Vạn Năm

Chương 52: Chương 52: Thần Sấm !




Thiếu niên áo xám mắt xám này chính là A Quý - thiếu chủ của tộc Hải Xà từ sâu trong đại dương chạy tới.

Đêm khuya có tiếng rồng ngâm vang khiến toàn bộ động phủ của long cung Tinh Hải rung lắc sập một nửa, cũng chọc giận thiếu chủ A Quý của tộc Hải Xà - một con nghé mới sinh không sợ cọp.

A Quý biến ảo thành hình người từ long cung cách nơi đây cả vạn dặm chạy tới, chỉ để xem Long Thần này ghê gớm tới mức nào mà khuấy động toàn bộ năm châu lục và bốn đại dương lớn đều sắp sụp đổ rồi!

Rắc bụp!

A Quý đi hai bước không cẩn thận chân trái đá vào chân phải ngã xuống đất.

“Làm người thật là phiền phức!” A Quý đấm mạnh thân thuyền một cái: “Uốn a uốn éo còn mọc ra hai3cái chân. Ông đây bơi qua bơi lại trong nước thoải mái cỡ nào, bây giờ lại phải bò lên trên bờ chịu tội thế này...”

A Quý oán niệm ngút trời chống tay xuống đất muốn đứng dậy.

Một tiếng cót két nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng trước mặt chậm rãi mở ra.

Áo Bách Hủy hé mở, một bắp đùi trắng nõn bước ra khỏi cửa phòng lại thu về, cô ả trừng hai mắt nhìn thiếu niên tóc xám đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.

Hai tay A Quý vừa mới chống lên một nửa, bộ dạng giống như hít đất chuẩn bị lật thân đứng dậy thì nhìn thấy một bàn chân trắng mềm như củ sen xuất hiện trước mặt mình. Năm ngón chân nhỏ mượt mà tinh xảo giống như vỏ sò đang bày ra trước mặt hắn.

A Quý chậm rãi ngẩng đầu từ gót sen0nhìn lên từng tấc từng tấc một.

Chân nhỏ trắng nõn - khó coi chết đi được, không có đuôi cá cũng không có vảy cả...

Hai bắp đùi trắng nõn - vẫn cực kì khó coi, không có đuôi cá lại không có vảy cá...

Nhìn lên chút nữa xem thế nào.

A Quý mở to hai mắt mà nhìn.

Cô ta cô ta cô ta... Bên trong cô ta không mặc gì cả!

Cánh hoa đỏ tươi ướt át đang nở ra trong một lùm bóng râm, đẹp tới mức người ta không kiềm được muốn vươn tay sờ nhẹ, vuốt ve một cái, cảm nhận một chút...

“Ngươi nhìn đủ chưa?” Bách Hủy không kéo vạt áo che người lại, vẫn giữ tư thế hơi dựa vào cửa phòng lười biếng hỏi.

A Quý ngẩng đầu cao lên nữa, thấy một khuôn mặt tươi cười phấn hồng xinh đẹp và đôi môi còn đỏ mọng5hơn cả cánh hoa kia.

Mũi A Quý chảy ra từng giọt máu tươi.

Bách Hủy có vẻ ngạc nhiên sau đó lại cảm thấy buồn cười, sau khi quấn chặt áo choàng lại thì cô ả cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn A Quý cười nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Cũng không học được gì hay, nhìn ngươi chảy máu mũi kìa.” Cô ả vươn tay ra nhẹ nhàng lau mũi cho A Quý rồi nhéo một huyệt đạo của hắn giúp máu ngừng chảy.

Ngón tay của Bách Hủy dài mảnh trắng mềm, trong lúc xoa mũi cho A Quý thì mị thuật cao cấp vô tình được lưu truyền ra, một mùi hương như mùi hoa lan len vào mũi A Quý.

Đầu óc A Quý ù đặc rồi ngất xỉu không biết trời trăng.

Bách Hủy cười lắc đầu, dò xét một lượt trên người A Quý.

Tu vi của A4Quý cao hơn cô ta lại là động vật biển nên Bách Hủy không dò ra diện mạo thật sự của hắn. Cô ả chỉ tưởng đây là hậu bối của tu sĩ nào đó mang tới đi lung tung, bị mị thuật cao cấp của cô ả hấp dẫn tới thôi.

