Vân Nê

Chương 19




Đó là lúc mà bọn họ đã ở cùng nhau được một năm, khi ấy Ân Triệu Lan đã vào tập đoàn Trung Thiên của Trịnh Liệt làm việc, hơn nữa cũng đạt được chút thành tựu.

Ân Triệu Lan vì chức vị này ra giá rất nhiều, thậm chí còn nghiêm cấm Trịnh Liệt để lộ ra thân phận tình nhân của y. Trịnh Liệt đối với y ngoan ngoãn nghe lời, không có gì là không đáp ứng. Bất quá, nhìn Ân Triệu Lan vì thế mà mất ăn mất ngủ, thậm chí còn không ngó ngàng gì tới hắn, Trịnh Liệt trong lòng có chút khó chịu. Nhưng Ân Triệu Lan tại công ty có được vài thành tích, đối với tập đoàn đều là chuyện có lợi, thế nên hắn vẫn là nhịn xuống không ý kiến gì. Có được người vợ giỏi giang như thế, Trịnh Liệt vừa buồn rầu vừa kiêu ngạo.

Hắn không phải không thể nhẫn nại, nhưng quan điểm của hắn là tận hưởng lạc thú trước mắt, sáng nay có rượu sáng nay say. Chỉ cần hắn vẫn còn dư dả tiền tài để hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, hắn tuyệt đối sẽ không vì sự nghiệp mà dốc sức dốc lòng. Vì giúp đỡ Ân Triệu Lan bang trợ Ân gia, hắn đã ngoại lệ cố gắng trong một khoảng thời gian rất dài. Giờ lại gặp Ân Triệu Lan trưởng thành hơn có thể tự mình đảm đương một phía, hắn liền buông tay mặc kệ.

Nếu có thời gian, hắn tình nguyện cùng Ân Triệu Lan thưởng thức bữa tối lãng mạn bên ánh nến, cùng y lăn vài vòng trên giường, hoặc là ra ngoài cùng đám bạn hữu ăn uống ngoạn nhạc, cho dù không giống những người khác chơi đến mức leo lên giường thì cũng còn rất nhiều thứ khác để vui đùa.

Hôm ấy là sinh nhật Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan lại vì một công sự khẩn cấp mà không tới tiệc mừng sinh nhật hắn. Bình thường Trịnh Liệt đều theo y, nhưng ngày quan trọng như thế mà Ân Triệu Lan lại tỏ thái độ như vậy, Trịnh Liệt vẫn là thật mất hứng.

An Thế Duy ôm chặt vai hắn “Liền biết cậu ta chả là cái dạng gì tốt! Để ý cậu ta làm gì, chúng ta ngoạn chúng ta!” Hắn chính là tối không vừa mắt cảnh Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan chung một chỗ, bình thường vẫn luôn châm ngòi li gián, Trịnh Liệt còn vì thế cãi nhau với hắn vài lần, dẫn đến quan hệ giữa hai người vài lần rạn nứt. Nhưng mỗi lần như thế, An Thế Duy cũng là mặt dày sáp lại gần hắn, Trịnh Liệt giận cũng không dai, liền không cùng hắn so đo, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Trịnh Liệt lần này không vì Ân Triệu Lan nói đỡ lời, mặt mũi âm trầm tự mình đi nhận lời chúc mừng của đám hồ bằng cẩu hữu.

Mấy chén rượu vào bụng hắn cũng liền hết giận, An Thế Duy nhân cơ hội đẩy tới bên hắn mấy cậu bé xinh xắn hắn vẫn là đẩy trở về, trước mười hai giờ liền vung áo khoác lên vai, trở về biệt thự mà Ân Triệu Lan đang ở. Hắn vẫn là ôm hy vọng Ân Triệu Lan không có nhẫn tâm với hắn như vậy, cho dù điện thoại tới giờ vẫn chả có lấy một cái tin nhắn hay một cú điện thoại, hắn vẫn là chưa hết hy vọng.

Nhưng công dã tràng. Biệt thự không có lên đèn, không có một chút nhân khí. Gần mười hai giờ, vẫn không thấy nhân ảnh Ân Triệu Lan đâu. Trịnh Liệt trong lòng tức giận, ném tây trang xuống đất, buồn bực nhào vào cái giường lớn mà hai người vẫn thường triền miên trên đó, dần dần rơi vào một mảnh hôn ám.

Tại thời điểm hắn sắp ngủ, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Trịnh Liệt đang mơ mơ hồ hồ bỗng tinh thần chấn động, tâm tình nhịn không được khấp khởi vui mừng. Nhìn đi! Cố gắng hai năm rốt cuộc cũng thu được kết quả, Ân Triệu Lan như thể nào lại đối hắn không có chút ý tứ gì?

Thân thể thiếu niên ấm áp thon gầy dựa vào hắn, trên người mang theo hương vị quen thuộc. Trịnh Liệt không có mở mắt, chỉ là cảm thấy đầu mình được nâng lên, một ly nước ấm được đưa đến bên miệng hắn.

