin thí chủ chớ nên nhúng tay vào chuyện này làm gì, càng mong thí chủ giao ngay cô gái trên xe cho chúng tôi đem đi, chúng tôi sẽ biết ơn thí chủ. Nếu quả Thượng Quan thí chủ chịu chấp thuận, bần tăng sẽ có chút lễ vật nhỏ mọn xin tặng làm quà... - Nói xong chỉ ngay sang một tăng đang đứng cạnh và trên tay đang bưng bao phục cao lồi hẳn lên, bên trong nhất định là loại vàng bạc!

Thượng Quan Linh giận sôi gan lên, vung tay lên, một ngọn phách không chưởng đánh bạt ngay sang khăn gói của tên tăng nọ, cả một bao phục bị kình lực đánh rớt ngay xuống đất! Xong chàng quát rằng:

- Hải Không! Trong chuyến trước nhà ngươi đã dùng mưu kế bắt anh nàng tại Cửu Thiên Tự, nay còn muốn bắt luôn em gái người ta, với những kẻ bại hoại cửa phật như lũ ngươi, thật thiên đạo khó dung tha lũ ngươi!

Thượng Quan Linh trong lúc tức giận nói toạc ngay sự quan hệ của anh em Hầu Hạo, khiến cho nàng Đông Phương Đình trong xe vô cùng ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao! Mà đám hòa thượng của Cửu Thiên Tự nghe nói vậy, ai nấy đều thất sắc kinh hãi.

Hải Không lớn tiếng rằng:

- Đồ oách con! Mày đã biết chuyện thì đừng có oán bọn tao, vậy hôm nay bản tăng siêu độ cho mày vậy! Dứt lời rút phắt cây kiếm bên mình tính ra tay!

Pháp Không phất ngay cây phất trần của mình rằng:

- Sư huynh, ở đây không tiện ra tay, chúng ta hãy ép nó sang bên cánh rừng kia! Nay chuyện đã đến nông nỗi này, cho nó có cánh bay cũng không thoát được! Nói xong đưa tay chỉ ngay về một cánh rừng!

Nơi đó quả nhiên vắng tanh, Thượng Quan Linh nghiễm nhiên nhận lời ngay. Chàng đánh xe đi trước, mọi tăng lữ theo sau.

Thượng Quan Linh nhìn thấy Đông Phương Đình nằm ép vào một xó trong xe, chàng thấy tội nghiệp, bèn khẽ tiếng rằng: - Cô nương cứ việc ngồi yên trong xe, tôi sẽ đuổi hết lũ khốn này! Đừng nên lo lắng làm gì!

Đông Phương Đình nước mắt rưng rưng rằng:

- Thượng Quan công tử... Xin công tử ráng thận trọng! Nếu thấy không xong, xin công tử cứ việc ra đi cho yên, vì trước sau gì mục đích của họ đều nhắm vào tôi, công tử chớ nên vì tôi mà... - Nàng nghẹn ngào không thành tiếng!

Bên ngoài các tăng lữ đã hối thúc tưng bừng, Thượng Quan Linh vội an ủi rồi nhảy xuống xe. Chỉ thấy đám tăng lữ đã quay thành một vòng tròn, giữa vòng tròn có Hải Không, Pháp Không và Hồng Y tăng đứng. Thượng Quan Linh hét lên một tiếng dữ dằn tung mình nhảy phắt qua đầu đám tăng lữ vào trong vòng tròn, hai chân hạ xuống không một tiếng động nào. Chàng thực hiện ngọn khinh công tuyệt diệu này với một thế vô cùng đẹp mắt, đám tăng lữ thất kinh trong lòng.

Thấy sắc mặt mọi người kinh ngạc, hào khí của Thượng Quan Linh càng bỗng tăng lên: oang một tiếng ngân do thép kiếm vang lên, ngọn kiếm Lệ thủy tinh đã cầm gọn trên tay chàng, nhoáng lên một làn bạch quang, chàng mới cất tiếng quát:

- Trong đám cướp trọc này, quân nào khởi sự lên trước đây!