Bách Hủy vừa đắc ý vừa mừng rỡ, thuận tay vỗ vỗ A Quý rồi quay vào phòng.

Trong phòng, Phong Hải Thành hơi thở mong manh nằm trên mặt đất, toàn thân trần trụi không thể động đậy.

Một lần song tu vui vẻ đầm đìa khiến Phong Hải Thành muốn ngừng mà không được, cuối cùng còn do Bách Hủy cưỡng ép dứt ra mới giúp Phong Hải Thành giữ lại được một cái mạng.

Phong Hải Thành là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, nam tu như vậy không dễ tìm.

Mị thuật cao cấp khác với mị thuật9bình thường ở chỗ: Nam tu bị mị thuật cao cấp xâm nhập thì sẽ không tự chủ mà kính dâng, hoàn toàn đặt quyền lợi nữ tu lên đầu không hề suy tính cho bản thân chút nào, chỉ có lợi cho đối phương.

Nếu Bách Hủy muốn lấy mạng Phong Hải Thành thật sự dễ như trở bàn tay. Nhưng cô ta không muốn, cũng không cần. Hơn nữa giữ Phong Hải Thành lại giống như nuôi dưỡng thiên tài địa bảo vậy, qua một thời gian lại lấy nguyên dương của gã một lần mới là chuyện có lợi nhất cho cô ta.

Chỉ cần cô ta không hút chết gã thì sẽ cô ta sẽ không gặp nguy hiểm sinh ra tâm ma.

Thấy vẻ mặt thỏa mãn của Phong Hải Thành, Bách Hủy tự nhiên cười khẽ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chuyển hóa nguyên dương hấp thu được của Phong Hải Thành làm tu vi của mình.

Không lâu sau, A Quý ngất đi bên ngoài phòng dần dần tỉnh lại, hai mắt đăm đăm còn hơi trợn lên.

Chuyện mới vừa rồi thoáng qua như một giấc mộng xuân, khiến hắn có cảm giác không chân thật.

Ngồi thẳng người dậy, hắn xoa xoa mặt mình một lượt rồi từ trên boong thuyền nhảy xuống, chìm vào trong nước biển. Huyết Sa đi theo thuyền báu nãy giờ đều nhanh chóng tản ra bốn phía, không con nào dám chọc giận tiểu tổ tông này.

Nước biển lạnh như băng giúp A Quý tỉnh táo lại rất nhiều.

Công pháp đặc trưng của tộc Hải Xà bắt đầu vận chuyển, mị khí thoang thoảng mà Bách Hủy rót vào cơ thể hắn được luyện thành một quả cầu nhỏ rồi phun ra khỏi miệng.

“Tu sĩ nhân giới lại tu luyện loại mị thuật này, thật thú vị.” A Quý ném quả cầu kia vào trong một cái túi nhỏ hay mang theo bên mình, sau đó biến hai chân thành đuôi cá bắt đầu bơi lượn kiểm tra chung quanh đáy thuyền.

Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang ở trong phòng riêng của mình cũng ngửi được mùi lạ trong không khí, nhưng do hai người bọn họ đều tu luyện Húc Nhật Quyết nên hoàn toàn có sức chống cự đối với loại mùi vị có chứa hơi thở mị hoặc này. Ngoại trừ hơi buồn nôn thì bọn họ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào khác.

Lang Thất và Xích Báo thì lại khác.

Chúng nó đều là yêu thú, tính dục vốn đã mạnh hơn nhân loại, hơn nữa bây giờ là thời điểm cuối xuân đầu hè, là mùa động dục của chúng nó.

Xích Báo trời sinh tính tình ngay thẳng, nên hắn dùng cách lấy máu áp chế dục vọng quay cuồng của mình.

Lang Thất thì không thể nhịn được. Nó đã cực kì, cực kì lâu không được ăn mặn rồi.

