Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 137: Sử kế




Dịch: Ngô Diệc Hẳng

Hạ Thiên Kỳ thực sự đang cảm thấy buồn bực muốn chết, người khác nếu tham gia sự kiện thì cùng lắm là gặp những quỷ mị lợi hại còn hắn mười lần thì có đến chín lần đụng phải kẻ khó chơi, đồng thời còn mấy lần gặp phải lệ quỷ.

"Tôi nghĩ thể chất của tôi chẳng phải thể chất ác linh mà phải là thể chất xui xẻo mới đúng, mẹ nó, vừa mới bắt đầu đã gặp xui xẻo rồi!"

Hạ Thiên Kỳ vừa buồn bực suy nghĩ, vừa ra lệnh mọi người ở từng nhà ra ngoài.

Thực chất hắn cũng không muốn bắt họ ra ngoài chịu chết, nhưng nếu không làm vậy, thì người chết sẽ là hắn.

Bọn họ khóc lóc, chửi rủa, liên tục gào thét, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không để tâm, bởi vì lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là mau trốn đi, càng nhanh càng tốt.

Hạ Thiên Kỳ có thể chất của lệ quỷ, khí lực vô song, bản thân lại giỏi võ công, đương nhiên việc đó cũng không khó khăn gì, nhưng Nhiếp Phong và Vương Tang Du thì không được, bọn họ là người bình thường, về căn bản, bọn họ không thể đối phó với những hộ gia đình kia được.

Cũng may, nhờ Hạ Thiên Kỳ nhanh trí đã đẩy hai hộ kia xuống, hai người đều thừa dịp tiến vào trong thang máy.

Trong khi đó, lệ quỷ ngày càng tức giận, tỏa ra một loại sát khí có thể giết chết người.

Mọi người không ai dám liều mạng với quỷ vật, nhưng lại dám động thủ với Hạ Thiên Kỳ, dù hắn có lợi hại đến đâu, nhưng hắn đến tay không, trên người lại không có vũ khí, nên bọn họ không sợ không làm gì được hắn.

"Lôi hắn ra ngoài. Thật là phiền phức, chúng ta nhất định phải giết hắn!"

Không biết là ai đã tức giận, hô lên một tiếng, trước đó bị Hạ Thiên Kỳ kêu ra ngoài,các hộ gia đình liền vọt vào thang máy, cho nên trong thang máy lập tức lại bị chen lấn đông nghẹt.

Thấy thế, Nhiếp Phong liền nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ đang bận rộn đối phó với mấy hộ gia đình, lên tiếng:

"Hạ tiên sinh, đừng hạ thủ lưu tình. Nếu không chúng ta sẽ chết đó."

Thật ra, Nhiếp Phong lo lắng không sai, Hạ Thiên Kỳ đối với các hộ thật sự là đã hạ thủ lưu tình, cũng bởi vì thế hắn đã chịu không ít nắm đấm. Dù sao bắt các hộ đến đây là chủ ý của hắn, cho nên hiện giờ các hộ đang điên cuồng chửi mắng, cũng do hắn tự làm tự chịu, hắn không trách được ai.

Thật ra, Nhiếp Phong nói cũng không sai, nếu như hắn cứ hành động chậm trễ, các hộ có thể dời đi nơi khác. Như vậy, đến khi lệ quỷ tiến cấp thành công, năng lực của lệ quỷ có thể đưa bọn hắn vào chỗ chết.

Đến lúc đó dù khu này có cao 12 tầng nhà thì cũng đừng ai nghĩ tới việc rời đi.

Mặt khác, căn bản có đến ba con quỷ, đã bị hắn xử lý hai con, chỉ còn lại con quỷ mị này đã tiến cấp lệ quỷ, có thể nói, lực lượng phong toả ở khu nhà đã biến mất, có lẽ bọn họ chỉ có thể chạy trốn bằng thang máy.

Nghĩ như vậy. Hạ Thiên Kỳ liền hạ quyết tâm, đây gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt. Ai cũng coi sinh mệnh là quý giá, cho nên cũng không cần giả bộ làm người tốt, dù sao từ lúc hắn bước vào công ty, cuộc sống của Hạ Thiên Kỳ đã không còn như trước.

