Vạn Năm

Chương 6: Chương 6: Thằng khốn nạn !




Lấy trận kỳ ra từ trong túi càn khôn, bày ra trận pháp che đậy trong phòng xong, Vinh Tuệ Khanh mới dám đưa Tiểu Ô ra khỏi đan điền, nâng trong tay mà hỏi: “Làm sao nữa?”

Tiểu Ô vỗ vỗ cái cánh, vẻ mặt uất ức nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Tiểu Ô đói bụng...”

Vinh Tuệ Khanh: “...”

“Mi muốn ăn cái gì?”

“Thịt yêu thú.” Tiểu Ô nhao nhao đòi ra khỏi lòng Vinh Tuệ Khanh, cái mỏ chim to lớn vậy mà chảy nước miếng.

Một con quạ chỉ muốn ăn thịt.

Vinh Tuệ Khanh càng hết biết nói gì. Lẽ nào đây là sự khác biệt của quạ thần và quạ phổ thông à?

“Chỗ này của ta tạm thời không có. Ặc, có Chúc Dư*, mi ăn3không?” Vinh Tuệ Khanh lấy ra từ trong túi càn khôn một nắm lá xanh.

* Chúc Dư: một loại thực vật trong thần thoại, hình dạng như rau hẹ, hoa có màu xanh, ăn vào sẽ không đói bụng nữa.

Tiểu Ô ngoảnh đầu: “Không ăn. Tiểu Ô không phải là thỏ.”

Còn dám kén chọn?

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Ăn đi. Con nít không được kén ăn. Kén ăn thì sẽ... không lớn được, sau đó tu luyện sẽ tụt dốc.” Cuối cùng còn lấy Ô Lão Tam ra hù dọa Tiểu Ô.

Tiểu Ô không có cách nào, rưng rưng ăn Chúc Dư trong tay Vinh Tuệ Khanh, sau đó mặt mày mang vẻ ghét bỏ mà bị Vinh Tuệ Khanh thu hồi vào trong đan điền.

Để0biểu thị kháng nghị, trở lại bên trong đan điền Vinh Tuệ Khanh, Tiểu Ô ngủ chổng vó trong một không gian hư vô nơi đan điền.

Vinh Tuệ Khanh mặc kệ nó. Một đứa con nít bị chiều hư, để cho nó tự mình kiểm điểm đi.

Vinh Tuệ Khanh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.

Trận ác chiến ngày hôm nay, linh lực của cô tiêu hao rất nhiều, chờ lát nữa còn phải đi gặp người khác, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó, tu sĩ áo lam kia đã được đưa vào trong gian phòng để trả lời trước.

Ở trung tâm của gian phòng đặt một tấm bình phong, phía sau bình phong có người đang ngồi.

Tu sĩ áo lam5đứng trước bình phong mà đáp lời.

“Tại sao chỉ có một mình hắn? Chẳng phải đã nói có hai đệ tử còn sống trở về sao?” Một giọng nói trong trẻo cất tiếng hỏi ở phía sau.

Bên cạnh có người trả lời: “Còn một nữ đệ tử Thanh Vân Tông nữa. Nàng ta vừa trở về, nói muốn điều tức xong mới có thể đến được.”

Giọng nói trong trẻo vừa nãy cười xùy một tiếng: “Không ngờ còn kiêu căng như vậy. Được thôi, ta nể mặt Thanh Vân Tông, cứ chờ nàng ta chút đi. Phải rồi, ân tình của ta, ngươi phải nói cho Phác Cung Tông chủ của Thanh Vân Tông một tiếng. Ta cũng không thích kẻ khác lập lờ ân tình4của mình.”

Giọng nói không lớn, lại phát ra uy áp khắp mọi nơi.

Tu sĩ áo lam đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, không dám tranh cãi, cũng không dám lùi bước, đành phải gắng gượng đứng cúi đầu tại chỗ.

Sau một nén hương, Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc cũng chậm rãi đi đến.

Vừa vào trong gian phòng này, Vinh Tuệ Khanh đã cảm giác được luồng uy áp không đâu không có kia, trong lòng càng thêm bất mãn. Vốn đã là kẻ bề trên, còn cần phải lấy tu vi để bày ra cảm giác tồn tại à? Chèn ép tu sĩ có tu vi thấp hơn mình, thật sự vui đến vậy à?

Người bên kia bình9phong nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đi vào cũng sửng sốt một chút, hung dữ nhìn chằm chằm vào mặt cô mấy lần mới hỏi bằng giọng điệu xoi mói: “Tổ Đinh Mậu các người đi một chuyến hơn hai trăm người, lại chỉ còn hai người các ngươi sống trở về. Các ngươi phải nói cho ta nghe xem, hai tu sĩ Trúc Cơ các ngươi làm thế nào mà sống sót trở về đây?” Người nọ cố ý gằn mạnh hai chữ “Trúc Cơ”.

Vinh Tuệ Khanh và tu sĩ áo lam liếc nhau, đều nghe ra từ trong giọng nói của người nọ mang ý bất thiện.

Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt nói: “Lẽ nào đại nhân không hài lòng khi chúng tôi sống trở về? Hay là đại nhân cho là tổ Đinh Mậu chúng tôi hẳn là nên chết hết sạch ở Long Hổ Sơn mới xứng đáng với lần cứu viện tông môn cấp hai này sao?” Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, nhìn sang kẽ hở bên cạnh bức bình phong, cô biết tuy rằng mình không nhìn thấy người bên kia, thế nhưng người bên kia lại có thể thấy được mình.

“Hừ! Ta chẳng qua là biểu thị một chút nghi ngờ mà thôi. Yêu thú công kích Long Hổ Môn lần này có tu vi bất phàm, những tu sĩ có tu vi cao hơn các ngươi còn không thể tránh thoát được độc thủ của đám yêu thú này. Hai kẻ các ngươi lại có tài đức gì mà lại may mắn tránh khỏi?” Người sau tấm bình phong dường như đã bị lời nói của Vinh Tuệ Khanh chọc giận.

Vinh Tuệ Khanh thầm làm mặt quỷ trong lòng. Người sau tấm bình phong tu vi cao thâm khó dò, thế nhưng hình như không giỏi đấu võ mồm...

“Lời này của đại nhân thật mang ý vị sâu xa.” Vinh Tuệ Khanh chắp tay: “Đây có thể coi là đại nhân bày mưu tính kế ở một nơi, mà lại biết rõ chuyện ngoài ngàn dặm chăng? Nếu đại nhân chưa từng đến Long Hổ Sơn sao lại biết được yêu thú tại Long Hổ Môn có tu vi bất phàm chứ? Hơn nữa đại nhân nói trong nói ngoài, có vẻ rất oán hận khi hai người chúng tôi sống sót trở về, thật khó tránh chuyện chúng tôi suy nghĩ lan man.”

Người sau tấm bình phong lại lần nữa trúng kế, tựa như đã đứng bật dậy, cả giận nói: “Sao ngươi biết ta không đi Long Hổ Sơn? Ta đã đến rồi đấy thì sao?”

“Vậy thì đây là đại nhân không phải rồi. Nếu đại nhân đã đến Long Hổ Sơn, vậy sao có thể ngồi xem đệ tử tổ Đinh Mậu bị yêu thú giết sạch vậy được? Lẽ nào với tu vi của đại nhân, còn không đánh lại được những yêu thú trên Long Hổ Sơn kia?!” Vinh Tuệ Khanh miệng lưỡi sắc bén, lập tức liên hệ đến chuyện người nọ thấy chết mà không cứu. Nếu như trong gian phòng này có người của ba đại phái nghe họ nói chuyện, lời của Vinh Tuệ Khanh nhất định sẽ làm cho bọn họ nảy sinh khoảng cách với nhau.

Đúng vậy, đệ tử tham dự hành động săn yêu lần này bất kể là tông môn cấp hai hay là tông môn cấp ba đều là đệ tử tinh anh, tất cả đều mang tu vi Trúc Cơ.

Có thể nói, một nửa tương lai giới tu hành Ngũ Châu Đại Lục đang ở trên người những đệ tử này.

Thế nhưng ngay ngày đầu tiên bọn họ đi Long Hổ Sơn làm nhiệm vụ mà suýt nữa đã bị người ta diệt sạch. Tin tức này truyền về các tông môn, mọi người không sinh lòng hiềm khích mới là lạ.

Lạch cạch!

Người sau tấm bình phong đưa tay đẩy ngã bình phong.

Một tu sĩ ngũ quan thanh nhã, thoạt nhìn không biết nam nữ đứng ở trước mặt bọn họ.

Uy áp cường đại phát ra, tấm bình phong ngã trên mặt đất bỗng chốc hóa thành tro bụi.

Vinh Tuệ Khanh và tu sĩ áo lam bị luồng uy áp kia làm quỳ xuống.

Vinh Tuệ Khanh gắng gượng chống chịu, nghiến chặt hàm răng, chỉ chịu nửa quỳ chân sau.

“Ngu xuẩn! Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà cũng dám tranh luận với ta! Hừ, tu vi như thế, đầu óc như vậy, ta đánh giá ngươi quá cao rồi!” Tu sĩ kia tức giận phất tay áo bỏ đi.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn bóng lưng của y, khinh thường bĩu môi.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nhìn khí thế và mức độ ngạo mạn toát ra khắp người, cũng không giống người của tông môn cấp hai. Chẳng lẽ là tông môn đỉnh cấp?

Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đứng dậy, hỏi tu sĩ áo lam kia: “Huynh có khỏe không?”

Tu sĩ áo lam kia cũng đứng lên, gượng cười lau mồ hôi: “Hôm nay nhờ có Vinh đạo hữu bênh vực lẽ phải, bằng không đã bị chụp mũ rồi. Chúng ta có thể chạy thoát khỏi tay yêu thú kia, sao có thể lật thuyền trong tay người mình được.”

Thường thì kẻ địch lợi hại nhất đều lẩn quất trong người phe mình đấy.