Hải Không, Pháp Không, cả hai cùng bước ngay ra, Thượng Quan Linh mở ngay cửa đón địch!

Chỉ nghe Pháp Không đại sư quát tiếng:

- Đánh!

Thế là ngọn phất trần vù vù lên tiến sát vào Thượng Quan Linh, còn cây trường kiếm của Hải Không đại sư chớp mắt đã công ngay bên cánh trái của chàng!

Thượng Quan Linh chẳng cần chần chờ, chàng vung luôn ngọn kiếm của mình, chỉ thấy những con rắn trắng bay vọt tứ tung, Hải Không biết sức bén của cây Lệ thủy tinh, binh khí của mình không dám va chạm phải, hấp tấp thu ngay thế! Ngọn phất trần của Pháp Không đã quất ngay đến đỉnh đầu của Thượng Quan Linh, nhưng chỉ thấy chàng xoay nhoáng mình một cái toàn thân đã từ trong vòng phất trần bay vèo ra ngoài. Thân pháp khinh công trong ngọn Điên Đảo Càn Khôn quả là bất phàm! Sau khi Thượng Quan Linh nhẹ nhàng tránh khỏi ngọn phất trần của đối thủ, bộ pháp dưới chân lướt đi như mây, chỉ thấy bóng đi quanh khắp hai vị hòa thượng, các ngọn kiếm được chém ngang ra tua tủa, khí thế vừa mạnh vừa nhanh, thì ra chính là ngọn kiếm pháp lợi hại trong Đinh Giáp thần công mà Gia Cát Dật truyền dạy cho chàng!

Chẳng mấy chốc, trận chiến chỉ còn thấy những làn kiếm trắng tung một vùng rộng lớn, bao trùm hết thân hình của hai đại sư, ai nấy chỉ còn nghe được những âm thanh vo vo như đàn ong rời tổ! Chính ngọn kiếm đang múa tít của Thượng Quan Linh đã gây ra những âm thanh ấy.

Hải Không và Pháp Không đều e ngại cây kiếm quí của chàng, trong lòng càng đâm ra khớp hoảng, thế đánh càng trở nên lúng túng, thét rồi hai người chỉ còn nước trốn đòn, không sao hợp sức với nhau được, tính tìm cách gạt bay ngọn kiếm của địch, nhưng lại sợ lối đánh chớp nhoáng về môn Đinh Giáp thần công của người ta, chần chờ rụt rè mà không dám tiến liều vào, phần thì bộ pháp vô cùng quỉ quyệt của Điên Đảo Càn Khôn khiến cho hai người không biết đâu là hư đâu là thực dần dà đã tỏ ra đuối thế hẳn.

Thượng Quan Linh vội đánh liên miên thêm bảy tám đòn ác liệt, hai người chỉ còn nước né lùi, Thượng Quan Linh định thần tìm ngay cửa hở, nhân ngay lúc Pháp Không quay vèo thân, ngọn phất trần bắt buộc bị ngắn đi, Thượng Quan Linh nắm ngay thời cơ, ngọn kiếm đưa nhanh ra! Mắt thấy ngọn kiếm ấy đã đúng tầm mức của nó, Pháp Không không thể nào chống đỡ nổi, nhưng thình lình ngay trong lúc này, cơn bệnh lạnh của chàng bỗng dưng dội hẳn lên đau nhói! Bắt buộc tốc độ bị chậm mất, thế là Pháp Không hòa thượng đã lượm lại hồn mình dưới làn kiếm của Thượng Quan Linh, trán toát mồ hôi lạnh vèo thân nhảy bung ra ngoài vòng chiến!

