Vạn Năm

Chương 53: Chương 53: Hưu Lương I




Đuôi cá của mỹ nhân ngư tóc đỏ kịch liệt vùng vẫy vào bong bóng màu hồng dưới đáy biển, tạo thành những cơn sóng gợn lăn tăn truyền ra nước biển bên ngoài bong bóng, trở thành mùi hương thơm ngát không thôi.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu sang chỗ khác, nói với Hải Xà to lớn: “Ngươi còn không buông chúng nó xuống?” Nói xong lại quay đầu lại liếc nhìn Hải Xà: “Chúng nó làm sao chạy vào... trong bong bóng này?”

Hải Xà ung dung đặt bong bóng màu hồng xuống đất, thân thể to lớn một lần nữa lượn lờ đứng dậy, cuộn lại như một ngọn núi cao, ở giữa có một khoảng trống nhỏ vừa đủ chứa bong bóng màu hoa hồng3kia.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng quét mắt qua, phát hiện “trận chiến kịch liệt” bên trong dường như đã kết thúc.

Lang Thất lại hóa thành hình người một lần nữa, nằm ngửa trên mặt đất, không thấy rõ biểu tình trên mặt nó, nhưng có thể thấy nó vẫn ôm mỹ nhân ngư tóc đỏ kia thật chặt vào lòng.

Vinh Tuệ Khanh thở dài, thu về Nhật Nguyệt Song Câu lại, hỏi tên Hải Xà kia: “Ngươi là rắn, nó là mỹ nhân ngư, sao ngươi lại nói nó là muội muội của ngươi?”

Hải Xà cười khặc khặc quái dị, chớp chớp đôi mắt to sáng như cái đèn pha.

Trước mặt Vinh Tuệ Khanh dâng lên một làn sương mù.

Sương mù tan hết, Hải Xà to lớn0như một ngọn núi nhỏ kia đã không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu niên áo xám, tóc xám, đôi mắt cũng xám. Một đôi mắt hẹp dài, con ngươi màu xám nhạt. Mái tóc dài màu xám hơi uốn cong bồng bềnh ở phía sau. Hai cánh tay cường tráng, vòng eo săn chắc, mà bên dưới eo là đuôi cá thật dài giống với cô nương mỹ nhân ngư kia.

Vinh Tuệ Khanh trố mắt một hồi, hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là rắn hay là mỹ nhân ngư?” Theo cô biết, rắn và mỹ nhân ngư hoàn toàn là hai loài khác nhau, chưa từng nghe nói chúng liên quan với nhau.

Thiếu niên tóc xám kia chính là thiếu chủ A Quý tộc5Hải Xà nhảy xuống từ trên thuyền báu. Thiếu niên cười khẽ, thanh âm vẫn còn có phần khàn đục, chỉ vào bong bóng màu hồng đã bắt đầu trở nên mỏng manh kia, nói: “Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Ta tên A Quý, nàng là A Nga.”

Vinh Tuệ Khanh lấy làm kỳ lạ: “Mẫu thân của nó là mỹ nhân ngư? Mà mẫu thân của ngươi là rắn? Vậy sao ngươi cũng có đuôi cá?”

A Quý nghe Vinh Tuệ Khanh một “rắn” hai “rắn” thì rất không vui, sửa lại lời cô: “Chúng ta không phải rắn, chúng ta là bộ tộc Hải Xà. Ta biến thành cái dạng này là bởi vì như vậy dễ hoạt động ở trong nước4hơn. Thân thể Hải Xà quá mức to lớn, mà hai chân loài người thì quá phiền phức, thế nên ta thích biến thành hình dạng này, muội muội ta thấy vậy cũng vui vẻ, nếu không... nàng luôn cảm thấy không giống bọn ta, luôn muốn bỏ nhà mà đi.”

“Không phải như nhau cả sao? Đều là rắn.” Vinh Tuệ Khanh bĩu môi. Loài động vật cô ghét nhất là rắn, bất kể là rắn gì, tóm lại có quan hệ với rắn là cô liền thấy hoảng, đây là bản năng tự nhiên.