Trước đây nó rất ít khi có loại dục vọng này, bởi vì nó phải không ngừng chạy trốn, có thể sống sót đã là tốt lắm rồi. Cho đến khi đi theo La Thần, sau đó lại trở thành linh sủng của Vinh Tuệ Khanh mới được trải qua ngày tháng bình an. Lúc này nó mới bắt đầu suy nghĩ cách để thỏa mãn tính dục của mình - một vấn đề nghiêm túc.

Đã no bụng thì bắt đầu muốn làm chuyện khác, yêu thú lại càng không có khái niệm đạo đức, chỉ cần nhìn trúng ai sẽ so sức mạnh, tu vi ai cao thì nằm trên. Nói chung thì không thể gọi là cưỡng hiếp bởi vì yêu thú không có khái niệm này, đối với bọn nó mà nói đây là cá lớn nuốt cá bé - quy luật của thiên nhiên.

Lang Thất lại càng đau khổ hơn, bởi vì nó là yêu thú biến dị hiếm hoi có quan niệm đạo đức. Linh hồn của nó khiến nó không thể đi cưỡng đoạt giống như những yêu thú thuần chủng kia.

Nhưng đêm nay, nửa chén rượu Kim Tiêu của chủ chiếc thuyền báu này đã làm thú tính bên trong thân thể nó hoàn toàn bùng phát. Nó gầm rú, con ngươi đỏ bừng chỉ mong nhìn thấy giống cái để nhào lên.

Nhưng cửa phòng bị Vinh Tuệ Khanh dùng trận pháp khóa lại, nó muốn xông ra ngoài cũng không ra được.

Lang Thất tru lên vài tiếng trong phòng, thấy bản thân không xông ra được, không thể đi tìm một giống cái để phát tiết vậy thì tìm đực đi... Đực với đực cũng có thể làm mà...

Toàn thân Xích Báo run lên, quay sang thì thấy Lang Thất đỏ mắt thở hổn hển đang ngượng ngùng quan sát hắn từ trên xuống dưới.

“Ngươi muốn làm gì?” Xích Báo cảnh giác hỏi, lặng lẽ dịch sát về phía tường.

“Làm XX ngươi!” Mùi vị rượu Kim Tiêu trong không khí càng ngày càng đậm, Lang Thất cũng không khống chế được mình nữa gào to lên một tiếng rồi nhảy bổ về phía Xích Báo, ôm lấy hắn bắt đầu xé quần áo.

Xích Báo lập tức hiểu ra, giận tới sôi gan: “Lang Thất, tên nhóc con nhà ngươi! Dám coi ông đây thành “ông già thỏ” (tiểu thụ), hôm nay ông đây sẽ thay mặt chủ nhân dạy dỗ ngươi một trận!” Xích Báo chưa bây giờ chửi thề cũng không nhịn được mắng to.

Lang Thất mặc kệ, tiếp tục cọ cọ lên người Xích Báo khiến hắn ghê tởm muốn ói, lật tay thành chưởng không hề lưu tình đánh Lang Thất ngất xỉu nằm trên mặt đất.

“Chủ nhân, ta không muốn ở cùng một chỗ với Lang Thất nữa!” Xích Báo truyền âm về phía phòng Vinh Tuệ Khanh.

“Sao vậy?” Khẳng Khẳng chắp tay sau lưng, thản nhiên xuyên tường tới phòng của Xích Báo và Lang Thất.

Xích Bảo chỉ Lang Thất đang ngất trên mặt đất nói: “Tên này điên rồi, muốn sàm sỡ ta nên bị ta đánh ngất... Ta không muốn ở cùng một phòng với hắn nữa, hắn là một tên biến thái!”

Khẳng Khẳng cười đến cong eo, đấm thân thuyền nói: “Nó làm gì ngươi? Ngươi cũng gọi hắn là biến thái sao?”

Biến thái là từ mà Lang Thất thường treo ở cửa miệng, ở chung thời gian dài, Khẳng Khẳng và Xích Báo đều biết nó có ý nghĩa gì.

Hôm nay coi như là lấy gậy ông đập lưng ông rồi.

“Đáng thương thật đấy, hắn tới thời kỳ động dục rồi, hay là chúng ta tìm một con cái cho hắn đi.” Con ngươi Khẳng Khẳng đảo một vòng xấu xa nói.