Hải Không trông thấy Pháp Không lâm nguy, biết mình cứu không kịp, hồn bay phách lạc, tính rút nhanh thế ra tự lo giữ mạng mình cho rồi, nhưng chợt thấy Pháp Không từ trong làn kiếm Lệ thủy tinh vèo thân chui ra, không hiểu tại sao Thượng Quan Linh không hạ sát thủ? Trong lòng cảm thấy lạ lùng vô cùng.

Sau khi hai người hoàn hồn, lại chung sức nhảy bổ vào công hãm, lúc này Thượng Quan Linh cũng bớt đau, chàng lại mở thế đánh như lối trước, dần dà lại lấn át hẳn hai người!

Hình như tên Hồng y hòa thượng ngứa mắt chịu không nổi, chỉ nghe Hồng y hòa thượng lớn tiếng:

- Nhị vị sư đệ hãy lui xuống! Để ta lại đấu thử với tên này xem!

Hai người thu thế nhảy nhanh ngay ra vòng chiến, mồ hôi nhuễ nhại, hơi thở hổn hển không ngớt.

Hồng y tăng thấy Thượng Quan Linh không có một vẻ gì mệt nhọc, mà chỉ thấy sắc mặt chàng có vẻ trắng bệch hẳn, bèn cười nói rằng:

- Bần tăng đây pháp hiệu gọi Xích Diễm đại sư, lâu năm đã không về Trung Nguyên, không ngờ rằng trong giang hồ đã xuất hiện nhiều anh tài như thế! Kiếm pháp và khinh công của các hạ quả là được truyền tự danh gia. Bất phàm! Bất phàm! Nay bần đạo có duyên được tương ngộ, xin thỉnh giáo một vài tuyệt học cho biết nhân tài trong hậu bối!

Nói dứt lời, Xích Diễm đại sư cố ý khiến cho cây thiền trượng tụt ngay xuống chấm mặt đất, khiến cho một khoảng đất bị chấn động rung rinh, hiển nhiên cây thiền trượng trầm nặng lắm, loại binh khí nặng nề như thế thì không ngại gì bảo kiếm. Nhưng đối với Thượng Quan Linh trong lúc này thật không đi đến đâu vì chàng đang cả thắng hai nhà sư, hào khí vẫn còn bùng trong lòng chàng, nên nghiễm nhiên rằng:

- Có lẽ Xích Diễm đại sư ngài khá hơn hai tên trọc vừa rồi! Vậy chúng mình cũng nên đùa thử vài ngọn cho biết!

Xích Diễm đại sư vô cùng ngạo mạn rằng:

- Thượng Quan thí chủ, bần tăng chỉ dùng cây thiền trượng này giao chiến với thí chủ, tuyệt không thêm một người giúp sức, nếu bần tăng bị bại dưới kiếm của thí chủ, cô gái này sẽ do Thượng Quan thí chủ đem theo, bần tăng xin hứa danh dự bảo đảm, không ai dám cãi lệnh, nhưng nếu Thượng Quan thí chủ thua...

Thượng Quan Linh vội trả lời ngay:

- Nếu ta sơ suất bị' thua, chỉ có thể tự oán trách mình học nghệ chưa tới nơi tới chốn, và ta sẽ tự tử ngay, khỏi phiền đến các ngài bận tâm!

Xích Diễm đại sư mỉm cười rằng:

- Thượng Quan thí chủ quá nặng lời! Nếu bần tăng hân hạnh được thắng, xin thí chủ nể tình cho bần tăng đem cô gái trong xe đi là đủ lắm rồi!

Thượng Quan Linh không còn chịu được nữa, chàng hét lên một tiếng, toàn thân khẽ chuyển động, làn bạch quang đã vùn vụt ra, Xích Diễm đại sư vung chân đổi bộ né tránh ngọn đầu, cây thiền trượng trên tay lập tức múa tua tủa lên phong tỏa khắp các lỗ hở của toàn thân, thanh kiếm của Thượng Quan Linh lúc này không khác gì một giải lụa trắng đang tìm kẽ hở để xuyên vào, đôi bên trượng qua kiếm lại, bên nào cũng đang nhắm tìm sơ hở của địch để ra tay, nhưng đôi bên đều giữ kín!