Khóe miệng A Quý giật một cái, không muốn cùng cô nói nhảm, tiếp tục hỏi: “Ta muốn linh sủng của cô, cô ra cái giá đi.”

A Quý biến thành dáng vẻ thiếu9niên mỹ nhân ngư, hai mắt đã không còn công năng của đèn pha, đáy biển lại trở nên u ám lần nữa.

Vinh Tuệ Khanh phát động linh lực khiến mắt trở nên sáng rực nhìn về phía sau A Quý.

Bong bóng màu hồng tựa như đã hoàn toàn tan biến, Lang Thất mờ mịt ngồi dậy, đang quan sát xung quanh.

Nó cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nó bị Xích Báo ném từ trên thuyền xuống, còn chưa xuống đến đáy biển đã bị một cô nương tóc đỏ từ trong lòng biển lao tới ôm lấy, gọi lớn: “Ca ca!”

Đối với Lang Thất đang nóng hừng hực trong người thì giờ này khắc này, không có gì so với hai chữ “Ca ca” càng làm cho nó động lòng.

Hơn nữa giọng của cô nương tóc đỏ như âm thanh thiên nhiên, khiến Lang Thất nghe xong toàn thân đều thoải mái đến từng lỗ chân lông.

Nó thật sự nhịn không được, nâng khuôn mặt cô nương tóc đỏ, hôn mạnh một cái lên đôi môi đỏ tươi của nàng.

Lúc đầu Lang Thất thầm nghĩ mượn một cái hôn để giảm bớt dục vọng khó có thể ức chế trong thân thể, nhưng sau khi hôn thì cô nương tóc đỏ tựa như ma quỷ, ôm nó thật chặt không buông.

Lang Thất ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, nếu có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì không phải là Lang Thất mà là Xích Báo rồi. Thế nên nó không do dự, thuận theo ôm lấy cô nương tóc đỏ, một bên hôn một bên chuẩn bị làm “chuyện xấu”.

Đến lúc nó nhận ra cô nương tóc đỏ thì ra không phải cô nương, mà là mỹ nhân ngư thì tên đã lên dây, không bắn không được.

Ai quan tâm đó là người hay cá, dù sao chính mình cũng không phải là người...

Lang Thất tự lấy cớ, mới mất tập trung đã bị một luồng sức mạnh to lớn nhấc lên, sau đó cùng mỹ nhân ngư tóc đỏ bị quăng vào một “căn phòng” màu hồng.

Cuối cùng ở trong căn phòng kia, chúng nó vứt bỏ tất cả ràng buộc cùng nhau lăn lộn.

Sau khi tất cả chấm dứt, Lang Thất mới phát hiện làm gì có căn phòng màu hồng? Chúng nó vẫn đang ở dưới đáy biển lạnh như băng, xung quanh có tảo biển thật dài đung đưa, một con cá nhỏ có hoa văn diễm lệ trên đuôi bơi ngang qua người bọn nó, hải quỳ mở xúc tu ra, dùng miệng bắt lấy con cá nhỏ bơi qua trước mặt nó. Đám san hô màu đỏ cam và trắng vắt ngang qua, phân cách vùng đáy biển nhỏ này ra.

Lang Thất lảo đảo đứng lên, chợt phát hiện toàn thân mình trần truồng, kinh hoảng nhìn ngó xung quanh: “Túi càn khôn của ta đâu?”

“Là cái này sao?” Mỹ nhân ngư tóc đỏ bơi lại gần, cầm theo một cái túi nhỏ trong tay, tò mò quan sát.

Lúc này Lang Thất mới thấy rõ mặt mày của mỹ nhân ngư này. Đôi mắt thật sâu, da thịt trắng nõn, cái trán trơn láng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng ướt át đã hơi sưng đỏ. Tròng mắt màu xanh lam, mái tóc xoăn màu đỏ rực lửa, hai bầu ngực to rung rinh, không ngờ nàng cũng trần như nhộng.