Vinh Tuệ Khanh oán thầm, lại không nói trắng ra, chỉ cười nói: “Chúng ta không làm chuyện trái lương tâm, bọn họ muốn vu oan cũng chẳng dễ dàng như vậy.”

Tu sĩ áo lam gật đầu: “Vậy ta về trước. Vinh đạo hữu bảo trọng.” Vốn hắn còn muốn hỏi Vinh Tuệ Khanh thuấn di đi đâu, sao còn trở về còn chậm trễ hơn mình, nhưng khi thấy tình thế hôm nay, hắn có phần không biết làm sao, phải trở về xin chỉ thị sư trưởng.

Vinh Tuệ Khanh quay về gian phòng của mình, quả nhiên trông thấy Lục Kỳ Hoằng đang chờ mình ở trong phòng. Cô có hơi không vui mà nói: “Lục sư thúc, đây là phòng của ta. Còn chưa phải là chỗ để Lục sư thúc coi như phòng mình, tới tới lui lui tự nhiên vậy được.”

Lục Kỳ Hoằng cười gượng: “Muội thật sự phải xa lạ với ta như vậy sao? Nói thế nào, ta cũng là sư thúc của muội.”

“Cho nên ta mới muốn sư thúc tự trọng một chút. Sư thúc là trưởng bối, lại là nam tu, không nên ngồi đường hoàng trong phòng của ta như vậy.” Vinh Tuệ Khanh tâm trạng không tốt, liên tiếp nổi cáu với Lục Kỳ Hoằng.

Lục Kỳ Hoằng chẳng để ý, truy hỏi cô: “Hôm nay sao muội lại đổi tổ đội với Miêu Viện Trúc? Muội có biết suýt nữa muội đã không còn mạng trở về rồi hay không.”

Vinh Tuệ Khanh không hiểu: “Lục sư thúc có ý gì?”

Lục Kỳ Hoằng ho khan một tiếng: “Tổ đội này không may mắn lắm. Ngày hôm nay ba đại yêu tu đều hành động, công kích Long Hổ Môn. Ngoài hai người các muội ra, những người khác trong tổ Đinh Mậu đều đã ngã xuống. Vừa rồi đến hỏi muội là đại tu sĩ đến từ tông môn đỉnh cấp, muội nhất định đừng đắc tội y.”

Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt nói: “Y không ức hiếp ta, ta ăn no rửng mỡ đến chọc y sao?”

Lục Kỳ Hoằng nghẹn họng không nói nên lời, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, chẳng biết làm sao cho phải.

Vinh Tuệ Khanh nói tiếp: “Lục sư thúc, hôm nay có chuyện cần phải hồi báo với Lục sư thúc một chút.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay chúng ta đến chỗ tập hợp ở Long Hổ Sơn, vừa đi là đã bị cuốn vào một trận pháp được bố trí sẵn ở nơi đó, bị truyền tống đến địa giới khác ở Long Hổ Sơn. Nhưng mà hành động săn yêu hôm nay rõ ràng là được điều động lâm thời. Vậy người bố trí trận pháp ở Long Hổ Sơn kia làm sao biết được chỗ dừng chân của chúng ta? Hơn nữa, tiểu đội khác ngoài tổ Đinh Mậu chết như thế nào? Có phải cũng là bị gài bẫy trong trận pháp như vậy hay chăng,?” Vinh Tuệ Khanh rành mạch nói ra nghi vấn ngày hôm nay cho Lục Kỳ Hoằng.

Lục Kỳ Hoằng nghe xong cũng sững sờ: “Trận pháp? Không thể nào, có phải là muội nhớ lầm hay không?”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Ta là Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông. Lục sư thúc hỏi như vậy, phải chăng là hoài nghi năng lực của người làm Trận Pháp Sư như ta đây?”

“Dĩ nhiên không phải.” Lục Kỳ Hoằng vô thức phản bác: “Ta không hoài nghi năng lực của muội, ta chỉ cảm thấy không thể nào có người biết được nơi tập hợp của các muội.”

“Lòng người khó dò. Lục sư thúc không làm, không có nghĩa là tu sĩ khác không làm. Dù sao chuyện lần này truyền về, chỉ tăng thêm lửa giận của tông môn cấp hai.” Vinh Tuệ Khanh phân tích từng bước một, muốn nhân cơ hội này tìm ra động cơ và mục đích chân chính của kẻ giật dây đằng sau.

Lần này, ngay cả Lục Kỳ Hoằng cũng trở nên thận trọng: “Muội nói có lý, ta phải về kiểm kê danh sách tu sĩ Thanh Vân Tông chết đi ngày hôm nay, hồi báo cho tông môn.”

“Trong lần liên hợp săn yêu lần này có nội gián.” Vinh Tuệ Khanh đang muốn phân tích tiếp thì Lục Kỳ Hoằng chợt đứng lên với vẻ mặt khác thường, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Một trong ba đại yêu tu Ô Lão Tam bị đánh chết, có người mang theo yêu đan của hắn đến lĩnh công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.