Vạn Năm

Chương 50: Chương 50: Anh xin lỗi...




Trừ linh thạch hạ phẩm ra, Lục Kỳ Hoằng cũng không biết trong túi càn khôn của Lỗ Oánh Oánh có những gì. Bởi vì khi hai người bọn họ muốn đi tới bờ biển Trầm Tinh để lên chiếc thuyền báu này, trong tông môn đã cố ý phát cho mỗi người mười vạn linh thạch hạ phẩm, xem như giúp đỡ bọn họ.

Lục Kỳ Hoằng đương nhiên không biết quyển nhật ký đã bị Mão Tam Lang lấy đi.

Nhưng chờ tới lúc hắn cầm theo hai túi càn khôn chạy về bờ biển Trầm Tinh, tất cả mọi người đã lên chiếc thuyền báu đậu ngoài xa.

Lục Kỳ Hoằng ngơ ngác đứng ở bên bờ, nhìn thuyền báu phía xa căng buồm rời đi, không bao lâu đã hoàn toàn biến3mất khỏi tầm mắt của hắn.

Hắn biết chiếc thuyền báu này thật ra là một pháp bảo được luyện chế ra. Nó biến mất vì tác dụng của các loại trận pháp kết giới trên đó che đi tầm mắt của hắn mà thôi.

Trên bờ biển vắng vẻ không có một ai, thậm chí cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lỗ Oánh Oánh nữa.

Lúc trước nàng ta đột nhiên cảm thấy trên gáy vừa tê lại vừa ngứa, hôn mê bất tỉnh. Lục Kỳ Hoằng kiểm tra và cho nàng ta ăn một viên Thanh Tâm Hoàn do Vinh Tuệ Khanh lúc trước luyện chế ra, giúp nàng ta tỉnh lại.

Sau đó hai người phát hiện túi càn khôn của mình bị mất, hắn lại bảo nàng ta chờ ở đây, mình0thì chạy đi bắt kẻ trộm.

Hắn không ngờ Lỗ Oánh Oánh sẽ lên thuyền báu một mình.

Nàng ta lên bằng cách nào?

Chẳng lẽ nàng ta còn linh thạch để ở chỗ khác à?

Lục Kỳ Hoằng vừa nghĩ như thế thì lại thấy thoải mái, nhưng cũng có chút thất vọng.

Bản thân hắn có hai túi càn khôn, nói đúng ra là có một túi càn khôn và một túi đựng đồ. Túi đựng đồ có thể chứa nhiều đồ hơn, pháp lực cũng mạnh hơn. Những thứ đặc biệt quan trọng đều được hắn để ở trong túi đựng đồ, hơn nữa không treo bên hông, nơi dễ làm cho người khác chú ý. Trong túi càn khôn đều để đồ bình thường, hắn treo bên hông để tiện lấy ra sử dụng.

Mà5Lỗ Oánh Oánh có Lỗ đại trưởng lão là trưởng bối trong gia tộc làm chỗ dựa, có lẽ nàng ta cũng có túi đựng đồ khác thì sao?

Chẳng qua hắn không ngờ Lỗ Oánh Oánh sẽ bỏ hắn lại, lên thuyền báu một mình.

Kể từ khi trở thành đạo lữ song tu của Lỗ Oánh Oánh tới nay, Lục Kỳ Hoằng có thể cảm giác được nàng ta rất để ý tới hắn, bất cứ việc gì cũng nghe theo ý hắn, chăm sóc và suy nghĩ cho hắn.

Thật ra trong lòng Lục Kỳ Hoằng vẫn yêu mến Vinh Tuệ Khanh hơn.

Nhưng trước giờ Lỗ Oánh Oánh luôn quan tâm và chung tình, dù hắn không có tình cảm cũng cố gắng chuyển một phần tình cảm của mình với Vinh Tuệ4Khanh cho nàng ta.

Gần đây hai người sống cũng hòa hợp, tình cảm càng lúc càng tốt.

Nhưng chuyện thuyền báu này không khác gì đánh một búa nặng nề lên đầu Lục Kỳ Hoằng.

Xem ra hắn đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng Lỗ Oánh Oánh.

Cả hai đều là tu sĩ, nên đối phương cũng sẽ coi trọng tu vi hơn.