Thình lình tiếng nhạc trên cây thiền trượng của Xích Diễm vang lên, Thượng Quan Linh cũng hiểu ngay dụng ý của đối thủ, chàng nghiêng ngay ngọn Lệ thủy tinh kiếm của mình và dùng ngay một thế tinh diệu Cẩm lân đảng ba (vẩy cá búng nước), thình lình vụt trở ngược lên, chỉ thấy làn bạch quang nhoáng nhanh gần sát ngay khuôn mặt của Xích Diễm đại sư, khiến cho Hồng y hòa thượng vội hấp tấp nhảy nhanh sang ngang hai bước, thu thế lo giữ mình. Thượng Quan Linh lạnh lùng cười liên tiếp, thình lình chàng lại đổi ngay sang thế kiếm Đinh Giáp Khai Sơn, toàn là những thế bửa chém thục mạng, khí thế như sấm nổ, chân bước huỳnh huỵch, tiếng gió vù vù!

Xích Diễm đại sư tâm thần không rối loạn, chỉ nghe nhà sư hét lên một tiếng, giơ nghiêng ngay thân cây thiền trượng ra tính va chạm vào ngọn kiếm của đối thủ, thế đánh này không những vừa đỡ được binh khí đối thủ chém tới mà chiếc đầu mũi nguyệt nha của cây thiền trượng cũng có thể đồng thời thích ngay vào ngực đối phương, tuy đánh ra một đòn mà thực có hai tác dụng khác nhau, quả là lối đánh quỉ quyệt tuyệt luân. Cây Lệ thủy tinh kiếm nhoáng lên một ánh sáng, gây lên một tiếng gió, vèo một tiếng, Thượng Quan Linh đã dùng đến ngọn khinh công thượng thặng, nhoáng mắt chàng đã vụt luôn khỏi đỉnh đầu đối phương, thán hình Xích Diễm đại sư chưa quay lại, nhưng cây thiền trượng đã nhanh như chớp vụt ngược lại phía sau, Thượng Quan Linh không kịp né tránh, đành phải ra tay chống đòn.

Kiếm trượng tương giao, choang một tiếng vang lên! Xích Diễm đại sư đã dùng hết công lực trên toàn thân, ngầm vận nội công dồn hết vào cây thiền trượng, đè mạnh ngay cây kiếm của Thượng Quan Linh xuống hơn một tấc, chứng tỏ nội công của Hồng y tăng đã trội hẳn hơn chàng. Thượng Quan Linh cảm thấy không xong, đành phải dùng đến thế hiểm tự quyết, bỗng Xích Diễm đại sư phát giác có gì lạ trên cây thiền trượng của mình, vội tung mình nhảy ngay ra, nhìn kỹ cây thiền trượng, nơi mình đè lưỡi kiếm ấy, đã bị khuyết mẻ mất ba phần bề sâu, cây kiếm quả là kiếm báu và lợi hại!

Thượng Quan Linh sau khi so nội lực với địch thủ phát giác nội công kẻ địch hơn mình, trong lòng bất giác giật mình, và cũng ngay trong lúc ấy, chất hàn độc trong người lại tái phát, một luồng hơi lạnh từ Đan điền dội dần lên ngực, chàng lập tức cảm thấy đau nhói khó chịu. Nhưng đang lúc kình địch trước mắt, chàng đâu dám chểnh mảng, hấp tấp ngầm vận chân khí, miễn cưỡng chống với con bệnh.

Sắc mặt Xích Diễm lạnh như băng tuyết, dộng ngay cây thiền trượng đến ình một tiếng xuống đất, lên tiếng quát rằng:

- Thượng Quan thí chủ đã ỷ cây bảo kiếm, không thể kể là anh hùng được, vậy thí chủ có dám tỉ thí chưởng lực với bần đạo không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.