Vạn Phần Mê Luyến

Chương 42




Thượng Quan Linh chăm chú nhìn kỹ, lập tức hiểu ngay, thì ra Đinh Hãm sau khi thắng đòn, toàn thân đã đuối sức hẳn, không làm sao còn cất bước nổi.

Đinh Tàn lúc này cả giận lớn tiếng quát rằng:

- Đinh Hãm! Ta rất cảm ơn về ngọn kiếm này của ngươi, luôn thể ta cũng xin lỗi luôn, ân nghĩa giữa chúng ta nay đã đoạn tuyệt, vậy ta cũng mời người nếm luôn thể ngọn chưởng của ta cho biết.

Chợt Đinh Tàn bước ngay tới, vung luôn ra một chưởng. Toàn sảnh như đang gặp bão thổi tới ùng ùng lạnh người! Hiển nhiên Đinh Tàn đã dốc hết toàn lực về ngọn chưởng này.

Trong lúc này, Thượng Quan Linh mới hiểu thêm:

- Đinh Tàn vẫn còn nghĩ đến chút tình hương hỏa với Đinh Hãm, nên trong lúc ra tay vẫn chưa nỡ thẳng tay toàn lực đến nay bị thương như vậy mới quyết ý thẳng tay.

Công lực của Đinh Tàn có thể nói là đã hoàn toàn biểu lộ ra hết, quả là kinh thế hãi tục, như sấm rền vạn nẻo, như có thể xô núi nứt đá, xem ra Đinh Hãm khó tránh khỏi, nhưng sau khi Đinh Tàn phát ra ngọn chưởng kinh người ấy, bỗng có tiếng quát lên:

- Ngừng tay ngay!

Chỉ thấy một bóng đen, đang từ trên không nhoáng vèo xuống, trên lưng chừng đã phát chưởng ra để ngăn chặn Đinh Tàn!

Bùng một tiếng, thế chưởng của Đinh Tàn đã phát quá nhanh, không sao ngăn chặn đúng theo ý muốn, bóng đen đã chậm một bước, không kịp để chặn ngọn kình phong của Đinh Tàn, chi hơi đụng xéo ngọn chưởng phong của Đinh Tàn.

Phần vì tức giận Đinh Hãm tuyệt tình nhân nghĩa, phần Đinh Tàn cảm thấy thế đang cưỡi lưng cọp khó xuống, lúc này chỉ thấy ngọn kình phong không những không ngừng, mà trái lại càng tăng thêm tốc độ nhanh như chớp vọt sang phía Đinh Hãm.

Đinh Hãm rú vang lên một tiếng kinh hồn, khiến người nghe rợn tóc gáy nổi da gà.

Hình như cùng với tiếng rú kinh người ấy, bóng đen cũng đã hạ chân đứng gần ngay đó, và đã toàn lực phát chưởng đẩy bật ngay Đinh Tàn sang một bên. Thượng Quan Linh nhận ra bóng đen chính là chủ nhân Phi Các ma cung Độc Ma.

Độc Ma kỳ này không dùng đến liễn xa, toàn thân mặc cẩm bào óng ánh, khăn thêu bịt mặt với thân hình cao lớn bước ngay sang khám nghiệm thương thế của ái đồ Đinh Hãm. Hình như tên Nhị hung Đinh Hãm sắp chết đến nơi, nhưng cũng ngay lúc này, lại có chuyện quái lạ xảy ra.

Chỉ thấy Ma Cung chủ nhân ôm ngay Đinh Hãm vào lòng, Nhị Hung cố gượng buột miệng kêu:

- Thưa cha! cha ơi!...

Từ Đinh Tàn cho đến Thượng Quan Linh đang nấp trong bóng tối đều nghe rõ tiếng gọi thê lương ấy, họ đều giật mình nghi hoặc trong bụng.

Độc Ma lúc này không khác gì kẻ điên cuồng, ôm chặt ngay Đinh Hãm, lên tiếng gọi và nói:

- Con... Con... Hãy ráng lên... con... con... con không thể nào chết được... con không nên để cha lại mà ra đi như thế... trời ơi...

Trong cơn quá cấp bách, Ma Cung chủ nhân quên cả việc cứu cấp cũng có lẽ Độc Ma thừa biết thương thế quá nặng của Đinh Hãm, không còn thuốc gì chữa nổi, nên đành chịu trận.

Tiếng gọi của Độc Ma quả đã khiến cho Đinh Hãm từ từ hé mở mắt tuyệt vọng lắp bắp nói:

- Ra... cha... chính... là... cha của... con...

Ma Cung chủ nhân gật đầu rối lên. Hấp tấp nói:

"Con ơi!... Đều tại ta cả... ta đã có ý giấu con trong suốt bao nhiêu năm trời nay, mẹ của con đã bị ta bỏ bê từ lâu đến nông nỗi này, ta cũng chẳng còn giấu giếm gì con nữa, vậy cha sẽ kể rõ cho con hay vậy?... Hồi ấy, ta với mẹ con yêu nhau, và bộ mặt của ta đã được đặc chế bằng thứ da người Côn La Trà ở hải ngoại để che đậy cái xấu xí kinh dị của ta, và đến cả đôi chân tàn phế của ta cũng dùng thứ kim thuộc miền Bắc Hồ để tạo thành Kim thoái và linh động không thua gì người thường... Nhưng vì ta đã tự biết thân phận, khuôn mặt của ta vốn là một khuôn mặt kinh khủng rùng rợn nhất dưới vòm trời đương kim, huống hồ ta đã từng lập lời nguyền, còn sống ngày nào, ta quyết không để cho ai thấy bộ mặt thật của ta, bất luận ai phạm phải lời nguyền này của ta đều phải chết!

