Vạn Ngô Chi Linh

Chương 5




Cô yên lặng gật gật đầu, ra ngoài đã lâu, trên người bị gió thổi lạnh thấu, huyệt thái dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau, trong cổ họng ngứa ngáy, nhịn mấy lần, nhưng vẫn ho lên. Cô cuống quít che miệng lại, bước chân Thiệu Hiên cũng đã ngừng lại, anh liếc nhìn cô một cái, mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ bước về phía trước nhanh hơn.

"Thiệu Hiên... Khụ khụ, em... em không sao... Khụ khụ... Anh không cần lo lắng cho em... Khụ khụ..." Tĩnh Tri vừa nói, hít phải chút gió, lại ho kịch liệt hơn mấy phần. Cô ho đến mặt đỏ bừng, có chút nóng này nhìn thần sắc càng ngày càng ngưng trọng của Mạnh Thiệu Hiên. Không ngờ dư quang khóe mắt hơi lóe lên, lại chợt thấy trước sảnh cách đó không xa đứng một người.

Ánh mắt anh sâu thẳm, hình như có muôn vàn lời muốn nói ra, nhưng lại như cố gắng nhịn xuống. Trên cánh tay anh phủ một áo gió mất trật tự, áo sơ mi bên trong cởi ra hai nút áo, trong gió thu se lạnh, trên trán của anh giống như ẩn ẩn có mồ hôi hột. Anh đứng nơi cách bọn họ mười bước, chỉ là hơi mím chặt môi nhìn bọn họ, xác thực nói, là nhìn cô ở trong lòng Thiệu Hiên.

Ánh mắt của anh sâu như vậy, nồng đậm như thế, tựa hồ là mang theo sương mù vô biên, bao vây chặt lấy cô, khiến cô không thể né tránh.

Không biết dừng ho từ lúc nào, cô ghé vào trên lưng Mạnh Thiệu Hiên, che miệng nhìn Mạnh Thiệu Đình. Mà từ đầu chí cuối, anh không có tiến lên một bước, cũng chỉ nhìn cô như vậy, lại đau đớn như xé rách lòng của cô. Thiệu Hiên đi rất nhanh, vừa chuyển khúc quanh một cái, thân ảnh của anh liền dần dần không nhìn thấy ...

Hồi lâu sau cô mới cúi đầu, ngón tay che miệng không biết bị răng cắn chặt từ lúc nào, cô nhìn thấy từng mảng lớn nước đọng trên mu bàn tay mình, cô có chút hoảng hốt đưa tay sờ sờ mặt, một mảnh ẩm ướt, vì thế cô mới biết, cô lại khóc.

Trở về phòng ngủ, Thiệu Hiên đặt cô ở trên giường, lại để cho Bình Bình bưng thuốc đến. Cô một hơi uống sạch, Thiệu Hiên vội vàng cầm cây tăm trúc đâm một viên mứt táo đưa cho cô, cô nhận lấy ngậm. Nín hơi nghe động tĩnh dưới lầu, chỉ chốc lát sau, tựa hồ nghe được tiếng động cơ của xe, tâm cô căng thẳng, nhịn không được níu ga giường dưới người. Tiếng xe khởi động dần dần đi xa, cả người cô bỗng nhiên như là bị rút đi sống lưng, đột nhiên mềm nhũn ra, mắt đau nhói một mảnh. Cô cuống quít ngưỡng mặt lên, Thiệu Hiên đứng ở một bên nhìn cô hồi lâu, mới yếu ớt mở miệng; "Vừa rồi tìm không được em, Bình Bình nóng ruột gọi điện thoại cho anh hai. Có lẽ là biết em đã trở về nên anh ấy sẽ không đi lên, hôm nay anh ấy có một hội nghị quan trọng..."

"Anh đừng nói nữa." Tĩnh Tri bỗng nhiên cắt ngang lời của anh, bầu không khí trong phòng rất quái dị, cô nghiêng mặt đi, hít một hơi thật sâu: "Thiệu Hiên, anh không cần phải nói những lời này."

Mạnh Thiệu Hiên cười khổ một tiếng, khom lưng vỗ tốt góc chăn cho cô, "Được, em nghỉ ngơi một chút đi, anh không quấy rầy em nữa."

Anh xoay người ra, cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tĩnh Tri khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến lời nói của Thiệu Hiên ngày đó, hóa ra chỉ là một một chút hiểu lầm giả dối không đáng nhắc đến, nhưng cô lại tin không chút do dự. Vì sao phải tin? Vì sao lại không hận anh, vì sao chưa từng có quá nhiều khổ sở?

Là chưa bao giờ từng tin tưởng tầm quan trọng của mình trong lòng anh, hay là bởi vì không có chờ mong nên không có thất vọng?

Chuyện quá khứ đã qua, hiện tại cô lo lắng hơn chính là trả lời Thiệu Hiên thế nào.