Chỉ khi còn sống, hắn mới có quyền lên tiếng, mới có tư cách quyết định lấy hay bỏ, còn chết đi sẽ chẳng có gì cả.

"Cũng là vì mạng sống, đừng trách tôi mạnh tay!"

Hạ Thiên Kỳ đã ra quyết định, hắn sẽ không kiêng nể ai nữa, hắn giơ tay lên đẩy ba bốn người ra khỏi thang máy.

Mấy hộ gia đình bên trong đang phẫn nộ đánh tới tấp đều bị hắn đẩy ra ngoài.

Sau khi xử lí các hộ ra khỏi thang máy, hắn ấn nút, quả nhiên giống như hắn nghĩ, nút phát sáng lên, lực lượng phong tỏa đã biến mất.

Hạ Thiên Kỳ trong lòng lo lắng, liền muốn trốn đi, nhưng ngay lúc này, lệ quỷ lại kêu lên một âm thanh khủng khiếp.

Thanh âm kia đinh tai nhức óc, cả tòa lầu trọ đều được bao trùm bởi âm thanh đáng sợ này.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hạ Thiên Kỳ thấy quỷ vật kia đã thực sự trở thành lệ quỷ, nhanh chóng tiến lên một bước, chen vào mấy nhóm gia đình kia, ném mọi thứ về phía quỷ vật.

Rồi hắn đột nhiên lui trở về thang máy, rồi cửa thang máy đóng lại.

Xuyên qua kẽ hở, hắn có thể thấy rõ, miệng lệ quỷ há to, các nạn nhân bị nó hút vào, rồi nuốt xuống bụng.

Thang máy chậm rãi đi xuống, các hộ tuyệt vọng chạy tán loạn như ong vỡ tổ, không có chỗ trốn, nhưng lại vẫn cố tìm nơi trốn.

Dáng vẻ của quỷ vật cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là đôi mắt kia đã hoàn toàn biến thành màu máu đỏ tươi.

Nó hé miệng một lần nữa, các hộ gia đình đều hét lên thảm thiết, tiếp theo bọn họ liền lui lại, giống như có một lực hút nào đó rất lớn, hút bọn họ về cùng một phía.

Còn lệ quỷ, miệng của nó há to cực đại, dường như có thể nuốt hơn phân nửa thân thể con người, khuôn miệng lớn há ra giống như không gì có thể ngăn lại được.

Không lâu sau, các hộ gia đình đều bị hút về phía miệng quỷ vật, sau đó cùng phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, hoá thành một vũng máu lớn, tất cả đều bị qủy vật hút vào mồm.

Cùng lúc đó, đám người trong thang máy chậm rãi đi xuống, thang máy cũng dần đông đúc hơn, trong lòng họ đều cầu nguyện quỷ vật sẽ không đuổi theo.

Nhưng vào lúc này, không ai có thể đảm bảo sự an toàn cho bọn họ, chắc gì lệ quỷ sẽ không đuổi theo?

"Hạ tiên sinh, nếu như... Nếu như lệ quỷ đuổi theo, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"

Nhiếp Phong sợ hãi tột độ, trước đó tuy quỷ vật còn yếu, nhưng hắn đã có cảm giác tuyệt vọng, vậy mà bây giờ, quỷ vật kia đã biến thành lệ quỷ, trong lòng hắn càng bất an hơn.

"Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tới bây giờ, đừng nói là bị lệ quỷ đuổi kịp, nếu đó là ác quỷ, chúng ta cũng phải liều mạng một lần."

Hạ Thiên Kỳ nói là nói như vậy, nhưng chính hắn cũng không chắc chắn rằng, đối mặt lệ quỷ hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng, đến cả ngăn cản có khi cũng khó khăn.

Đến đây, hắn liền nghĩ đến Ngô Địch, Lương Nhược Vân, bọn họ là chủ nơi này, đứng trước lệ quỷ, dù là lúc nó đang thư giãn, Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé.

Cho dù hắn lớn rất nhanh, cho dù thực lực của hắn được đánh giá cao, thế nhưng thực lực như vậy còn chưa đủ, cần phải cố gắng rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.