Vạn Ngô Chi Linh

Chương 2: Việt nam thẳng tiến !!!




Editor: thanh huyền

"Lâu lắm không xuống bếp, khả năng có chút mới lạ, tiếp theo, anh sẽ làm được tốt hơn." Tiêu Tề thử một ngụm, phát hiện hơi có chút quá, thịt có chút già rồi, cấp tốc cho mình lời bình, xét lại mình, hứa hẹn.

Hạ Thần Hi cười, "Kỳ thực ăn mọi thứ, nhìn bầu không khí, đồ ăn có không ngon hay không là thứ nhì, giống như bụng khi đói bụng, một quả trứng gà ăn thật ngon."

Tiêu Tề thoạt nhìn là người đàn ông theo đuổi hoàn mỹ, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, khả năng anh sẽ cảm thấy làm không tốt, nhưng cô lại cảm thấy đã là phi thường tốt, phi thường khó có được, cô thích đến cực điểm.

"Thực sự?"

"Thực sự!" Hạ Thần Hi lại một lần nữa khẳng định.

Tiêu Tề mỉm cười, ánh mắt như chứa đầy sao.

"Đây là kinh hỉ?" Hạ Thần Hi hỏi.

"Cái này cũng chưa tính kinh hỉ." Tiêu Tề nói, "Kinh hỉ chân chính, sau khi ăn xong đi."

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, anh ta xuống bếp đã là một loại kinh hỉ, còn có cái gì kinh hỉ nữa?

Cô rất chờ mong.

Ăn quá bữa tối, Tiêu Tề lên lầu, cô ở dưới lầu chờ một lát. Hạ Thần Hi nhìn thấy dương cầm trong đại sảnh, hơi ngẩn ra, đây là một đài dương cầm màu trắng, cô đi qua, ở trên phím đàn ấn mấy nốt nhạc.

Như bị cái gì dắt.

Hạ Thần Hi ngồi xuống, đàn một khúc dương cầm chính mình quen thuộc.

《 Tình yêu hải dương. 》

Đây là khúc dương cầm rất nổi tiếng, giai điệu lãng mạn, ưu thương, mang theo một tia sầu bi, là một khúc tình yêu kinh điển, nội dung nói về một dôi thanh mai trúc mã, bởi vì gia cảnh bất đồng.

Giai tầng bất đồng, lý niệm bất đồng.

Cuối cùng theo tình nồng đến cố sự chia tay.

Đoạn trước rất lãng mạn, chậm rãi chảy xuôi, giống như có thể cảm giác được hương thơm tình yêu, tựa hồ có thể cảm giác được tình yêu hương thơm, phần sau rất trầm trọng, ưu thương, cũng không phải là sâu sắc như vậy, lại rất rõ ràng, không thể xem nhẹ.

Cho nên, này từ khúc gọi tình yêu hải dương.

Tình yêu, cũng có khóa bất quá hải dương.

Cô không biết vì sao vừa ý từ khúc này, cô cũng không biết, đến chính mình có thể đàn được tốt như vậy.

Nhiều năm như vậy, cô rất ít đàn từ khúc.

Cô nhớ ở trong mơ, năm mười sáu tuổi cô có ngồi trước một câu dương cầm, tâm tình khoan khoái đàn từ khúc, không biết từ đâu truyền đến một trận tiếng mắng.

Sát nhân cần thương, đao, không cần học đàn.

Cô muốn phản bác, lại không thể nào phản bác.

...

Một từ khúc hoàn, truyền đến tiếng vỗ tay.

Tiêu Tề đang xoay tròn trên thang lầu, vỗ tay mỉm cười, ánh mắt sủng nịch.

Như một quý công tử xã hội thượng lưu

Hạ Thần Hi có chút ngượng ngùng, Tiêu Tề đàn dương cầm rất khá.

So với cô tốt hơn.

"Đã lâu không có ngheem đánh đàn, thật là thoải mái."

"Quá khứ thường đàn sao?"

"Cũng không phải thường thường." Tiêu Tề một bên xuống thang lầu một bên cười nói, "Có một khoảng thời gian, không biết tại sao em muốn học dương cầm, chính là để giáo sư dạy, giáo sư chê em ngốc, thế là giáo sư không dạy, em liền tới làm phiền anh.”

Thời gian đó, thực sự rất tốt đẹp.

Đảo đơn độc hoa tươi, bãi biển cát trắng.

Một giá dương cầm màu trắng để ở trên bờ biển.

Sóng biển trận trận, bạc toái hoa.

Thiếu niên anh tuấn lãnh ngạnhdạy một cô thiếu nữ học dương cầm, ánh nắng tươi sáng, chiếu xạ ở trên người bọn họ, ở cát trắng lôi ra hai bóng dáng.

Với Tiêu Tề mà nói, đó là một đoạn ký ức thật đẹp.

Anh đã từng, bọn họ sẽ bên nhau thiên trường địa cửu.

Đột nhiên, một tiểu động vật màu trắng rất tinh linh lủi qua đây, nhào tới trên người Hạ Thần Hi, thoáng cái nhảy đến trên đầu gối của cô.

Đó là một tiểu động vật rất đáng yêu.

Toàn thân lông xù , mắt lục phỉ thúy, mũi phấn phấn, toàn thân tuyết trắng, đẹp đáng yêu được không thể tưởng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.