Vạn Năm

Chương 93: Chương 93: Ký Ức Kiếp Trước !




La Thần không lên tiếng.

Đồ Sơn Quỹ Họa trầm giọng nói: “Người xưa trong tộc bọn ta kể lại có chút khác biệt với những gì mọi người tương truyền.”

La Thần vừa nãy nói, Vương của tộc Cửu Vĩ Hồ đã từng thôn phệ Hoang Hỏa từ đợt vá trời của Nữ Oa, mới sinh ra Hồ Hoang Hỏa mà chỉ tộc bọn họ mới có.

Vậy chính là nói, kẻ cuối cùng thấy được Nữ Oa chính là Vương của tộc Cửu Vĩ Hồ kia, đó là trong trường hợp Nữ Oa không dùng thân mình để vá trời.

Vinh Tuệ Khanh vội hỏi: “Trong tộc các cô nói như thế nào? Có thể nói cho bọn ta nghe không?”

Phác Cung Doanh ngồi trên bãi cát đứng dậy, đến bên cạnh Đồ Sơn Quỹ3Họa, yên lặng nhìn nàng.

Đồ Sơn Quỹ Họa khẽ dừng, nhìn về phía bầu trời thôn trang.

Trưởng Lăng Trận bên kia cuối cùng đã bị Hồ Hoang Hỏa của Đồ Sơn Quỹ Họa phá vỡ.

Những tu sĩ bị Trưởng Lăng Trận vây khốn vừa có được tự do, liền nháo nhào bay lên pháp khí của mình, chen lấn rời khỏi cái nơi quái dị này, lo lắng chậm mất một bước.

Tu sĩ cấp thấp không có pháp khí phi hành chạy ra bãi cát, thấy biển rộng mênh mông, đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy lâu thuyền dừng ở đằng xa kia, chính là bè nổi của đám người Vinh Tuệ Khanh.

“Nơi đó có thuyền kia!” Tu sĩ khát vọng tự do tựa như điên rồi, bay qua chỗ lâu thuyền.

La0Thần nhíu mày, đang muốn ra tay, Vinh Tuệ Khanh ngăn y lại.

“Không cần xen vào, bọn họ không thể lên đâu.” Nếu không thì yêu linh của bè nổi thà đập đầu tự tử một phát cho xong, ngay cả những tu sĩ cấp thấp này mà còn không giải quyết được, chính nó cũng phải tự ngại mà xưng mình là yêu linh.

Quả nhiên chẳng lâu sau, những tu sĩ kia còn chưa chạm đến thành thuyền, từng kẻ một đã rơi khỏi không trung, rớt vào biển Trầm Tinh.

Có mấy tu sĩ thấy tình thế không ổn, nhanh chóng bơi trở về.

Mà có vài tu sĩ lại không may mắn như vậy, lập tức bị một ít động vật biển và tinh linh ẩn mình dưới biển tha đi.

“Nơi đây5không phải chỗ nói chuyện, chúng ta lên thuyền trước đi.” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh nói.

Đồ Sơn Quỹ Họa nheo mắt, quan sát lâu thuyền ở đằng xa: “Là thuyền của các người.”

“Thuyền nhỏ tồi tàn, khiến cho Vương nữ chê cười rồi.” Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ khiêm tốn.

Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ, nhảy vọt lên trước, bay qua chỗ lâu thuyền.

Vinh Tuệ Khanh cũng theo sát, vừa phi hành vừa giao tiếp với yêu linh của bè nổi, nói cho nó biết, người đang đến đều là bạn bè của cô, bảo yêu linh cho vào.

Yêu linh của bè nổi không tình nguyện lắm mở kết giới ra, để cho đám người bọn họ đi vào.

Tu sĩ trên đảo thấy cảnh này, lập tức lại hăng hái lên, muốn4cùng bay qua.

Nhưng lâu thuyền phía xa nhanh chóng nhấp nháy hai cái, liền biến mất khỏi mặt biển, hoàn toàn vô ảnh vô tung.

“Để nó chạy mất rồi...” Các tu sĩ giậm chân mắng vài tiếng, đành cam chịu số phận mà tiếp tục ở trên đảo, chờ có cơ duyên tiếp theo, bọn họ mới rời đi được.