Nhưng mẹ con hồi đó vì trẻ và lại đầy tính háo kỳ, nhân lúc ta ngủ say, đã lén giở chiếc Côn La Trà trên mặt ta để xem rõ mật thật của ta! Nhưng vì bộ mặt kinh khủng của ta rùng rợn nên mẹ con đã thét rú và chết ngất luôn dưới mặt đất, từ trong làng mộng ta tỉnh dậy, và hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, đáng lẽ ta đã giết ngay mẹ của con lúc đó... nhưng nàng là người mà ta yêu nhất trên đời, ta không nỡ ra tay, cuối cùng ta âm mưu bỏ đi ngay!

Một năm sau, ta mới biết tin nàng đã sinh ra con, cũng vì bệnh độc di truyền, nên khi sinh con ra tóc đều trụi trơ, dạng mạo cực kỳ xấu xí, thế là hàng xóm láng giềng bắt đầu kỳ thị mẹ của con, và nàng đã lén đưa con vào trong rừng và tự tử luôn trong núi. Từ đó ta đưa con về nhà nuôi nấng cho đến ngày nay. Con ơi!... tuy ta không nói rõ về mối quan hệ giữa cha con mình, nhưng trong những sự đối đãi hàng ngày của ta, con là người thông minh, đương nhiên là có thể nhận ra sự khác biệt..."

Nghe đến đây, Đinh Hãm cố gượng nói lên một câu:

- Cha ơi!... con... con muốn... được như mẹ... thấy được khuôn mặt thật của cha...

Ma Cung chủ nhân không do dự gì, lập tức nói ngay:

- Con... Thế nào cha cũng làm vừa lòng con... chỉ vì con là con ruột của cha...

Dứt lời đưa tay lên từ từ gỡ chiếc khăn thêu, lộ hẳn ra một bộ mặt mỹ miều của chiếc mặt nạ Côn La Trà. Thình lình sẹc! một tiếng, Độc Ma xé toạc ngay chiếc mặt nạ.

Bộ mặt chân thật của Độc Ma đã hiển lộ...

Đinh Tàn kinh hãi lùi bước!...

Thượng Quan Linh ngộp người suýt thất thanh kêu lên!...

Thì ra khuôn mặt của Độc Ma không còn một khuôn mặt nữa! Nói rõ ra là một chiếc đầu lâu sống động kinh khủng, lỗ mũi sâu hóm, khi nhích động, nếu thính tai sẽ nghe rõ tiếng ken két của các khớp xương cọ vào nhau! Xưa kia Thượng Quan Linh đã từng thấy bộ mặt dữ tợn rừng rợn của Tam Hung Đinh Hủy, nhưng nếu đem so với khuôn mặt của thấy y lúc này quả còn thua hẳn một trời một vực!

Một khuôn mặt như đầu lâu sống rùng rợn ấy, dù cho công lực Thượng Quan Linh cao tuyệt đến đâu, lúc này nhìn thấy cũng phải rùng mình nổi da gà đầy mình. Chỉ thấy tên Đinh Hãm sau khi thấy rõ bộ mặt thật của thân sinh mình, thình lình hắn cất tiếng cười như điên cuồng!

Thượng Quan Linh lấy làm quá lạ! Bị trọng thương sắp chết đến nơi, sao còn có thể phát ra tiếng cười như điên vậy. Nhưng chỉ nghe Đinh Hãm cố gắng thốt ra một câu cuối cùng:

- Trời... Không ngờ cái xấu của con còn thua như thế... sau sư huynh Đinh Hủy... con đã tưởng mình chiếm hạng nhì... bây giờ mới biết mình, mình còn thua hai bậc... mà hãnh diện hơn hết là cha của con đã chiếm quán quân!... Thưa cha... con... xin... vĩnh... biệt... cha... đi đây

Dứt lời hộc máu tươi, hai chân duỗi thẳng, hơi thở dứt luôn...

Độc Ma nức nở khóc, nhưng tiếng khóc vô cùng quái dị, nước mắt cũng lăn trên hai gò má xương, nhưng tuyệt không hễ thấy nước mũi, càng lạ hơn nữa là đáng lẽ Đinh Tàn nên nhân dịp này mà trốn đi cho yên, nhưng lạ cái Đinh Tàn vẫn đứng trơ như không có gì xảy ra xung quanh mình.

Trong bóng tối, Thượng Quan Linh cảm thấy không khí đại sảnh bi ai thảm thương, và cũng đã dần dần đi đến tình trạng căng thẳng!

Chàng hồi hộp chờ đợi, chuẩn bị ứng phó với những biến chuyển thình lình xảy ra...

Ma Cung chủ nhân lúc này nức nở rằng:

- Đinh Hãm con ơi?... con an trí yên giấc đi! Chỉ tiếc cha đã đến chậm một bước, nhưng cha nhất định giết kẻ thù cho con, để con được hả dạ nơi chín suối...

Dứt lời từ từ đứng dậy và bước sang phía Đinh Tàn, lạnh lùng cười...

Tiếng cười khiến cho người ta rợn tóc gáy. Ánh sáng trong sảnh vốn đã thiếu thốn không rõ, lúc này Ma Cung chủ nhân bắt đầu chập chờn hành động, chỉ thấy trên cổ áo của chiếc cẩm phục óng ánh ấy, một chiếc đầu lâu sống đang nhích động cựa quậy, thật không khác gì hồn ma quỉ sống xuất hiện. Đinh Tàn lùi dần về sau lớn tiếng:

- Thưa sư phụ...

Ma Cung chủ nhân lạnh lùng lên tiếng:

- Đứa nào đang gọi ta là thầy đó, phải học trò và kẻ thù đã giết con ta đó không?...

Đinh Tàn lớn tiếng phân trần:

- Thưa thầy, xin thầy hãy khoan dung đệ tử không biết Nhị đệ lại là con ruột của thầy, nên đệ tử đã chót lỡ tay, tội đáng chết nhưng mong sư phụ hãy tội nghiệp nghĩ đến Tứ đại đệ tử của Ma Cung này chỉ còn lại mỗi mình con đây, nếu quả sư phụ nhất quyết giết con, sau này lấy ai để phụng hầu bên cạnh thầy...