Đạo lữ song tu chẳng qua chỉ là tô điểm thêm trên con đường tu hành mà thôi.

Nghĩ tới đây Lục Kỳ Hoằng thở dài xoay người trở về Thanh Vân Tông, nhìn thẻ bài số mạng của Lỗ Oánh Oánh.

Thẻ bài số mạng của nàng ta không có vấn đề gì.

Điều này nói rõ nàng ta không bị giết hại, đang ở trên thuyền báu, bước lên con đường9tìm kiếm Long Thần.

Không có thuyền báu, Lục Kỳ Hoằng nghĩ mình không có cách nào chống lại tinh linh động vật biển trong biển Trầm Tinh, hắn đành từ bỏ ý định tìm kiếm Long Thần, tập trung bế quan tu luyện ở Thanh Vân Tông.

Hắn và Lỗ Oánh Oánh cùng đi ra ngoài nhưng chỉ có một mình hắn trở về.

Thanh Vân Tông thấy vậy thì đương nhiên phải hỏi một tiếng.

Khi biết Lỗ Oánh Oánh một mình lên thuyền báu, mọi người cũng không nói gì nữa.

Dù sao thẻ bài số mạng của nàng ta vẫn tốt, không có vấn đề gì, bọn họ không cần lo lắng cho tính mạng của nàng ta. Có lẽ xảy ra chuyện gì bất trắc khác, nhưng nàng ta đã là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù chịu chút đau khổ thì cũng là giai đoạn mà nàng ta nhất định phải đi trên con đường tu hành của mình.

Thanh Vân Tông không lo lắng về chuyện này nữa.

Chỉ có Tông chủ Thanh Vân Tông nhớ tới chuyện Vinh Tuệ Khanh cũng đi tới biển Trầm Tinh, trong lòng lo lắng không biết cô có thể lên thuyền báu hay không.

Nếu có lên thuyền thì hi vọng Vinh Tuệ Khanh thông minh một chút, đừng để Lỗ Oánh Oánh thấy mặt.

Mà lúc này, Lỗ Oánh Oánh, người được trên dưới Thanh Vân Tông hâm mộ và đố kị lại đang ở trong một khoang lò lửa cháy hừng hực ở tầng dưới cùng của thuyền báu, làm việc tới mồ hôi chảy đầm đìa. Nếu nàng ta có chút chậm trễ, roi của quản sự sẽ quất qua. Trên mặt nàng ta đã đen sì, quần áo trên người cũng sớm rách nát, chẳng khác gì La Xảo Tư.

Dù thế nào Lỗ Oánh Oánh cũng không nghĩ ra được tại sao mình trở thành một thành viên trong đám người làm công ký khế ước trên thuyền báu!

Vì nàng ta đã ký khế ước kia nên không thể phản kháng lại quản sự mới tới cảnh giới Luyện Khí này. Chỉ cần nàng ta lén lười biếng một chút thôi, đối phương có thể trừng phạt, đánh nàng ta.

Nàng ta lớn như vậy nhưng đã bao giờ phải chịu khổ như thế chứ? Nhưng cho dù không phục nàng ta cũng không thể phản kháng được. Trên người nàng ta không có túi càn khôn, tất cả bùa chú cao cấp đều đã mất, cho dù có muốn thuấn di về Thanh Vân Tông cũng không được.

Chẳng còn cách nào, nàng ta chỉ đành trông mong Lục Kỳ Hoằng tới cứu mình.

La Xảo Tư và Lỗ Oánh Oánh làm việc trong cùng một tổ.

Nhưng nàng ta khác với Lỗ Oánh Oánh, nàng ta từ trên trời cao rơi xuống mặt đất lâu như vậy, tâm trạng đã sớm bình tĩnh rồi. Chỉ cần có thể tìm được Long Thần, nàng ta sẽ bắt những kẻ đã đối xử tệ với mình phải trả cái giá gấp trăm ngàn lần!

Vút!

Roi lại đánh qua.

Vai trái Lỗ Oánh Oánh bị trúng roi, nàng ta thôi ngẩn người, vội vàng tiếp tục làm việc.

Bọn họ phải làm suốt bốn canh giờ mới có người tới thay.