Bằng không biển Trầm Tinh mịt mờ thế này, bọn họ tùy tiện bay ra ngoài, còn chưa thấy bờ đã rơi xuống biển rồi.

Thay vì mạo hiểm rời đi, còn không bằng cứ đợi ở đây, tăng cường tu luyện, chờ sau này tu vi thăng tiến rồi, đương nhiên bọn họ sẽ có thể bay ra biển Trầm Tinh.

Chỉ là không ngờ đến, lâu thuyền của đám người Vinh Tuệ Khanh vừa9rời đi, luồng thần thức của con suối kia liền trở về, bắt nhốt số tu sĩ còn sót lại, tiếp tục bắt đầu quá trình tu luyện dài đằng đẵng của mình, chuyện này về sau không đề cập nữa.

Đám người Vinh Tuệ Khanh lên lâu thuyền, yêu linh của bè nổi lập tức nói với Vinh Tuệ Khanh, nó rất không thích mùi vị chỗ này, dự định lập tức rời khỏi nơi này.

Vinh Tuệ Khanh để nó tự quyết định, cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, rất nhiều nghi vấn cần được giải thích.

Đồ Sơn Quỹ Họa mang theo Linh Vũ, còn có tám nam hộ vệ của Linh Vũ lên lâu thuyền, Phác Cung Doanh đương nhiên cũng đi theo phía sau.

Cũng may lâu thuyền ba tầng này có rất nhiều gian phòng, cho dù những người này mỗi người ở một gian cũng có thể đủ.

Vinh Tuệ Khanh kiên nhẫn đợi sau khi Đồ Sơn Quỹ Họa thu thập xong, mới đến tìm nàng nói chuyện.

Đồ Sơn Quỹ Họa đã thay một một bộ quần áo màu đỏ mới, chất liệu kia thoạt nhìn không phải tơ cũng không phải lụa, thế nhưng lấp lánh nhẵn nhụi, không biết là chất vải gì làm thành.

“Đừng nhìn nữa, đây là hộ giáp Chức Nữ của tộc Thiên Hồ tặng cho ta, ta vẫn không nỡ mặc, nhưng giờ cũng chỉ có một bộ quần áo này là có thể mặc.” Đồ Sơn Quỹ Họa sảng khóa cười, mời Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống.

La Thần không mời mà đến, tùy tiện ngồi bên người Vinh Tuệ Khanh.

Đồ Sơn Quỹ Họa cũng không trách móc, hâm mộ nhìn hai người kia mà nói: “Hai người các ngươi thật hữu duyên, lâu như vậy vẫn còn ở bên nhau, thật là khó có được.” Nói xong khẽ thở dài, bộ dạng như hết cách.

Phác Cung Doanh cũng nghiêm mặt đẩy cửa tiến vào, nói: “Ta không yên tâm về nàng, nếu không trông chừng nàng cả ngày lẫn đêm, ta lo lắng nàng lại đi mất.”

Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn Phác Cung Doanh, vẻ mặt bình tĩnh, sâu trong đáy mắt còn có một tia thương xót, nhìn đến Phác Cung Doanh kinh hồn bạt vía, vẻ mặt tựa hồ sắp khóc đến nơi.

Một tu sĩ lập tức có thể tiến vào Nguyên Anh vậy mà lại lộ ra vẻ mặt thống khổ và vô lực thế này, quả thật khiến người ta vừa buồn cười, vừa thương xót.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh khẽ động, lặng lẽ vươn tay, cầm lấy bàn tay của La Thần dưới bàn.

Một bàn tay nhỏ mềm mại lại hơi ẩm ướt nắm lấy bàn tay to lớn của La Thần, La Thần vô thức lật tay lại cầm chặt bàn tay nhỏ bé kia.

Hai người lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn Đồ Sơn Quỹ Họa nói chuyện với Phác Cung Doanh.

Đồ Sơn Quỹ Họa ngập tràn áy náy, nhưng trừ áy náy ra, nàng cũng không còn tình cảm gì khác nữa.

“Chàng ngồi xuống trước đi, ta nói về chuyện của Nữ Oa với bọn họ trước đã.” Đồ Sơn Quỹ Họa làm việc đâu vào đấy, trấn tĩnh tự nhiên, quả thật là có phong phạm của kẻ vương giả.