Ma Cung chủ nhân cười quái gở rằng:

- Đinh Tàn! Nay ta cũng chẳng cần đến sự hầu hạ của ngươi nữa! Hai người thân yêu nhất của đời ta, một vợ một con, đều đã lìa bỏ ta ra đi... ta cũng chẳng luyến tiếc gì thế gian này nữa! Vậy ngươi cũng nên theo ta đi chung một chuyến này cho rồi...

Ma Cung chủ nhân lúc này giơ luôn hai tay ra, Thượng Quan Linh giật mình, không những bộ mặt biến đổi mà cả đến đôi tay cũng khác hẳn như xưa kia, chỉ thấy xương khô và móng tay dài nhọn, rõ ràng là đôi quỉ trảo chứ đâu phải tay người.

Chỉ thấy Độc Ma giơ hai trảo từ từ bước gần về phía Đinh Tàn để chụp. Đinh Tàn hoảng hốt cố gắng rằng:

- Thưa thầy, thầy quên lời định ước của chúng mình rồi sao? Bất luận an nguy thế nào, chúng ta đều phải chung sống với nhau, quyết không nên ép nhau...

Độc Ma thê lương lạnh lùng rằng:

- Đinh Tàn! Không lý ngươi lại không biết lời nguyền của ta? Kẻ nào đã thấy mặt ta, tất nhiên phải chết, vợ ta con ta đều chết, bộ ngươi còn muốn sống sao?

Đinh Tàn thở dài, đành chuẩn bị sẵn sàng, mắt thấy khó tránh khỏi một cuộc kịch chiến; lúc này Thượng Quan Linh nghĩ nhanh: có nên ra tay trợ giúp Đinh Tàn không?

Trong lúc ý nghĩ của chàng còn băn khoăn chưa dứt khoát ấy, trong đại sảnh Ma Cung Độc Ma đã phát khởi thế công, trạng thái quái dị lập tức hiện ngay trước mắt!

Chi thấy Độc Ma thình lình lao mình nháy bay tới! Những tiếng chuyển động kêu răng rắc tiếng trong các khớp xương của vị Độc Ma nổi lên ớn lạnh, đôi quỉ trảo xòe nhanh ngay ra, tiến sát về phía Đinh Tàn. Nhưng thình lình Độc Ma lại chậm rãi bước tới như quỉ nhập tràng!

Thượng Quan Linh thấy quái trạng trước mắt đây, không khác nào như kẻ mắc bệnh mộng du, chàng chợt hiểu ngay, đây là ngọn Đại Ma thần công và chính do đây mà chủ nhân Ma Cung lấy danh là Độc Ma; có thể nói môn tuyệt học này của Độc Ma là ngọn bản lãnh lợi hại nhất!

Chắc Độc Ma cũng thừa biết công lực của vị đại đệ tử Đinh Tàn này ra sao rồi, nếu không dùng đến ngọn tuyệt kỹ này, khó lòng mà giữ phần thắng cho mình.

Chỉ thấy Độc Ma lúc này sử dụng đến ngọn tuyệt học Độc Ma thần công, đôi quỉ trảo thò ra rụt vô, hai chân nhảy lăng xăng, chẳng khác gì bộ xương người khoác áo nhảy múa tứ tung, thoạt đầu cũng chưa thấy gì lợi hại.

Nhưng nhìn về phía mặt Đinh Tàn, lúc này sắc mặt bạc như vôi, trán đã toát mồ hôi! Tả xông hữu đột mà vẫn không sao thoát khỏi!

Chỉ thấy kình phong ào ạt, các động tác của đôi quĩ trảo, đều đâu vào đó, phần đông được đánh ra bằng hình tròn, chỉ thấy Đinh Tàn cố gắng xông khỏi vòng vây, hễ mỗi lần sắp thành công, lại bị sức quỉ trảo thu hút ngay về vị trí cũ.

Thời gian càng kéo dài, ưu thế càng thiên hẳn sang phía Độc Ma, dần dà sinh mạng của Đinh tàn đã bị thao túng trong tay Độc Ma, nhưng lúc này Độc Ma vẫn chưa chịu ra tay sát thủ, tay chân vẫn nhảy múa quay cuồng như kẻ biến trí, phát ra những luồng phong hiểm độc bao vây chặt chẽ xung quanh Đinh Tàn.

Thượng Quan Linh lúc này mới nhận thấy sức lợi hại của Đại Ma thần công ghê gớm như vậy, mắt thấy Đinh Tàn chỉ còn nước giữ đòn, hoàn toàn bị động! Nếu kéo dài thời gian, thế nào cũng bị thiệt mạng. Thượng Quan Linh tự hỏi lòng: Nên ra tay để cứu ngay không?

Thượng Quan Linh đâm do dự và băn khoăn, vì nếu loại võ công của Ma Cung chủ nhân thuộc loại đàng hoàng chánh tông, thì chàng dám liều để thử, nhưng ác nỗi lại là một thứ võ công hiểm độc quỉ dị, chàng phân vân không hiểu liệu có thắng nổi không?

Trong lúc Thượng Quan Linh mải suy nghĩ trong bóng tối, thì nơi ánh sáng, cuộc giao tranh đã sang giai đoạn khác.

Cuộc nhảy múa điên loạn của Độc Ma lúc này càng tăng nhanh kinh người.

Thình lình một tiếng kêu quái đản như ma hét; Thượng Quan Linh cũng lạnh xương sống luôn!

Sau tiếng hét ấy, tay chân của Đinh Tàn cũng nhảy múa theo!

Thoạt tiên, Thượng Quan Linh ngỡ đâu Đinh Tàn đang dùng lối đánh Dĩ độc trả độc, chắc Đinh Tàn cũng biết về lối Đại Ma thần công, nên lúc này mang ra đối chọi đây. Chỉ thấy đôi bên mặt nhìn mặt nhau nhảy múa tưng bừng, chớp nhoáng, cả một đại sảnh cuồng phong càng dữ dội, khiến cho kẻ nhìn bị hoa mắt loạn thần...