Lang Thất nghiêm túc nói: “Đó là túi càn khôn của ta.” Nó đưa tay cầm lại, lấy một bộ quần áo ở bên trong ra mặc vào, sau đó cau mày nhìn về phía mỹ nhân ngư tóc đỏ: “Sao nàng không mặc quần áo?”

“Quần áo?” Mỹ nhân ngư tóc đỏ hơi nhíu mày, hình như nghĩ đến cái gì đó, đang cố gắng suy nghĩ.

A Quý nhìn đến đây, vội vàng đi từ sau một cây san hô ra nhẹ nhàng nắm lấy bả vai mỹ nhân ngư tóc đỏ, dịu dàng nói: “Muội muội, chúng ta ở dưới đáy biển, không tiện mặc quần áo.”

Lang Thất nghe được liền giận dữ, một quyền đánh trúng mũi A Quý, quát: “Có người làm ca ca như ngươi vậy sao?! Rõ ràng là súc sinh!”

Vinh Tuệ Khanh nghe xong lời Lang Thất nói, biểu tình trên mặt vô cùng vi diệu. Cô thậm chí không biết mình nên giúp đỡ bên nào!

A Quý không kịp phản ứng đã trúng một quyền trên mũi, lại chảy máu, tức giận đến nhào tới trước, vung mạnh tay phải lên, một thanh Tam Xoa Kích* màu đồng nằm trong tay hắn rạch về phía cánh tay vừa ra đòn của Lang Thất. Một cột nước biển cực lớn từ trong Tam Xoa Kích trào ra, hướng về phía giữa ngực Lang Thất, đánh nó bay thẳng ra ngoài, đến khi đụng vào một cây san hô to lớn cứng rắn mới ngừng lại được. Trên lưng nó bị san hô đâm đến máu tươi giàn giụa.

* Tam xoa kích: đinh ba, hay còn gọi là ba chĩa, là một loại dụng cụ, vũ khí thời cổ có hình dáng dài giống cây giáo nhưng bao gồm ba lưỡi nhọn hướng về phía trước, cấu trúc của đinh ba theo nguyên tắc đối xứng. Một mũi chính giữa và hai mũi ở hai bên trên cùng một mặt phẳng.

Mỹ nhân ngư tóc đỏ A Nga kinh hoàng hô một tiếng, nhanh chóng bơi đến bên người Lang Thất, đỡ nó dậy, lật bàn tay một cái, một bình thuốc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, bôi lên lưng Lang Thất.

Thuốc mát lạnh nhanh chóng chữa khỏi vết thương sau lưng Lang Thất. Thế nhưng có vẻ nội thương bị dòng lưu thủy cực lớn này đánh ra không dễ dàng chữa khỏi.

Vinh Tuệ Khanh thấy khuôn mặt trắng bệch của Lang Thất liền biết nó bị thương không nhẹ.

“A Quý, ngươi muốn lấy mạng linh sủng của ta ngay trước mặt chủ nhân ta đây, lẽ nào cũng không cần hỏi ta một tiếng?” Vinh Tuệ Khanh nói, vỗ hai tay, một cặp Nhật Nguyệt Song Câu xuất hiện trên tay cô. Hai chân cô đứng vững, bày ra dáng vẻ như muốn đánh nhau.

Lúc này A Quý mới thấy rõ Nhật Nguyệt Song Câu trong tay Vinh Tuệ Khanh, vô cùng nghi ngờ nhìn cô một cái, hỏi: “Tại sao cô lại có Nhật Nguyệt Song Câu?”

Vinh Tuệ Khanh sửng sốt một hồi: “Làm sao ngươi biết chúng nó là Nhật Nguyệt Song Câu?”

A Quý ôm cánh tay, dáng vẻ cao ngạo cười lạnh nói: “Canh tinh trong Nhật Nguyệt Song Câu là trao đổi được từ bộ tộc Hải Xà bọn ta, sao không biết được?”

Vinh Tuệ Khanh nhớ ra Nhật Nguyệt Song Câu này đến từ Vương nữ Đồ Sơn của tộc Cửu Vĩ Hồ ở thành Hồ Lô, cô đã hiểu, cười nói: “Thì ra cũng là người quen. Không biết có thể tha cho ta một lần không?”