Tất cả đều là người làm công đã ký khế ước, bọn họ được chia làm hai mươi bốn tổ, mỗi tổ bốn canh giờ, lần lượt chia ra làm việc cả ngày cả đêm không nghỉ trong bốn khoang khác nhau, giữ cho thuyền báu được hoạt động bình thường.

Chủ nhân của thuyền báu để mở tầng hai và tầng ba trên thuyền báu cho tu sĩ bình thường sử dụng. Tầng bốn và tầng năm đều là khu vực cấm. Cho dù là người làm công, đoàn thủy thủ, hay khách đã nộp linh thạch cũng không được đi tới đó.

Có người nói, ở tầng bốn và tầng năm đều là nơi mà người nhà của chủ nhân thuyền báu ở. Tầng bốn là người hầu của hắn ở, tầng năm là dành cho cơ thiếp của hắn.

Mỗi ngày, trên tầng năm đều có tiếng nhạc du dương, tiếng con gái cười nói vọng xuống, lọt vào trong tai của những người ở tầng hai và tầng ba thì chẳng khác nào có mèo cao, hận không thể leo lên cột buồm xem thử cảnh tượng trên đó thế nào.

Vinh Tuệ Khanh ở một khoang giữa tầng ba của thuyền báu. Đây là khoang tốt nhất trong những khoang dành cho khách. Khoang phía trái của cô là Mão Tam Lang ở. Khoang bên phải là Xích Báo và Lang Thất ở. Đương nhiên Khẳng Khẳng sẽ ở cùng với cô. Nó lấy cớ là say tàu, suốt ngày ngủ trên thuyền.

Ban đầu, các tu sĩ mua vé lên thuyền đều sẽ bốc thăm để quyết định xem mình ở khoang nào trên thuyền báu. Bởi vì mọi người đều đưa số linh thạch như nhau, dựa vào cái gì mà có người được ở chỗ tốt, có người lại ở chỗ tệ chứ?

Nhưng Vinh Tuệ Khanh không phải dựa vào may mắn để được ở khoang tốt.

Khi cô đi vào trong lều để giao nộp linh thạch mua vé, không ngờ nhìn thấy Mạnh Lâm Chân lâu ngày không gặp đang ngồi ở bên trong thu linh thạch!

Mạnh Lâm Chân là đồ đệ của Ngụy Nam Tâm, năm đó khi cô vào thế giới trong gương Lang Hoán Bảo Kính, y còn thiếu chút nữa đã thành thân với cô!

Chẳng qua lúc này ở bên cạnh y còn có một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi đang đứng, rõ ràng là gương mặt thôn nữ xinh xắn của Vinh Tuệ Khanh lúc trước! Thậm chí ở trên mặt cô bé có thể nhìn thấy được vết sẹo trên mặt cô trước đây.

Có thể nói, nếu như Vinh Tuệ Khanh không khôi phục lại gương mặt, bây giờ cô sẽ có bộ dạng của cô bé này.

Khi vừa nhìn thấy cô bé, Vinh Tuệ Khanh lập tức cảm thấy may mắn khi mình lựa chọn che mặt, mà không phải là ngụy trang thành bộ dạng nhan sắc trung bình trước đây.

Nếu cô thật sự làm như vậy chắc Mạnh Lâm Chân liếc mắt nhìn qua là có thể nhận ra cô rồi?

Nhưng Mạnh Lâm Chân rốt cuộc có nhận ra cô không?

Vinh Tuệ Khanh chống má ngồi ở trước chiếc bàn trong khoang, nhíu mày ngẫm nghĩ.

Lúc đó Mạnh Lâm Chân không lộ ra cảm xúc gì, chỉ trực tiếp đưa minh bài của ba gian này cho bọn họ.

Sau khi lên thuyền bọn họ mới biết đây là khoang tốt nhất dành cho khách, các tu sĩ khác thì đều phải bắt thăm.

Xét từ chuyện này, có lẽ Mạnh Lâm Chân cũng nhận ra cô rồi?

Vinh Tuệ Khanh xoa mặt mình. Cô biết mình đeo khăn che mặt, hơn nữa còn là khăn che mặt có mang theo pháp lực mua ở cửa hàng luyện khí. Có người nói những người tu vi dưới Nguyên Anh sẽ không thể nhìn xuyên qua chiếc khăn che mặt này được.