Trong cuộc nhảy chọi với nhau ấy, Ma Cung chủ nhân, động tác dần dà chậm lại và cuối cùng trở nên yên tịnh và đứng hẳn sang một mé, giương đôi mắt lạnh lùng vô cảm tình và đầy tia tàn nhẫn nhìn Đinh Tàn. Trái lại, Đại hung Đinh Tàn, càng nhảy càng nhanh, càng hấp tấp mồ hôi dầm dề như tắm, thần sắc vô cùng đau đớn, muốn thôi mà không sao được.

Thượng Quan Linh suýt bật tiếng kinh hãi kêu lên! Thì ra sự lợi hại của Đại Ma thần công không phải chủ động ra tay giết đối thủ. Trái lại là khiến cho đối thủ nhảy múa đến chừng nào kiệt hơi hết sức lăn ra mà chết.

Thượng Quan Linh vừa kinh vừa giận về lối giết người dã man này, chàng tính hiện ngay thân ra để cứu Đinh Tàn, nhưng chàng lại hiểu ngay không làm sao cứu nổi, nếu mình không biết rõ bí quyết của môn võ công tà ác này. Không chừng lại khiến cho Đinh Tàn thiệt mạng sớm là khác, phải cẩn thận mới được.

Tuy chàng biết chắc số mạng của Đinh Tàn đang lâm nguy kịch độ, nhưng lại nghĩ không ra cách gì để giải cứu Thượng Quan Linh bối rối và hoang mang vô cùng!

Thình lình nghe tiếng quát lớn của Độc Ma, chỉ thấy Đinh Tàn bỗng giơ ngay bàn chưởng lên cao, và nhắm ngay vào thiên linh cái của mình bửa mạnh xuống.

Một tiếng Pắc nổ lên trong đại sảnh Ma Cung, Thượng Quan Linh ôm mặt không dám nhìn, nhưng trong lòng hối hận mình đã không kịp ra tay cứu người!

Đành đứng trân người nhìn Đinh Tàn bể sọ chết thảm thương, xác lăn đùng ra giữa sảnh Ma Cung.

Ma Cung chủ nhân cười lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp đại sảnh một lượt, bỗng tia nhìn lại vẻ tàn nhẫn hung bạo.

Thượng Quan Linh chợt giật mình, vì bốn nữ một nam đang mê mân về Nhiếp Hồn Pháp của Đinh Hãm hãy còn đứng tại một góc kia.

Ma Cung chủ nhân cười nham hiểm từ từ bước sang phía nhóm Sở Canh.

Thượng Quan Linh tự nhủ thầm: Vừa rồi đã lỡ hy sinh Đinh Tàn, bây giờ không thể nào chần chờ nữa, dù cho Đại Ma thần công lợi hại đến đâu, đã mang danh kẻ hiệp nghĩa, không thể nào làm ô danh đi được. Huống hồ sống chết đều có mạng trời an bài... Nghĩ xong, hào khí chàng bốc đấy mình, từ nơi nấp thân, chàng vọt bỗng ra lớn tiếng hét:

- Có Thượng Quan Linh đây!

Độc Ma chợt quay nhanh người lại, trong cảnh diện đối diện (mặt nhìn mặt) này, Thượng Quan Linh lại bị khiếp người với bộ mặt đầu lâu sống của Độc Ma, động tác chàng đâm lúng túng, chợt chàng nghĩ: không nên khớp hoảng và nhìn vào mặt Độc Ma, nếu không đến mắc mưu địch mất!

Ma Cung chủ nhân lạnh lùng rằng:

- Nhãi con! Ra là ngươi đến đây hả! Hà... Hà!..

Chuyến này chắc chắn không phải là Vương Thiên giáo chủ chứ!... Nhãi con chỉ là hạng hậu bối trong giang hồ, có gì mà hống hách vênh váo đến thế!...

Thượng Quan Linh bị nói khích, cả giận rằng:

- Độc Ma! Khinh người vừa vừa chứ! Nay Thượng Quan Linh ta dám ngang nhiên dùng địa vị của kẻ hậu bối để khiêu chiến với ngươi.

Nói xong chàng sửa bộ đứng tấn chờ đợi.

Thấy vậy, Độc Ma lại nổi lên một trận cười quái gở và khen:

- Nhãi con khí phách hiên ngang thật! Đúng là dê con không ngán cọp thiêng, thảo nào Vương Thiên giáo chủ đã tán thưởng đến oách con ngươi... Ta đã có lời nguyền từ trước, hễ thấy mặt thật của ta đều phải chết! Thôi đành vậy, ta chắc ngươi không đời nào chịu nhận điều kiện tự tử, nếu không lộ sơ tuyệt kỹ của Đại Ma thần công trong Phi Các tiên cung chắc ngươi không chịu tâm phục. Vậy hãy đứng yên để mà thưởng thức!...

Dứt lời, hai cánh tay như quỉ trảo duỗi thẳng ra ngay, chân dậm mạnh một tiếng, cuộc nhảy múa quái gở bắt đầu. Thượng Quan Linh không ngờ tên ma đầu này mới vào mà giở ngay đến ngọn võ công hiểm độc quỉ dị này ra, cảnh chết thê thảm của Đinh Tàn là cái gương soi sáng cho mình, nghĩ vậy, Thượng Quan Linh lạnh mình.

Bản năng đã tự động xui khiến chàng đào tẩu, nhưng đôi chưởng như quỉ trảo của Độc Ma đã quơ mạnh ra, Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy một sức mạnh âm nhu đã hút ngay chàng về vị trí cũ, đồng thời đôi tay vung tua tủa thành các vòng tròn ấy, làm như đã tạo ra một bức tường vô hình vây quanh lại vậy, không làm sao có thể xung đột ra được. Cảnh Đinh Tàn vừa bị vây hãm đây không ngờ bây giờ luân đến phiên mình, trong lòng càng đâm hoảng sợ.