Xích Báo bị hành động của Lang Thất làm ghê tởm, chỉ muốn tìm một cách lợi hại nhất trừng trị nó, nghe thấy ý đồ xấu xa của Khẳng Khẳng, lần đầu tiên hắn không hề phản đối mà lặng lẽ giúp đỡ Khẳng Khẳng nâng Lang Thất lên, đi tới cửa phòng.

Khẳng Khẳng biết cách đi vòng qua trận pháp của Vinh Tuệ Khanh nên đi trước mở cửa.

Bên ngoài trời vẫn tối om, đang là thời điểm khuya khoắt nhất.

“Đi xuống đi. Đi tìm Tiểu Long Nữ trong long cung mà cưỡi đi.” Xích Bảo cười lạnh, thuận tay làm Lang Thất tỉnh lại sau đó ném xuống.

Lang Thất chóng mặt mở mắt, chỉ kịp biết được bản thân đầu dưới chân trên đang nhanh chóng rơi xuống.

Trước mắt là đại dương màu xanh xám, giống như bầu trời màu xám tro vậy.

Tõm!

Lang Thất đã rơi vào trong nước biển.

Nước biển ngày xuân vẫn còn lạnh thấu xương.

Lang Thất bị nước thấm vào rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Xích Báo, tên hèn nhát nhà ngươi! Chỉ biết đâm thọc mách lẻo! Ông đây còn chưa vuốt tới lông của ngươi đã bị đánh ngất xỉu, ngươi còn ở đó mà kẻ xấu kể tội trước!” Lang Thất hùng hùng hổ hổ ngoi lên khỏi mặt nước, bắt đầu bơi lên trên.

Long cung đen như mực chỉ thấy một vùng sáng trên đỉnh đầu, đó là chiếc thuyền báu được treo vô số đèn lồng màu đỏ lớn bằng cái bát.

Vinh Tuệ Khanh bước ra chậm một bước, nhìn thấy Xích Báo ném Lang Thất khỏi thuyền bèn vội vàng chạy tới: “Xích Báo ngươi làm gì vậy?” Sau đó hai chân đạp thuyền nhảy vào trong biển theo Lang Thất.

Xích Báo sững sờ một chút vội nhảy xuống theo.

Chỉ có tên “đầu sỏ” gây tội thật sự là Khẳng Khẳng thì mang vẻ mặt chột dạ ngồi xổm trên cột buồm, thiên sứ và ác quỷ trong đầu không ngừng giao chiến: “Nhảy... Không nhảy... Đây thật sự là một vấn đề rắc rối...”

Vinh Tuệ Khanh nhảy xuống nước thì ngửi thấy mùi máu tươi kèm theo một mùi khá tế nhị, cô vội nín thở, dựa vào sự lưu chuyển của linh lực trong cơ thể để giữ trạng thái của mình.

“Lang Thất... Lang Thất...” Vinh Tuệ Khanh chìm tới đáy biển bắt đầu gọi to, từng ngụm nước biển lớn vọt vào trong miệng cô.

Vinh Tuệ Khanh thầm mắng một câu, thả thần thức ra để cảm nhận vị trí của Lang Thất.

Lang Thất là linh sủng ký khế ước sinh tử với cô, trong phạm vi nhất định, cô có thể cảm nhận được vị trí của nó.

Vừa rồi vì quá gấp nên đã quên béng luôn chuyện này.

Vinh Tuệ Khanh vừa thầm khinh bỉ mình, vừa cảm ứng vị trí của Lang Thất thì biết nó ở không xa về phía trước.

Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng bơi qua hướng đó.

Dòng nước chung quanh chảy càng ngày càng siết, thậm chí bốn phía xung quanh cô còn có từng cơn sóng gợn, trong bọt nước thi thoảng còn xuất hiện bọt nước màu hồng, khiến Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc.

Hả, Long cung cũng có lễ tình nhân? Rốt cuộc hôm nay là ngày bao nhiêu?

Lúc sắp bơi tới gần, Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cảm giác được một luồng linh lực băng hàn giống như lưỡi dao lóng lánh lướt qua. Cô vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt.

Một con Hải Xà to lớn uốn lượn xuất hiện trước mặt cô.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng lui nhanh về phía sau.