Hắn chính là đang khát, lại có ái nhân hầu hạ tận miệng, tâm tình cực tốt, không hề do dự một hơi uống sạch nước.

Sau đó là một loạt âm thanh sột soạt của tiếng quần áo được cởi, Trịnh Liệt không khống chế được, khóe môi hơi cong lên, mở mắt nhìn về phía thiếu niên. Nhưng có lẽ là do hắn uống rượu say quá mức, trước mắt chỉ là một mảnh mông lung, không thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp anh tú của thiếu niên…

Rất nhanh một khối thân thể trần trụi chui vào lòng hắn. Với dĩ vãng giống nhau, Trịnh Liệt như một thiếu niên ngây ngô chưa có kinh nghiệm rất nhanh bị kích động, hắn cảm giác lửa nóng khó nhịn ở dưới thân, thân thể hắn tràn đầy khát vọng người kia.

Trịnh Liệt không chút nghĩ ngợi đem thiếu niên đặt dưới thân, bức thiết, yêu quý, bao hàm cả yêu thích, cố gắng ôm chặt giữ lấy thiếu niên.

Trừ bỏ việc khi miệng lưỡi giao triền thiếu niên có chút kháng cự – có thể là trong miệng hắn mùi rượu quá nồng, những cái khác thiếu niên đều dịu ngoan phối hợp, đây là điều hiếm thấy, chắc chắn là vì hôm nay là sinh nhật hắn! Nếu đây là quà sinh nhật của y, Trịnh Liệt cảm giác như vậy là đủ rồi! Hắn điên cuồng trên người thiếu niên thảo phạt, bên trong cơ thể y một lần lại một lần phát tiết, cuối cùng đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, thỏa mãn ngủ…



Khi Trịnh Liệt tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn còn khối thân ấm áp của thiếu niên. Hắn mơ mơ màng màng hôn hôn lên bờ vai trần của thiếu niên, cười cười, nụ cười có điểm ngốc nghếch, lại mang theo điểm hạnh phúc.

“Trịnh Liệt” Thanh âm Ân Triệu Lan vang lên trong phòng, mang theo một tia khô khốc.

“Ân?” Trịnh Liệt biếng nhác lên tiếng, sau đó cả người cứng đờ.

Hắn nhanh chóng từ trên giường bật dậy, khiếp sợ nhìn một Ân Triệu Lan đang ăn mặc chỉnh tề đứng ở một bên giường! Hắn lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên nằm bên cạnh hắn vừa rồi. Hắn mắng một tiếng, thiếu niên trên giường kia, cùng Ân Triệu Lan có tới bảy phần giống nhau.

Lại nhìn tới dấu vết trên người thiếu niên, Trịnh Liệt như bị sét đánh!

“Shit! A Lan, tôi, tôi là tối qua uống rượu, tôi không biết, …” Hắn buông tay vò đầu tóc rối bời, vạn phần ảo não thốt ra. Hắn hoàn toàn không hề có ý phản bội Ân Triệu Lan.

Ân Triệu Lan sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, nhưng không tỏ vẻ gì, ánh mắt lại có một mạt kỳ dị. Trịnh Liệt đang tự oán trách bản thân không có phát hiện ra.

Lúc này thiếu niên đang nằm trên giường đã tỉnh, y mở mắt ra nhìn tới tình huống trong phòng, im lặng ngồi dậy, cau mày cố nén cảm giác khó chịu mà lui đến góc giường.

Ân Triệu Lan đem quần áo ném cho thiếu niên “Trác Thư Nhiên, cậu ra ngoài trước đi”.

Thiếu niên được gọi là Trác Thư Nhiên kia không quản là đang có người nhìn, nhanh chóng lại trầm mặc mặc quần áo, rồi rời khỏi phòng.

Hành động của cả hai khiến Trịnh Liệt ngẩng đầu, lúc này cho dù có ngốc hắn cũng phải nhìn ra có điểm không thích hợp. Hắn nhìn thân hình bề ngoài đều thực tương tự Ân Triệu Lan của Trác Thư Nhiên, trong lòng hiện lên dự cảm bất thường, nhịn không được lớn tiếng nói “Đứng lại! Không nói rõ ràng, ai cũng không thể đi!”

“Còn chưa đủ rõ ràng sao?” Ân Triệu Lan hỏi lại.

“Ân Triệu Lan!” Trịnh Liệt gầm nhẹ!

Ân Triệu Lan hít sâu một hơi “Trịnh Liệt, đa tạ anh đã giúp đỡ tôi cùng toàn gia tôi bấy lâu nay. Nhưng tôi cũng đã trả giá đắt, tôi thật sự chịu không được. Trác Thư Nhiên là tôi mất rất nhiều công sức mới chọn được, hãy coi cậu ấy là thế thân của tôi đi! Anh cũng thích, không phải sao? Không phải tôi cũng được không phải sao?”

Trịnh Liệt nhất thời như lâm vào mộng “Cậu đang nói cái quỷ gì vậy?”

Ân Triệu Lan chỉ vào Trác Thư Nhiên “Sự thật bày ra trước mắt!”