Dần dà, áp lực của chủ nhân Ma Cung càng lúc càng dữ dội.

Thượng Quan Linh nằm trong cảnh tuyệt địa, bản năng cầu sống của con người đã thúc giục chàng cố gắng để đột vây tả xung hữu đột; đụng tới đâu, chàng cảm thấy như dội vào một bức tường mềm dẻo đến đó, lập tức lại bị dội trở về vị trí cũ.

Bỗng linh cảm của Thượng Quan Linh tới đột ngột trong lúc chân tay của chàng sắp sửa múa nhảy theo động tác của Độc Ma! Sao mình không dùng thử Hữu Duy Na bát thập nhất chưởng? Nghĩ tới đây, chàng như tìm được một ánh đèn trong đêm tối mịt mù. Vì ngọn Duy Na Chưởng có thể thắng nổi Tỉ Vương thì Độc Ma trước mặt đây không thể nào đối phó nổi, vì thực ra công lực của Độc Ma đây làm sao bì bằng với Tỉ Vương của Vương Thiên Giáo? Nếu không làm sao y lại chịu ngoan ngoãn nghe lời của Tỉ Vương?

Nghĩ vậy, Thượng Quan Linh bèn dùng ngay đến ngọn tuyệt học Duy Na chưởng thức khởi chiến. Tuy bị bao vây chặt chẽ, và phạm vi bị siết nhỏ chập hẹp, nhưng Thượng Quan Linh vẫn có thể hoàn thành với thế khởi điểm của mình, co gối bên mặt lên, một chưởng hướng thiên, một chưởng hướng địa. Tiếp theo là biến thế, óc chàng lúc này nhớ kỹ ngay các bức vẽ của Đại Ngũ Trì, cứ liên miên thứ tự diễn ra. Mắt chàng không dám nhìn thẳng mặt địch, chỉ biết cúi đầu đánh ra các thế mình đã học, thoạt đầu không khỏi có cảm giác vướng tay ngượng chân, nhưng chỉ sau mười đòn, những áp lực chung quanh đã cảm thấy giảm hẳn. Lòng tin của Thượng Quan Linh tăng lên, chàng bắt đầu đánh nhanh như vũ bão cuồn cuộn sang phía Độc Ma. Khiến cho Độc Ma lúng túng không còn sức để trả đòn, chỉ còn cố lo đỡ!

Thét rồi Ma Cung chủ nhân cảm thấy đỡ đòn khó khăn, thế cục lúc này nghịch đảo hẳn; Thượng Quan Linh vẫn cúi đầu đánh chí mạng; Hữu Duy Na chưởng pháp quả là môn tuyệt học bí truyền xứ Thiên Trúc! Vì sau ba mươi hiệp, chủ nhân Ma Cung đã hoàn toàn bị đuối thế, chỉ toàn thấy lùi và lùi... Trong lúc này, Thượng Quan Linh vẫn lo ngại về tà công Đại Ma thần công của Độc Ma, không dám ngừng tay, cứ chuyên tâm công hãm tới tấp! Cứ hết thế này chuyển nhanh sang thế kia, khi đến thế bốn mươi chín của ngọn Huyết lệ đảo lưu, Thượng Quan Linh thấy thuận tay vô cùng, chàng bất giác cất tiếng rú lên một tiếng sung sướng! Bỗng cảm thấy tay mình nhẹ hổng, thì ra kẻ địch trước mắt mình đã bị trọng thương và nằm lăn ra dưới đất từ lúc nào, không thấy động đậy!

Thượng Quan Linh lúc này như tỉnh mộng, biết lời nói của Thượng Quan Tứ quả không sai, nếu Duy Na Chưởng luyện cho thật thuộc và tinh vi, công lực ấy sẽ trở thành tay vô địch miền Trung Thổ. Chàng sung sướng mừng thầm trong lòng. Bỗng chàng sực nhớ cần phải truy hỏi Độc Ma về Tỉ Vương và Độc chỉ Thôi Bác hiện ở đâu!

Lúc này Thượng Quan Linh đã hết ngán bộ mặt đầu lâu sống của Độc Ma, chàng bước tới và thụp ngay ngực chủ nhân Ma Cung hỏi:

- Hừ! Tỉ Vương và Thôi Bác tiền bối hiện ở đâu? Mau nói!

Độc Ma lúc này cố gắng chịu đau và thở dài! Chứng tỏ vị ma đầu này đã hổ thẹn, vì không ngờ đại danh lẫy lừng của mình bây giờ lại bị bại về tay một kẻ hậu bối trong giang hồ như thế, trong bụng quả không cam lòng chút nào.

Độc Ma cố gượng hỏi:

- Nhãi... nhãi con, ngọn võ... công của... người học... gọi là... võ gì hả?

Thượng Quan Linh cười dõng dạc nói:

- Độc Ma! Thiếu hiệp ta nay cũng chẳng cần giấu gì thà ngươi, để cho ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục. Vừa rồi thiếu hiệp ta đã sử dụng đến ngọn tuyệt học của xứ Thiên Trúc, đó là một môn huyền công vô thượng Phật môn tại tịnh xá Bàn Na Tha ở vùng thượng lưu sông Hằng Hà, được mệnh danh là Hữu Duy Na bát thập nhất chưởng trong môn Vô Tướng thần công...

Dẫu cho Độc Ma là người hoành hành trên giang hồ khét tiếng và hiểu biết rộng đến đâu nữa, nhưng vẫn chưa bao giờ nghe đến môn võ công lạ lùng này. Nhưng Độc Ma hiểu rằng Thượng Quan Linh đã nói thật, đành ngậm ngùi cúi đầu. Thượng Quan Linh sợ Độc Ma chết thình lình, nên đã vội hỏi về tin Tỉ Vương và Độc chỉ Thôi Bác. Mắt Độc Ma bỗng bừng lên, đưa ngay ra một điều kiện để trao đổi, nghĩa là di hài của Độc Ma và Đinh Hãm phải được dời ngay xuống dưới ngọn thác của Vô Ảnh Phong, và hãy chôn gần với một ngôi mộ tại đó.