Cô ghét nhất là loại động vật thân mềm như rắn này! Thấy là buồn nôn!

“Tránh xa nơi này đi, nơi đây không phải nơi ngươi có thể tới. Đồ nhân loại ghê tởm!” Con Hải Xà đó phát ra tiếng rít tê tê không cho phép cô đi qua.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, thấy một con Hải Xà dựng đứng thân thể trước mặt mình cao như một ngọn tháp hải đăng, trên đỉnh đầu rắn hình tam giác có hai con mắt còn sáng hơn cả đèn trên tháp.

Cũng may lúc nó nói chuyện không há miệng phun lưỡi rắn, nếu không... Vinh Tuệ Khanh sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy.

“Ta muốn đi qua tìm... người. Mời tránh ra.” Vinh Tuệ Khanh ổn định tinh thần, lạnh lùng nói, vừa lặng lẽ không tiếng động triệu hoán Nhật Nguyệt Song Câu nắm sau lưng.

Hải Xà cười khặc khặc, âm thanh vô cùng kỳ lạ vừa giống như tiếng nói của thiếu niên tới thời kỳ vỡ giọng, vừa giống giọng điệu con nít học cách nói chuyện của người lớn.

“Nhân loại luôn thích lừa người. Bên kia rõ ràng không có ai chỉ có một con yêu thú, vậy mà ngươi nói đi tìm người, muốn lừa để ta nhường đường cho ngươi phải không?” Sau khi vênh váo đắc ý nói xong thì thân thể to lớn của con Hải Xà lại xoay một vòng trước mặt Vinh Tuệ Khanh, bọt biển màu hồng trong nước càng ngày càng nhiều, còn có một mùi thơm nồng nặc từ phía sau Hải Xà lan tới.

Không phải, không phải từ sau lưng nó mà là từ dưới thân nó.

Vinh Tuệ Khanh cảm ứng được rất rõ ràng Lang Thất đang ở giữa vị trí Hải Xà khoanh người lại.

Nhưng cô không cảm giác thấy nỗi sợ của nó mà chỉ cảm thấy nó đang mừng như điên... còn... khụ khụ ngại quá, không thể nhìn lén nơi bí mật của người khác...

Vinh Tuệ Khanh thu thần thức lại, lại nhìn về phía Hải Xà đang vênh váo tự đắc trước mặt, đột nhiên không còn sợ nữa.

“Đó là yêu thú của ta, mời tránh ra, ta muốn dẫn nó về nhà.” Vinh Tuệ Khanh quyết định tiên lễ hậu binh. Tu vi của con Hải Xà này có vẻ khá cao nhưng tâm trí lại rất ngây thơ.

Năng lực không đủ đánh lại thì đành dùng trí.

“Yêu thú của ngươi?” Hải Xà trừng đôi mắt to như hai ngọn đèn tháp, phóng ra hào quang màu vàng chiếu sáng cả một mảnh đáy biển.

Vinh Tuệ Khanh nhìn xuyên qua khe hở trên thân Hải Xà thấy chuyện đang xảy ra ở khối đất trống kia thì cũng trợn to mắt nhìn. Nếu không phải có khăn che mặt thì con Hải Xà có thể nhìn thấy cô đang há to miệng, cằm sắp rớt xuống đất.

Ở vùng đất trống nơi thân thể Hải Xà vươn lên có một bong bóng màu hồng, Lang Thất đang ở trong đó toàn thân trần trụi ôm hôn mãnh liệt một thiếu nữ tóc đỏ.

Hai người ôm chặt lấy nhau, hôn thắm thiết, quay tròn trong bong bóng màu hồng đó.

Con ngươi Vinh Tuệ Khanh như muốn rớt ra ngoài rồi.

Nửa người dưới của thiếu nữ tóc đỏ kia rõ ràng là một đuôi cá! Đó không phải là thiếu nữ, đó chính là một mỹ nhân ngư!

Nhưng dường như Lang Thất hoàn toàn không thèm để ý, một tay giữ chặt đầu thiếu nữ tóc đỏ, một tay sờ xuống dưới vuốt ve một lúc rồi tống cái ấy đang cương cứng của mình vào.