Đúng, anh tận hết sức lực, mấy lần đưa ra đề nghị muốn dẫn cô đi, mà Phi Đồng càng không rời anh được một phút. Có lẽ là thiên tính của cha con, Thiệu Đình làm rất nhiều chuyện cho thằng bé, Phi Đồng cũng chỉ nhất thời vui vẻ và thân thiết với anh, nhưng Thiệu Hiên chỉ cần nói một câu hoặc là một biểu tình, Phi Đồng lại có thể ngoan ngoãn làm cho lòng người đều mềm nhũn.

Cô chỉ đành đáp ứng cùng nhau rời đi với Thiệu Hiên, cô đã có thể chạm đến cuộc sống hạnh phúc mà cô luôn mong mỏi, nhưng không biết tại sao, tâm lại như thiếu đi một góc, vẫn cảm thấy không thoải mái nói không nên lời.

Phi Đồng đang nằm trên bàn viết chữ, tay nhỏ bé mập mạp của nó nắm chặt một cây bút máy, đang nhíu chân mày dùng hết khí lực toàn thân viết một chữ cái. Cha ra đề cho nó mười chữ cái, nếu như nó hoàn thành nhiệm vụ, cha sẽ thưởng cho nó. Phi Đồng viết rất dụng tâm, không chê mệt chút nào, cũng không nháo muốn ăn đồ ăn vặt, thậm chí Bình Bình muốn nó nghỉ một lúc, đầu nhỏ sẽ lắc như trống bỏi. Bình Bình nhìn không khỏi than thở, nghĩ trước đó vài ngày, Phó tiểu thư và nhị thiếu muốn nó học viết chữ và con số trước, tên nhóc này này nhăn mặt như khổ qua, sống chết không học, còn vì thế giận dỗi không để ý nhị thiếu một ngày. Hiện tại cha ruột vừa ra mặt, thật là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bình Bình âm thầm cảm thấy không đáng cho nhị thiếu, uổng phí nhiều tâm tư như vậy, hoàn toàn không đáng chút nào.

Mạnh Thiệu Hiên đẩy cửa tiến vào, Bình Bình có ánh mắt lặng lẽ đi ra. Mạnh Thiệu Hiên nhìn con trai, tình thương nhẹ tràn ra, đưa tay ôm lấy nó đặt ở trên đầu gối, cầm tay nhỏ bé nắm bút đến đỏ lên, nhẹ nhàng thổi mấy cái; "Con trai, có mệt không?"

Phi Đồng lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn vùi ở trong ngực anh tranh công; "Cha, ngày hôm qua con viết được mười chữ cái!"

"Phi Đồng thật thông minh!" Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt thằng bé, chỉ cảm thấy tâm lo sợ nghi hoặc bất an như tiến lại gần bờ. Anh sẽ không buông tay, Tri Tri nguyện ý sinh hạ Phi Đồng cho anh, nhất định là yêu anh, quan tâm anh. Dù bây giờ cô mâu thuẫn dao động, nhưng chỉ cần có Phi Đồng ở đây, người cả nhà bọn họ nhất định sẽ được đoàn tụ.

Phi Đồng không thể không có cha. Đúng vậy, Phi Đồng nhỏ bé đáng yêu như vậy, không thể sống trong gia đình không trọn vẹn.

Anh bỗng nhiên thở dài một hơi, nhìn đôi mắt con trai giống mình như đúc, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi ở trong lòng, không nhịn được chống lên trán trơn bóng và no đủ của con trai, Mạnh Thiệu Hiên nghe được giọng nói của mình chậm rãi vang lên; "Con trai, có có muốn sau này vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cha không?"

Phi Đồng lập tức dùng sức gật đầu, mắt to đen lúng liếng khẩn trương nhìn anh, tay nhỏ bé cũng níu chặt ống tay áo của anh; "Cha, con muốn!"

"Vậy... Phi Đồng muốn ở một chỗ với bác không?" Anh thăm dò hỏi, chăm chú nhìn thẳng mắt Phi Đồng.

Đứa bé nhíu chặt mày, bộ dáng suy tính hồi lâu, tâm tình như có chút xuống thấp, lắc lắc đầu: "Bác cũng sẽ có con trai, Phi Đồng đã có cha."

Nhưng trong lòng lại nảy lên mấy phần không muốn, tâm tư trẻ con đơn thuần nhất, ai đối tốt với nó, ai đối với nó không tốt, nó đều biết rõ. Bác rất thương nó, còn xây hồ bơi nhỏ cho nó, nuôi một con ngựa nhỏ và bò sữa ở trong bãi cỏ, nó nói muốn đi xem, nhưng còn chưa kịp đi xem.

Nó luyến tiếc bác, cũng luyến tiếc vườn lớn xinh đẹp này, nhưng cha lại là hấp dẫn quá lớn với nó, nó... vẫn là cùng một chỗ với cha thôi.

"Vậy... Phi Đồng đi nói với mẹ, người một nhà chúng ta rời khỏi đây có được không? Mua một ngôi nhà lớn xinh đẹp, cũng xây vườn hoa xinh đẹp như vậy. Sau đó mẹ và Phi Đồng, còn có cha liền ở cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.