Mà theo cô được biết tu vi của Mạnh Lâm Chân là Kim Đan chứ không phải Nguyên Anh, thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan trung kỳ, chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ.

Nếu hắn không nhìn xuyên qua được khăn che mặt của cô, vậy làm sao nhận ra cô được?

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, cô rời khỏi khoang, đi tới chỗ trống phía đầu thuyền, đứng một mình ở đó ngắm cảnh biển đêm.

Thoáng cái bọn họ đã lênh đênh trên biển Trầm Tinh hơn mười ngày, nhưng quay tới quay lui cũng không biết là đang đi về hướng nào.

Nhìn ra xung quanh đều là biển rộng mênh mông.

Không biết Long Thần ở đâu nhỉ?

Liệu chủ nhân của thuyền báu này có phương hướng và mục tiêu xác định nào không?

Vinh Tuệ Khanh nghĩ như vậy thì khẽ thở dài.

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng cô: “Nhóc đang nghĩ tới chuyện gì mà lại thở dài vậy?”

Đó là giọng nói của Mạnh Lâm Chân.

Vinh Tuệ Khanh không đáp lại, vẫn đứng nhìn về phía trước mà không hề quay đầu.

Mạnh Lâm Chân chắp tay sau lưng, từ phía sau đi tới đứng bên cạnh cô.

Nhìn từ phía sau, Vinh Tuệ Khanh vóc dáng cao ráo, giờ đây cô đã tới ngang tai Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân nghiêng đầu liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, lại cười nói: “Nhóc không thấy kinh ngạc khi gặp người quen cũ à?”

Vinh Tuệ Khanh biết hắn thật sự đã nhận ra mình, cô hít sâu một hơi nhưng không trả lời.

“Nhóc yên tâm, ta sẽ không nói với ai cả. Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng từng làm vợ chồng, ta sẽ không bán vợ cầu vinh.” Lần này, Mạnh Lâm Chân trực tiếp truyền âm đến trong đầu Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh đành phải truyền âm nói: “Ta họ La, tên là Niệm Thần, ngươi đừng gọi sai đấy.” Cô nhắc nhở Mạnh Lâm Chân, mình bây giờ là “La Niệm Thần”, không phải là “Vinh Tuệ Khanh”.

Mạnh Lâm Chân cười nói: “Ta biết. Bây giờ nhóc là Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, cũng là Luyện Đan Sư thất phẩm rất nổi tiếng. Nhóc đang bế quan luyện đan ở trong Thanh Vân Tông, làm sao có thể xuất hiện ở trên thuyền báu của chúng ta được chứ?... Đương nhiên nhóc sẽ không phải là Vinh Tuệ Khanh, nhóc là... La Niệm Thần.” Nói tới cái tên này, trên mặt Mạnh Lâm Chân có chút kinh ngạc.

Vinh Tuệ Khanh vẫn không nhìn hắn, hai mắt nheo lại nhìn mặt biển tối đen, thản nhiên nói: “Ngươi không nói ra, ta tất nhiên sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi.”

Mạnh Lâm Chân quay đầu sang, ghé sát vào bên tai Vinh Tuệ Khanh khẽ thì thầm nói: “Nhóc nợ tình của ta thì định trả thế nào?... Nợ tình trả thịt à?”

Vinh Tuệ Khanh khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi nằm mơ à? Ở trong Lang Hoán Bảo Kính, ngươi ăn không được, bây giờ còn muốn ăn? Ngươi hồ đồ rồi à?” Nói tới đây, cô lại chuyển đề tài: “Sao ngươi làm quản sự ở đây? Rốt cuộc chủ nhân của thuyền báu này là ai mà có thể ép những tu sĩ cao cấp trợ giúp cho hắn chứ?”

Mạnh Lâm Chân đứng thẳng người, khẽ cười lắc đầu nói: “Nhóc đừng quan tâm tới chuyện này. Nói chung ta đã ký khế ước, chỉ có thể theo chủ nhân của thuyền báu này thôi.”