Vinh Tuệ Khanh ngồi bên cạnh La Thần, tựa đầu lên vai y, khóe miệng treo nụ cười, nghe Đồ Sơn Quỹ Họa kể lại câu chuyện cổ xưa tương truyền trong tộc của bọn họ, chuyện đã xảy ra có liên quan đến thời khắc sau cùng của Nữ Oa.

“Trưởng lão trong tộc bọn ta đã từng nói, năm đó vị tiền bối thôn phệ Hoang Hỏa kia từng lưu lại ghi chép.” Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.

“Ghi chép? Ghi chép như thế nào?” Vinh Tuệ Khanh ngồi thẳng người.

“Có người nói là mấy bức tranh, ta cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng cha ta đã từng thấy, khi còn bé cũng xem nó như chuyện cổ tích mà kể cho bọn ta nghe. Sau này ta mới biết được, câu chuyện lưu truyền trong tộc bọn ta cùng với câu chuyện truyền miệng trong Nhân giới khác nhau một trời một vực.”

La Thần cũng hứng thú: “Nếu có cơ hội, Vương nữ có thể mượn cho bọn ta xem một chút không?”

“Đúng vậy đúng vậy, mượn cho bọn ta nhìn một chút, được không?” Vinh Tuệ Khanh năn nỉ nói.

Nếu như chỉ có La Thần đề nghị, Đồ Sơn Quỹ Họa còn có thể đùn đẩy cho qua.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh nói ra, vậy không thể từ chối rồi.

Bởi vì nàng nợ Vinh Tuệ Khanh một ân tình lớn.

Trước đây tuy bản thân từng cứu Vinh Tuệ Khanh một lần, thế nhưng lần ấy, mục tiêu chủ yếu của bản thân vốn dĩ không phải là Vinh Tuệ Khanh, cứu Vinh Tuệ Khanh chỉ là tiện tay mà thôi, không giống với lần này, lần này là Vinh Tuệ Khanh cố ý đến cứu mình.

Về tình về lý, Đồ Sơn Quỹ Họa đều phải báo đáp Vinh Tuệ Khanh.

Đồ Sơn Quỹ Họa trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Ta đồng ý với cô, về sau có cơ hội, nhất định sẽ lấy mấy bức tranh ra cho cô xem.”

“Được, có điều bây giờ cô vẫn nói trước đi, mấy bức tranh vẽ cái gì? Vì sao cô nói chuyện Nữ Oa dùng thân vá trời không giống với chuyện ta biết?” Vinh Tuệ Khanh vội vã hỏi, gấp gáp đến độ khiến La Thần và Phác Cung Doanh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

Ánh mắt của La Thần và Phác Cung Doanh đụng nhau, sau đó đều dịch chuyển đi.

Đồ Sơn Quỹ Họa ngồi lên giường nhỏ đối diện, khoanh chân dài lại, dùng tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối bên đùi phải, chậm rãi nói: “Theo lời cha ta, mấy bức tranh kia vẽ lại toàn bộ tình hình lúc lão tổ tông vô tình đi tới Đại Hoang, thôn phệ Hoang Hỏa.”

“Lúc đầu, lão tổ tông đi đến Đại Hoang là nghe chim Phượng đưa tin, báo Nữ Oa vá trời thành công, để ông ấy đi ăn mừng.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc cắt đứt lời Đồ Sơn Quỹ Họa: “Không đúng, không phải nói Thiên Đạo đổ nát quá trầm trọng, Nữ Oa không thể nào vá được, thế nên mới phải dùng thân nhảy vào Thiên Đạo, mới vá trời thành công sao?” Tại sao lại biến thành vá trời thành công, gọi tất cả mọi người đến chúc mừng?

Đồ Sơn Quỹ Họa cười nói: “Cô đừng có gấp, nghe ta nói tỉ mỉ. Ta cũng chỉ biết đến như vậy, nếu có nghi vấn, dù là ai cũng không thể nào giải đáp giúp cô đâu. Lão tổ tông của bọn ta trăm vạn năm trước đã phi thăng, khi đó yêu tu còn chưa đến Nhân giới tu hành đâu.”

Vinh Tuệ Khanh im miệng, đưa tay ra hiệu Đồ Sơn Quỹ Họa nói tiếp.

