Vạn Ngô Chi Linh

Chương 6: Hãy quên anh đi




Hấp dẫn này thật sự là quá lớn, Phi Đồng gần như là quên sạch toàn bộ một chút không muốn kia, nó vui rạo rực dùng sức gật đầu, một lần lại một lần hô được, được!

Thấy bộ dáng nhảy nhót vui vẻ của thằng bé, Mạnh Thiệu Hiên hơi thở dài một hơi. Tri Tri để ý con trai nhất, chỉ cần con trai vui vẻ, cô nhất định sẽ đồng ý mọi thứ.

Còn nhiều thời gian, trước đây Tri Tri thích anh, sau này cũng sẽ thích anh, anh đối tốt với cô, tâm tư của cô sẽ chuyển qua đây, cuối cùng quên anh hai từng chút một.

Anh nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên lòng tin vô biên, không vui vẻ vừa rồi tựa hồ cũng tan thành mây khói. Ôm chặt con trai, trong lòng không nhịn được cảm thấy may mắn, may là Tri Tri để lại đứa bé này...

"Con mẹ nó mày tính là thứ gì? Tao cảnh cáo mày, lão gia vẫn còn sống đấy, Mạnh thị này cũng không phải do Mạnh Thiệu Tiệm định đoạt! Mày còn dám vô lễ với nhị thiếu, có tin bây giờ tao liền bắn mày một phát không!"

An Thành tức giận muốn phát cuồng, anh ta móc súng lục ra chỉa về phía người nọ, Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên trầm mặc, lập tức đè tay anh ta xuống. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ là khí lực trên tay dần dần nặng thêm, trên trán

An Thành toát mồ hôi hột, nhưng vẫn không cam lòng buông súng lục ra, có chút thương xót nhìn anh: "Thiếu gia..."

"Chúng ta đi thôi." Mạnh Thiệu Đình nói hời hợt một câu, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như trước, đảo qua hai người đứng trước mặt. Thoạt nhìn thực sự là hình người dạng chó, ban đầu không chiếm được lợi ích trong tay anh, chỉ vì anh nhìn thấy hai người kia có chút năng lực, nhưng nhân phẩm không tốt, vì thế vẫn chèn ép bọn họ. Lại không ngờ Mạnh Thiệu Tiệm vừa tiếp xúc với Mạnh thị, hai người này lập tức liền gà chó lên trời, hôm nay anh tới công ty tìm anh cả, lại bị hai kẻ tiểu nhân này chê cười một trận, đến phòng làm việc của anh cả cũng chưa tiến vào, Mạnh Thiệu Đình anh còn chưa bao giờ nếm qua vũ nhục như vậy!

Nhưng trong lòng anh giống như gương sáng, nếu cấp trên không dung túng, sao người dưới sẽ vô lễ đến trình độ như vậy. Phải biết rằng, anh là nhị thiếu gia của nhà họ Mạnh, người thừa kế đầu tiên của tập đoàn Mạnh thị này!

"Nhị thiếu!" An Thành thấy bộ dáng đắc ý quái gở của hai người kia, tức giận cắn nát răng bạc, lại cứng cổ không muốn đi.

Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng: "Tính toán với bọn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này làm gì, chỉ làm bẩn thân phận của chúng ta. Đi thôi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết ngày mai lại có biến cố gì?"

Anh nói, cười âm trầm, ánh mắt rét lạnh lướt qua hai người kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền vào thang máy. Mặc dù An Thành không tình nguyện, lại chỉ đành đi theo.

"Nhị thiếu, đại thiếu gia thật sự là khinh người quá đáng! Hắn chẳng qua là tạm thay chức chủ tịch, còn chưa có chính thức ngồi lên đâu, dựa vào cái gì đối xử với chúng ta như vậy?"

"Tiểu nhân đắc chí mà thôi. An Thành, tạm thời nhịn một chút đi, vẫn phải chờ tới khi thân thể cha tốt hơn rồi nói. Hiện tại đấu với anh cả, để cha nhìn thấy, trái tim không khỏi băng giá, tạm thời không đề cập tới chuyện này, chúng ta nghĩ biện pháp khác."

Mạnh Thiệu Đình có chút mệt mỏi khoát tay áo, nửa tựa ở trên vách thang máy. Anh nhớ lại một màn nhìn thấy ở Tĩnh Viên khi trở lại vào buổi chiều, tim như bị đao cắt, anh hẳn là không có một chút cơ hội thân thiết với cô.