Tu vi thiếu niên Hải Xà này có vẻ tương đương với tu sĩ Kết Đan ở Nhân giới, Vinh Tuệ Khanh tự nghĩ mình đánh không lại, càng không thể đảm bảo có thể mang cái tên Lang Thất chuyên gây họa này đi. Dù sao nó đã đè muội muội người ta, để cho nó bị đánh hai cái cũng là nên làm nhỉ!?

A Quý buông cánh tay xuống, thanh âm cũng hoà hoãn lại: “Nếu là người quen thì nói cái giá đi, muội muội A Nga của ta muốn con sói háo sắc này.” Hắn chỉ vào Lang Thất, không chút khách sáo mở miệng.

Lang Thất tức giận xông tới gần chỉ vào A Quý mắng to: “Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à! Ta không bán! Ngươi muốn mua cũng mua không được!”

A Nga vừa nghe Lang Thất nói vậy lập tức giơ hai tay che mặt, nhào vào trong lòng A Quý, òa một tiếng khóc toáng lên.

Lang Thất thấy vô cùng chướng mắt, đi tới kéo A Nga từ trong lòng A Quý ra ngoài, dùng thân thể của mình ngăn cách nàng, nói với A Quý: “Nếu ngươi là ca ca của nàng thì nên biết phi lễ chớ nhìn, phi lễ. Các ngươi là huynh muội, đực cái khác biệt, cũng không được quá thân mật, như vậy dễ khiến người khác nói ra nói vào.”

A Quý nghe xong trố mắt một hồi, đột nhiên ôm bụng cười như điên.

Vinh Tuệ Khanh cũng mỉm cười. Thấy Lang Thất quăng đến ánh mắt như muốn giết người, Vinh Tuệ Khanh mới vội vàng thu nụ cười lại, quay đầu nhìn về chỗ có ánh sáng trên mặt biển, tính toán mình sắp không nhịn thở nổi nữa, cũng cần nhanh chóng kết thúc ở đây, trở về thuyền báu.

Mỹ nhân ngư tóc đỏ A Nga ngưng khóc nức nở ngơ ngác nhìn Lang Thất, lắp ba lắp bắp hỏi: “Không phải chàng không muốn ta sao?”

Lang Thất hung dữ nói: “Ai nói không cần nàng nữa? Nàng đã là... cá của ta, ta không muốn nàng thì còn ai muốn nàng nữa?!”

A Nga giậm chân tạo nên gợn sóng, gắt giọng: “Vừa rồi ca ca của ta nói mua chàng nhưng chàng không chịu.”

Lang Thất giận dữ, nắm bả vai A Nga lay mạnh, gầm to: “Lão tử làm gì mà phải bán! Lão tử đây là cưới vợ, không phải gả chồng! Nàng là... cá của lão tử, phải cùng lão tử đi, lão tử thích ăn cá, mỗi ngày đều phải ăn!”

A Nga vừa vui vẻ vừa kinh sợ, choàng tay ôm cổ Lang Thất, nhẹ nhàng cầu xin: “Ta đi với chàng, chàng không được ăn ta, có được không?”

Lang Thất ôm eo nàng, hôn mạnh miệng nàng: “Đây chính là ăn, biết không?”

A Nga từ sợ hóa vui, mừng rỡ ôm cổ Lang Thất, liên tục hôn mấy cái lên môi nó: “Ta đây cũng muốn ăn chàng, mỗi ngày ăn!”

Vinh Tuệ Khanh đứng một bên nhàn rỗi nói: “Lang Thất, ngươi là họ Mã sao!?”

Lang Thất sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ra, cả giận nói: “Ngươi mới họ Mã! Cả nhà ngươi đều họ Mã!”

A Nga vội vàng trấn an Lang Thất, áy náy cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Tính tình của huynh ấy nóng nảy, thật ra không phải là... sói hư.” Ngữ khí như thể rất thân quen.

Vinh Tuệ Khanh không biết nên nói gì cho phải.

