Vạn Phần Mê Luyến

Chương 27




Ở một góc hoa viên rộng lớn, hai nữ nhân đang chụm đầu rầm rì to nhỏ.

“Dạo gần đây hắn thờ ơ với ta.”

“Có chuyện đó sao?”

Lại rầm rì to nhỏ, kể lể, thở dài. Cuối cùng, một nữ nhân tinh nghịch híp mắt, ra vẻ cảm thông cầm tay nữ nhân còn lại xiết nhẹ.

“Hoàng tẩu, hắn không thờ ơ với tỷ đâu, là do hắn quá mệt mỏi, dạo gần đây sứ thần về chầu quá nhiều, lại còn lo chu toàn lễ phong Hậu cho tỷ. Ta sẽ chỉ tỷ vài cách khiến hắn muốn thờ ơ cũng không được.” 

Hồ Thủy Linh nói xong lại nghĩ đến sắc mặt của Vân Thuận Đế lúc ấy không khỏi cười gian xảo, ha ha, Vân Thuận Đế, hôm nay Hồ Thủy Linh ta cho lão hồ ly nhà ngươi chết một cách oanh oanh liệt liệt. 

Nhạc Vân Cung ngập tràn hơi nước, Vân Thuận Đế đứng như trời trồng giữa khung cảnh thập phần mờ ám. Cách hắn vài bước chân, Nhạc Nghi đang ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc dài đen nhánh vắt qua một bên vai để lộ mảnh da thịt trắng noãn mềm mại đầy quyến rũ, chiếc cổ thanh mảnh còn đọng những giọt nước mơ hồ càng thêm phần mời gọi khiến Vân Thuận Đế chợt thấy cổ họng khô khốc, bao mệt nhọc đều rũ nhau chạy mất không còn một mống.

“Thiên, chàng về rồi sao?”

Nhạc Nghi bất chợt quay lại nhìn hắn. Nước nóng khiến da mặt nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh thu hút, đôi môi mọng đỏ ướt át, một dáng vẻ mềm mại, yêu mị khác hẳn ngày thường càng khiến toàn thân Vân Thuận Đế ngứa ngáy. Hắn còn chưa kịp trả lời đã thấy đôi môi quyến rũ của nàng mấp máy.

“Có thể lấy giùm ta áo khoác được không?”

“Đ…được.”

Vân Thuận Đế khó khăn tìm được tiếng nói của mình, vội vàng cầm áo khoác bằng lụa mỏng đem đến cho nàng, trong lòng vẫn chưa hết kinh hỉ vì sự thay đổi quá đột ngột kia. Mọi khi nàng rất e thẹn, dù đã là phu thê hơn 10 năm, nàng vẫn thường hay xấu hổ mỗi khi gần hắn, trong phòng dù có một ánh nến nhỏ bé cũng bắt phải tắt đi nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự ngượng ngùng của nàng. Nay giữa ánh sáng mờ ảo huyền bí, nàng lại dám chủ động quyến rũ hắn. Chuyện này… chuyện này… cùng với Hồ Thủy Linh chắc hẳn là…

“Chàng không chuyên tâm…”

Mạch suy nghĩ trong Vân Thuận Đế vì tiếng nói nũng nịu cùng đôi bàn tay ẩm ướt mềm mại đang quấn quanh eo hắn cắt ngang. Từ trong bồn nước phủ đầy những cánh hồng đỏ rực, Nhạc Nghi chậm rãi đứng dậy, bằng một tư thế đầy mị hoặc vòng tay ôm lấy gã nam nhân hãy còn đứng ngơ ngác trước mặt nàng, thân hình còn ướt nước mềm mại như rắn dựa hẳn lên cơ thể hắn.

Nhạc Nghi tuy trong lòng vẫn còn rất e thẹn, nhưng nhớ lời Thủy Linh dặn dò, dồn hết dũng khí thực hiện theo những chỉ dẫn của nàng. Một mặt quyến rũ nam nhân của mình, một mặt âm thầm quan sát hắn. Nàng mỉm cười hài lòng khi thấy cơ thể hắn đang run lên nhè nhẹ, bên dưới đã mãnh liệt có phản ứng.