“... Lão tổ tông đi đến Đại Hoang, thấy Nữ Oa quả nhiên đã vá trời thành công, bầu trời ngũ thải tân phân*, lỗ thủng kia quả nhiên đã bị đá ngũ sắc lấp kín kẽ, cơn mưa lớn mấy vạn năm nay cũng ngừng rơi, lần đầu tiên mặt trời ló ra khỏi tầng mây, chiếu sáng lên núi Đại Hoang. Núi Đại Hoang vốn chưa từng có bất kì cỏ cây hoa lá nào có thể sống được, thế mà giờ đây sự sống tràn đầy, toàn bộ ngọn núi được sắc xanh bao phủ, cây cỏ um tùm, sức sống dào dạt, các loại kỳ hoa dị thảo liên tiếp xuất hiện. Nữ Oa bắt đầu múa lụa dưới ánh mặt trời, múa một khúc bay lên trời xanh.”

* Ngũ thải tân phân: sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa.

Vinh Tuệ Khanh nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, trong lòng mong mỏi khó nhịn, truyền âm nói với La Thần: “Nếu có cơ hội thấy tận mắt một lần thì tốt quá.”

La Thần bật cười: “Nàng cũng quá tham lam rồi. Muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng của trăm vạn năm trước, vậy là nàng muốn trở lại thời kỳ Chúng Thần Chi Loạn sao? Ta có thể nói cho nàng biết, những ngày tháng ấy, ngay cả kẻ đứng đầu Ma giới những đời trước cũng không muốn nhớ lại.”

Những tháng ngày khiến cho Ma Vương nghĩ lại mà kinh.

Được rồi, Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ thừa nhận, chàng thắng.

Cuộc sống như thế, ta cũng không muốn trở về.

Ngẫm lại cũng quá đáng sợ.

Đồ Sơn Quỹ Họa nhíu mày, tựa hồ đang trách cứ Vinh Tuệ Khanh không tập trung nghe kể, tiếp tục nói: “Sau khi Nữ Oa múa, nàng vốn muốn bay trở về động phủ của mình, đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên trở nên u ám không gì sánh được, tựa hồ có vị đại thần thông, che lấp bầu trời, chắn toàn bộ ánh mặt trời. Nữ Oa bèn đốt Hoang Hỏa ban nãy dùng vá trời thêm lần nữa, chiếu sáng toàn bộ chân trời. Mà lúc này đây, trong mây đen bỗng nứt ra một cái khe, vô số trận gió từ trong khe hở đó thổi ra, tạo thành cơn lốc khổng lồ, cuốn Nữ Oa vào bên trong. Nữ Oa vừa mới vá trời xong, linh lực chưa khôi phục, liền bị cơn lốc xoáy kia hút bay khỏi mặt đất. Lão tổ tông bay đến muốn trợ giúp Nữ Oa một tay, lại bị Nữ Oa ngăn cản, không cho ngài để bản thân mình bị cuốn vào. Trước khi Nữ Oa hoàn toàn bị hút vào khe nứt kia, Nữ Oa ném ngọn lửa Hoang Hỏa để cho lão tổ tông nuốt vào.”

Tiếng hít thở của Vinh Tuệ Khanh như bị nghẹn lại, có vẻ không tiếp thu được bước chuyển ngoặt như vậy.

“Sau Bàn Cổ, Nữ Oa chính là đại thần lớn nhất, còn ai có thể ra tay với nàng?” Vinh Tuệ Khanh hơi không tin, cau mày hỏi tiếp.

Đồ Sơn Quỹ Họa cười khẽ: “Sự tình đằng sau, lão tổ tông của bọn ta cũng không biết rõ. Trước đây ngài cũng cho là như vậy, thậm chí cho rằng Nữ Oa chỉ bị nhốt trong chốc lát, đợi linh lực của nàng khôi phục, nhất định sẽ trở về. Thế nên ngài đợi trên núi Đại Hoang mấy vạn năm, luyện ngọn lửa Hoang Hỏa thành ngọn lửa của Vương tộc Cửu Vĩ Hồ. Thế nhưng cũng không chờ được ngày Nữ Oa trở về.”