Trong ngôi mộ đó chôn một người đàn bà, chính là ái thê của Độc Ma, và cũng là thân mẫu của Đinh Hãm.

Thượng Quan Linh khẳng khái nhận lời:

- Được! Ta sẽ hứa giúp là hợp táng ba người cùng một chỗ, nhưng bây giờ ngươi hãy mau cho ta biết tin Thôi đại hiệp ở đâu?

Độc Ma cố gắng nói, Thôi Bác hiện bị Tỉ Vương giam cầm lại Lục Bàn Sơn tỉnh Cam Túc trong một hang cốc kỳ dị được mệnh danh là Thiên Nhẫn Chiêu. Thượng Quan Linh lại hỏi về tên đại hung Vương Thiên giáo chủ Tỉ Vương, hiện ở đâu? Nhưng Độc Ma ấp úng có vẻ sợ sệt không dám nói. Hiển nhiên vị chủ nhân Ma Cung này vẫn còn ngán sợ Tĩ Vương, mặc dù sắp chết đến nơi, cũng không dám bội phản Vương Thiên giáo chủ để tiết lộ bí mật nơi ở của Tỉ Vương.

Thượng Quan Linh vừa bực vừa giận, chàng cố ý nhấn mạnh về điểm đôi bên phải giữ lời hứa như điều kiện đã đưa ra, nếu Độc Ma cố tình không nói, Thượng

Quan Linh cũng chẳng cần nhọc hơi để thi hành nghĩa vụ mai táng! Lời đe dọa này quả nhiên đã có hiệu lực, Ma Cung chủ nhân đành phải khai rõ là Tỉ Vương hiện đang ở tại Lãnh Hương Điện, Mặc Phụ Sơn của Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác.

Sau câu nói này, Độc Ma đã tự cắn đứt ngay lưỡi, thế là một vị ma quân lừng danh đã đem theo tất cả nỗi hận lòng xấu xa của mình rời sang thế giới u minh khác.

Thượng Quan Linh buông ngay xác chết Độc Ma xuống, chàng lo lấy nước để cứu tỉnh năm người.

Sở Canh, Hạ Quyên, Châu Phụng, Châu Sách, Châu Chu trước sau đều tĩnh hết lại; sau khi thấy Thượng Quan Linh và mọi tình hình trong đại sảnh của Phi Các ma cung, ai nấy như vừa tỉnh cơn mộng. Thi hài rùng rợn của Độc Ma quá khủng khiếp, nên chị em Hồng Điệp và Thanh Điệp trông thấy kêu rú lên một tiếng, toàn thân loạng choạng muốn ngất xỉu. Thượng Quan Linh không ngờ Độc Ma đã chết mà vẫn còn oai lực khiến người ta phải kinh hoàng đến mức đó, chàng vội lấy khăn che ngay khuôn mặt đầu lâu của Độc Ma lại. Hạ Quyên lúc này cũng phát giác thi hài Đinh Tàn, nàng đau khổ xúc động, chạy ngay ôm xác khóc thảm thương. Thượng Quan Linh vội cho Ngọc điệp Châu Phụng hay, nay anh em Chu Hoàng đang chờ tại cửa núi Cửu Lãnh và cả A Hương cũng có mặt ngoài đó, dặn hãy mau đưa ba nàng ra đó gặp họ trước. Còn tất cả các việc tại đây, chàng và Sở Canh sẽ lo liệu thu xếp. Ngọc Điệp vội khuyên Hạ Quyên và cùng với hai cô con gái lo rời khỏi Ma Cung ngay.

Sở Canh lúc này gặp Thượng Quan Linh mừng quýnh lên, thôi thì hỏi han rối rít về Nam Bút, Nhị cô nương Liễu Mi. Thượng Quan Linh không thì giờ đâu kể tỉ mỉ, chỉ thuật sơ đại khái, và hối Sở Canh mau giúp sức để lo công việc mai táng cho Độc Ma theo như lời Thượng Quan Linh đã hứa. Thi hài Đinh Tàn cũng được chôn cất một nơi cao ráo của ngọn Vô ảnh Phong.

Sau khi Thượng Quan Linh chôn xong ba xác chết về, thấy Sở Canh giải quyết các việc trong Ma Cung cũng đâu vào đó! Thoạt tiên Sở Canh cho tập họp hết các nam nữ đệ tử trong Ma Cung lại, tịch thu hết những của cải châu báu của Ma Cung, chia phát đồng đều cho mọi người, rồi ra lệnh phải hạ san gấp để tìm kế sinh nhai, an phận làm người lương thiện. Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, Phích lịch nhị lang Sở Canh cho ngay một ngọn lửa, thế là cả một ngôi Phi Các ma cung bị hoả táng sạch trơn.

Ra đến cửa núi, mọi người mừng mừng tủi tủi... một đêm ngủ rừng với đám lửa trại, và ai nấy lo thuật tất cả chuyện của mình cho mọi người nghe, trong số ấy chỉ có chuyện của Thượng Quan Linh và Liễu Mi là đầy hấp dẫn ly kỳ và gay cấn hơn hết. Sau khi biết tin hung dữ về Liễu Mi mọi người đều ngậm ngùi lo lắng, không biết liệu có thoát khỏi được nạn không. Sở Canh đã khóc ròng lên về chuyện Nhị cô nương, khiến mọi người không cầm lòng nổi, rút cục, ai nấy đành phó thác cho mệnh trời. Sau hết câu chuyện được chuyển đề sang cách cứu các vị tiền bối nay còn bị giam hãm. Chu Hoàng chủ trương, phải đi Lục Bàn Sơn tỉnh Cam Túc lo cứu Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác trước, đồng thời lo dò la xem Tỉ Vương đã bắt giam Càn Khôn Tứ Tuyệt tại đâu. Sau khi cứu được mọi người, sẽ cử Thôi thúc thúc với tư cách lãnh tụ để dìu dắt các quần hào đi thảo chiến với Tỉ Vương, khi đó chắc thế nào cũng càn quét tận diệt được tên ma đầu đệ nhất này.