Thiệu Hiên thay đổi, cuối cùng chàng trai vô tâm vô phế lúc trước đã lột xác, có tính toán của mình. Nó tìm cách cản trở mình nhìn thấy Tĩnh Tri, mà chính mình lại sinh ra lùi bước và cảm giác vô lực khi nhìn thấy cử động cố ý vô ý giữa nó và Tĩnh Tri. Hình ảnh bọn họ ở cùng một chỗ, thật tốt đẹp, đẹp tới mức làm cho anh mặc cảm tự ti...

Khi anh nhìn thấy nó ôm cô rời đi, lại không thể động đậy, không thể tiến lên một bước. Dù vốn nên chính là như vậy, anh vốn nên đứng xa xa nhìn, nhìn người cả nhà bọn họ đoàn viên cùng một chỗ, sau đó bản thân buồn bã rời khỏi...

Anh cảm thấy cảm giác vô lực nồng đậm cuốn tới, thực sự là không muốn trở về Tĩnh Viên, không muốn nhìn thấy bọn họ. Không giống như là thường ngày, anh luôn luôn không muốn ra khỏi cửa, chỉ ra ngoài làm việc cũng sẽ nhớ thương muốn về nhà từng giây từng phút.

"Nhị thiếu, ngài luôn luôn lo lắng cho thân thể lão gia, thế nhưng đại thiếu gia chưa từng có một chút cố kỵ? Nếu trong lòng hắn quan tâm một chút tình cha con, quan tâm một chút tình anh em, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Ngài ở bên ngoài tự lập công ty, có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn dựa vào cái gì một bộ dáng hoài nghi ngài tham ô công quỹ vơ vét của cải, khó chịu chèn ép ngài chứ?"

An Thành không hiểu, nhị thiếu xưa này là là một người cường ngạnh có thủ đoạn, sát phạt quyết đoán, đã đến trình độ như hôm nay, nhưng vẫn ngồi chờ chết như vậy, cứ bị đại thiếu gia chèn ép gắt gao. Phải biết rằng, một khi con người ở vào hoàn cảnh xấu, nếu muốn xoay người sẽ rất khó, mà đại thiếu gia đã nếm được tư vị người nắm quyền, càng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay nữa, nhị thiếu muốn khắc phục khó khăn sẽ khó càng thêm khó!

"Anh cả không quan tâm, tôi thân là người làm con, chẳng lẽ cũng muốn mở mắt trừng trừng nhìn cha già lớn tuổi tức chết tươi?" Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn qua, tuy vẻ mặt bình thản như nước, nhưng lại làm cho tâm An Thành nảy sinh rét

lạnh. Đúng rồi, anh ta vượt quá giới hạn, mặc dù từ nhỏ anh ta liền đi theo bên người nhị thiếu gia, thế nhưng ngài ấy là chủ, anh ta là thần, đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi. Ngài ấy muốn làm cái gì, quyết định làm cái gì, còn chưa tới phiên anh ta khoa tay múa chân!

"Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, là tôi nói bừa nói sai." An Thành lập tức cúi đầu chân thành nhận sai, Mạnh Thiệu Đình lại từ chối cho ý kiến, chỉ là phất tay một cái: "Sau này không nên nói như vậy nữa, nói như thế nào anh cả cũng là anh em một mẹ với tôi, Mạnh thị ở trong tay hắn, cũng giống như ở trong tay tôi."

"Vâng, An Thành nhớ kỹ."

"Đi bệnh viện một chuyến đi, cũng không biết mấy ngày này cha có thể ngủ hay không? Mấy anh em chúng tôi bất hiếu, làm cho người cha già như ông đau lòng." Mạnh Thiệu Đình nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng có chút trầm thấp. Anh đi ra thang máy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tiến vào, hơi có chút chói mắt, anh giơ tay lên cản một chút, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước...

"Đây không phải là lão nhị sao, đã lâu không tới công ty, thật đúng là khách quý." Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Thiệu Tiệm khẽ vang lên, tuy là chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười thân thiện, nhưng ý cười này lại không đạt tới đáy mắt, mà trong giọng nói kia lại có mấy phần âm dương quái khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.