“Từ đó về sau, Nữ Oa biến mất khỏi tam giới. Mà khi lão tổ tông trở lại địa bàn của mình, mới biết được Nhân giới đã sớm lưu truyền tin tức có liên quan đến Nữ Oa, nói nàng vá trời thất bại, không còn cách nào khác bèn dùng thân mình nhảy vào khe nứt trên trời, vì thế trời mới được vá thành công. Người phàm ở Nhân giới cảm động đến rơi nước mắt, khắp nơi đều xây thật nhiều miếu Nữ Oa nương nương, thờ cúng nàng.”

Vinh Tuệ Khanh nghe mà lặng thinh.

Hai lời giải thích, rốt cuộc là bên nào mới đúng?

Phác Cung Doanh lại chẳng chút nào quan tâm rốt cuộc là Nữ Oa đi vá trời hay là bị hại, cố chấp làm rõ thân phận xuất quỷ nhập thần của Đồ Sơn Quỹ Họa: “Được rồi, chuyện của Nữ Oa nói xong rồi, bây giờ nàng có thể nói rõ chuyện Thích Đại Đại, Diệp Tinh, còn có Quỹ Họa rốt cuộc là sao chưa?!”

Vinh Tuệ Khanh thấy vẻ mặt Đồ Sơn Quỹ Họa do dự, vội vàng cười ngắt lời: “Đúng vậy, các người làm sao đến được hòn đảo kia? Thiếu tông chủ, làm sao ngươi lấy được tin tức này?”

Lúc đầu Vinh Tuệ Khanh vào Thanh Vân Tông làm Đại Trận Pháp Sư, không lâu sau Phác Cung Doanh nghe nói có được một tin tức, bèn vội vã xuống núi, từ đó một đi không trở lại, mãi đến khi cô phát hiện bọn họ bị bao vây bên trong Trưởng Lăng Trận.

“Đúng vậy, ngươi làm thế nào mà biết tung tích của ta?” Đồ Sơn Quỹ Họa hỏi ngược lại.

Phác Cung Doanh bị hỏi đến bối rối, ánh mắt nhìn sang nơi khác, đáp lại: “... Nghe bằng hữu nói.”

“Bằng hữu?” Đồ Sơn Quỹ Họa nở nụ cười: “Có phải Linh Vũ hay không?”

Phác Cung Doanh nhắm mắt không nói.

Đó chính là ngầm thừa nhận.

Đồ Sơn Quỹ Họa thở dài, khẽ vẫy tay.

Linh Vũ ánh mắt ngái ngủ mông lung xuất hiện trước mặt Đồ Sơn Quỹ Họa: “Vương nữ, có chuyện gì vậy?”

“Có phải là cô tiết lộ hành tung của ta cho Phác Cung Doanh biết hay không?” Đồ Sơn Quỹ Họa nhàn nhạt hỏi, tuy ngữ điệu nhẹ nhàng, thế nhưng tự có uy nghiêm, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Quả nhiên Linh Vũ bị dọa đến tỉnh ngủ, vội đáp: “Vương nữ, ta không cố ý. Lúc đó Vương nữ bỗng nhiên bặt vô âm tín, ngay cả cảm ứng của thành chủ cũng không có tin tức của cô, thành chủ lo lắng cô gặp chuyện không may, mới để ta đi tìm cô. Ta tra được chỗ cô xuất hiện cuối cùng là gần biển Trầm Tinh nằm kề với Thanh Vân Tông, thế nên ta...” Ngượng ngùng liếc nhìn Phác Cung Doanh.

Phác Cung Doanh thấy Linh Vũ đã nhận tội, chỉ đành đứng lên nói: “Sự tình đúng là như vậy. Ta lo lắng an nguy của nàng, chỉ đành lặng lẽ đi theo sau Linh Vũ ra biển. Vốn dĩ chỉ dựa vào ta thì không tìm được nàng. Thế nhưng Linh Vũ có cảm ứng với nàng, men theo tia cảm ứng này, rốt cuộc tìm được hòn đảo ấy.” Nói xong Phác Cung Doanh lập tức hỏi ngược lại: “Trái lại nàng nói xem, làm sao nàng tìm được cái hòn đảo kỳ lạ này? Bình thường cứ một đoạn thời gian nàng lại biến mất vài chục năm, rốt cuộc là tại sao nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.