Mọi người đều tán thành, chỉ riêng Thượng Quan Linh không hề đá động, chàng cúi đầu suy nghĩ.

Ngọc điệp Châu Phụng là người giàu kinh nghiệm giang hồ, nói rõ ngay về Lục Bàn Sơn ở tỉnh Cam Túc, vốn là một nơi ít dấu chân người lui tới, và có một chỗ kỳ dị được gọi tên là Thiên Nhẫn Chiêu, vốn là một cái ao lâu đời trên ngàn năm nay, bốn bề vách núi đá sừng sững, bất cứ vật nhẹ đến đâu; nếu rớt xuống đều chìm lỉm. Không ngờ Tỉ Vương lại giam Thôi Bác đại hiệp tại một nơi hung hiểm như thế, không biết giờ đây Thôi đại hiệp còn sống tại trần gian nữa không, theo ý Châu Phụng, cuộc giải cứu càng tiến hành càng gấp càng hay.

Tuy Tỉ Vương không có tại đó, nhưng thế nào cũng có các tay bộ hạ của y tại đó để canh gác Thôi Bác, Châu Phụng cũng chủ trương, hay nhất là cả bọn kéo nhau đi hết cho mạnh sức đối chọi. Mọi người đều tán thành, nhưng riêng Thượng Quan Linh vẫn trầm tư suy nghĩ, ai nấy lạ lùng đều dồn hết tia nhìn sang vị thiếu niên đại hiệp này!

Thượng Quan Linh đành nói rõ về sự suy nghĩ của mình, thì ra, lần đầu tiên chàng sử dụng đến Duy Na chưởng thức trong Vô Tướng thần công, không ngờ lại thu lượm được sự thành công như thế, mới dùng đến ngọn Huyết lệ đảo lưu của thế thứ bốn mươi chín, đã khiến cho kình địch Độc Ma phải trọng thương, nên chỉ lúc này, lòng tin của chàng tăng mạnh hẳn, nay biết tin đệ nhất đại ma đầu Vương Thiên giáo chủ hiện đang ở Lãnh Hương Điện trên Mặc Phụ Sơn, nên chàng nhất quyết muốn lại đấu thử một chuyến với Tĩ Vương xem sao.

Sau khi kế hoạch của Thượng Quan Linh đưa ra, quần hiệp đều chủ trương Thượng Quan Linh không nên mạo hiểm. Nhưng thiếu niên đại hiệp không nghe, nhất quyết đòi thử một chuyến, chàng chủ trương mọi người ai lo việc nấy, còn chàng sẽ đơn thân lo đi trả thù, nếu thành công càng hay, còn ngược lại, chàng sẽ giữ toàn mạng rút lui để phối hợp với mọi người!

Chu Hoàng thừa biết tính tình ngang ngạnh của vị sư đệ, biết có khuyên cũng vô ích, chàng là người tán thành trước cho sư đệ vui lòng; ngay lúc này, số đông lại tình nguyện ở lại theo Thượng Quan Linh đi Mặc Phụ Sơn để tùy cơ trợ lực cho chàng. Nhưng Thượng Quan Linh đều cảm tạ từ chối hết, chàng quyết đi một mình.

Đến sáng hôm sau, tám hiệp sĩ nam nữ chia thành hai hướng khởi trình, một bên lo nhắm về hướng Tây đi Lục Bàn Sơn cứu người, còn phần Thượng Quan Linh đơn thân xuôi về miền Nam đi Mặc Phụ Sơn. Đường chia hai nẻo, nhưng ngòi bút chỉ có thể tả được một; vậy bút giả xin tạm gác nhóm người đi Lục Bàn Sơn cứu Độc chỉ Thôi Bác để viết tiếp về Thượng Quan Linh.

Chẳng bao lâu, Mặc Phụ Sơn đã hiện trước mắt. Thượng Quan Linh cẩn thận chờ đến tối, thay xong dạ hành y đâu đó mới lén bò lên núi.

Lãnh Hương Các đèn đóm sáng trưng, Thượng Quan Linh nấp nơi bóng tối nhìn ra, chuyện thứ nhất đã đập vào mắt chàng: một vị phiên tăng già cao lớn có khuôn mặt ngựa đen láng, chẳng cần đoán cũng biết ngay chính là vị ác tăng Thiên Trúc Tả Pháp Thụ tôn giả, lúc này ngồi xếp chân bàn tròn ngay nơi cửa Lãnh Hương Các, đôi mắt bơ vơ nhìn bầu trời đen nghịt. Cạnh phiên tăng, một vị đại hán lực lưỡng, chính là Dực Đông Biện Trang Hổ.

Khá lâu Tá Pháp Thụ thở dài nói: - Lão Biện, Tử y sứ giả hắn là cái hạng quái gì vậy?

Biện Trang Hổ lạnh lùng cười nhạt:

- Đại danh của Tử y sứ giả mà đại hòa thượng không biết sao? Hà! Hà! rõ là cóc nằm đáy giếng!... Vị Tử y sứ giả này xưa kia vốn là một lãnh tụ hiệp nghĩa lừng danh, gọi Tử chu khách (khách râu tím) Yểu Phi, nội ngoại công lực đều đã đến mức đăng đường nhập thất, hưởng danh dự giang hồ trên hai chục năm, nay đã qui theo Vương Thiên Giáo, và đứng ngôi thứ hai trong ngũ đại sứ giả của Chúa công, oai quyền lớn vô cùng...

Tả Pháp Thụ đầy vẻ hằn học rằng:

- Thằng chết bầm ấy nó khi rẻ ta quá, thật không thể nào chịu được, chẳng còn biết hắn lợi hại đến đâu, nhưng đâu phải giáo chủ, có hung hăng mấy cũng chỉ là một sứ giả, thế mà dám khi rẻ ta. Trước sau gì ta cũng tìm cách so tài thử với hắn cho biết...