“Hắn khống chế ngươi à?” Lúc này Vinh Tuệ Khanh mới quay đầu, liếc nhìn Mạnh Lâm Chân. Cô thấy rất kinh ngạc. Cô không cho rằng có người nào có thể thật sự khống chế được Mạnh Lâm Chân. Cô biết rõ người này giả dối, xảo quyệt cỡ nào.

Ngay cả kẻ gian ác như Ngụy Nam Tâm cuối cùng cũng bị Mạnh Lâm Chân gài bẫy.

“Năm đó, khi chúng ta đối phó với Ngụy Nam Tâm ở kinh thành nước Đại Sở, ngươi chạy đi đâu vậy?” Vinh Tuệ Khanh nhắc tới chuyện cũ.

Hình như Mạnh Lâm Chân không muốn nhắc tới chuyện lúc đó, chỉ thản nhiên nói: “Ta không đánh lại các ngươi, đương nhiên chỉ có thể chuồn đi thôi.”

Vinh Tuệ Khanh vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy tóc gáy dựng ngược, hình như có một nguy hiểm nào đó đang phong tỏa cô, lại cảm thấy giống như có gió lạnh mang theo hơi biển mằn mặn, ẩm ướt thổi tới.

“... Ngươi là ai?” Giọng nói vừa trầm lại trẻ con, nghe rất quen thuộc vang lên sau lưng cô.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé mười ba mười bốn tuổi đang đứng sau lưng mình. Cô bé mặc áo choàng màu xám, vạt áo choàng còn nhỏ nước, rơi xuống trên boong thuyền thành một vũng nước nhỏ. Mái tóc dài của cô bé để xõa trên vai cũng ướt sũng.

“Chân Nhi lại đi nghịch nước?” Mạnh Lâm Chân xoay người lại, nhíu mày nói với vẻ không vui.

Vinh Tuệ Khanh sửng sốt. Đây không phải là cô gái mà mình nhìn thấy ở bờ biển Trầm Tinh mấy ngày trước sao? Lúc đó cô bé đứng ở bên cạnh Mạnh Lâm Chân, đôi mắt chỉ nhìn Mạnh Lâm Chân mà không để ý tới những người khác.

Đương nhiên, Vinh Tuệ Khanh nhớ cô bé bởi vì hình dáng của cô bé giống hệt cô trước đây.

Khi đó cô chẳng qua chỉ là một thôn nữ trên núi, bộ dạng giống y cô bé kỳ lạ trước mắt này.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ phóng thần thức ra, muốn thử dò xét về cô bé này.

Mạnh Lâm Chân cảm thấy được hành động của Vinh Tuệ Khanh thì lặng lẽ ngăn cản cô, truyền âm nói: “Không cần phiền phức. Cô bé không phải là người, nhóc không cần thử nữa.”

Vinh Tuệ Khanh vội vàng thu hồi thần thức, mở to mắt quan sát cô bé kia.

Không phải là người?... Chẳng lẽ là yêu thú sao? Yêu thú Trúc Cơ cũng không có hơi thở lạnh băng giống như cô bé này...

Mạnh Lâm Chân lại truyền âm vào trong đầu Vinh Tuệ Khanh, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Cô bé không phải là người, cũng không phải là yêu thú. Cô ấy... là một con rối do ta làm ra, một con rối biết đi, biết chạy nhảy, biết ăn biết nói, nhưng không có ý thức riêng của mình, cũng không có tình cảm.”

Vinh Tuệ Khanh sững sờ, không biết nên nói gì cho phải. Cô ngây người nhìn Mạnh Lâm Chân đi tới bên cạnh cô bé kia, giơ một tay ra và nói với vẻ hòa nhã: “Chân Nhi, chúng ta về thôi.” Nói xong, hắn quay đầu lại nhoẻn miệng cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Thật trùng hợp, nhóc biết nàng ấy tên gì không? Nàng ấy họ Mạnh, tên là Niệm Chân. Mạnh Niệm Chân chính là tên của nàng ấy.” Mạnh Lâm Chân nhìn cô bé kia, khi nói ra câu cuối cùng, trong ánh mắt đầy vẻ yêu thương và cưng chiều.

Cô bé ngẩng đầu nhìn Mạnh Lâm Chân cười, lại giơ bàn tay trắng như ngọc ra cầm tay Mạnh Lâm Chân.