Đuôi cá của thiếu nữ tóc đỏ vội vàng mở ra dường như hơi khó tiếp nhận, nhưng hai cánh tay Lang Thất ôm chặt lấy nàng ta, hơi thở bức người ập tới khiến nàng ta khó xử, muốn chạy trốn lại luyến tiếc. Hai cánh tay nàng ta vòng lên cổ Lang Thất ngửa đầu nhận lấy nụ hôn cuồng nhiệt của nó. Nơi thẹn thùng giữa đuôi cá và hông không ngừng bị vật cứng của nó đâm thọc, sau khi bỏng rát và đau đớn qua đi thì nàng ta dần dần cảm nhận được sự vui vẻ nhũn cả người.

Bọt biển màu hồng trong nước càng ngày càng nhiều, dần dần tràn ngập khu vực này.

Vinh Tuệ Khanh trừng mắt nhìn tình hình bên trong bong bóng màu hồng kia, gần như không tin vào mắt mình nữa.

Linh sủng của cô, Lang Thất có cùng lai lịch như cô thế mà lại giao hợp với một mỹ nhân ngư...

Ý nghĩ đầu tiên của Vinh Tuệ Khanh là yêu đương vượt qua chủng tộc có thể sinh ra đứa nhỏ hay không...

Vinh Tuệ Khanh lắc lắc đầu, tự khinh bỉ chính suy nghĩ của mình.

Hải Xà quay đầu vô cùng thương tiếc nhìn bong bóng màu hồng đang được mình quấn quanh, truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh: “Linh sủng của ngươi đã cứu muội muội ta, ta tha cho hắn một mạng, sau này để hắn làm nam sủng của muội muội ta đi. Ngươi muốn bao nhiêu tiền để bán đứt hắn, nói một cái giá đi.”

Vinh Tuệ Khanh lặng im một lúc lâu, thu hồi tầm nhìn khỏi bong bóng màu hồng kia, nhìn về phía Hải Xà to lớn, lạnh nhạt nói: “... hắn là bạn của ta, ta không có thói quen bán đứng bạn bè, ngươi hỏi nhầm người rồi.”

Hải Xà sửng sốt, không ngờ mình bị từ chối, nó rất tức giận, cái đuôi dài quật mạnh lên đá ngầm ở đáy biển, khiến đất đá mù mịt, làm cho vùng nước biển ở đây trở nên đục ngầu.

“Ngươi giả vờ cái gì! Bán đứng bạn bè không phải là trò sở trường của nhân loại các ngươi sao?... Không phải không bán mà tùy vào người ra giá cao hơn không! Nếu như trả nổi, đừng nói bạn bè, ngay cả cha mẹ anh em ruột thịt, thậm chí là người thân cận nhất bên gối cũng có thể bán đứt!” Hải Xà vô cùng tức giận phản bác Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn con Hải Xà, trong lòng nhanh chóng phán đoán tuổi tác của con rắn này, cô đùa giỡn nói: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, ngươi đã từng bị nhân loại tổn thương. Thật đáng thương, tâm hồn bé nhỏ chắc đau khổ lắm nhỉ? Đến, đến đây với tỷ tỷ, để tỷ tỷ vỗ về tâm hồn bé nhỏ đã bị tổn thương của ngươi...”

Con Hải Xà giận dữ, đáy biển vang lên từng tiếng nổ lớn, nước biển điên cuồng xoay tròn trước mặt Vinh Tuệ Khanh, trong nháy mắt đã tạo ra một vòng xoáy nhỏ trong vùng nước biển này.

Trong bong bóng màu hồng Lang Thất và mỹ nhân ngư tóc đỏ kia đã tới thời điểm cao trào, lại bị vòng xoáy đẩy lên thật cao, suýt nổi lên trên mặt biển.

Vinh Tuệ Khanh hốt hoảng... Đây là xuân cung sống đấy...

“Dừng tay! Nhanh dừng tay đi! Để chúng nó chìm xuống! Lẽ nào ngươi muốn bộ dạng này của muội muội ngươi... bị những tu sĩ trên mặt biển kia nhìn thấy hết sao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.