Thượng Quan Linh nấp trong bóng tối nghe rõ rành rành, nghĩ bụng: khéo thế, chuyến này lại được xem nội bộ của Tỉ Vương cấu xé nhau, vậy mình cứ việc tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem cọp chọi nhau) rồi liệu cơ ứng biến!

Thượng Quan Linh bèn lén chuyển về phía sau Lãnh Hương Các, bỗng một việc khác kinh ngạc hơn đã xảy ra. Dưới ánh đèn trong các, chiếu rõ một vị đại hán râu tím bầm đang ôm một thiếu nữ tuyệt đẹp nằm trên nha sàng. Khi Thượng Quan Linh định thần nhìn kỹ, trời ơi! Liễu Mi!... Óc chàng cảm thấy như trời quay đất ngửa, chàng tức giận suýt hét lên, thỉ thấy cử chỉ động tác của thứ nữ Thanh Thông vô cùng lẳng lơ phóng đãng, Thượng Quan Linh xung gan, tính rút kiếm nhảy vào liều chiến với đại hán râu tím.

Nhưng chàng lập tức nghĩ ngay, nhìn cảnh tượng, rõ ràng là Liễu Mi tình nguyện, đâu phải bị người cưỡng ép, nếu vậy mình có quyền gì để can thiệp, chàng buồn bã bỏ đi. Thình lình chàng lại quay đầu về nhìn lấn chót với người yêu. Trong cái nhìn cuối cùng này, chàng đã nhận thấy một nốt ruồi bên mé trái của người đẹp.

Chợt chàng hiểu rõ ngay mình đã bị lầm hoàn toàn, đây là cô chị của Liễu Mi, chàng thở dài khoan thai.

Tự trách mình hồ đồ, Liễu Mi đã được trưởng huynh đưa về Thiên Trúc cứu cấp, làm sao mà có thể xuất hiện nơi đây được. Hèn gì Tả Pháp Thụ vừa rồi nằng nặc đòi liều mạng với Tử y sứ giả. Nhưng có điều lạ là tại sao Liễu Văn xưa kia thích mặc đồ màu đỏ rực, nay sao lại mặc đồ trắng toát như thế. Hay nàng tưởng em đã qua đời để nhớ em nàng ăn mặc màu trắng của em sao?

Thứ hai là con người của Tử y sứ giả đáng nghi ngờ, vì trong Ngũ đại sứ giả, chỉ có Lục y và Lam y và cũng chính là Âm ty tú tài Trần Thân và Lân vương Cổ Thái Huyền, còn Hắc y sứ giả Bắc Ưng Lãnh Lạc đã chết, chỉ riêng có Tử y sứ giả, không biết có thiệt thọ là Tử tu khách Yểu Phi không? Theo lời truyền, vị này là đại hiệp trong làng Bạch đạo, nếu vậy chắc người này cũng chung số phận như Hắc y sứ giả, người này thật đã chết và được Tỉ Vương triệt để lợi dụng trong lốt Tử y sứ giả!

Thượng Quan Linh mải suy nghĩ, nhưng mắt chàng cũng đang được chứng kiến một cuộc khiêu tình tuyệt độ của Tử y sứ giả, chỉ nghe tiếng cười dâm bôn của Liễu Văn...

Tử y sứ giả rằng:

- Người đẹp ơi. Hãy luôn luôn sống bên cạnh Tử y sứ giả này nhé, ta sẽ không bao giờ ngược đãi em đâu, nhưng có một điều người đẹp nên để ý, từ nay trở đi, phải triệt để mặc màu trắng, cấm không được mặc màu gì khác...

Lời yêu cầu lạ lùng quá! Thượng Quan Linh không hiểu tại lý do gì? Đến Liễu Văn cũng cảm thấy lạ, mắt nàng đảo nhanh nhìn sứ giả.

Chỉ nghe sứ giả đánh trống lấp. - Người đẹp chớ lo ngại gì tên cột nhà cháy Tả Pháp Thụ ấy làm gì cho bận tâm, nếu hắn không phục, Tử y sứ giả sẽ giết luôn hắn nội đêm nay...

Liễu Văn tỏ vẻ oán trách rằng:

- Dám không phục! Bộ y không sợ chết sao? Ngài là chúa tể của y, đời nào y dám phản đối?...

Tử y sứ giả cố như không hiểu nghĩa nói:

- Lẽ đương nhiên, với ngũ đại sứ giả của giáo chủ, đều có quyền tiền trảm hậu tấu với Chúa công, thử hỏi ai dám không phục!?

Trưởng nữ Thanh Thông quả khôn lanh, chỉ nghe nàng phì cười và nói ám chỉ ngay đến sự ngụy trang của Tử y sứ giả rằng:

- Nào phải em nói Tả Pháp Thụ ngán sợ Ngũ đại sứ giả đâu, vì năm người này công lực cũng chẳng hơn gì y em muốn nói Tả Pháp Thụ dù cho lá gan có to bằng trời đi nữa, y cũng không thể nào không sợ Vương Thiên giáo chủ và nhất là cây lợi khí thứ nhất dưới vòm trời võ lâm là Lãnh điện tỉ thủ...

Thượng Quan Linh bên ngoài giật mình vì câu nói này! Liễu Văn đã nói đúng với sự nghi ngờ của chàng, quả nhiên Tỉ Vương đang đội lốt Tử y sứ giả.

Trong im lặng, trưởng nữ Thanh Thông bỗng cất tiếng:

- Em đoán sai sao?

Tử y sứ giả bỗng cất tiếng cười ha hả, ôm chặt ngay Liễu Văn vào lòng vui vẻ nói:

- Lão già Liễu Khai khéo sinh được hai cô con gái thật! Đủ các điều kiện: Đẹp! Khôn! Và nhất là Lẳng nữa!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.