Hai người dắt tay nhau, xoay người đi về phía khoang tàu.

Đang đi, cô bé kia đột nhiên quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh làm ra bộ dạng bực bội, hình như đang muốn tuyên bố Mạnh Lâm Chân là của cô bé, không ai được cướp!

Mạnh Lâm Chân nói cô bé này là con rối không có ý thức, không có tình cảm.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh cảm giác được sự thù địch và bài xích rất rõ ràng. Đây là chuyện gì vậy?

Thấy hai người đã đi khuất, Vinh Tuệ Khanh thở dài, cô chẳng còn hứng thú gì nữa, tay vỗ nhẹ vào đầu rồng, khẽ nói: “Long Thần Thính Phong? Không biết ngươi còn nhớ ta không. Ài...” Cô lại thở dài một tiếng rồi rời khỏi sàn thuyền.

Cô không nhìn thấy, cô vừa đi thì ánh mắt của đầu rồng lập lòe giống như còn sống vậy.

Chẳng bao lâu sau, trên sàn thuyền xuất hiện một bóng người. Người này hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc mới buồn bực nói: “Đầu rồng trước đó báo động, nói là có tin tức, nhưng sao một bóng người cũng không có... Ta nói này lão huynh, có phải huynh đang đùa ta không đấy?” Hắn nói xong lại vỗ mạnh vào cái đầu rồng kia.

Đầu rồng kia phát ra một tiếng rồng gầm vang vọng bốn biển, lập tức làm tất cả động phủ dưới đáy biển Trầm Tinh chấn động, sụp xuống. Rất nhiều tinh linh động vật biển lao ra khỏi động phủ của mình, bơi tới gần thuyền báu, bái lạy từ phía xa. Nhưng nhìn thấy quá nhiều Huyết Sa đang vây quanh thuyền báu lao về phía trước, những tinh linh động vật biển kia không dám đến gần thuyền báu.

Sâu bên trong biển Trầm Tinh, một con Hải Xà cực lớn đang cuộn mình trước động phủ bị sập, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Bộ tộc Hải Xà bọn họ vốn là vương tộc của bốn biển, qua nhiều năm như vậy, từ Hải Xà tu luyện thành rồng có sừng cũng đã là leo tới cực hạn của tiên đạo, nhưng từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ tới còn có rồng trở về bốn biển!

“Ta phi!... Thế giới này đã không phải là nơi Long tộc các ngươi có thể làm mưa làm gió nữa rồi, các ngươi còn quay về làm gì hả?! Rồng gầm chấn động cửu tiêu thì cũng thôi, ngươi còn kêu một tiếng làm sập cả động phủ nhà ta là sao? Long Thần thì giỏi làm à?! Ta còn là Hải Thần, Hải Xà Thần đây này!”

Hải Xà này hùng hùng hổ hổ, biến thành một thiếu niên xinh đẹp đầy phong độ, phần trên là tấm lưng thiếu niên cường tráng, nhưng phía dưới lại là một cái đuôi cá, đuôi cá vẫy nhẹ, hắn đã giống như mũi tên bơi nhanh về phía thuyền báu.

“Các ngươi đều đi tìm Long Thần, ta cũng muốn đi theo để tham gia náo nhiệt. Ta muốn xem thử Long Thần này rốt cuộc thần thông tới mức nào?!” Thiếu niên người cá xinh đẹp do Hải Xà biến ra đang bơi rất nhanh, căn bản không nghe được tiếng gọi của những tộc nhân phía sau.

“A Quý! Trở về đi! Tộc trưởng bảo ngài mau trở lại!...”

Trên thuyền báu, trong một khoang cuối tầng ba, Mạnh Lâm Chân nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt mình, giọng nói còn lạnh hơn băng tuyết: “Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có đi ra trêu chọc người phụ nữ che mặt kia làm gì. Sao ngươi không chịu nghe thế?”

Cô bé kia bình tĩnh nhìn Mạnh Lâm Chân, sau đó chậm rãi vươn tay ra, kéo cái áo choàng ướt sũng trên người, ném xuống đất.

Một cơ thể thiếu nữ trần truồng hiện ra ở trước mắt Mạnh Lâm Chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.