“Tôi đã nói tôi chỉ là uống rượu…” Trịnh Liệt đột nhiên linh quang chợt lóe “Cậu bỏ thuốc tôi, sao cậu dám?” Hắn nhớ tới ly nước tối hôm qua, đột nhiên hiểu ra, khó có thể tin trừng lớn mắt.

Hắn liền nghĩ hắn như thế nào mà lại nhận sai người. Từ lúc ở cùng Ân Triệu Lan không phải là chưa từng quá chén, nhưng cho dù có uống rượu hắn cũng sẽ không phạm sai lầm này. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng đến một ngày Ân Triệu Lan bỏ thuốc hắn.

Ân Triệu Lan làm ra loại sự tình này cũng có chút chột dạ, y dưới ánh mắt chỉ trích của Trịnh Liệt nhịn không được cấp thiết hô to “Bởi vì tôi không phải đồng tính! Bởi vì tôi căn bản không yêu anh! Bởi vì tôi rốt cuộc không chịu nổi việc ở cùng anh hư tình giả ý!”

Từng câu từng chữ đâm vào tai khiến Trịnh Liệt triệt để ngây ngẩn cả người.

Không phải đồng tính! Không yêu! Hư tình giả ý! Hư tình giả ý? Cho nên hai năm này ân ân ái ái, tất cả đều là giả?

“Ân Triệu Lan, cậu có gan nói lại lần nữa!” Trịnh Liệt đỏ mắt gào lên.

“Lặp lại một ngàn lần nữa cũng vậy! Tôi không yêu anh! Tôi không chịu nổi việc anh chạm vào tôi!” Ân Triệu Lan lạnh giọng nói.

“Cậu giỏi lắm! Ân Triệu Lan, cậu giỏi lắm!” Trịnh Liệt trừng mắt, một quyền nện mạnh xuống giường, tức giận không thể kiềm chế.

Ân Triệu Lan chấn động, nhưng không chút nào yếu thế! Y muốn tự tay chấm dứt đoạn quan hệ dị dạng này!

“Vì cái gì? Tôi đối cậu không đủ tốt sao? Tôi yêu cậu chưa đủ sao?” Trịnh Liệt phẫn nộ chất vấn.

Rốt cuộc đem gáng nặng trong lòng nói ra, Ân Triệu Lan đối với vẻ mặt giận dữ của Trịnh Liệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi “Một năm này tôi đã dùng cơ thể tôi trả cho anh rồi. Chúng ta cứ như vậy coi như sòng phẳng đi… Nếu anh yêu tôi thì tha cho tôi đi, van cầu anh…” Y nghiêng mắt qua chỗ khác không nhìn tới Trịnh Liệt. Y là biết hai năm này Trịnh Liệt vô cùng chiếu cố y, nhưng tình yêu… thì không thể.

Trịnh Liệt thở hổn hển, sắc mặt chợt trắng chợt xanh, khó coi đến cực điểm. Chính mình thâu tâm đào phế đối một người coi trọng như châu như bảo hai năm, đối phương lại không chút cảm kích, còn coi đó là vũ nhục, trong lòng cực độ khó chịu. Kẻ cao ngạo như Ân Triệu Lan, thậm chí vì muốn rời bỏ hắn mà mở miệng cầu hắn!

Bị người ghét bỏ tới mức này, Trịnh Liệt cảm thấy chính mình vừa đáng thương vừa đáng buồn, nhưng chính hắn cũng không thấp kém tới mức đem mặt nóng của chính mình dán vào mông lạnh của Ân Triệu Lan.

Lửa giận dần dần chuyển thành thương tâm cùng thống khổ, Trịnh Liệt gục đầu xuống lạnh lùng nói “Cậu đi đi”.

Ân Triệu Lan vốn tưởng rằng sẽ bị đánh, thế nhưng rốt cuộc lại chỉ có bâng quơ ba chữ, y liếc mắt nhìn Trịnh Liệt, chỉ là Trịnh Liệt cúi đầu, không để ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

“Tôi thực xin lỗi.” Một lúc lâu sau, Ân Triệu Lan nhịn không được nói “Tôi sẽ tiếp tục ở lại Trung Thiên, dùng cách khác trả nợ món nợ nhân tình này cho anh”.

“Tôi nói, cậu cút!” Trịnh Liệt lạnh lùng lặp lại một lần, không lưu nửa điểm tình cảm.

Ân Triệu Lan cứng người, Trịnh Liệt còn chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với y. Nhưng hiện giờ trong lòng y chỉ tràn đầy hương vị được giải thoát, cũng không muốn chọc tức Trịnh Liệt, vì thế khẽ cắn môi đứng lên, không chút do dự rời khỏi phòng.

“A a a a a a!” Vừa ra khỏi cửa, một tiếng thét bao hàm cả phẫn nộ, thương tâm lẫn thất vọng từ trong phòng truyền ra, sau đó là những tiếng binh binh bang bang hỗn tạp.

Ân Triệu Lan không khỏi đình chỉ cước bộ, sắc mặt trắng bệch. Nhưng chỉ lát sau, trong mắt y chỉ còn một mảnh quyết tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.