“Nghi Nhi, này là…?”

Một ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi hắn, khuôn mặt nàng kề sát đầy vẻ trách móc, âm thanh ma mị.

“Suỵt...”

Thân thể nàng mềm mại dựa sát, đôi môi quyến rũ hôn từng ngụm dịu dàng, lúc lại mút vào lúc lại mơn trớn khiến một kẻ tự tin định lực cao thâm như hắn cuối cùng cũng giơ kiếm đầu hàng.

Vân Thuận Đế tức giận gầm lên một tiếng, kéo đầu nàng lại nuốt lấy đôi môi đang cố sức quyến rũ hắn. Nàng cũng rất phối hợp, quàng tay ôm lấy cổ hắn, một chân gác lên thành bồn vừa đúng chạm vào tiểu đệ đệ đang hiên ngang ngẩng cao đầu của hắn. 

Nhạc Nghi khẽ đung đưa thân mình, nửa thân trên khít khao dựa sát vào người hắn, đầu gối cọ xát nhè nhẹ vào khối thịt đang nhô lên dưới lớp quần áo của hắn. Vân Thuận Đế bị chọc đến thất điên bát đảo, trước khi bế bổng nàng lên, hung hăng quát.

“Nhạc Nghi, dám quyến rũ ta, nàng sẽ trả giá rất đắt.”

Một đêm mê loạn kéo dài, Vân Thuận Đế trước khi mệt mỏi thiếp đi cũng không quên nghi vấn vẫn tồn tại từ đầu đến giờ. Hắn ôm thê tử vào lòng, hôn lên đôi mắt đang khép chặt của nàng, ngọt nhạt dụ dỗ.

“Nghi Nhi, là ai, ai đã chỉ nàng làm những chuyện này?”

Nhạc Nghi mệt đến độ chẳng buồn mở mắt, nàng cựa mình tìm một tư thế thoải mái trong lòng Vân Thuận Đế, mơ màng đáp lại.

“Câu dẫn… phu thê… quyến rũ là một nghệ thuật… Linh muội muội…”

Âm thanh ngày càng nhỏ dần, Nhạc Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bỏ lại Vân Thuận Đế lúc này đã tỉnh cả ngủ, gân xanh nổi đầy trán, Hồ Thủy Linh, dám dạy hư Hoàng hậu của trẫm, aaaaaaaaaa~ (Cat: dạy hư như thế ai được lợi chứ, còn ở đó mà la hét, ta khinh -.-)

Vân Thuận Đế tuy hận Định Vương phi dạy hư Hoàng hậu của hắn, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đem nàng bắt vào cung chất vấn, hắn liền bị một câu của nàng làm cho câm miệng.

“Hoàng thượng, chẳng lẽ người không hưởng thụ sao?” (Cat: đúng, đúng, đúng =)))

Cuối cùng, Hồ Thủy Linh oanh oanh liệt liệt ngẩng cao đầu xuất cung, mặc Vân Thuận Đế tức đến mặt đỏ phừng phừng, cuối cùng đem bao nhiêu giận dữ trút lên đầu Phụng Phi Vũ, bảo hắn quản thê tử cho đàng hoàng. Nào ngờ, lần thứ hai trong ngày hắn lại bị một câu làm cho hóa đá.

“Hoàng thượng, ngài nên quản thê tử của mình trước, là Hoàng hậu đến tìm Linh Nhi nhà thần đấy chứ.”

Định Vương Gia nói xong phất áo bỏ đi, mặc cho Vân Thuận Đế tức đến há hốc mồm, giờ hắn mới hiểu, thì ra hoàng đệ của hắn là kẻ có thù tất báo, đây chẳng phải là đang trả thù chuyện hắn để hoàng đệ muội ra trận khi đang hoài thai sao, thật tức chết hắn, tức chết hắn mà!!! TT.TT (Cat: Hờ hờ, anh mà, dám đụng nàng thì lãnh đạn đi ^o^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.