A Quý ở một bên cũng càng lúc càng vui mừng, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Cô xem, họ tình đầu ý hợp, cô hãy bán con sói kia cho ta đi. Nói đi, cô muốn điều kiện gì? Canh tinh? Linh thạch? Dược thảo? Hay là Vu thuật? Ta đều có thể thỏa mãn cô.”

Vinh Tuệ Khanh vốn muốn nói cô không muốn gì cả, nhưng nghe điều kiện cuối cùng thì do dự một chút, hỏi: “Vu thuật? Bộ tộc Hải Xà các ngươi còn biết Vu thuật?”

A Quý ngạo nghễ nói: “Đại vu sư của tộc Hải Xà bọn ta vốn nổi danh lừng lẫy.”

Lang Thất kêu to: “Này! Đừng có bán đứng ta như vậy chứ! Ta cũng biết rất nhiều thứ! Là trợ thủ giết người đoạt bảo đều không thể thiếu khi cô ở nhà hoặc ra ngoài!”

Vinh Tuệ Khanh tức giận nói: “Ngươi là kẻ chuyên gây họa! Không có ngươi không chừng bọn ta sẽ càng tốt hơn.”

Trong lúc nói chuyện, Xích Báo rốt cuộc tìm được nơi đây, ra sức bơi tới, truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, cô vẫn ổn chứ?”

Vinh Tuệ Khanh thấy Xích Báo, theo thói quen xem trên vai của nó, hỏi: “Tự ngươi xuống sao? Khẳng Khẳng đâu?”

Xích Báo gãi gãi đầu: “Nó còn ở trên thuyền.”

Vẻ mặt Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc: “Ngươi mau chóng đi lên ở cùng Khẳng Khẳng, ta rất lo lắng cho nó.”

“Chủ nhân, vậy chỗ này...” Xích Báo nhìn sang Lang Thất, thấy nó cùng một mỹ nhân ngư tóc đỏ nửa người trên trần trụi thân mật đứng chung một chỗ thì vô cùng kinh ngạc.

Lang Thất tiến lên một bước che chắn A Nga sau người, mắng Xích Báo: “Nhìn cái gì! Em dâu ngươi không mặc quần áo thì có gì mà nhìn?”

Chưa gì đã leo lên thành thân thích. Vinh Tuệ Khanh càng đau đầu, phất tay một cái khiến Xích Báo nhanh chóng trở về thuyền đi.

Xích Báo thấy Vinh Tuệ Khanh bình yên vô sự cũng yên tâm, lại trò chuyện thêm hai câu, sau đó phóng người bơi về phía mặt biển.

A Quý lại lần nữa hỏi Vinh Tuệ Khanh có đồng ý bán Lang Thất hay không.

Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu, ra vẻ đang suy tính.

Lang Thất căng thẳng đi nhanh đến bên người Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, cô cũng không thể tham cái lợi trước mắt mà quên đi cái hại sau lưng được!”

“Cớ gì nói lời ấy?”

“Bán ta đi, đổi lấy thứ không hữu dụng, chẳng lẽ không phải là tham cái lợi trước mắt mà quên đi cái hại sau lưng sao?” Lang Thất liến thoắng không ngừng, không hề xấu hổ mà tự dát vàng lên mặt mình.

Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt nói: “Ta thích tham lợi trước mắt, quên hại sau lưng.” Nhưng sau đó cô xoay người nói với A Quý: “Tuy là con sói này lười biếng lại tham ăn, còn thích gây sự, giữ nó lại, bất kể là trước đây, hiện tại, hay là tương lai đều là tai họa ngầm vô cùng. Dù vậy nó cũng là một phần tử trong nhà bọn ta, người nhà không thể dùng ngoại vật để so sánh. Tuy điều kiện ngươi nói vô cùng hấp dẫn, ta từ bỏ nhất định sẽ rất thiệt thòi, nhưng hết cách rồi, đối với người nhà của ta thì ta chỉ có thể quyết định lựa chọn như vậy.”

A Quý và A Nga nghe xong liếc nhìn nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.